Chương 489: Cho em ôm anh một cái!
Chương 489: Cho em ôm anh một cái!Chương 489: Cho em ôm anh một cái!
Trong sân trường Phục Đại rơi vào im lặng.
Ngọn lửa phát sáng trên bầu trời, bầu trời sáng vô cùng, ánh sáng soi chiếu lên gương mặt từng người.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu thê lương vang lên.
Vụt!
Ánh kiếm bắn ra, một thân ảnh áo đỏ dương kiếm bay thẳng lên.
Đôi mắt Lam Hân Linh gần như điên cuồng, bất ngờ vung kiếm chém về phía Curl...
- Tao phải giết mày!
Giọng nói thê lương điên cuồng.
Mấy bóng sinh ba, đầu bóng lưỡng lao đến trước như thiểm điện, cản công kích của Curl vê phía Lam Hân Linh. Ngọn lửa trong tay Curl sớm đã xé không khí đánh qua. Trong ba người sinh ba, có một người đột nhiên hét lớn, tung một nắm đấm, dập tắt ngọn lửa, trong thời gian ngắn, ba đạo bóng người đồng thời lao về phía Curl.
- Linh nhi, bình tính một chút.
Thần sắc Lam Chấn Hoàn đột biến, quyết đoán ra lệnh.
Lam Chấn Hoàn đi đến bên cạnh Lam Hân Linh, cầm kiếm trong tay.
Ngọn lửa trong tay cháy lên.
Đau đớn.
Curl cười lạnh,
Vẻ mặt Lam Hân Linh hoảng hốt, vừa nghe thấy giọng nói của người thân, lập tức ngoảnh lại, nước mắt tuôn trào, nhào vào lòng Lam Chấn Hoàn, khóc không thành tiếng.
- Lên!
- Đứa con gái không hiểu biết.
Anh em sinh ba dĩ nhiên ăn ý nhau chẳng cần phải nhiều lời, đều có thực lực Thực khí tam vân hậu kỳ, hợp lực đối địch, thực lực có thể so với Thực khí tam vân Đại viên mãn, chiến đấu ngang sức với Curl.
- Linh nhi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Sao lại thế?
Nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay Curl, e rằng ngọn lửa giữa không trung là do gã ban tặng.
Lam Chấn Hoàn không thể tiếp tục duy trì tỉnh táo.
- Cha, Tiêu Dương chết rồi, Tiêu Dương bị thiêu chết rồi.
Lam Chấn Hoàn dù sớm đã đoán trước, nhưng giờ chợt nghe con gái nói vậy, trong lòng cũng không kìm được chấn động.
Nguyên nhân tất cả mọi người án binh bất động là vì Lâm Tiểu Thảo vẫn còn chưa tỉnh. Chỉ đợi câu ta tỉnh để ép hỏi tin tức Ngọc tỷ truyên quốc.
Ba đại cao thủ Nhị cung chủ, Tào Duẫn và Hồ Uy đều nhìn đối phương, phòng vạn nhất.
Giống như được trở về với vòng ôm của mẹ, vô cùng ấm áp.
Lam Hân Linh nghẹn ngào, ngắt quãng kể chuyện xảy ra tối nay. Ánh sáng xanh này vốn là nguồn gốc của lửal
Ba anh em sinh ba đại chiến Curl.
Lúc này, cả người Tiêu Dương như có một dòng suối lửa đang khởi động, so với ngọn lửa bên ngoài giống như tiểu vu gặp đại vu, dĩ nhiên không thể nào ăn mòn được Tiêu Dương.
Ẩn nấp vạn niên, một lần thăng long!
Chính là mầm lửa nhỏ kỳ diệu mà Tiêu Dương có được trong hành trình đi Đảo quốc đã ẩn nấp trong đan điền.
Những người còn lại vẫn chưa có hành động gì.
Ngọn lửa thiêu đốt xung quanh hắn, nhưng ngay cả quần áo của hắn vẫn chưa đốt được. Áo trắng nhiễm máu, ngược lại còn khiến những vết máu kia được xóa sạch, áo trắng như tuyết lại phiêu nhiên lắc lư trong lửa.
Lúc này, Tiêu Dương đang chìm trong một trạng thái hôn mê không ý thức. Lúc ngọn lửa của Curl trùm lên người hắn, lực tấn công cường đại lập tức khiến hắn rơi vào hôn mê. Có điều, chính lúc này, sợi chỉ xanh trên ba đám mây gân như đã khô héo trong đan điền của Tiêu Dương đột nhiên phát ra ánh sáng!
Giống như cơn lũ im lặng đã lâu chợt bị kích hoạt, ánh sáng màu xanh mênh mông mãnh liệt từ trong sợi chỉ màu xanh lượn lờ trong đan điền tuôn trào, lập tức bao phủ cả người Tiêu Dương. Chính màu xanh này đã ngăn cản ngọn lửa ăn mòn cơ thể Tiêu Dương.
Dương Hoàn Nghị nhẹ nhàng ôm Lâm Tiểu Thảo đã hôn mê vào trong lòng, môi đã cắn đỏ.
Bị thiêu đốt dưới nhiệt độ mấy ngàn độ, khuôn mặt Tiêu Dương, vẫn vô cùng an tường, giống như một đứa trẻ, đang nằm trong nôi, gương mặt bừng cháy sự hạnh phúc.
Càng không thể chú ý đến, một màn kinh hãi thế tục kia...
Ngọn lửa hừng hực, sớm dã không còn nhìn rõ bóng người bên trong.
Tuy nhiên, Tiêu Dương lại chẳng biết gì về những việc này.
Trên người đã trúng đao của Tào Duẫn cộng thêm Thiên miên thân chưởng của Nhị cung chủ, cơ thể Tiêu Dương như ngọn đèn sắp cạn dầu, gần như sụp đổ. Giờ suối lửa màu xanh đang tẩy sạch, cơ thể Tiêu Dương đang được chữa trị dân dần, lục phủ ngũ tạng bị thương nặng đang dần dần khôi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dưới ánh sáng màu xanh...
xx*k** "
Công ty Sơn Hà Thư Họa.
Cả đêm Quân Thiết Anh tâm thần bất ổn, mày nhíu chặt, mí mắt giật giật, không thể nào bình tĩnh được.
Ngồi trên ghế, thỉnh thoảng đứng dậy, suy nghĩ một chút, lại ngôi xuống. Câm di động ra, cô suy nghĩ một chút, lại đặt xuống bàn.
Quân Thiết Anh rất ít khi như vậy. Tâm cảnh của cô sớm đã rèn luyện được cách giữ bình tĩnh, cho dù là nguy hiểm đến tính mạng, cô cũng không hề có những cảm xúc thế này.
- Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Quân Thiết Anh đứng ngồi không yên, tâm mắt nhìn Diệp Tang đang đứng trước cửa sổ. Diệp Tang lúc này, dường như cũng đang rối loạn bất an như mình.
- Việc gì?
- Tang Tang, tôi cầu xin chị một việc. Quân Thiết Anh khế cắn môi, một lúc sau, giương mắt nói.
- Cứ cho là thế đi.
Tâm thần Diệp Tang thoáng trầm trọng.
Quân Thiết Anh thử dò xét. Cô đã đoán ra bảy tám phần. Nếu thật sự là dễ đối phó, lúc này Diệp Tang sẽ không có bộ dạng tâm sự trùng trùng như vậy.
Cao thủ tụ tập, cường giả như mây.
Tiêu Dương có thể ngăn cản được công kích của nhiều cường giả như vậy không?
Hắn cần người hỗ trợ nhất, nhưng mình lại được hắn ủy thác bảo vệ Quân Thiết Anh, không thể ra tay được.
Diệp Tang thở ra một hơi.
Tâm tư Quân Thiết Anh nhạy bén, sao có thể không nhìn thấy những biến đổi nhỏ trên mặt Diệp Tang, vẻ mặt không khỏi nghiêm trọng.
- Tang Tang, chị nói thật với tôi đi, có phải Tiêu Dương đang gặp nguy hiểm không?
Giác quan thứ sáu của phụ nữ vô cùng kinh khủng, câu nói của Quân Thiết Anh khiến Diệp Tang không kịp phản ứng, một lúc sau, cô nhíu mày lắc đầu, miễn cưỡng cười nói.
- Không có gì, chẳng qua tối nay anh ấy chấp hành một nhiệm vụ ở Phục Đại. Với thực lực của Tiêu Dương, có lẽ sẽ ứng phó được.
- Kẻ địch rất mạnh?
Dĩ nhiên Diệp Tang biết rõ tối nay ở Phục Đại xảy ra chuyện gì.
- Thiết Anh, cô đừng nghĩ nhiều quá.
Diệp Tang thu lại tâm mắt, nhìn Quân Thiết Anh, khẽ mỉm cười.
- Phục Đại trước nay chưa từng cho nghỉ mà không hề có lý do, không báo trước như vậy, hơn nữa, còn ra lệnh cưỡng ép tất cả mọi người phải rời khỏi trường. Rốt cuộc hai ngày nay Phục Đại đã xảy ra chuyện gì?
Quân Thiết Anh cất bước đi sang, đứng cạnh Diệp Tang, làm vẻ tự nhiên nói.
Ánh mắt của cô ấy, cả đêm đều nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía xa, phía đó... là hướng Phục Đại.
- Đi trợ giúp Tiêu Dương.
Diệp Tang cười khổ.
- Chính Tiêu Dương đã trịnh trọng ủy thác tôi, không thể rời cô nửa bước.
Quân Thiết Anh nhíu mày, trâm ngâm một lúc, nhìn thoáng về phía Phục Đại, xoay mặt nói.
- Tôi cùng đi với chị là được rồi. Như vậy chị cũng không thất hứa với Tiêu Dương, lại có thể giúp đỡ anh ấy.
Diệp Tang đã hơi động lòng.
Có điều, cô có thể tưởng tượng, giờ ở Phục Đại chắc chắn rất nguy hiểm, mình tùy tiện đưa Quân Thiết Anh trói gà không chặt đến đó, chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm không nhỏ.
Do dự.
- Cứ quyết định như vậy đi. Quân Thiết Anh kéo tay Diệp Tang, hai cô gái bước nhanh khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Ánh sáng trong bãi đỗ xe lờ mờ.
Khi hai cô gái sóng vai đi đến trước chiếc Chery màu đỏ, bỗng nhiên...
Soạt! Soạt! SoạtI
Ba tiếng roi xé không gian vang lên, quanh quẩn trong bãi đỗ xe vắng vẻ.
- Thần tiên môn!
Diệp Tang lập tức ôm Quân Thiết Anh lui ra sau, trong mắt toát ra sát khí.
Vốn hận Thần tiên môn thấu xương, giờ lại đang vội, nên Diệp Tang ra tay càng không lưu tình.
Bóng người lập tức tuốt lợi kiếm khỏi vỏ.
Vụt!
Một cỗ thủy ý thanh lương tràn ra.
Ngũ hành phúc thủy kiếm.
- Nhất diệp hận tam thu.
Ánh kiếm sắc bén lóe lên.
Soạt!
Ba móc sắt của sợi dây đồng thời rơi xuống, đồng thời, ba bóng người màu đen trong bóng tối lập tức ngã xuống đất.
Một kiếm đoạt ba mạng.
Lúc này, Quân Thiết Anh cũng không ngây ra nhìn, nhà họ Quân là thế gia võ học, dù từ nhỏ cô bị liệt không thể tập võ nhưng kiến thức võ học chắc chắn không thua kém người bình thường. Ba sợi roi vừa xuất hiện, trong lòng cô đã chấn động, thực lực của ba người này tuyệt đối không yếu.
Nhưng không thể nào ngờ, ba bóng đen dùng roi không hề yếu này lại bị Diệp Tang dùng một kiếm giết chất.
Quân Thiết Anh đã có cái nhìn khác đối với Diệp Tang.
Hơi giật mình, Quân Thiết Anh nhanh chóng tiến lên mở cửa xe, hai cô gái lên xe, đi thẳng đến Phục Đại.
Để lại ba thi thể lạnh như băng ở bãi đỗ xe.
Lúc gần đến Phục Đại, mày Diệp Tang nhíu chặt.
Sát thủ cực kỳ mẫn cảm với mùi máu tươi, cho dù là ở trong xe, Diệp Tang cũng đã cảm nhận được một mùi máu dày đặc trên bầu trời Phục Đại.
Cách Phục Đại vài trăm mét đã bị cảnh sát phụ trách phong tỏa, dĩ nhiên cảnh sát bình thường không thể cản được những người như Diệp Tang. Xuống xe, trực tiếp đưa Quân Thiết Anh đến chỗ khá ít người, thi triển khinh công, bay nhanh đến gần Phục Đại.
Lướt qua bức tường.
Một ngọn lửa đang hừng hực cháy giữa không trung vô cùng chói mắt.
Tâm mắt của Quân Thiết Anh dừng trên ngọn lửa đó, trong lòng khẽ đau thắt, lấy lại tinh thần, tâm mắt vội vàng quét nhìn xung quanh.
Hình ảnh cực kỳ bi thương. Giấy vàng bay tán loạn, Dương Hoàn Nghị ngôi trên mặt đất lạnh băng, Lâm Tiểu Thảo hôn mê nửa người dựa trên người Dương Hoàn Nghị.
Phía bên kia, trận chiến của ba anh em sinh ba với Curl đang bước vào giai đoạn kịch liệt, vẫn chưa ai làm gì được ai.
Tiêu Dương đâu?
Trong đầu Quân Thiết Anh xuất hiện bóng dáng dường như luôn mỉm cười tự tin khi xuất hiện trước mặt mình...
Đôi mắt vội quét qua, vẫn không tìm được bóng dáng quen thuộc ấy.
- Tiêu Dương đâu?
Cả người Quân Thiết Anh run rẩy, thậm chí ánh mắt còn quét qua những thi thể lạnh băng nằm trên mặt đất.
Cô sợ, sợ nhìn thấy Tiêu Dương ở đây.
Cuối cùng không có.
Tâm mắt Quân Thiết Anh dừng trên người Bạch Húc Húc, bước nhanh tới, giọng điệu lo lắng.
- Húc Húc, Tiêu Dương đâu?
Ngấn lệ trong mắt Bạch Húc Húc vẫn chưa khô, nghe thấy giọng Quân Thiết Anh, không khỏi biến sắc.
- Chị họ...
- Nói chị nghe Tiêu Dương đâu!
Quân Thiết Anh nhấn mạnh từng chữ.
Nước mắt của Bạch Húc Húc không kìm được lại rơi xuống một lần nữa, ánh mắt nhìn về phía ngọn lửa đang cháy giữa bầu trời, giọng nói nghẹn ngào.
- Đại ca, anh ấy...
Mọi người đã thử dập lửa, nhưng, dù dùng hết mọi cách, ngọn lửa giữa bầu trời vẫn hừng hực cháy, dường như chưa thiêu Tiêu Dương thành tro bụi thì chưa dừng.
Đôi mắt Quân Thiết Anh tuôn ra những giọt lệ trong suốt, thừ người ra, xoay người một cách máy móc, đôi mắt lại nhìn đám lửa đang cháy cách mặt đất tâm ba mét...
Dường như cô lờ mờ nhìn thấy, trong ngọn lửa, Tiêu Dương đang giãy giụa, bất lực, bàng hoàng.
Từng bước, lảo đảo.
Quân Thiết Anh bước từng bước đến gần ngọn lửa.
- Đừng qua đó, cẩn thận lửa...
Bạch Húc Húc đang nói giữa chừng, Diệp Tang đã cản cậu ta lại.
- Để cô ấy đi đi.
Trong lòng Diệp Tang cũng có sự đau đớn khó hiểu.
Cô biết rõ, giờ không ai có thể ngăn cản Quân Thiết Anh đi tìm Tiêu Dương.
Tất cả của cô ấy, không phải tính mạng, mà là Tiêu Dương.
Ngọn lửa hừng hực giữa bầu trời đêm, chiếu lên dung nhan tuyệt mỹ của Quân Thiết Anh.
Cảm nhận được nhiệt độ càng ngày càng cao, Quân Thiết Anh vẫn bước đến trước. Nhiệt độ này đã là gì, hắn đang bị thiêu đốt giữa không trung, nhiệt độ phải chịu, còn gấp tôi cả trăm lần, cả vạn lần.
Đứng trước ngọn lửa chưa đến một mét, trong mắt Quân Thiết Anh, chỉ còn lại ngọn lửa.
Lắng lặng giơ hai tay ra, trong mắt tràn ra khát khao mãnh liệt, một yêu cầu cuối cùng.
- Cho em lên ôm anh một chút.
Ánh lửa chiếu xuống, dung nhan tuyệt mỹ, bình tĩnh cùng chàng xuống hoàng tuyền.
Cho em lên... ôm anh một chút.
Một câu nói bình tĩnh, như sấm sét vang vọng khắp bầu trời.
Không ít người không kìm được thở dài, lắc đầu.
Nếu không phải vì độ cao ba mét cô không thể nào với tới được, cô đã như con thiêu thân lao vào lửa rồi.
Không để ý đến mọi thứ, có chết cũng không hối hận!
Bỗng nhiên, đôi mắt của những người xung quanh từ từ mở to, miệng cũng bất giác mở ra, ánh mắt chấn động khó tinI
Trước mắt...
Thân hình áo xanh nhạt xinh đẹp yếu ớt trước mắt, hai cánh tay mở ra như đôi cánh thiên sứ, bóng người đang dần dần lăng không bay lên.
Mọi người đều chấn động!
Chẳng lẽ trời xanh cảm động vì mối tình si này sao...