Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 481 - Chương 482: Trận Chiến Của Tiểu Đội Lăng Thiên!

Chương 482: Trận chiến của tiểu đội Lăng Thiên! Chương 482: Trận chiến của tiểu đội Lăng Thiên!Chương 482: Trận chiến của tiểu đội Lăng Thiên!

Thi thể kia đã không còn hơi thở giữa bầu trời giấy vàng bay đầy.

Cái người gọi là Ngọc Diện Cuồng Long, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn thu lại ý cười ban nãy, bóng dáng đã ngã bịch trên mặt đất.

Đến đã nhanh, chết còn nhanh hơn.

Chẳng còn chút tiếng động.

Giấy vàng che lấy cơ thể, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Tiêu Dương vẫn đứng yên như trước, hai người trước mặt vẫn bình tĩnh cúng bái.

Quá trình dài đằng đẫng, dưới ánh nắng chói chang thiêu đốt, hình ảnh hiện ra vô cùng quái dị. Động tác của Lâm Tiểu Thảo và Dương Hoàn Nghị cứ lặp đi lặp lại, đưa tay ra, đốt, rồi đưa tay ra...

Trong đôi mắt chứa sự bi thương.

Hôm qua đột nhiên cả trường được nghỉ, không lưu lại một ai, sáng sớm nay, một lượng lớn cảnh sát đột nhiên phong tỏa hơn trăm mét ngoài phương viên Phục Đại, khiến người ta không thể đến gần.

Đây là mệnh lệnh Lam Chấn Hoàn đưa ra.

kkk*x* .......

Nhất cử nhất động đều hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò, nhất là đám phóng viên, càng muốn thu hoạch được tin tức về tay. Nhưng cảnh sát lại bao vây đến mức một giọt nước cũng chẳng lọt, người bình thường căn bản không thể vào được. Đương nhiên, nếu muốn ngăn cản mấy cổ võ giả, thuộc tính giả đi lại trên cao kia thì không thể.

Địa bàn của bổn trạng nguyên, không cho phép người khác nhảy nhót lung tung.

Một mùi máu tươi lượn lờ trên bầu trời Phục Đại.

Sau khi Tiêu Dương giết Ngọc Diện Cuồng Long, sắc mặt không thay đổi. Trước khi Ngọc Diện Cuồng Long đến đây, chắc chắn là đã nhận sự cảnh cáo của mấy người trấn thủ bên ngoài nhưng vẫn điên cuồng lao vào.

Khiến cho dân chúng hiếu kỳ, dù sao vẫn hơn là để trận đấu lộ ra ngoài, gây khủng hoảng cho dân chúng.

Ở một góc tường, Lý Bái Thiên vốn không ngăn cản được Ngọc Diện Cuồng Long lao đi ánh mắt nóng bỏng nhìn thân ảnh đứng yên phía trước, sau đó âm thầm lui đi.

Đây chính là cái giá của cuông vọng.

Phong tỏa toàn diện Phục Đại một ngày.

Một khách sạn ở Minh Châu.

Không có ai biết trong sân trường Phục Đại rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

- Trần Phi còn chưa quay lại sao?

Ban ngày nhiều người dòm ngó, hơn nữa, Tiêu Dương đã tuyên bố tàn nhẫn như vậy, lúc này những kẻ làm chim đầu đàn không nhiều. Chỉ thỉnh thoảng có kẻ muốn tiến vào, nhưng hầu hết chưa đến gần đã bị những người khác của Tiểu đội Lăng Thiên cản lại.

Mặt trời dân dần hạ xuống, bầu trời dần đi vào buổi hoàng hôn.

Tuy nhiên, Bình Sa Ngạn lại tự lắc đầu, cau mày tự nói. - Chẳng lẽ có người biết được bí mật gì đó, nên cho người đi bảo vệ Quân Thiết Anh?

Bình Sa Ngạn trầm ngâm chốc lát, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

- Bình sư huynh, tối hôm qua sau khi Trần Phi sư đệ ra ngoài, ngoại trừ một tin nhắn gửi cho tôi trước khi hành động, nói là đang chờ thời cơ ra tay, sau đó thì không thấy tin tức gì của cậu ấy. Tôi đã cử vài đệ tử đi tìm nhưng vẫn không có kết quả.

- Được.

Bình Sa Ngạn đứng trước cửa sổ, chắp tay cau mày. Sau lưng, một người đàn ông khom người trâm giọng nói.

- RõI

- Vương Câu, lần này cậu đích thân ra tay, đưa Quân Thiết Anh về đây cho tôi. Tôi hy vọng trước khi cha tôi đến, cậu có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Bình Sa Ngạn xoay người.

Ánh mắt Bình Sa Ngạn lạnh lùng.

- Có lẽ cha tôi sắp đến rồi.

Người nọ lập tức gật đầu.

- Nếu không có gì thay đổi, chuyến bay của sư phụ trước tám giờ có lẽ đến rồi.

Việc đến nước này, đương nhiên Bình Sa Ngạn hiểu rõ, vị Trần Phi sư đệ kia e rằng đã dữ nhiều lành ít. Nếu không, một người đang sống sờ sờ không thể nào biến mất không chút lý do.

Người phía sau chân chờ hỏi.

- Bình sư huynh, có cần phái người đi...

- Không thể nào, trừ Thân tiên môn ta, người khác sao có thể biết được...

Vương Câu gật đầu, chân chừ một lúc.

- Lần này sư phụ đích thân đến đây, hẳn không phải chỉ vì Quân Thiết Anh...

- HừI Vương Câu, cậu trở nên nhiều lời từ khi nào vậy?

Ánh mắt Bình Sa Ngạn lạnh lẽo.

- Không, không có.

Vương Câu vội vàng giải thích.

- Bình sư huynh, chỉ là tôi nghe nói tối qua Phục Đại xảy ra chuyện lớn! Rất nhiều thế lực trong và ngoài nước tụ tập. Nghe nói, Ngọc tỷ truyên quốc biến mất năm đó có khả năng xuất thế lần nữa...

Bình Sa Ngạn khoát tay chặn lại.

- Cậu chỉ cần chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ. Những chuyện khác, không cần quan tâm. Nhớ kỹ, cha tôi đích thân đến Minh Châu không phải vì Ngọc tỷ truyên quốc gì đó, mà đến vì Quân Thiết Anh, cậu đừng làm cho việc này loạn lên nữa.

Ba thành viên tiểu đội Lăng Thiên, trong khoảng thời gian ngắn đã sự có tiến bộ về thực lực.

Còn về chàng công tử Bạch Húc Húc, người không biết thuộc tính của cậu ta sẽ không thể nào ngờ được, vì sao trong ống tay áo của thằng nhóc này lại phóng ra một cái ống nhỏ, dần dần tràn đến lòng bàn tay. Khi chiến đấu, Bạch Húc Húc đưa tay tấn công, trong ống sẽ phun ra một loại chất lỏng đặc biệt, khiến người ta hôn mê. Thực lực của Uông Thắng bình thường, nhưng cậu ta đã có được vài cây súng đặc biệt chuyên đối phó với thuộc tính giả, cổ võ giả, hơn nữa, khi cậu được huấn luyện trong hệ thống cảnh sát đã được mệnh danh là Thân thương thủ, hai súng trong tay, sự tôn tại của Uông Thắng cũng là sự uy hiếp với không ít người.

Tiểu đội Lăng Thiên lần đầu tiên tấn công tập thểt

Hơn nữa thấy Tiêu Dương một kiếm giết ngay Ngọc diện cuồng long, huyết dịch trong lòng đám Lam Hân Linh cũng cuộn trào. Trong đời khó gặp được mấy trận đấu như vậy, mình tuyệt đối không thể lui bước.

Trên thực tế, nếu Lam Hân Linh nói rõ thân phận Thiên Tử Các của mình ra, chắc chắn Giang Biệt Lưu không dám hành động. Giang Hà bang không đủ dũng khí đắc tội Thiên Tử Các. Có điều, hôm nay thỉnh thoảng lại có mấy con ruồi đến dây dưa, Lam Hân Linh sớm đã không nhịn được. Huống hồ, Tiêu Dương đã hạ lệnh rõ ràng, kẻ xông vào đều phải chết, chẳng cần thiết phải giải thích.

Lam Hân Linh một thân mặc đồ đỏ, kiếm sắc trong tay cả ngày nay chưa hề thu lại vào vỏ, nâng kiếm chỉ về phía người đến, quát lớn một tiếng.

Phía trước là một đám chừng mười mấy người, là người của một bang hội tên Giang Hồ bang gần Minh Châu. Bang hội này được thành lập từ khi Viêm Hoàng khai quốc, so với các môn phái truyền thừa với lịch sử vài trăm năm của Viêm Hoàng mà nói, chẳng đáng là gì. Có điều, cũng ôm tâm tư phù sa không chảy ruộng ngoài và đục nước béo cò, suy trước nghĩ sau, thật sự không chống lại được sức hấp dẫn của Ngọc tỷ truyền quốc, bang chủ Giang Hà bang Giang Biệt Lưu cũng dẫn theo mười tinh anh trong bang đến đây.

Thấy một cô bé mà dám cản đám người mình, Giang Biệt Lưu cười hì hì.

- Con nhóc thối, mày là người ở đâu đấy? Dám cản đường của Giang đại gia tao à?

Giang Biệt Lưu chừng hơn bốn mươi tuổi, tuy thiên tư bình thường nhưng cũng khổ công tu luyện mấy chục năm, thực lực đã đạt đến cảnh giới Hư khí thất vân. Trong mắt gã, một con nhóc và hai thằng ranh miệng còn hôi sữa không biết lượng sức mình chẳng qua chỉ ở một môn phái hỗn tạp nào đó, sợ là mình thổi một cái, cô ta đã ngã xuống đất rồi.

Lam Hân Linh nhăn trán, lợi kiếm trong tay từ từ chỉ về phía trước, giọng điệu bình thản lạnh lùng.

- Kẻ xông vào đều phải chết!

Sát khí bùng lên kịch liệt.

Cô căn bản không thèm giải thích nửa lời.

- Người tới dừng bước.

Ban ngày chỉ là những thực lực nhỏ thăm dò thử, đợi khi màn đêm buông xuống mới có nhiều hành động hơn.

Còn đám Tiêu Dương, lúc này mới bắt đầu đối diện với khiêu chiến thực sự.

Màn đêm âm thầm kéo xuống.

Vương Câu không dám chậm trễ, vội vàng rời khỏi phòng. Bình Sa Ngạn cũng nghỉ ngơi một lúc, rồi bước ra khỏi phòng, đi thẳng về phía sân bay.

- Vâng, vâng.

Nước chảy đá mòn, một đội ngũ mạnh cần phải rèn luyện và tích lũy với có thể sinh ra được.

Giang Biệt Lưu muốn cười điên cuồng bày tỏ sự khinh thường của mình với những người này, nhưng gã đã không cười nổi. Khi ánh mắt tiếp xúc ánh mắt của ba người, ánh mắt sắc bén đó khiến Giang Biệt Lưu bất giác rùng mình. - Hừ! Con nhóc thối, mau nhường đường cho bang chủ bọn tao, nếu không, đừng trách bọn tao không khách sáo!

Một người hét lên.

Ba người Lăng Thiên, Lam Hân Linh đứng trước, Bạch Húc Húc và Uông Thắng một trái một phải.

Khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, không lên tiếng.

Đám Giang Hà bang nhìn nhau. Trong chốc lát, Giang Biệt Lưu nghiến chặt răng, khuôn mặt nở nụ cười dữ tợn.

- Các anh em, đừng để ý đến chúng nó, xông lên.

Vù! Vùi! Vùi

Người Giang Hà bang lập tức xông lên.

- Chị Linh Nhi, hôm nay chị bận rộn nhiều rồi, lần này đến lượt em với Tiểu Thắng nhé.

Bạch Húc Húc cười hì hì, bóng người nhảy lên trước, Uông Thắng cũng không yếu thế nhảy lên trước.

- Tiên nữ tắm hồi

Bạch Húc Húc đặt cho chiêu thức này của mình một cái tên quá đẹp.

Cười ha ha một tiếng, đột nhiên tung ra một chưởng.

Hì hìI

Ống nhỏ trong lòng bàn tay đột nhiên phun ra rất nhiều bọt nước.

- Oal Quá...

Bùm! Bùm!

Ba người lao đến trước lập tức hôn mê.

Bạch Húc Húc cười hì hì,

- Tính ra thì mày cũng biết nhìn hàng đó, biết nó quá hay. Nước tiểu đồng tử hiếm lắm đấy.

Trên thực tế, người ta muốn nói là "Quá... hôi!" Đáng tiếc, chữ hôi chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã hôn mê mất rồi.

Thuộc tính "nước tiểu" này của Bạch Húc Húc rất kỳ quái, mùi hôi không truyền khắp không khí mà chỉ truyền qua cơ thể người, chỉ khi dính "nước tiểu" của cậu ta mới cảm nhận được mùi hôi khó chịu, còn người đứng cạnh lại chẳng mảy may ngửi thấy. Cũng may là như vậy, nếu không chắc chẳng ai dám làm bạn với Bạch Húc Húc cả.

Ba người kỳ lạ ngã xuống khiến Giang Biệt Lưu chấn động mạnh, một dự cảm không hay bao trùm.

- Hì hì, Tiểu Thắng, tôi đối phó được ba người rồi.

Bạch Húc Húc cười hì hì. Vẻ mặt Uông Thắng lạnh lùng, hừ một tiếng, không chút yếu thế, cổ tay chuyển động rất nhanh, hai khẩu súng đen xuất hiện trong lòng bàn tay, họng súng đen ngòm chỉ thẳng về phía trước, không chút do dự, bóp cò.

Tiếng súng vang lên tiên tục.

Có bộ phận giảm thanh nên kẻ địch không nghe thấy tiếng súng, nhưng không có nghĩa là không ai ngã xuống.

Tài bắn súng của Uông Thắng quá chuẩn, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, người của Giang Hà bang đã ngã xuống hơn phân nửa, gần chục người ngã dưới súng Uông Thắng.

- Cái... cái gì?

Sắc mặt Giang Biệt Lưu thay đổi hẳn, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm Uông Thắng, cả người run rẩy.

- Sao hắn có loại súng... chẳng lẽ... các người là người của Thiên Tử Các!

Giang Biệt Lưu cảm thấy đầu mình thật sự đụng phải họng súng, lập tức hít một hơi lạnh, kinh hoàng hét lớn một tiếng.

- Chạy mau.

Bỏ chạy không quay đầu lại.

- Mẹ kiếp! Đừng chạy!

Bạch Húc Húc phẫn nộ rống lên.

Mình vừa mới đắc ý trước mặt Uông Thắng, trong nháy mắt Uông Thắng giết được số lượng địch còn nhiều hơn cả mình.

- Tôi thắng rồi.

Uông Thắng xoay súng trong tay, cười hì hì.

- Móa, đêm nay là cơ hội để tỷ thí, chưa đến cuối cùng cậu đừng vội mừng.

Bạch Húc Húc khinh thường.

Lam Hân Linh quay đầu lại, nhìn trước bồn hoa phía xa xa, hai cái lò vẫn đang đốt giấy vàng, hai bóng người yên lặng quỳ cả một ngày, vẫn cúng bái không biết mệt mỏi.

- Theo tốc độ này, ít nhất phải ba tiếng nữa mới có thể kết thúc.

Tâm mắt Lam Hân Linh bắt đầu nhìn quanh. Dưới ánh trăng chiếu rọi, giấy vàng bay tán loạn, nơi đó có một bóng áo trắng, đứng yên lặng cả ngày, đôi mắt nhắm chặt, một tay ấn kiếm, trông như đã hòa thành một thể với trời đất.

Có điều, chỉ cần bất cứ ai giãm chân vào vòng tròn hắn bảo vệ, kiếm sắc "Lăng Thiên" trên tay hắn, chắc chắn sẽ lập tức vung lên, giết người không lưu lại vết tích.

- Đây là người đàn ông chân chính.

Lúc này, trong lòng Lam Hân Linh bất giác thốt lên câu này, nhìn về phía trước, đôi mắt thoáng sững ra, đột nhiên nghiêng người sang một bên.

- Chú ý, có người đang đến.

Bạch Húc Húc và Uông Thắng đồng thời chấn động.

- Lại so xem nàol

Lam Hân Linh chậm rãi nâng kiếm nhìn về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.

- Không nên xem thường, lần này kẻ đến có thực lực rất mạnh. Hơn nữa...

Đôi mắt phượng của Lam Hân Linh đảo xung quanh.

- Không chỉ bên phía chúng ta, mấy chỗ còn lại đều có cường địch muốn xông vào.

Kiếm quang khẽ vẽ, một đường cong uốn lượn lóe lên trên bầu trời.

- Khiêu chiến thật sự đêm nay, giờ mới bắt đầu!
Bình Luận (0)
Comment