Chương 481: Mày ồn ào quá!
Chương 481: Mày ồn ào quá!Chương 481: Mày ồn ào quá!
Sung sướng!
Ngay lúc này, một sự thoải mái từ trong tim truyên khắp người Diệp Tang!
Một cảm giác thăng hoa từ trong tâm hồn.
Từ trước đến nay, truyên nhân mạch Kiếm tôn đều phải sống trong bóng đêm thù hận, đương nhiên luôn muốn có cảm giác sung sướng sau khi giết được Thế gia Hộ Long Thần tiên môn, nhưng vì không thể để lộ thân phận nên đành cố nén không thể động thủ.
Là vương giả trong số sát thủ, Diệp Tang đã kìm nét sát ý này trong lòng quá lâu rồi.
Tối nay, cuối cùng cũng một kiếm đâm xuyên qua ngực Thần tiên môn, sát khí đã được giải phóng rồi.
Thình thịchI
Người của Thần tiên môn kia vốn đang chạy lúc này hai mắt trợn to đến cực điểm, vô cùng khó tin. Dần dần, ánh sáng trong đồng tử biến mất, sức sống dần rút đi, đầu từ từ cúi xuống, nhìn thấy một tấc mũi kiếm trước ngực, khóe miệng ứa ra máu tươi, đầu lệch sang một bên tắt thở.
- Chị không sao là tốt rồi!
- Sao vậy?
Sau khi xử lý xong thi thể đối phương, Diệp Tang quay trở về phòng làm việc của Quân Thiết Anh như không có việc gì.
Diệp Tang sửng sờ, nhìn Quân Thiết Anh.
- Đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.
Diệp Tang hỏi, từ khi cô bước vào, chuyện đầu tiên Quân Thiết Anh quan tâm là sự an toàn của cô.
Đêm nay vốn tưởng có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, chẳng qua chỉ cần đi một chuyến là bắt được Quân Thiết Anh trở về. Một cô gái trói gà không chặt có thể tạo được uy hiếp gì với mình chứ? Nào ngờ, lại bị mất mạng trên nóc nhà Sơn Hà Thư Họa.
Quân Thiết Anh có chút kỳ quái.
Diệp Tang thu kiếm, mũi kiếm dính máu. Sau khi dùng khăn tay nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên thân kiếm, cô lạnh nhạt liếc nhìn thi thể ngã trên đất, một tay nhấc lên, tung người nhảy mấy cái, bóng người biến mất trong bóng tối.
Đi đời nhà ma rồi.
Thấy Tang Tang rút kiếm xông ra truy kích kẻ kia không chút do dự, thực sự Quân Thiết Anh đã toát mồ hôi lạnh.
- Em quen rồi.
Lúc này Quân Thiết Anh đang ngồi trên sofa, thấy Diệp Tang an toàn trở về, liền thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Diệp Tang không kìm được chấn động.
- Thiết Anh, sao cô... không để ý đến sự an nguy của chính mình? Cô không muốn biết người nào đến đối phó cô sao?
Quân Thiết Anh bình tĩnh cười bình thản.
Sau một đêm, Minh Châu vẫn bừng sáng, buổi sáng ban mai xinh đẹp vẫn ló dạng ở phía Đông. - Chuyện thi đấu thư họa, ngày mai lại nghĩ cách tiếp, không phải vẫn còn một tuần nữa mới hết hạn đăng ký sao?
- Khỉ, lão muốn lợi dụng người ta thì có! Tôi mà lấy được thì tôi cũng chẳng thừa nhận.
- Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.
Thời gian quay ngược về rạng sáng ngày hôm qua, phòng bảo vệ Phục Đại...
Cô rất khó có thể tưởng tượng, một cô gái tâm hai mươi tuổi đã trải qua cuộc sống như thế nào mới có tâm cảnh như vậy. Cô ấy quen rồi, không phải là quen bị Thần tiên môn truy sát, mà cô ấy đã sớm quen với hoàn cảnh không ổn định xung quanh mình. Chỉ khi trong lòng trải qua quá nhiều bất an thì mới có sự bình tính theo thói quen như vậy.
- Em... em không muốn dấu diếm thân phận của mình nữa.
Lâm Tiểu Thảo đứng trước mặt Tiêu Dương, bẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm mặt mở miệng.
- Anh Tiêu...
Khuôn mặt Diệp Tang nở nụ cười.
- Nói tóm lại, tình hình tối qua vô cùng phức tạp, cụ thể xảy ra chuyện gì chẳng ai biết cả. Có thể là Tào Duẫn bị người ta lợi dụng, tuy nhiên, có thể khẳng định là, hôm nay, toàn bộ những người này đều sẽ tụ tập ở Phục Đại! Vì có tin truyên ra, con mồ côi của giáo sư năm đó đã thực sự xuất hiện trước mặt mọi người, gã là Lâm Tiểu Thảo bảo vệ trường Phục Đại. Hôm nay, gã sẽ tế cha mẹ ở sân trường Phục Đại!
- Lá gan đúng là không nhỏ, biết rõ bản thân là đối tượng đối phó của nhiều người, còn dám ngang nhiên xuất hiện như vậy! Tối nay chắc chắn người của các thế lực lớn đều sẽ xuất hiện ở Phục Đại, bức con mồ côi của giáo sư giao Ngọc tỷ truyền quốc ral
Một ngày trong xanh, trời không mây, Phục Đại, một ngôi trường có truyền thống lịch sử lâu đời, vô cùng vắng vẻ. Dưới ánh mặt trời soi chiếu, bóng râm khắp nơi, gió thổi nhè nhẹ.
xxk*k** ¬
- Anh sai rồi. Tối qua đúng là xảy ra một trận đại chiến, nhưng kết quả không như anh nói, chẳng ai bị thương cả. Vì sau đó có thế lực khác tham gia, hình như là thủ lĩnh băng đảng của Mỹ. Người này có thực lực mạnh mẽ không kém đám Hồ Uy. Sau khi quần long tụ hợp, Tào Duẫn đã thê trước mặt mọi người, lão không lấy được Ngọc tỷ truyền quốc, chỉ bị người ta lợi dụng thôi.
- Tối qua có chuyện lớn xảy ra! Nghe nói Hội phó Dị thuật hội đột nhiên xuất hiện ở Phục Đại, hơn nữa còn cướp được Ngọc tỷ truyền quốc từ tay con mồ côi của giáo sư, cuối cùng bị Hồ Uy của Thiên Tử Các và Nhị cung chủ của Thiên trù Cung cả đường truy sát đến khu rừng phía Đông nam. Sau một trận đại chiến, cả ba đều bị thương rời đi.
Có vô số lời đồn lưu truyền trong các thế lực lớn.
Tiêu Dương ngẩn ra,
- Tiểu Thảo, một khi công khai thân phận của cậu...
- Em biết, rất nguy hiểm, thậm chí có thể ngày mai sẽ rơi vào cửu tử nhất sinh.
Khuôn mặt Lâm Tiểu Thảo không có thay đổi gì, dường như căn bản người có thể chết kia không phải mình.
Cậu có chuyện quan trọng phải làm.
Trong lòng cậu, chuyện này còn quan trọng hơn tính mạng. - Ngày mai, em muốn cúng tế cho cha mẹ.
Giọng Lâm Tiểu Thảo vô cùng kiên định. Trong lòng cậu ẩn chứa sự cay đắng, ngẩng đầu nhìn màn đêm.
- Theo tập tục quê em, một người, nếu chết không nhắm mắt, phải đốt chín trăm chín mươi chín tờ giấy vàng tim tròn ở nơi người đó chết, cúng vong linh trên trời thì vong linh mới có thể yên nghỉ.
- Vâng!
- Ba người, trấn thủ ở cửa Đông Nam, bất kỳ kẻ nào xông vào, trảm!
Hôm nay là một ngày đặc biệt, họ cũng rõ nhiệm vụ của mình.
Chờ ra lệnh.
Tiêu Dương vừa dứt lời, ba bóng người xếp hàng đứng phía trước, vẻ mặt kiên định mà lại nóng bỏng nhìn Tiêu Dương.
- Lam Hân Linh, Bạch Húc Húc, Uông Thắng!
- Trước khi cúng bái kết thúc, sẽ không cho phép bất kỳ ai phá hỏng, anh cam đoan.
Ánh mặt trời chói chang trong gió thu.
Mấy sợi tóc khẽ tung bay, Tiêu Dương đứng dưới ánh mặt trời, cả người mặc đồ trắng, cánh tay cột vải màu đen, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tay trái thống xuống. Vỏ kiếm vân long, một luồng khí ấm áp từ trong lòng bàn tay tràn ra khắp người.
Thanh kiếm này là do Lam Hân Linh đưa tới, nói là Lam Chấn Hoàn đặc biệt chọn trong kho binh khí của Thiên Tử Các, đem đến tặng cho Tiêu Dương.
Bảo kiếm tặng anh hùng!
Tiêu Dương đặt tên cho bảo kiếm là...'Lăng Thiên”!
Kiếm hồn của tiểu đội Lăng Thiên!
Khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, phía trước, từng bóng người đang đứng, trên cánh tay ai cũng cột sợi vải màu đen, đại diện cho việc cúng tế vong hồn đã mất.
Tiêu Dương từ từ giơ tay trái lên, long văn trên vỏ kiếm dưới ánh mặt trời chiếu rọi vô cùng sống động. Bất giác, mọi người như nghe thấy tiếng rông gâm, đánh vào linh hồn.
Trong đầu Tiêu Dương hiện lên ánh mắt kiên định của Lâm Tiểu Thảo tối qua, trong lòng vẫn không khỏi chấn động. Tối qua, sau khi Lâm Tiểu Thảo nhắc đến việc mình muốn làm, Tiêu Dương đã tuyên bố một câu.
kkk*x*& .......
- Đây chính là chuyện duy nhất kiếp này em có thể làm cho cha mẹ mình. Có chết, cũng phải làm.
- Ngày mai, dù có chết, em cũng phải đốt giấy cho cha mẹ, để an độ vong linh trên trời của họ. Mười lăm năm, giấy em phải đốt, gấp mười lăm lần chín trăm chín mươi chín tờ tiễn cha, gấp mười lăm lần chín trăm chín mươi chín tờ tiễn mẹ.
Cho dù Lâm Tiểu Thảo che giấu rất tốt, nhưng lúc này giọng nói vẫn không kìm được run rẩy.
- Nhưng em, mười lăm năm rồi, đã mười lăm năm chưa đốt cho ba mẹ được một tờ giấy tiên nào.
Bốn anh em tiểu đội Xích Hỏal
Thiên mã song hùng! Ngay lúc này, trong lòng mọi người đều vô cùng nghiêm túc, ai có nhiệm vụ nấy, chia ra trấn thủ khắp nơi!
- Trảm!
- Trảm!
- Trảm!
Giờ khắc này, Tiêu Dương như hóa thân thành đao phủ vô tình, không nói lời nào, chỉ giơ đao chém về phía trước.
Đương nhiên, Tiêu Dương cũng không hoàn toàn hy vọng những người này có thể ngăn cản được những kẻ cố ý muốn xông vào, nói họ có nhiệm vụ trấn thủ, chi bằng nói, nhiệm vụ lớn nhất của họ là cảnh cáo!
Cảnh cáo những kẻ xông vào, nếu còn xông vào nữa, thì nghênh đón bọn họ chính là lưỡi hái tử thần.
Bởi vì lá chắn cuối cùng, Tiêu Dương trấn thủ.
Bóng dáng đen tuyền châm chậm di chuyển trên sàn nhà nóng cháy. Tiêu Dương một tay siết chặt vỏ kiếm, chậm rãi đi vê phía tòa nhà thí nghiệm cũ. Đi ngược gió, tóc tung bay.
Đến gần tòa nhà thí nghiệm, nhiệt độ dường như tăng lên mấy độ.
Giấy vàng bay đầy trời, bóng dáng Tiêu Dương đi xuyên qua.
Tiếng loạt soạt vang lên bên tai.
Trước tòa nhà thí nghiệm chính là một bồn hoa hình tròn, chính giữa là năm đóa hoa nở rộ. Trước bồn hoa, hai thanh niên mặc đồ hiếu phục trắng, quỳ song song trên mặt đất.
Cúng bái trang nghiêm.
Phía trước hai đầu gối là hai lò lửa đang cháy, từng tờ giấy vàng tâm tròn được thả vào lò, sau khi đốt xong, mới thả tờ khác. Không để ý thời gian, cho dù phải đốt ba ngày ba đêm mới đốt hết, họ cũng sẽ quỳ ở đây ba ngày ba đêm.
Để cho song thân được nhắm mắt, vong hồn an nghỉ.
Giấy vàng bay đầy trời.
Tiêu Dương mặc đồ trắng, bước chân dừng lại cách bóng lưng hai người mấy mét.
Tay trái giơ lên.
Leng keng!
Vỏ kiếm vân long lạnh như băng chỉ xuống đất, trên sàn nhà xuất hiện vài vết nứt.
Lòng bàn tay trái đặt trên đỉnh chuôi kiếm.
Lắng lặng đứng thẳng.
Từ giờ phút này, hắn không cho phép bất kỳ ai bước vào phạm vi cúng bái nửa bước.
Kẻ xâm phạm, giết!
Gió thổi lên, giấy vàng tung bay.
Vỏ kiếm vân long, kiếm khách mặc đồ trắng.
Ánh mặt trời mùa thu chói chang.
Giống như biến thành pho tượng đá không nhúc nhích, mặc cho thời gian trôi qua, hắn không hê cử động. Tuy nhiên, nếu có ai nghĩ có thể nhân cơ hội này để xông vào, vậy thì đã sai lầm rồi. Trên bầu trời, một tiếng cười điên cuồng vang lên.
- Haha! Chỉ dựa vào bọn mày, cũng dám cản Ngọc diện cuồng long tao!
Một thân ảnh như sao băng lao đến, thân ảnh như gió, khí thế như cầu vồng.
Tiếng cười vang vọng, giấy vàng bay đầy trời càng thêm cuồng loạn.
Tiêu Dương ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững lạnh như băng, mặt không chút thay đổi.
Đột nhiên, cổ tay trái đột nhiên run lên.
Vụt!
Nhanh như tia chớp, vỏ kiếm vân long đột nhiên bay ra, dùng tốc độ như sét đánh không kịp bịt tai bắn nhanh về phía Ngọc diện cuồng long kia. Tốc độ bay của vỏ kiếm như tiếng rồng ngâm xé gió dưới ánh mặt trời chói chang.
Vụt!
Vỏ kiếm nhanh chóng bay đến trước mặt Ngọc diện cuồng long, còn chuôi kiếm đột nhiên kéo dài, lưỡi kiếm sắc bén lấp lánh giữa thế gian.
Thần binh hiện thết
Thấy kiếm quang sáng ngọc Ngọc diện cuồng long bất giác nhắm hai mắt. Có điều, khi gã nhắm hai mắt, thì không còn tư cách mở ra nữa.
Lưỡi kiếm sắc bén cắt qua yết hâu, máu tươi bắn tung tóe dưới ánh mặt trời chói chang.
Vỏ kiếm vân long bay thẳng lên trời, quét một đường hình cung đẹp mắt giữa bầu trời rồi mới lao ngược trở về.
Leng kengl!
Nhẹ nhàng rơi bên tay trái Tiêu Dương.
Lòng bàn tay trái nhẹ nhàng đè lên chuôi kiếm.
Gió thu thổi lên, giấy vàng bay lượn, giọng Tiêu Dương lạnh nhạt nói.
- Mày ồn ào quá.