Chương 480: Một kiếm xuyên tim!
Chương 480: Một kiếm xuyên tim!Chương 480: Một kiếm xuyên tim!
Trong đêm tối, cả khu rừng đều tràn ngậm một hơi thở phẫn nộ kịch liệt.
Lửa giận ngập trời thiêu đốt, cả người run lên bần bật!
Cơn giận không kìm chế được!
Tào Duẫn vừa nghĩ đến giọng điệu vô cùng không cam lòng, ánh mắt mất mát của thằng ranh con che mặt khi quăng túi đồ, cũng hận không thể lập tức quay lại bắt lấy hắn, bầm thây vạn mảnh.
Không cam lòng cái khỉ mốc! Hắn mất mát gì chứ, e là nhìn thấy mình liêu mạng đuổi theo cái bô, trong lòng sớm đã cười thâm. Mình thông minh cả một đời, cuối cùng lại bị một tên tiểu bối đùa giỡn trong lòng bàn tay.
- Không thể tha thứ được!
Trong đôi mắt Tào Duẫn lóe lên sát khí, nắm đấm siết chặt, cả người dường như sắp rơi vào trạng thái điên cuồng. Cả đường giết chóc, liều mạng chỉ để cướp một cái bô, trong lòng Tào Duẫn vừa phẫn nộ nhưng lại hối hận không kịp nữa rồi, lão đang nghĩ đến một hậu quả khủng khiếp.
Giờ các thế lực lớn ở Minh Châu đều cho rằng Ngọc tỷ truyền quốc đã rơi vào tay mình. Nếu là sự thật, Tào Duẫn không sợ, vì có Ngọc tỷ truyền quốc trong tay, mình sẽ không sợ hãi mà phá vòng vây, trở về tổng bộ Dị thuật hội, như vậy sẽ không ai dám động đến mình. Nhưng bây giờ, mình chẳng có được gì, trên vai còn cõng cái tội danh lớn này, e là phải chịu tai ương khó mà tưởng tượng nỗi.
Lúc này, một đạo thân ảnh như sao chổi lao đến, đồng thời giọng nói mang theo khí tức như thôi miên vang lên. Tâm thần Tào Duẫn lập tức cảnh giác, búng người, bóng dáng đáp lên một chạc cây tương đối cao.
- Hồ Uy, hóa ra là cậu.
Tào Duẫn rít lên một tiếng giận dữ, đột nhiên xuất một chưởng đánh gãy một cây đại thụ bên cạnh, cả khu rừng trở nên hỗn độn.
Phía trước, một người đàn ông áo đen lạnh lùng, mắt như có điện nhìn chằm chằm thứ trên tay Tào Duẫn.
Rõ ràng là một cái hố lớn, thế mà mình cứ lao đầu nhảy vào.
Một giọng nói khàn khàn bén nhọn vang lên. Nhị cung chủ Thiên trù cung, tay cầm phất trần xuất hiện, ba người đều đứng ở một mé của cánh rừng, tạo thành hình tam giác.
Cái cảm giác trộm không được gà còn mất nắm thóc này, khiến Tào Duẫn cảm thấy khuôn mặt mình đau nhức như lửa đốt.
Tào Duẫn cố nén lửa giận trong lòng, nỗ lực giữ cho giọng mình được bình tĩnh. Nhưng lúc này trong mắt Hồ Uy, Tào Duẫn đang cố gắng át chế sự hưng phấn. Có được Ngọc tỷ truyền quốc, ai mà không hưng phấn chứ.
- AII
Kỳ thực, chỉ cần lúc đầu mình nghĩ cẩn thận một chút, kế hoạch của đối phương nhiều sơ hở như vậy. Nếu đổi lại là mình, nếu thật sự có được Ngọc tỷ truyền quốc, có hét lớn như vậy để kích động những người khác không? Dĩ nhiên là không. Nhưng, mình hết lần này đến lần khác lại thua bởi một trò cỏn con này.
Chân đáp xuống, cành lá không ngừng run rẩy. Khuôn mặt Tào Duẫn trầm thấp nói.
- Xem ra, lúc này Hội trưởng Tào rất hưng phấn nhỉ.
Hồ Uy cười,
- Họ Tào, tốc độ ra tay của ông nhanh quá đi nhỉ.
- Hừ! Tôi căn bản chưa có được Ngọc tỷ truyền quốc.
Lúc này, sắc mặt Hồ Uy trở nên trâm thấp.
- Ông đây cực khổ để có được thứ này, chính là cái món quỷ này đây!
- Lời tôi nói, chắc chắn là sự thật.
- Cậu...
Vậy mà, Tào Duẫn lại mắc lừal
- Đổi lại là tôi, cũng sẽ nói như vậy.
Có thể khiến Hội phó Dị thuật hội Tào Duẫn tức giận đến mức hét từ "ông đây" hai lần, có thể nói Tiêu Dương là người đầu tiên.
- Ông đây dám làm dám chịu, cô không tin, cứ việc xông ra đây đánh nhau với ông!
Sau khi giọng nói của Nhị cung chủ Thiên trù cung vừa dứt, lửa giận trong lòng Tào Duẫn càng không thể kìm được, ùn ùn phun ra, phẫn nộ rít lớn với Nhị cung chủ,
Tào Duẫn nhất thời tức giận đến run người, cầm cái bô trong tay ném về phía Hồ Uy.
- Họ Tào ông, ông cho rằng chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi hay là kẻ ngốc, dễ dàng bị ông lừa gạt sao?
Thần sắc Nhị cung chủ lạnh như băng nhìn chằm chằm Tào Duẫn.
Buồn cười! Cầm cái bô mà tưởng Ngọc tỷ truyền quốc, đứa trẻ ba tuổi cũng không thể mắc lừa!
Hồ Uy một tay chụp cái bô, sắc mặt đột biến, phát lực, cái bô lập tức vỡ nát.
Dị thuật hội được xưng là Tổ chức thuộc tính giả đệ nhất Viêm Hoàng, thực lực mạnh không thể nghi ngờ. Nhưng so với Thiên Tử Các đại diện cho cơ quan chính quyên Viêm Hoàng thì kém rất xa.
Tào Duẫn biến sắc.
- Tào Duẫn, ông muốn gạt tôi. Chẳng lẽ ông thật sự nghĩ rằng Thiên Tử Các chúng tôi không dám làm gì Dị thuật hội các ông à?
- Vậy thì đến đi!
Phất trần trong tay Nhị cung chủ giương lên, bóng dáng đột nhiên tung người bay về phía trước, một chưởng phong huyền diệu đánh ra. Trong khoảnh khắc chưởng ảnh trải khắp bâu trời, nhìn như liên tục vô lực, tốc độ cực kỳ nhanh.
Vẻ mặt Tào Duẫn nghiêm nghị, không dám khinh thường.
- Tuyệt học Thiên trù cung, Thiên miên thân chưởng!
Một bên, Hồ Uy giờ phút này tạm thời không có ý định ra tay, chỉ nhìn hai người trước mắt kịch chiến, rơi vào tầm tư.
"Chẳng lẽ Ngọc tỷ truyền quốc, thật sự không ở trong tay Tào Duẫn?" Đương nhiên, đây chỉ là một phán đoán thôi. Trong lòng Hồ Uy vẫn thiên về hướng Tào Duẫn đã giấu Ngọc tỷ truyên quốc đi. Vì thế, khi mấy thành viên Tiểu đội Thiên Tử chạy đến, Hồ Uy âm thầm ra lệnh, để cho bọn họ lục soát khắp những nơi khả nghi ở khu vực này.
Trận chiến của hai cao thủ tuyệt thế.
Mặc dù có không ít người nghe thấy phong thanh chạy đến, nhưng nhất thời chẳng mấy người dám lại gần.
Tối nay chắc chắn sẽ là một đêm không yên tĩnh.
- Đại hội thi đấu thư họa?
Diệp Tang bất giác hỏi, hạ mắt xuống, thấy một hàng chữ.
- Vấn đề gì?
- Đáng tiếc, giờ đang gặp phải một vấn đề không nhỏ.
Quân Thiết Anh lật xấp tài liệu dày trên bàn, khẽ nhíu mày.
- Tôi vừa mới tiếp quản Sơn Hà Thư Họa, những người trước còn để lại rất nhiều đống mục nát cần phải xử lý. Hơn nữa mấy ngày nay chuyện kinh doanh của Sơn Hà Thư Họa cũng có thể nói là khởi sắc hơn trước.
Hai người con gái lần đầu tên gọi tên nhau. Diệp Tang cũng rất có cảm tình với Quân Thiết Anh, vốn tưởng Tiêu Dương muốn mình chăm sóc cho tiểu thư Quân gia yểu điệu thục nữ, nhưng thời khắc nhìn thấy Quân Thiết Anh, Diệp Tang như nhìn thấy bóng dáng chính mình trên người Quân Thiết Anh.
Để trở thành sát thủ hàng đầu, Diệp Tang đã phải chịu khổ gấp vạn lần người thường. Còn Quân Thiết Anh lúc hai chân bị liệt, chịu sự nhục nhã từ gia tộc cũng là một kiểu dày vò đau khổ.
Tuy nhiên, hai cô gái đều rất kiên cường cố gắng. Trên người cả hai đều có một hơi thở bền bĩ vững chí.
- Nào, uống tách cafe đi.
- Cảm ơn chị, Tang Tang.
Nhìn tách cafe nóng hổi, Quân Thiết Anh cười cảm ơn, sau đó bưng lên nhấm nháp, lập tức dựng ngón tay cái với Diệp Tang.
- Quá tuyệt vời.
Diệp Tang mỉm cười,
- Đúng rồi, đã trễ thế này, cô còn làm gì vậy?
- Thiết Anh, cô không cần phải vất vả như vậy.
Nếu Quân Thiết Anh biết Diệp Tang cũng là nhân vật đứng hàng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ thế giới, e là sẽ kinh ngạc đến mức rớt cả con ngươi xuống đất mất.
Diệp Tang đến bên cạnh Quân Thiết Anh. Ban ngày, cô lấy thân phận vệ sĩ do Tiêu Dương sắp xếp cho Quân Thiết Anh để đến gặp Quân Thiết Anh. Quân Thiết Anh nhìn thấy cô gái này dường như tương đương tuổi tác với mình thì rất mừng, vui vẻ để cô ấy ở bên bầu bạn với mình. Còn về thực lực của Diệp Tang, Quân Thiết Anh chẳng suy nghĩ nhiều. Tang Tang cũng da non thịt mềm như mình, nói là đến bảo vệ mình, chỉ bằng nói thẳng là đến bầu bạn với mình.
- Tang Tang, sao chị còn chưa đi nghỉ.
Trong phòng làm việc, một bóng dáng áo xanh xinh đẹp đang tập trung tinh thân nhìn tư liệu trong tay, một lát sau, đưa tay xoa mắt, để xóa cảm giác mệt mỏi. Tiếng bước chân rất khẽ vang lên, Quân Thiết Anh nhướn mắt, khuôn mặt nở nụ cười. Công ty Sơn Hà Thư Họa.
- Không sai, chính là tư cách tham dự Đại hội thi đấu thư họa toàn quốc do Liên minh Thư họa Viêm Hoàng tổ chức.
Quân Thiết Anh thở dài,
- Tư cách đăng ký là công ty phải là công ty thư họa hai sao. Theo xu thế phát triển của Sơn Hà Thư Họa hiện tại muốn xin lên công ty hai sao không chút vấn đề. Có điều, thời gian chờ phê duyệt tốn quá nhiều, mà hạn chót đăng ký là tuần sau.
Quân Thiết Anh nhíu mày.
- Vốn chuyện này Tiêu Dương nói cứ giao cho anh ấy là được, nhưng em biết thời gian gân đây anh ấy bận nhiều việc, em muốn tự nghĩ cách xử lý. Đến lúc đó, em sẽ tặng cho Tiêu Dương một niêm vui bất ngờ.
Diệp Tang thấy rõ, khi nhắc đến hai chữ Tiêu Dương, ánh mắt Quân Thiết Anh không kìm được lóe lên tia sáng. Dường như cái tên này là tất cả động lực của cô.
Diệp Tang thừ người ra, cười khẽ,
- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, chắc chắn sẽ có cách. Sau khi cô uống xong tách cafe này, có thể nói chi tiết cụ thể với tôi, chúng ta cùng nghĩ cách. Tôi không tin, cái đầu của hai người phụ nữ thông minh chúng ta lại không bằng Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh cười hì hì, gật đầu.
- Được!
Thời gian dần dần trôi qua, ánh đèn trong phòng làm việc vẫn sáng. Hai cô gái trao đổi với nhau, tình cảm tăng vọt. Không khí trong phòng làm việc bớt đi buồn chán, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười.
Một cơn gió thổi qua.
Quân Thiết Anh bất giác cuộn người lại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng làm việc của cô ở lầu hai.
- Hơi lạnh, em ra đóng cửa sổ đã.
Quân Thiết Anh duõi lưng, đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ đen thui, lúc này Quân Thiết Anh dường như có ảo giác, cửa sổ đen thui kia giống như miệng của một con dã thú, đang đợi mình từng bước tiến tới gần...
Gió nổi lên!
- Cẩn thận!
Đột nhiên một âm thanh truyền đến bên tai Diệp Tang.
Phía trước, một sợi roi dài từ cửa sổ đưa thẳng vào...
Đồng tử Quân Thiết Anh co rút lại. Lúc này, một cánh tay đã ôm lấy thắt lưng cô, né sang bên trái, giống như tia chớp né khỏi tấn công của sợi dây dài.
- Thần tiên môn!
Đôi mắt Diệp Tang khó che giấu được sự hưng phấn.
- Quả nhiên đã tới.
Cô chờ cái ngày này quá lâu rồi.
Giờ Thần tiên môn quả nhiên đã tự dâng đến cửa.
- Thiết Anh, cô đứng sang một bên đừng nhúc nhích. Nhuyễn kiếm trong tay Diệp Tang rút ra khỏi vỏ, một luồng sáng bạc quét qua dưới ánh đèn, đâm thẳng ra ngoài cửa sổ.
Người dùng roi thấy một chiêu không trúng, đang chuẩn bị tiến vào trong bắt Quân Thiết Anh, không ngờ bị ánh kiếm ép đến không kịp nhảy vào cửa sổ. Ánh kiếm quỷ dị, khiến cả người như bị vây trong một cỗ khí lạnh.
- Cường giả!
Người nọ biến sắc, lúc này đã không chút do dự, trực tiếp nhảy lên lâu ba. Phố đồ cồ, hầu hết đều là những tòa nhà ba lầu, nhảy lên lầu ba chính là mái nhà.
- Bên cạnh Quân Thiết Anh lại có cao thủ như vậy, phải mau về báo cáo thôi.
Suy nghĩ chuyển biến, bóng người chạy sang một hướng khác.
Ngay lúc này, sau lưng gã, ánh kiếm như sợi chỉ nhỏ màu bạc trực tiếp lóe đến.
Không chút tiếng động, thậm chí không để lộ chút sát khí.
Trong nháy mắt, mũi kiếm đã đánh đến sau lưng kẻ nọ.
Không kịp phản kháng.
Một kiếm xuyên timl