Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 482 - Chương 483: Ngộ Không Đánh Rắm! Khí Của Tông Sư!

Chương 483: Ngộ không đánh rắm! Khí của tông sư! Chương 483: Ngộ không đánh rắm! Khí của tông sư!Chương 483: Ngộ không đánh rắm! Khí của tông sư!

Theo thống kê chưa đầy đủ, số lượng các thế lực trong ngoài nước đến Minh Châu lần này có hơn mười lăm thế lực, thực lực khác nhau. Nước ngoài có Tả thủ đảng của nước Mỹ cũng là một trong năm tổ chức xã hội đen có thực lực cực kỳ mạnh trên thế giới, còn Dị thuật hội trong nước, có cả Thiên trù cung có lịch sử truyền thừa lâu đời!

Các thế lực bậc trung cũng không ít.

Còn những bang phái nhỏ kiểu như Giang Hà bang khi nãy xuất hiện thì nhiều vô số kể.

Ngoài ra, còn có không ít cường giả không môn phái, những người đó cũng là những tồn tại không thể coi thường.

Khiêu chiến cực lớn, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi tiểu đội Lăng Thiên.

Trận cuồng phong này mười lăm năm trước đã từng quét qua, bây giờ lại có dấu hiệu muốn phất cờ trở lại. Bất kỳ ai, dù có thân phận gì, đều có thể bị trận gió lốc này cuốn thành tro bụi.

Một khi thế cục mất đi sự khống chế, ngay cả những người mạnh như Tào Duẫn cũng không dám đặt mình vào trung tâm của cơn bão.

Đám người điên cuồng này cực kỳ kinh khủng.

- Trong nước đó có độc!

Bóng dáng của đám người lao thẳng đến.

Soạt!

- Xông lên! Chỉ cần tránh được nước độc của hắn là sẽ không việc gì!

Phụt!

Thuộc tính nước tiểu của Bạch Húc Húc có thể tấn công xa cũng có thể phòng thủ, còn Uông Thắng chỉ có thể bắn súng, nếu kẻ địch đến gần, chắc hẳn cậu ta phải chịu chết. Bởi vậy hai người hợp tác là phương thức tác chiến tốt nhất.

Lúc này tiểu đội Lăng Thiên phải nghênh đón đối thủ là một thế lực nước ngoài, ước chừng hai mươi người, cầm đầu là một người đàn ông mũi vểnh tóc vàng, đồng tử lóe lên ánh sáng nhiếp hồn quỷ di.

- Húc Húc, cậu phụ trách bảo vệ Uông Thắng.

Bạch Húc Húc ban nãy thua Uông Thắng một trận, cơn tức còn nghẹn trong lòng, giờ giơ tay lên. Một mảng nước lớn trùm qua, giữa bầu trời như xuất hiện ánh sáng bạc của nước. Ba người đàn ông tóc vàng đều cực kỳ cảnh giác, vừa thấy vậy, bóng dáng vội vàng né tránh.

Vừa đến đã oa oa kêu đám Lam Hân Linh cút đi, nếu không sẽ không khách khí gì đó.

Thần sắc ba người đều trở nên nghiêm trọng, kiêng ky nhìn Bạch Húc Húc.

Rầm!

Nước tiểu liền tung tóe trùm lên hai người đứng sau, một tiếng rên vang lên rồi hôn mê.

Nước tiểu của Bạch Húc Húc phóng ra, một người phía trước lập tức huy động tấm chắn "thổ" dày màu đen, thuộc tính giả "Thổ'! Nhưng mà nước tiểu của cậu nhóc ngoại trừ rất hôi, còn có một đặc hiệu, đó là có thể ăn mòn. đương nhiên, cái này chịu sự khống chế của bản thân cậu nhóc. Đây là lần đầu tiên cậu ta sử dụng loại nước mang tính ăn mòn. Lam Hân Linh chĩa mũi kiếm, thân thể lao lên trước.

Đám kẻ địch trước mắt thực lực trên tiểu đội Lăng Thiên, phải toàn lực ứng phó.

Thằng nhóc ngoài miệng không ngừng bất mãn than vãn, nhưng động tác không hề chậm, cũng thực hiện công kích nước tiểu khủng bố của mình không chút keo kiệt. Uông Thắng thì như một sát thủ máu lạnh, đứng sau lưng thằng nhóc, bắn súng không ngớt. Loại súng này do Thiên Tử Các đặc chế, người chưa đạt đến cảnh giới Thực khí vẫn có thể bị mất mạng.

Phối hợp vô cùng ăn ý.

Bên phía Lam Hân Linh cũng đang rơi vào khổ chiến.

Tấm chắn "Thổ" cho dù cản được phần lớn công kích của nước tiểu, nhưng hơn phân nửa đã bị ăn mòn. Lúc này, một viên đạn bắn đến với tốc độ như laser, không hề bị bất kỳ thứ gì ngăn trở, trực tiếp xuyên qua tấm chắn, bắn vào mi tâm của người nọ.

Không thể để Tiêu Dương phải tiêu hao sức lực vào mấy nhân vật nhỏ này.

- Tiên nữ tắm bồn.

Lý Bái Thiên và Chu Mạt cũng đang liều mạng!

Phía bên kia, thuẫn bay đầy trời, sắc trời tối đen lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Nghĩ vậy, cả người Lam Hân Linh dường như tràn đầy tinh lực, ánh kiếm đột nhiên lóe lên, bức ba người ra.

Một súng đoạt mạng.

Cô chỉ mới có thực lực Hư khí thất vân, muốn đối phó với sự vây công của ba kẻ Hư khí cửu vân, nếu không dựa vào Thiếp Tâm kiếm quỷ dị khó lường, e là Lam Hân Linh đã sớm thất bại rồi.

Có điều, với tình thế như vậy, thua cuộc chỉ là chuyện sớm hay muộn.

"Nhất định phải kiên trì." Lam Hân Linh nghiến chặt răng. Ddù chỉ cần không thủ được, phía trước còn có Tiêu Dương trấn thủ, những người này tuyệt đối không thể làm khó được Lâm Tiểu Thảo, nhưng Lam Hân Linh vẫn muốn chia sẻ một chút giúp Tiêu Dương. Cô biết, cường địch đêm nay rất nhiều, cường giả thật sự vẫn chưa xuất hiện.

- Mẹ kiếp! Cuối cùng lại may áo cưới cho cậu.

Vì những người này lần đầu tiên tiếp xúc với cách thức tấn công kỳ quái như vậy, nên trong chốc lát không kịp phản ứng.

Đương nhiên, đối phương cũng không thể đứng đó cho Uông Thắng tùy tiện bắn. Dưới tốc độ di chuyển cao, Uông Thắng muốn bắn trúng kẻ địch cũng không dễ dàng. Cuộc chiến diễn ra hết sức căng thẳng, diễn biến kịch liệt. Uông Thắng và Bạch Húc Húc cùng tác chiến chống lại hơn mười mấy người đến từ thế lực nước ngoài, tuy nhất thời chưa thể khống chế toàn bộ đối phương, nhưng phòng thủ tạm thời không quá phí SỨC.

Trong đội ngũ này, ba người dẫn đầu đều Hư khí cửu vân.

Phát huy thực lực bản thân đến cực điểm, còn kẻ địch họ phải ứng phó là một cổ võ giả đơn độc tay cầm lợi kiếm. Một thanh kiếm đồng cổ múa kín kẽ không khe hở, khiến cho Thiên mã song hùng không ngừng kêu khổ.

Phú Xuyên Long dẫn bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa đứng đó như những pho chiến thần, dùng cơ thể cao lớn của họ, dùng nắm đấm cực lớn, phong quyền vùn vụt đánh về phía kẻ địch trước mặt, quyền cước tách nhập, đại sát tứ phương. - Đúng là một đám điên!

- Rõ ràng thực lực của chúng ta hơn chúng, vậy mà không thể công phá được phòng ngự của chúng.

- Bọn chúng muốn liều mạng với chúng ta, giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, anh có bằng lòng trả cái giá như vậy không?

Trong lúc nhất thời giằng co kịch liệt.

Gió tối nay càng lúc càng thổi gấp, trên bầu trời chỗ bồn hoa, giấy vàng bay lượn điên cuồng.

Sát khí xung quanh càng lúc càng dày đặc, âm thanh la hét, không khí vô cùng quỷ dị.

- Cuối cùng cũng đến rồi.

- Cuông phong loạn thạch!

Hai người này thuộc tính "Phong.

Hai gã đàn ông tóc vàng còn lại vô cùng tức giận, điên cuồng gào thét, lập tức cuồng phong nổi lên.

Với cảnh giới Hư khí thất vân lại độc chiến ba gã Hư khí cửu vân, trong tình thế hạ phong vẫn đột nhiên dựa vào kỳ chiêu ra tay làm trọng thương một người.

Máu tươi hộc ra, bóng người bay đi rồi ngã xuống.

Một chưởng tung ra, đánh ầm lên người một gã đàn ông tóc vàng.

Tầm mắt híp lại, luông hơi thở cực lớn kia Tiêu Dương rất quen thuộc, chính là Tào Duẫn tối hôm qua. Có lẽ để trả mối nhục cái bô, y đã đến sớm hơn mấy thế lực lớn khác.

Tiêu Dương đã chuẩn bị tốt để tử chiến.

Có điều trước khi vượt qua bức tường của Phục Đại, Tào Duẫn đã bị cản lại.

- Là Trịnh Thul

Tiêu Dương quay đầu liếc nhìn Lâm Tiểu Thảo đang quỳ trên mặt đất.

Chịu trách nhiệm săn Tào Duẫn, chắc là mệnh lệnh Lâm Tiểu Thảo đưa ra cho Trịnh Thu.

Bốn phương tám hướng, chiến ý dâng trào.

Lam Hân Linh một kiếm quét ngang, một chiêu Thiếp tâm kiếm, tay trái đột nhiên lại vung lên.

- Ngọc đế thiên uy!

- Dừng lại?

Tiêu Dương tập trung tinh thần, ánh sáng trong đôi mắt ngưng tụ tại một điểm.

Một luồng hơi thở cực mạnh từ xa gào thét lao tới.

Chỉ muốn đánh một trận!

Tối nay, trạng thái của hắn rất tốt.

Tiêu Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, cơ thể khẽ động, cả người vang lên tiếng xương kêu rắc rắc. Cùng với mỗi tiếng kêu, thần thái trong đôi mắt Tiêu Dương càng sáng ngời thêm vài phần.

Gió lớn nổi lên, đá trong sân trường bị thổi lên, đánh về phía Lam Hân Linh.

Thấy thế, Lam Hân Linh vội vàng thối lui, bóng người sau khi phiêu dật nhảy về phía sau, ánh kiếm trong tay múa kín không kẽ hở, tiếng leng keng vang lên giòn dã trong đêm tối.

Chính vào lúc này, một luồng hơi thở quỷ dị mạnh mẽ quét ngang qua, âm thanh như sấm cuồn cuộn, hét lên bằng tiếng nước ngoài.

- STOPII

Tiếng hét như long đằng hổ khiếu, đánh mạnh vào màng nhĩ.

Trong chốc lát, hai gã tóc vàng bất giác lui ra sau vài bước, ngừng công kích. Phía bên kia, đám người vây công Bạch Húc Húc và Uông Thắng cũng lui về, tiếng hét đinh tai nhức óc ấy vẫn còn vang vọng trong đầu.

Soạt soạt soạt!

Tâm mắt của người hai bên đều đồng loạt nhìn sang, đồng thời thừ người ra.

Nhất là đám Bạch Húc Húc, con ngươi sắp lồi cả ra rồi.

Dưới ánh trăng, một bóng dáng cao lớn khôi ngô, trên người mặc chiếc áo gió màu đen dài đến gót chân, khuôn mặt lạnh lùng, mặt lún phún râu, mang kính đen, đầu đỉnh, trên tay cầm một trường côn màu bạc, đang đứng thẳng vô cùng khí thế.

Nghiêng người, trên lưng cõng ánh trăng.

Lúc tâm mắt mọi người dời qua, mới từ từ xoay người lại. Vẻ mặt nghiêm túc đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng đầy miệng, đồng thời cười hì hì, khuôn mặt khó có thể che giấu khí tức bỉ ổi đang dần lan tỏa trong không khí, dường như theo thói quen nhấc chân trái lên, lúc này mọi người mới phát hiện tay cả người ăn mặc rất phong cách nhưng chân lại mang dép lào.

Rút một tay ra, cúi người gãi gãi chân.

- Ngại quá, hơi ngứa, hơi ngứa.

Bịch! Bịch! BịchI

Mấy người phía trước suýt thì ngã ngửa.

- Mẹ kiếp! Ban nãy trong đầu tôi vừa mới dấy lên suy nghĩ chú Lan cũng phong cách ghê, trong nháy mắt lại bị bóp nát rồi.

Chàng công tử bột im lặng bi thương.

- SHIT!

Gã đàn ông tóc vàng không khỏi tức giận mắng, có cảm giác giống như bị người ta đùa bỡn, vốn tưởng là đại nhân vật gì, có thực lực cực mạnh, ai ngờ lại là một kẻ bỉ ổi.

Một mũi tên gió vung lên.

Gã đàn ông tóc vàng trực tiếp phóng tên về phía chú Lan đeo kính đen mặc áo gió đen phong cách phía trước.

- Cẩn thận!

Bạch Húc Húc hét lớn một tiếng.

- Ồn ào cái quái gì!

Hai hàng lông mày thô đen của chú Lan đột nhiên nhíu lại, rít lên, trường côn màu bạc trong tay giơ mạnh lên, trong phút chốc đánh những mũi tên gió kia tan thành mảnh nhỏ.

Chú Lan chống nạnh, như Trương Phi tại thế.

- Hừ! Thật sự nghĩ chú đây lăn lộn uổng phí sao?

Hai gã đàn ông tóc vàng nhìn nhau, đồng thời gật đầu, bóng người đột nhiên biến ảo như gió, giống như hai cơn lốc xoáy trực tiếp lao thẳng đến.

Ngàn cân treo sợi chỉ.

Khiến cho tất cả mọi người líu lưỡi kinh hãi chính là chú Lan tay cầm côn, trực tiếp xoay người đi chỗ khác, quay lưng về phía hai người.

- Hải

Lam Hân Linh không khỏi cực kỳ hoảng sợ.

Nếu như hai cơn lốc xoáy này đánh trúng, chắc chắn lão phải chết không nghi ngờ gì nữa!

Nhưng chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, cho dù mình muốn cứu, cũng quá muộn rồi.

- Chú Lan

Chàng công tử bột không kìm được hét lên.

- Ngộ không đánh rắm!

Chú Lan cất cao giọng nói bỉ ổi.

Cơ thể to lớn chấn động, nhất là cái mông của ông, rung lên kịch liệt.

Một cỗ khí thể vô hình đánh ra, va chạm với cơn lốc xáy mà hai gã tóc vàng huyễn hóa ra.

Âm! Âm!

Hai tiếng nổ vang lên.

Mặt đất dường như cũng chấn động.

Cơ thể mọi người lắc lư theo, lúc định thần nhìn lại, tất cả đều bất động như người gỗ.

Hai gã tóc vàng, miệng sùi bọt mép ngã trên mặt đất, hơi thở suy yếu, sợ rằng đã bị trọng thương rồi.

Còn chú Lan vẫn tiêu sái vỗ mông, xoay người, ra vẻ thâm trầm đẩy gọng kính đen của mình, sau đó đưa ngón trỏ ra, chỉ vê phía trước,

- Muốn đối phó với chú à, các cậu còn non lắm!

Lúc này hai mắt chàng công tử bột tỏa sáng nhìn chú Lan, hét lớn,

- Chú Lan uy vũ quái

Ngộ không đánh rắm, cường đại quá!

- Ba thường nói, thuộc tính của Bạch Húc Húc quái dị, nhưng nếu thật sự tìm được kỹ xảo sử dụng đúng đắn, thiên phú của hắn chưa hẳn đã kém người khác! Trong lịch sử Thiên Tử Các, có một vị cũng có thuộc tính quái dị như Bạch Húc Húc...

Đôi mắt Lam Hân Linh sáng quắc nhìn chú Lan,

- Chẳng lẽ... người đó chính là chú Lan!

- Khí cường đại! Một đòn ban nãy lợi hại quá, có thể nói là khí của sư tông cũng không quá!

Dựa vào một cú đánh rắm trở thành sư tông, từ cổ chí kim chắc chắn chú Lan là người đầu tiên!
Bình Luận (0)
Comment