Chương 487: Cậu khóc rồi!
Chương 487: Cậu khóc rồi!Chương 487: Cậu khóc rồi!
Tiêu Dương phản kích!
Trên bầu trời đêm, dần dần thanh liên sáng ngọc nở ra thần thánh, mỗi một tấc hàn quang của thanh liên đều do ánh sáng sắc bén của kiếm dệt thành. Sắc bén có thể chém được vạn vật, dần xoay tròn rồi rơi xuống.
Đây chính là tuyệt học chí cao bí điển Kiếm tiên, Thanh liên kiếm cal
Tái hiện ở nhân gian!
- Đây là...
Đồng tử Hồ Uy co rút. Mạch Kiếm tôn đã biến mất cả trăm năm, sớm đã bị mọi người lãng quên, càng huống hồ, thế gia Hộ Long rất ít khi lộ diện thế tục, ở đây cũng chẳng mấy người nhận ra được Thanh liên kiếm ca. Có điều lúc này Hồ Uy có thể cảm nhận sâu sắc khí thế của Tiêu Dương đã tăng lên rất nhiều.
- Một chiêu kiếm thức có thể khiến khí thế của hắn tăng đến gần Đại viên mãn!
Nhị cung chủ cũng không khỏi khiếp sợ.
Nhưng Tiêu Dương gặp cường địch lại thể hiện ra thực lực hùng hậu khiến không ít người phải ngạc nhiên.
Giơ đao xuyên thẳng qua, bay lên trời mây.
Không ai chú ý đến câu nói của Curl, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm phía trước. Đám người của tiểu đội Lăng Thiên càng siết chặt tay, mắt mở to, âm thầm cầu khẩn.
Tào Duẫn giương mắt, sáu đao trên song chưởng lóe lên!
Trong mắt Curl cũng lộ ra sự khiếp sợ, bĩu môi.
Kiếm tận trời mây, kiếm chĩa xuống dưới, mang theo khí thế dũng mãnh thống nhất thiên hạ của Đại Tần vương, tinh túy của kiếm, tình cảm mãnh liệt, hào hiệp phiêu dật, kiếm ý hùng hậu, có thể đánh bật phòng ngự của vạn vật, có sự xâm phạm tuyệt đỉnh, có khí khái bao quát sông núi.
- Nếu người này thực sự đạt đến Thực khí tam vân Đại viên mãn, tối nay không ai có thể địch lại hắn.
Lúc này, giọng nói du dương của Tiêu Dương vẫn quanh quẩn giữa bầu trời đêm.
- Viêm Hoàng các người chẳng phải có câu, bóp chết từ trong trứng nước sao?
- Đáng tiếc, thiên tài yêu nghiệt này chẳng ai có thể thấy được hắn trưởng thành.
Những suy nghĩ này đều xảy ra rất nhanh, thanh liên cực lớn nọ đã hạ xuống...
Lúc này, đồng tử Tào Duẫn lập tức lóe lên tia kinh hãi.
Sự mạnh mẽ của Tào Duẫn không thể nghi ngờ được.
Ánh đao màu trắng bạc quanh thân trải rộng ra, sáu thanh đao lập tức biến thành sáu mươi, thậm chí sáu trăm, trải rộng cả người. Ngay lúc này, bóng dáng lão giống như một con nhím đầy gai nhọn.
- Tân vương tảo lục hợp, hổ thị hà hùng tai. Huy kiếm quyết phù vân, chư hầu tẫn tây lai!
Đột nhiên ép xuống, ánh kiếm sáng ngọc ép ánh đao.
- Đáng tiếc, nếu Tào Duẫn không quá mức cẩn thận, Tiêu Dương đã có cơ hội thắng rồi.
Nếu cứ lấy công đối công, Tào Duẫn có thể sẽ bị Tiêu Dương đánh bại. Đã chiến đấu thì không để ý nhiều như vậy!
Tiếng hít sâu một hơi lạnh của đám đông vang lên.
Tâm thần của tất cả mọi người đều liên lụy, trợn mắt há hốc mồm nhìn tất thảy những gì xảy ra.
Toàn lực phòng ngự!
Đáng tiếc, có người dường như không muốn Lâm Tiểu Thảo thuận lợi hoàn thành việc cúng bái.
Cúng bái sắp xong, mong cho linh hôn được yên nghỉ.
Lúc này, ở phía bên kia, ánh mắt Nhị cung chủ Thiên trù cung đang di chuyển đến trước bồn hoa. Lâm Tiểu Thảo quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, giấy vàng lỗ tròn bên cạnh Lâm Tiểu Thảo chỉ còn lại một xấp cuối cùng, Dương Hoàn Nghị đã đốt xong hết, nhưng, vẫn quỳ bên cạnh Lâm Tiểu Thảo, ánh mắt chỉ nhìn và ngọn lửa đang cháy, dường như trong ánh lửa, phản chiếu nụ cười hiền từ của cha mẹ...
Thực lực của Tào Duẫn trên Tiêu Dương là điều không thể nghi ngờ, nhưng đối diện với công kích kiếm chiêu như quân lâm thiên hạ này của Tiêu Dương, dĩ nhiên cũng lựa chọn toàn lực phòng ngự không chút do dự. Điều này đủ chứng tỏ, từ trong ánh kiếm thanh liên này, lão đã cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt.
- Bảo kiếm song giao long, tuyết hoa chiếu phù dong. Tinh quang xạ thiên địa, lôi đằng bất khả trùng.
Trường kiếm chỉ thẳng, ánh sáng bắn ra, xu thế khó đỡ được!
Lực công kích cường đại, giống như thiên lôi cuôn cuộn đánh xuống, khiến người ta nghe thấy liền biến sắc.
Dùng một kiếm chiêu, thay đổi thế cục!
Nhưng nếu không dùng "Thanh liên kiếm ca" Tiêu Dương càng không thể địch nổi Tào Duẫn.
- Giờ Tào Duân giống như một con rùa rụt cổ vào mai cứng, công kích của Tiêu Dương căn bản không thể phá được phòng ngự của hắn. Hơn nữa, tuy Tiêu Dương sử dụng kiếm pháp thần kỳ, nhưng lại tiêu hao quá nhiều nội lực của nó, cứ kéo dài, cũng không phải là cách.
Chú Lan cau mày cảm thán.
- Đồ con hoang!
Nhị cung chủ một tay phất nhẹ phất trân, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt toát ra hận ý mãnh liệt, đột nhiên, thân thể phóng tới như mũi tên, phất trần trong tay, chỉ về phía lưng Lâm Tiểu Thảo...
- Cẩn thận!
Một tiếng hét vang lên!
Không ai ngờ Nhị cung chủ lại đột nhiên ra tay tấn công Lâm Tiểu Thảo.
Ngàn cân treo sợi tóc!
Mắt nhìn thấy lưng Lâm Tiểu Thảo sắp bị phất trần của Nhị cung chủ đánh trúng...
Góc tường sụp đổ, vụn gạch bay đến.
Một bóng đen, lao đến với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.
Chẳng phải mày muốn cúng bái cha mẹ sao? Bổn cung không cho mày hoàn thành đấy!
Có điều, bà ta không kìm được, muốn phát tiết mối hận trong lòng, còn...
Bà ta tuyệt đối không thể ngờ trong lúc Tiêu Dương kịch chiến với Tào Duẫn lại có thể đánh ra một kiếm trong thời gian cực ngắn, hóa giải nguy cơ giúp Lâm Tiểu Thảo. Đương nhiên, cho dù trong lòng Nhị cung chủ cực hận Lâm Tiểu Thảo nhưng một đòn này cũng không thể lấy được mạng cậu ta. Bà ta còn muốn lấy được tung tích Ngọc tỷ truyên quốc từ trong miệng Lâm Tiểu Thảo.
Có chút kinh ngạc.
Tiêu Dương cố ý cứu giúp, toàn lực lao tới, còn Nhị cung chủ bất ngờ không kịp đề phòng, bị bức lui mấy thước.
Mũi kiếm đụng vào phất trần, phát ra một tiếng nổ
Một ngọn lửa bay về phía trước.
Dương Hoàn Nghị ở một bên toàn lực tấn công.
Thực lực giữa hai người trên căn bản cách nhau một trời một vực, phất trân trong tay Nhị cung chủ vừa đưa ra chặn lại, ngọn lửa lập tức bị dập. Đồng thời, bóng dáng của Trịnh Thu cũng bị quảng lên cao, té xuống mặt đất lạnh giá ở bên kia.
- Hừi
Nhị cung chủ không chút do dự lại huy động phất trần...
- Hổ trúc cứu biên cấp, nhung xa sâm dĩ hành. Minh chủ bất an tịch, án kiếm tâm phi dương!
Một kiếm phá trời không.
Dần dần giữa bầu trời đêm một tia chớp kịch liệt giáng xuống.
Leng keng!
Phụt!
Trung tâm hộ chủi
Sau lưng cậu ta chưa đến một mét, chính là Lâm Tiểu Thảo.
Trịnh Thu đã mất đi hai tay, không thể phản kích, tuy nhiên, thân ảnh vẫn đứng yên bất động.
Phất trần trong tay Nhị cung chủ cắm thẳng vào ngực Trịnh Thu.
Phập!
Bên cạnh Lâm Tiểu Thảo chỉ còn lại chưa đến mười tờ giấy vàng.
Phất trần trong tay nhị cung chủ giơ lên, ép đến trước như tia chớp.
Tiêu Dương đưa kiếm ra đỡ, ánh kiếm như gió, sắc bén phiêu dật.
- Hừ! Đúng là tên ngu xuẩn!
Nhị cung chủ hừ lạnh một tiếng.
- Để cứu một tên con hoang, mà từ bỏ cơ hội tốt để đối phó Tào Duẫn.
Ban nãy dưới một đòn tấn công của Thanh liên kiếm ca, Tiêu Dương đã được cổ vũ tinh thân, vê mặt khí thế thực sự đã chèn ép Tào Duẫn. Đáng tiếc, hắn thoát thân như thế này, Tào Duẫn đã hoàn toàn có thể lấy lại hơi, giờ đang hoành đao phóng đến, ánh đao sắc bén đang bổ về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương lập tức lại rơi vào khổ chiến.
Độc chiến với hai đại cường giả thực lực Thực khí tam vân Đại viên mãn, thực lực của ai cũng hơn mình.
Nhưng, giờ phút này thân ảnh Tiêu Dương không hề lùi bước!
Lời hứal
Lời hứa đáng giá ngàn vàng! Đồng thời đối diện với tấn công của hai đại cường giả, cũng không lùi một bước.
Giấy vàng bên cạnh Lâm Tiểu Thảo được đốt bớt từng tờ từng tờ một...
Tám tờ...
Bảy tờ...
Sáu tờ...
Công kích của Nhị cung chủ và Tào Duẫn càng thêm mãnh liệt, cho dù chuyện Lâm Tiểu Thảo có hoàn thành cúng bái hay không, căn bản chẳng liên quan gì đến họ! Nhưng đối với họ mà nói, đó là sự khiêu chiến vê mặt thể diện!
Dụng ý của Tiêu Dương rõ ràng là muốn bảo vệ Lâm Tiểu Thảo hoàn thành việc cúng bái. Nếu hai đại cao thủ như mình phối hợp tấn công mà Lâm Tiểu Thảo vẫn có thể hoàn thành việc cúng bái, há chẳng phải rất khiến mình mất mặt sao.
Trong tích tắc những công kích mang tính hủy diệt như cuồng phong đánh tới.
Vùi
Một đao của Tào Duẫn cắt lên tay Tiêu Dương, để lại một vệt máu.
- AI
Lam Hân Linh không khỏi lo lắng hét lớn, lúc này, trong lòng căng thẳng đến cực điểm, trong mắt đồng thời dâng lên sự tuyệt vọng, còn cả nước mắt, trong lòng đang không ngừng hò hét.
'Lui ra sau đi”
"Lui ra sau đi! Anh là thằng đần à!"
"Không lui ra sau, anh sẽ chết! Anh sẽ chết đấy!"
Nước mắt chảy đầy trên mặt Lam Hân Linh, trong lòng không ngừng gào thét, nhưng tay lại bưng kín miệng.
Cô hét không thành tiếng.
Tiêu Dương không lùi.
Gió thu hiu quanh thổi những tờ giấy vàng xung quanh bay lượn lờ, nương theo đao quang kiếm ảnh.
- Binh khí thiên thượng hợp, cổ thanh lũng để văn. Hoành hành phụ dũng khí, nhất chiến tịnh yêu phân.
Giọng Tiêu Dương vẫn hữu lực, bình tĩnh như trước.
Thời khắc này, bạch y dính máu, một người một kiếm, kiếm ca vang lên trong gió thu khiến người ta rung động.
Lam Hân Linh khóc.
Đám người Lăng Thiên, hốc mắt đều đỏ ửng.
Tử chiến đến cùng.
Đêm tối, ngọn lửa trong thau đồng vô cùng chói mắt.
Ba tờ cuối cùng...
Hai tờ...
Lúc Lâm Tiểu Thảo cầm tờ giấy vàng cuối cùng.
Leng keng! Một tiếng nổ vang lên!
Cuối cùng đao phong trên cánh tay Tào Duẫn đã hoàn toàn chế trụ kiếm quang của Tiêu Dương, Nhị cung chủ không thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời như vậy, phất trần đưa lên, tay trái thành chưởng, đánh đến, như cơn gió trong mưa xuân liên miên vô lực.
Tuyệt học của Thiên trù cung, Thiên miên thân chưởng.
Bịch!
Một chưởng đánh vào ngực Tiêu Dương,
Một ngụm máu tươi phun ra, bóng người Tiêu Dương bị quẳng bay đi, ngã rầm trên mặt đất.
- Đi chết đi
Ánh đao quanh người Tào Duẫn đều biến mất, chỉ còn lại trường đao Nguyệt nga sắc bén cuối cùng ở trên chưởng phải, theo vị trí Tiêu Dương ngã xuống, trường đao bay đến, nhắm thẳng Tiêu Dương!
Trong đôi mắt đám Lam Hân Linh lóe lên tia tuyệt vọng.
Trường đao càng ngày càng ép đến, Tiêu Dương trúng một chưởng lúc này vẫn chưa khôi phục lại, căn bản không thể nào né tránh.
Trong thau, lửa vẫn đang cháy hừng hực.
Tờ thứ hai vẫn chưa đốt hết, theo tập tục, Lâm Tiểu Thảo phải chờ tờ giấy vàng trước cháy hết hoàn toàn, mới có thể bỏ tiếp tờ giấy vàng sau...
Lúc này, cậu lại đưa ra lựa chọn khác.
Tay phải của cậu nắm chặt tờ giấy vàng lỗ tròn, thân ảnh bật dậy, cố gắng dùng hết sức rời đi.
- Cái gì!
Ánh mắt mọi người khẽ co rút, cực kỳ hoảng sợi
Vị trí Lâm Tiểu Thảo xuất hiện, vừa hay chính là nơi trường đao của Tào Duẫn chỉ đến...
Vụt!
Dù Tào Duẫn không muốn giết Lâm Tiểu Thảo vào lúc này, nhưng thế đao hoàn toàn không thể thu lại được nữa. Lưỡi đao vô cùng sắc bén, trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể Lâm Tiểu Thảo.
Tiêu Dương đã bảo vệ cậu cả ngày, cậu cũng bất chấp tất cả lựa chọn bảo vệ Tiêu Dương... trong chớp mắt!
Lúc này, trời đất dường như rơi vào yên tĩnh, trừ giấy vàng bay tán loạn đầy trời.
Đôi mắt Tiêu Dương trợn to, trái tim đau đớn hét lên.
- Tiểu ThảolII
Tào Duẫn rút đao, bóng người lui về sau mấy bước, ánh mắt khó tin nhìn vê phía trước.
Lâm Tiểu Thảo ngã rầm trên mặt đất, máu tươi điên cuồng phun ra từ người Lâm Tiểu Thảo, nhuộm ướt mặt đất lạnh lão, máu nhuộm đỏ cả tờ giấy vàng đang nắm chặt trong lòng bàn tay cậu ta.
Trong cơn gió thu lạnh lẽo hiu quạnh thổi qua, giấy vàng bay đầy trời, điên cuông nhảy múal
Vị trí Lâm Tiểu Thảo ngã xuống, cách thau lửa đang cháy khoảng một mét.
Lâm Tiểu Thảo mở to hai mắt, thân thể ngã trên mặt đất bình tĩnh nhìn thau lửa đang cháy, đôi mắt chỉ còn lại ngọn lửa chưa tắt. Nắm chặt tờ giấy vàng trong tay, thân thể bắt đầu cử động, vô cùng chậm. Dường như di chuyển mỗi tấc đều tiêu hao hết sức lực toàn thân.
Tờ giấy vàng cuối cùng, cậu nhất định phải bỏ vào thau lửa.
Hoàn thành cúng tế, trấn an linh hôn song thân!
Để họ nhắm mắt.
- Nhanh! Nhanh!
Lâm Tiểu Thảo cắn chặt răng, khóe miệng dính đầy máu tươi.
Dường như phải dùng toàn bộ sức lực, để đưa tờ giấy vàng qua đó. Nhưng Lâm Tiểu Thảo kinh hoàng phát hiện, mình đã không còn sức lực. Chỉ còn cách vài thước, ngọn lửa chói mắt, nhưng như xa tận chân trời.
- Không được!
Lâm Tiểu Thảo nhắm chặt hai mắt rồi lại cố sức mở ra.
Cậu chỉ còn sức mở to mắt.
Cậu khóc rồi!