Chương 485: Pháo hoa sặc sở giữa bầu trời đêm Phục Đại!
Chương 485: Pháo hoa sặc sở giữa bầu trời đêm Phục Đại!Chương 485: Pháo hoa sặc sở giữa bầu trời đêm Phục Đại!
Vô cùng cuồng vọng, không phải Tiêu Dương coi trời bằng vung, mà hắn buộc phải làm như vậy.
Lời hứa của một người đàn ông với người anh em.
Trước khi cúng bái kết thúc, hắn phải dùng kiếm của mình, bảo vệ từng tấc lãnh địa, không cho bất cứ ai xâm phạm.
Thân kiếm lạnh lùng như bích ngọc lóng lánh trong đêm, Tiêu Dương đứng một mình, sau lưng giấy vàng bay loạn, giống như một kiếm khách cổ đại cao ngạo đứng trong gió thu hiu quanh, gươm tuốt khỏi vỏ, khí thế không chết không sờn lòng tràn ngập trong gió, đem theo quyết tâm vạn tử bất từ.
Toàn trường im lặng như tờ, mọi người gân như ngừng thở.
Chỉ chốc lát.
Sát khí như hồng thủy cuồn cuộn trong đôi mắt Hồ Uy, rồi bao trùm về phía Tiêu Dương.
Một kiếm chém Thiên Tử!
- Tối nay tao nhất định phải xử lý mày.
Trận chiến này đã không thể tránh khỏi, vậy thì chẳng nên phí lời nữa.
- Tiêu Dương, ngay cả người của Tiểu đội Thiên Tử mày cũng dám giết.
Kiếm, đã đại diện những gì hắn muốn nói.
Cho dù là có một chút dị động, mình cũng có thể ra tay ngăn cản. Nhưng Tiêu Dương đánh ngã ba người Chiêu Tài Mậu, căn bản không có dấu hiệu gì báo trước.
Căn bản chẳng chút tác dụng.
Hắn thật sự đã giết đám Chiêu Tài Mậu, ba thành viên Tiểu đội Thiên Tử!
Bước chân Hồ Uy chầm chậm tiến lên, điêu động khí tức quanh người, như trời đất quay cuồng lao vê phía Tiêu Dương. Đến lúc này, y vẫn muốn dùng thuộc tính thôi miên của mình làm ảnh hưởng Tiêu Dương.
Đúng như lời hắn nói, đã nói rồi, sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Từ khi rút kiếm đến khi giết người, không hề có chút do dự.
Tay phải Tiêu Dương giương kiếm, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Uy.
Mỗi một động tác của Hồ Uy giống như ma quỷ mang theo hiệu quả chấn nhiếp linh hồn, chỉ cần không cẩn thận sẽ nghe theo lời y. bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi về phía trước.
Hồ Uy đằng đẳng sát khí,
Tâm thần Tiêu Dương bình tĩnh đến cực điểm. Lúc này, trong lòng không hề có ý định thối lui, chỉ có chiến ý, chiến ý đang sản sinh, tràn ngập, điên cuồng dâng lên. Đối với Tiêu Dương mà nói, Hồ Uy là một đối thủ mạnh, còn mạnh hơn Điện vương ở Thiên Bảo Sơn thần điện. Đương nhiên lúc đó giết Điện vương Thiên Bảo Sơn thần điện, vẫn phải dựa vào sợi chỉ màu xanh quỷ dị trên đan điền hấp thu sức mạnh thuộc tính "điện" của Điện vương Thiên Bảo Sơn thần điện.
Nhưng Hồ Uy đã đánh giá thấp sự mạnh mẽ của tâm cảnh của Tiêu Dương.
Tim như sắt thép, bất động như sơn.
Một kiếm của Tiêu Dương cắm trên mặt đất, một luồng nội khí mạnh mẽ từ trong lòng đất phun ra phía trước, va chạm với luồng sức mạnh Hồ Uy phát ra. Đồng thời, mũi kiếm của Tiêu Dương chỉa xuống đất, hắn vọt người nhảy lên, chỉ một thoáng sau liên quét ngang kiếm trên mặt đất.
Âm!
Vụt!
- Đến điI
Leng keng!
Giờ đối mặt với Hồ Uy chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân, đường đường chính chính đấu một trận.
Thuộc tính "Kim", tấn công và phòng ngự đều kinh khủng cường hãn cực điểm.
Kiếm của Tiêu Dương hạ xuống cực nhanh, tốc độ vung tay của Hồ Uy cũng cực nhanh.
Leng keng! Leng kengl
Kiếm quang của Tiêu Dương lóe lên, một luồng kiếm khí xông thẳng lên trời.
Sau khi vung kiếm chém đá, bóng dáng Tiêu Dương như chim yến bay về phía trước, thân kiếm như hàn ngọc quét thành một đường cong hoàn mỹ trên bầu trời đêm, đột nhiên bao phủ lấy Hồ Uy.
Kiếm ý lãm lãm!
Đôi mắt Hồ Uy bắn ra ánh sáng màu vàng, quát lớn một tiếng, hai chưởng đưa ra phía trước chặn mạnh. Chỉ một thoáng, ánh sáng màu vàng từ lòng bàn tay lan lên cánh tay, giống như một lớp giáp màu vàng bao lên hai bàn tay của Hồ Uy. Hơi thở rắn như kim cương nồng đậm lan ra, đặc biệt là những bộ phận lồi ra bén nhọn, khiến người ta không rét mà run.
Mặt đất chấn động kịch liệt, gạch lót trên quảng trường đều bị chấn động vỡ tan. Soạt một tiếng như chiếc quạt bị xé rách, vô số hòn đá bị đập vỡ trước mặt Tiêu Dương.
Công kích như vậy, Tiêu Dương không thể thối lui, nếu không, những viên đá này sẽ đánh thẳng về phía Lâm Tiểu Thảo và Dương Hoàn Nghị ở sau lưng.
Những viên đá bay đầy trời đều bị chém thành bột phấn.
Bich! BịchI BịchI
Giờ phút này, trong đầu Tiêu Dương bất giác nảy ra suy nghĩ, nếu "kim" của Hồ Uy đấu với "đao" của Tào Duẫn, hai người ai sẽ chiếm thế thượng phong?
Có điều, có thể khẳng định, hai người này đều là những đối thủ cực kỳ kinh khủng.
Tiêu Dương vung kiếm như mưa, biến ảo khó lường.
Thỉnh thoảng như mới bắt đầu mưa, rả rích, trong nhu có cương, rơi xuống không tiếng động. Có lúc lại chuyển thành mưa to nặng hạt, biến thành con sóng trên sông cuồn cuộn lao tới, tràn trê khí thế. Có lúc lại như cơn mưa cuối đông, trong cuồng bạo mang theo cơn rét lạnh thấu xương, trong nháy mặt lại biến thành mưa mùa hè, mang theo sấm chớp kịch liệt.
Kiếm thế mênh mông, bắn ra liên tục.
Trong thoáng chốc, Hồ Uy chỉ có thể rơi vào trạng thái phòng thủ, hơn nữa, phạm vi bao phủ của lân giáp càng càng lúc càng nhiều. Rõ ràng, công kích của Tiêu Dương đã thật sự khiến Hồ Uy cảm thấy bị uy hiếp.
Điều này khiến y vô cùng khó tin.
Cảnh giới thực khí, chỉ cần kém một chút xíu, đối với thực lực nội khí mà nói đã là cách biệt trên trời dưới đất. Tuy Tiêu Dương là Thực khí tam vân hậu kỳ, nhưng, từ Thực khí tam vân hậu kỳ lên Thực khí tam vân đại viên mãn, có không ít người cả đời cũng chẳng vượt qua được ranh giới này. Hắn không thể là đối thủ của mình!
Một mình Tiêu Dương dựng thành trường thành vạn dặm xung quanh Lâm Tiểu Thảo, kiếm "Lăng Thiên" trong tay, chém giết lớp người này đến lớp người khác xông tới. Dần dần, cho dù kiếm là thân kiếm, giết người không dính máu, nhưng áo trắng trên người Tiêu Dương dường như đã bị nhuộm đỏ, đều là máu của kẻ địch.
Ánh kiếm vội dương lên!
Ban ngày, tất cả mọi người đều nhận được tin, Lâm Tiểu Thảo là con mồ côi của giáo sư. Vì vậy, những người đến sau đều lao thẳng về chỗ Lâm Tiểu Thảo.
Từng bóng người xé không gian lao đến.
Vù! Vùi
Cục diện lập tức rơi vào giằng co.
Tiêu Dương cầm kiếm đứng đó, không chủ động tấn công lần nữa. Hành động của Hồ Uy thể hiện rất rõ, y cũng không muốn tiếp tục trận chiến lúc này. Vì lúc này, bốn phương tám hương đã có chục thế lực lớn nhỏ khác nhau xông vào, hơn nữa ánh mắt đều nhìn chằm chằm trận chiến của họ.
Thời gian duy trì trận chiến không dài nhưng khiến không ít người khiếp sợ. Đổi lại mà nghĩ, nếu là mình, có thể ngăn cản được đòn công kích như cuồng phong của Tiêu Dương ban nãy không?
Các phe phái lớn nhỏ khác nhau đều đứng đó, đối diện, là Tiêu Dương tay cầm kiếm sắc "Lăng Thiên", mũi kiếm chỉa xéo trên mặt đất, giương đôi mắt thâm thúy như sao nhìn thẳng về phía trước, mặt không chút thay đổi, đứng yên bất động.
Giấy vàng vẫn bay lượn quanh người.
Không ít tầm mắt mang chút kiêng ky nhìn Tiêu Dương.
Sắc mặt Hồ Uy âm trầm, trong mắt lóe lên tia bất cam.
Nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt trước mắt, chắc chắn mình sẽ mượn lý do hắn giết thành viên Tiểu đội Thiên Tử để giết hắn. Nhưng hôm nay trong sân trường có bao nhiêu thế lực như hổ báo nhìn chằm chằm, còn có ba đại cường giả thực lực Thực khí tam vân đại viên mãn như mình, Tào Duẫn, Nhị cung chủ Thiên trù cung, cùng với Curl thủ lĩnh Tả thủ đảng nước Mỹ.
Trận chiến tối nay so với mười lăm năm trước còn mạnh mẽ hơn. Có thể tưởng tượng, thế cục hỗn loạn sau đó e là còn sâu đậm hơn mười lăm năm trước. Hồ Uy hiểu rõ, trận tranh đoạt tối nay chắc chắn sẽ xảy ra giữa bốn đại cao thủ.
Cho dù thực lực của Tiêu Dương dưới bốn đại cao thủ, nhưng bất cứ một ai muốn đối phó với Tiêu Dương đều phải trả cái giá cực lớn. Hồ Uy không muốn, Nhị cung chủ cùng với Curl đang nhìn chằm chằm trận chiến của Hồ Uy và Tiêu Dương cũng không muốn.
Đồng thời, bóng người của Hồ Uy cũng nhảy ra sau một khoảng.
Hồ Uy vung mạnh tay, một luồng khí lạnh có sức mạnh hùng hậu lao ra, khiến Tiêu Dương phải lui lại vài bước.
Âm thanh giòn giã chói tai vang lên giữa bầu trời đêm.
Leng kengl!I
Nguyên nhân không có gì khác, là vì Hồ Uy không có trái tim chiến đấu vì nghĩa quên mình như Tiêu Dương. Tiêu Dương đã dốc hết vào trận chiến, xuất kiếm vô cùng liều mạng, còn Hồ Uy thì không làm được. Trong lòng y, tối nay Ngọc tỷ truyền quốc vẫn quan trọng hơn. Bỏ lỡ tối nay, có lẽ Ngọc tỷ truyên quốc sẽ rơi vào tay người khác, còn Tiêu Dương, đêm nay không giết, lân sau vẫn có thể giết!
Nhưng dựa vào luồng khí thế này đã ép cho mình liên tục thối lui.
Trong đêm tối, Tiêu Dương giống như một ác ma bò lên từ Tu La Địa ngục, trong tay khua lưỡi hái tử thần, giống như một cỗ máy giết người, ra tay không chút lưu tình.
Ai bước vào một bước, kẻ đó phải chết.
Giết!
Giết!
Giết!
Mùi máu tanh dày đặc lượn lờ trong không khí, sự giết chóc vô tình khiến không ít người không dám nhìn thẳng, khuôn mặt tái nhợt, trong mắt bất giác lóe lên tia sợ hãi.
Cơn gió lốc sau mười lăm năm này, vốn lấy Lâm Tiểu Thảo con trai mồ côi của giáo sư làm trung tâm, giờ đã bị một người một kiếm của Tiêu Dương cản ngoài cơn lốc, còn bản thân Tiêu Dương thì lại nằm trong vòng công kích mãnh liệt của cơn lốc.
Liều giết điên cuồng, giết chóc vô tình.
Càng giết, người phía sau càng điên cuồng!
Giơ kiếm hò hét, lực bổ Hoa Sơn!
Đủ mọi sức mạnh thuộc tính bắn ra. Trong đêm tối, người đứng từ xa nhìn Phục Đại, đều bất giác thấy hiếu kỳ.
- Sân trường Phục Đại đốt pháo hoa à?
- Đây chính là nguyên nhân Phục Đại phong tỏa, cho nghỉ toàn trường sao?
Pháo hoa sáng ngọc sặc sỡ
Vụt! Vụt! Vụt
Một kiếm của Tiêu Dương lăng không quét ngang, ba người hét lên rôi ngã xuống, thác nước màu bạc họ phóng ra đều biến mất không dấu vết. Vừa hay cũng giống như pháo hoa, đến thì sặc sở, biến mất không dấu vất.
Bữa tiệc pháo hoa đều do Tiêu Dương làm chủ.
- Lên!
- Lên!
x2...
Trong đêm tối những âm thanh này không ngừng vang vọng.
Trong đầu Tiêu Dương chỉ còn lại chiến đấu, ba tâng mây đan điền dị biến không ngừng cung ứng sức mạnh, chống đỡ cho công kích điên cuồng của hắn!
Một người giữa ải, vạn người không thể bước qual
- Nội khí của hắn sao có thể chống đỡ được tiêu hao như vậy?
Hồ Uy nhìn cảnh này, trong mắt không thể che giấu khiếp sợ mãnh liệt.
Kể cả bên Curl và Nhị cung chủ, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khó tin.
- Chiến đấu kịch liệt như vậy mà hơi thở của hắn không chút suy yếu! - Tên này quá khủng bối
Ngay lúc này, ba đại cường giả cảm thấy mình may mắn vì không làm con chim đầu đàn đối phó với Tiêu Dương. Đối thủ này tuyệt đối không có bất kỳ ai muốn đối mặt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Pháo hoa sáng ngọc không ngừng bắn ra rồi biến mất, đống giấy vàng lớn bên Lâm Tiểu Thảo và Dương Hoàn Nghị chỉ còn lại vài tờ. Với tốc độ này, mười phút cuối cùng là có thể hoàn thành việc cúng bái cuối cùng rồi.
- Hồn trên trời, hãy nhắm mắt đi.
Sau khi kiếm trong tay đâm xuống đối thủ, ánh mắt Tiêu Dương trừng lớn như chuông đồng, sát khí lãm liệt quét qua phía trước, tay cầm kiếm, sát khí bao phủ trời đất!
- Nhị cung chủ.
Lúc này, đột nhiên Curl nói bằng tiếng Viêm Hoàng vô cùng chuẩn, xoay mặt sang nhìn Nhị cung chủ Thiên trù cung.
- Như vậy chỉ lãng phí thời gian thôi, bà cảm thấy sao?