Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 483 - Chương 484: Trảm Thiên Tử!

Chương 484: Trảm thiên tử! Chương 484: Trảm thiên tử!Chương 484: Trảm thiên tử!

Đây là một loại khí không bình thường.

Nếu thật sự phải đặt cho nó một cái tên, thì chỉ có "bỉ ổi"!

Loại khí bỉ ổi đặc biệt của chú Lan, tạo nên khí của tông sư.

Chẳng trách Bạch Húc Húc lại kích động như vậy. Vì cậu ta nhìn ra thuộc tính quái dị của chú Lan, lại liên tưởng đến mình. Nếu chú Lan có thể đạt đến cảnh giới như vậy, thì thuộc tính quái dị khác thường kia của mình cũng thế, có thẻ đạt đến đỉnh phong.

Lúc đó có thể nói là bỉ ổi có cá tính. Khắp thiên hạ đều thấy sự bỉ ổi của chú Lan, nhưng không biết, sau sự bỉ ổi ấy, lại ẩn chứa thực lực khiến người ta mơ ước.

Từ công kích vừa rồi có thể thấy, thực lực của chú Lan hẳn là đã vượt qua Lam Chấn Hoàn, khoảng Thực khí nhị vân hậu kỳ.

Đây chính là thâm tàng bất lộ!

- Mọi người còn sửng ra làm gì, còn không mau đi hỗ trợ, mấy thằng nhóc bên kia sắp không chống đỡ được nữa rồi.

Lúc này ôm đầu trốn đi như chuột, trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

- Côn này nặng thật đấy.

- Ồn ào cái quái gì, để chú đây dạy dỗ mấy đứa.

Chú Lan khua ngân côn trong tay vài cái, thở hồng hộc, chẳng có chút phong phạm cao thủ, vứt ngân côn trên mặt đất, nhổ bãi nước bọt, đĩnh đạc nói.

Giờ không phải là lúc để suy nghĩ nhiều.

Anh em Lý Bái Thiên sau khi có đám Lam Hân Linh viện trợ thì áp lực giảm đi nhiều, dễ dàng đối phó với cổ võ giả dùng kiếm hơn, nhanh chóng đánh bại đối phương, đối phương bị thương thì nhanh chóng bỏ chạy. Còn bên tiểu đội Xích Hỏa, sau khi chú Lan vô cùng tiêu sái ủn mông lên, hai ngón tay đưa ra phịch một tiếng, sau đó lại thu về cạy cứt mũi, thân sắc đứng đắn, vô cùng nghiêm túc ra lệnh.

Chú Lan móc cứt mũi, đĩnh đạc nói.

- Không được! Cầm côn đẹp trai hơn, lần này không thể thất lễ nữa.

Đợi sau khi đám Lam Hân Linh rời đi, chú Lam mới di kính đen trước mắt, nhìn đám người nước ngoài lúc này đang ngây ra như phỗng, một tay vung ngân côn, múa rất oai phong, hét lớn xông lên,

Ba người Lam Hân Linh lập tức hoàn hồn.

- Kể ra các người chạy cũng nhanh đấy!

Để lại đám anh em tiểu đội Xích Hỏa với khuôn mặt mờ mịt...

Thấy chú Lan hung hăng xông đến, đám người này sao còn dám chống lại nữa. Hai lão đại đã bị trọng thương sùi bọt mét vì một cú đánh rắm của chú Lan rồi, mình mà còn ra đón đỡ, chẳng phải muốn đi tìm chết sao.

Chú Lan dẫn đám Lam Hân Linh đi đến một ngã đường cách chỗ Tiêu Dương chừng mười thước.

Chú Lan lại nhặt côn lên, gào thét xông sang phía khác. Có lẽ ngân côn lão cầm chẳng phải vũ khí của lão, mà cầm chỉ để đẹp trai hơn thôi. - Đi, không cần thủ ở đây nữa.

Giờ đã hơn tám giờ tối, dường như còn có không ít thế lực cũng cảm thấy còn sớm quá nên chưa vội đến.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

- Cha, con đã cử Vương Câu sư đệ đích thân đi, chắc chắn đêm nay có thể đưa được Quân Thiết Anh vê.

Chú Lan lại nói vô cùng hào khí một lần nữa.

Bình Thông Tiên lãnh đạm nói.

- Kẻ địch càng lúc càng mạnh, giờ mấy đứa mà còn phân tán ra sẽ bị người ta một đòn đánh bại. Tập trung ở đây, kẻ địch vừa đến lại phải vui vẻ ra về. Hôm nay chú bao mấy đứa.

Bình Sa Ngạn lập tức gật đầu.

- Vâng, cha.

- Bắt được Quân Thiết Anh, cha sẽ đích thân đưa nó về tông môn. Còn cái Ngọc tỷ truyền quốc hư ảo ấy, sao có thể quan trọng hơn việc lớn kial

Mọi người quay đầu nhìn, đồng loạt gật đầu, bóng dáng đứng thành một hàng, sẵn sàng đón địch.

Bình Sa Ngạn chân chừ.

- Có điều, cha, giờ ở Phục Đại đang tranh đoạt Ngọc tỷ truyền quốc...

- Không nên dính vào.

Mười lăm năm trước, thời gian mất cụ thể của giáo sư là mười giờ tối.

Sau khi lên xe, Bình Thông Tiên khẽ vuốt râu dưới cằm.

- Ngạn nhi, mọi chuyện tiến hành thế nào rồi?

Sân bay, Bình Sa Ngạn cùng một ông cụ tóc bạc sóng vai đi ra ngoài. Ông cụ này chính là cha của Bình Sa Ngạn, Bình Thông Tiên. Bình Thông Tiên già mới có con trai nên vô cùng thương yêu Bình Sa Ngạn.

- Quay về đợi tin.

x*k**x "

Trong ngoài sân trường Phục Đại, không ngừng chiến đấu.

Trong đó kịch liệt nhất chính là trận đấu trên bức tường phía bên trái Phục Đại.

Trịnh Thu vs Tào Duẫn!

Tối nay Trịnh Thu dường như thoát thai hoán cốt so với tối qua, không chỉ hiểu cách sử dụng sức mạnh, mà còn phối hợp với một vài chưởng pháp thần kỳ, nhất thời có thể quấn cho Tào Duẫn khá chật vật, nộ khí trong lòng bắt đầu ứa ra.

- Lão phu Tào Duẫn, ở Minh Châu này không ai có thể ngăn cản!

Tào Duẫn nổi giận gầm lên, mũi đao sắc nhọn ở cánh tay toát ra ánh sáng màu ngọc, bức thẳng về phía Trịnh Thu.

Đáng tiếc đối thủ mà y gặp phải cũng rất dị thường.

- Cũng đừng trách bọn tao không cảnh cáo mày.

- Tối nay, bất kỳ ai cũng đừng mơ tưởng ngăn cản tao chấp hành nhiệm vụ. Đừng trách tao không cảnh cáo bọn mày, tránh rai Khuôn mặt Hồ Uy biến sắc, trở nên trầm thấp, lạnh lùng nói.

Bạch Húc Húc tức giận nói.

- Hồ Uy, mẹ nó mày nói chuyện khách sáo một chút, tiểu gia tao mẹ nó ghét nhất là ăn nói thô tục.

- Lá gan các người cũng không nhỏ nhỉ. Đã tìm được con mồ côi của giáo sư, không đưa hắn về, thẩm vấn nơi giấu Ngọc tỷ truyền quốc, mà... lại ở đây làm tay sai cho hắn!

Vẻ mặt chú Lan nghiêm nghị.

- Gần một tiếng nữa cúng tế kết thúc. Nhưng chưa chắc người khác đã cho Lâm Tiểu Thảo thêm một tiếng nữa, mọi người cố gắng kiên trì.

- Hừ! Thật to gan!

Lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên, dường như mang theo sức mạnh chấn triệt linh hồn.

- Là Hồ Uy!

Đám Lam Hân Linh biến sắc.

Quả nhiên, vừa dứt lời, phía trước một đám người đang cất bước đi về phía này.

Ước chừng khoảng hai ba chục người, đều thuộc Tiểu đội Thiên Tử, câm đầu là Hồ Uy.

Khuôn mặt Hồ Uy vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người trước mặt, lạnh giọng nói.

- Còn một tiếng cuối cùng.

Chín giờ tối.

Chiến đấu ầm ầm chấn động tận trời, người khác nhìn đều kinh hãi.

Tuyệt đối không lùi ra sau một bước.

Mục đích của cậu ta cũng chỉ là quấn lấy Tào Duẫn thôi.

Dường như cả người không có chỗ yếu hại!

Lam Hân Linh không cam lòng yếu thế, lên tiếng nói.

- Đây là ranh giới, kẻ bước qua ranh giới đều phải chết!

- Chết?

Hồ Uy như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời, nhất thời cười ha hả, ánh mắt miệt thị nhìn đám Lam Hân Linh.

- Đừng quên thân phận của bọn mày, chẳng qua chỉ là một tiểu đội bốn người mới thành lập thôi. Vậy mà cũng dám khiêu khích Tiểu đội Thiên Tử bọn tao à! Nên nói các người không biết lượng sức mình hay ca ngợi trí thông minh của bọn mày đây.

Đám người sau lưng Hồ Uy không nhịn được cười.

Đúng là ngây thơ, khờ khạo. Chưa từng có một tiểu đội nào dám ăn nói như vậy trước mặt Tiểu đội Thiên Tử.

Cũng không sợ cười đến rụng răng.

Sau một tràng cười, khuôn mặt Hồ Uy lạnh lẽo.

- Đừng nói là bọn mày không có thực lực, cho dù có, bọn mày dám giết người của Tiểu đội Thiên Tử sao?

Hồ Uy khinh thường. Thiên Tử Các dù không có nhiều quy chế lắm, nhưng có một điều cấm tuyệt đối, đó là tàn sát lân nhau, nhưng không chỉ tính ấu đả đơn giản, chỉ xét trực tiếp giết người! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Hồ Uy dù hận Tiêu Dương cũng chỉ đành nghĩ cách ép Tiêu Dương ra khỏi Thiên Tử Các trước. Nếu Tiêu Dương ra khỏi Thiên Tử Các rồi, chỉ cân có cơ hội, chắc chắn Hồ Uy sẽ giết hắn.

Đương nhiên, nếu tình huống đặc biệt thì có thể bàn lại.

Vẻ mặt đám Lam Hân Linh trâm thấp.

- Tránh ral

Hồ Uy đột nhiên hét lớn.

Cả đám lập tức có chút hoảng hốt, bước chân bất giác lùi ra sau hai bước. Tuy nhiên, rất nhanh bọn họ đã hoàn hồn trở lại. Bạch Húc Húc trợn mắt nhìn chằm chằm Hồ Uy,

- Mẹ nó mày không thấy người ta đang làm gì à? Đang cúng bái! Đang cúng bái linh hôn cha mẹ trên trời đấy!

Hồ Uy khinh thường.

- Thì sao? Chẳng qua gã chỉ muốn kéo dài thời gian thôi, tụi mày đúng là đồ ngốc.

- Nói trắng ra mày là thứ không bằng heo chó!

Bạch Húc Húc không chút khách khí mở miệng chửi mắng Hồ Uy.

- Hừ! Chiêu Tài Mậu, cậu đưa hai anh em lên đưa con mồ côi của giáo sư về đây, tôi muốn xem xem, bọn chúng ai có bản lĩnh ngăn cản.

Hồ Uy không thèm để ý đến Bạch Húc Húc, mở miệng nói.

- Mày dám!

Lam Hân Linh giơ kiếm lên.

Leng keng!

Lòng bàn tay Hồ Uy bắn ra một hòn đá, bắn trúng thân kiếm của Lam Hân Linh. Lực chấn cực mạnh khiến Lam Hân Linh thối lui mấy bước, hổ khẩu đau nhức, kiếm cũng rơi trên mặt đất.

- Tao nói rồi.

Hồ Uy khinh miệt,

- Với thực lực của bọn mày, chỉ là châu chấu đá xe thôi. Nhớ cho kỹ, đừng lộn xộn, nếu không dù tao không giết bọn mày nhưng không ngại biến bọn mày thành kẻ ngu đâu.

Hồ Uy ra hiệu, Chiêu Tài Mậu lập tức dẫn theo hai thành viên Tiểu đội Thiên Tử bước lên.

Vô cùng cao ngạo.

Nhất là Chiêu Tài Mậu, trước kia ở Phục Đại đã chịu thiệt trước mặt Tiêu Dương, giờ có Hồ Uy hồ đại nhân ở đây, đương nhiên phải sung sướng rửa hận, khuôn mặt lập tức mang theo nét tươi cười cất bước đi về phía trước...

- Mày...

Bạch Húc Húc vừa định cử động, đã bị Uông Thắng ôm lại.

- Húc Húc, đừng kích động.

Uông Thắng nói bên tai,

- Trường hợp này, cứ để đội trưởng xử lý. Tiểu đội Thiên Tử trên căn bản có thể nói là người cùng nhà, là phe mình của tiểu đội Lăng Thiên. Nhưng vì hai tiểu đội không hợp nhau, Hồ Uy và Tiêu Dương càng "như nước với lửa", cho nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

Muốn đến chỗ con mồ côi của giáo sư, còn phải đi qua Tiêu Dương.

Chiêu Tài Mậu dẫn hai người đến căn bản không thèm để ý đến sự tồn tại của Tiêu Dương, cất bước đi thẳng về phía trước, mục tiêu là Lâm Tiểu Thảo.

Năm mét.

Bốn mét.

Ba mét...

Tay trái Tiêu Dương giơ kiếm lên, vỏ kiếm vân long sáng chói dưới ánh trăng, giọng điệu hờ hững, không thèm ngẩng đầu lên, giọng nói trâm thấp truyền đến,

- Kẻ xông vào đều phải chết!

Chiêu Tài Mậu mỉm cười không tin.

Vừa rồi đám Lam Hân Linh cũng nói vậy, kết quả thế nào chứ? Chẳng phải cũng không thể phản kích trước uy nghiêm của Hồ đại nhân sao.

Không thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước.

- Tiêu Dương, tao không tin, mày dám giết họ.

Ánh mắt Hồ Uy nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng cười lạnh.

- Ngược lại, nếu mày thật sự động sát khí với họ, vậy tao sẽ có lý do để hạ gục mày.

Hồ Uy hoàn toàn tự tin mình có thể ra tay ngăn cản Tiêu Dương.

Đám người Lăng Thiên đều quay đàu lại, căng thẳng nhìn Tiêu Dương.

Đồng tử đột nhiên mở tol

Vụt!

Trong nháy mắt, một mũi nhọn màu bạc như tia chớp lóe lên trong mắt mọi người.

Mọi người bất giác nhắm mắt lại, rồi lại mở ra.

Hoa mắt rồi sao?

Không kìm được lau mắt.

Vì trước khi nhắm mắt, Tiêu Dương còn đang đứng trước ba người Chiêu Tài Mậu, giờ mở mắt ra, Tiêu Dương đã đứng sau lưng họ rồi.

Vỏ kiếm vân long vẫn ở trên mặt đất chỗ Tiêu Dương đứng ban nãy. Còn tay phải Tiêu Dương đang câm lưỡi gươm sắc bén, ánh kiếm màu ngọc lóe lên trong đêm tối.

Chuyện gì xảy ra?

Tròng mắt mọi người mở to đến cực điểm...

Bóng dáng ba người Chiêu Tài Mậu động đậy, tuy nhiên chỉ lắc một cái, ba bóng người lập tức ngã râm xuống mặt đất.

Đã không còn hơi thở.

Giết thật rồi! Toàn trường yên tĩnh không tiếng động.

Chỉ còn tiếng giấy vàng bay sột soạt.

Sau đó là tiếng thở sâu cùng với ánh mắt khó tin.

Tiêu Dương từ từ nâng kiếm, thân kiếm như bạch ngọc không tỳ vết, giết người không dính máu, mũi kiếm sắc bén, góc giơ lên, nhắm thẳng về phía Hồ Uy không lệch một ly...

- Tao đã nói rồi, không muốn lặp lại lân nữa.
Bình Luận (0)
Comment