Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 490: Hỏa! Bạo!

Chương 490: Hỏa! Bạo! Chương 490: Hỏa! Bạo!Chương 490: Hỏa! Bạo!

Trời xanh cảm động.

Quân Thiết Anh giang hai tay, đôi mắt mở lớn nhìn về phía trước. Ngọn lửa đang thiêu đốt, dường như đã trở thành nơi trở vê cuối cùng của cô. Càng đến gần ngọn lửa, vẻ mặt của cô càng bình tĩnh.

Trong mắt không hề có một tia sợ hãi, thậm chí còn như đang mỉm cười.

Tất cả đã không còn quan trọng nữa.

Mình chỉ cần ôm hắn một cái, khi hắn phải chịu sự dày vò đau đớn trong cuộc đời ôm hắn một cái, như vậy là đủ rồi.

Nét sặc sỡ cuối cùng của con thiêu thân khi bay vào trong lửa.

Mắt nhìn thấy bóng dáng Quân Thiết Anh càng lúc càng đến gần ngọn lửa, những người xung quanh dường như đều thừ người ra, trơ mắt nhìn hình ảnh mang đầy sắc thái thần kỳ đó...

Quân Thiết Anh chỉ là một cô gái cực kỳ yếu ớt bình thường, làm sao cô ấy có thể lăng không di chuyển giữa trời như vậy, hơn nữa còn như con thiêu thân lao vào ngọn lửa?

Gốc rễ của lửa, thậm chí còn chỉ thẳng lên trời, như muốn thiêu hủy cả trời đất.

Đầu gà, hàm yến, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu lớn nương theo ngọn lửa xông lên trời xanh. Ngọn lửa vô cùng vô tận thiêu đốt trời đất, khiến trời đất như bị rơi vào một lò lửa cháy hừng hực. Ngọn lửa nướng cháy trời đất, khiến núi sông vỡ nứt, sông ngòi cạn khô, núi lửa phun trào.

Mặc cho trời gió thổi mưa rơi, ngọn lửa vẫn không tắt, hơn nữa còn dần thành hình.

Một bộ đồ trắng như tuyết đứng sừng sững trong ngọn lửa, khuôn mặt an tường bình tĩnh, hai mắt nhắm nghiền. Lúc này trong đầu Tiêu Dương hiện ra một bức tranh vô cùng mênh mông to lớn...

Ngọn lửa đầu tiên của Bàn cổ sơ khai diễn hóa ra Thần điểu phượng hoàng, hùng tính là "Hoàng"!

Lúc này, không ai có thể nghĩ ra được và cũng không có ai ngăn cản Quân Thiết Anh, kể cả Diệp Tang đang ở gần cô ấy nhất. Tiêm thức nói với cô, đây là số mệnh, không ai có thể cản trở được.

Ngũ sắc rực rỡ bao phủ, lửa lan tràn toàn thân.

Thiên địa hỗn độn, bàn cổ sơ khai, giữa trời đất chỉ mênh mông một mảng.

Khi ngọn lửa kề sát khuôn mặt Quân Thiết Anh, lúc này, Quân Thiết Anh không hề cảm thấy độ nóng của ngọn lửa. Thậm chí lúc này, Quân Thiết Anh cảm thấy mình đã không còn tri giác nữa. Nếu không, sao mình có thể không cảm thấy đau đớn khi bị lửa thiêu đốt.

Đối kháng với trời.

Lúc này, ý thức của Tiêu Dương đã xuất hiện, hắn dường như đang bám trên người "Hoàng" vô cùng cô tịch kia, cảm nhận được tất cả, cùng nó trải qua những ngày tháng dài dằng dặc như vậy.

Lửa đang làm chủ cả trời đất.

"Hoàng" chính là ngọn lửa đầu tiên của thiên địa sơ khai, dĩ nhiên nó sử dụng lửa vô cùng thuần thục. Và trong những ngày tháng dài đằng đẫng này, Tiêu Dương không ngừng tận mắt nhìn thấy nó vận dụng, khống chế lửa.

Phượng hoàng! Sự xuất hiện của "Hoàng" kèm theo những ngày tháng cô tịch vô tận, nó càng trở nên bạo lệ, ngọn lửa vô tận luôn thiêu đốt trời đất, khô địa vạn lý.

- Tôi chết rôi sao?

- Đây là đâu?

Năm tháng trôi qua, vẫn không thể diệt được bổn tâm của Tiêu Dương, ý thức của hắn dần rõ ràng.

Nhưng "Hoàng" càng ngày càng thô bạo, hắn cô độc.

- Mau trở về! Mau trở vê!

Dường như đang dần dần cùng "Hoàng" hòa thành một thể, hắn là "Hoàng","Hoàng” là hắn.

Phượng câu hoàng!

Bỗng nhiên, phía chân trời, một tiếng gọi kiều lệ vang lên.

Trong lòng Tiêu Dương không ngừng hò hét, trời đất mênh mông, dường như ngoài lửa, chỉ có "Hoàng".

Tiêu Dương cũng cô độc, nhìn trời đất mênh mông, ý thức bản thể của hắn đang dần dần khôi phục.

- Không phải mình đang ở Phục Đại...

- Mình bị vây trong một ngọn lửa.

- Ở đây mình cô độc quá, mình phải trở về, bạn bè của mình đang chờ mình trở về, anh em của mình đang cần mình bảo vệ...

- Tôi đang ở đâu?

Tiêu Dương gần như không thể phân được rõ giữa mình và "Hoàng'.

- Có cô độc quá... tôi cũng cô độc quá...

Trong đầu Tiêu Dương xuất hiện vô số câu hỏi và ý niệm, quan sát trời đất đang bùng cháy.

Phượng xuất hiện.

Lúc này,'Hoàng" như điên cuồng phe phẩy đôi cánh ngũ sắc của mình, lướt qua trời đất, như một ngọn lửa ngũ sắc xẹt qua bầu trời, đuổi theo về phía "Phượng".

Phượng cầu Hoàng, Hoàng tìm Phượng.

Song túc song phi, sanh sanh thế thế, vô tận luân hồi.

Phượng và Hoàng, trọn đời bên nhau.

Lúc "Hoàng" điên cuồng truy đuổi 'Phượng' trên bầu trời bao la, đôi mắt Tiêu Dương cũng bừng sáng giữa trời đất.

- "Phượng" của tôi.

Phía chân trời, tư thái ngũ sắc của "Phượng” tô điểm cho trời đất mênh mông, 'Hoàng' hí dài bay đi.

Vây trong ngọn lửa dày đặc, cả thân bạch y trắng tuyết tinh khiết lắng lặng đứng thẳng, bỗng nhiên, đôi mắt từ từ mở ra...

Bóng người Curl lao về phía trước.

Có điều, hầu hết những người ở đây đều không đặt Dương Hoàn Nghị vào trong mắt.

Lúc này Dương Hoàn Nghị ôm chặt lấy Lâm Tiểu Thảo vô cùng yếu ớt, như con sói hung ác nhìn chằm chằm bốn phía. Cho dù bị thương mệt mỏi, anh ta cũng phải bảo vệ tiểu chủ nhân, dù ai lên, anh ta cũng phải liều mạng phản kích. Lập tức không ít người ngo ngoe muốn động. Dù sao mục đích cuối cùng đêm nay cũng là đến vì Ngọc tỷ truyền quốc chấn động mười lăm năm trước. Con mồ côi của giáo sư đã tỉnh, dĩ nhiên mọi người lại dâng trào khát vọng với Ngọc tỷ truyên quốc.

- Nó tỉnh rồi.

Lâm Tiểu Thảo đang hôn mê giờ dần tỉnh lại, mở đôi mắt yếu ớt.

Có chút thở dài.

Đây là si tình không màng sống chết.

Âm! Âm!

Phía xa, cuộc chiến của Curl và ba anh em sinh ba cũng đạt đến đỉnh phong, phát ra tiếng nổ ẩm ầm, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Lòng bàn tay Curl bắn ra ngọn lửa, ngọn lửa nồng dậm hóa thành con thằn lần phương Tây, đang gào thét xông về phía ba anh em sinh ba.

Ba anh em sinh ba đột nhiên trở thành một thể, cùng nhau phản kháng.

Tiếng nổ ầm ầm.

Bốn bóng ngườ đồng thời lui ra sau một đoạn.

Vẫn ngang tài ngang sức.

Tuy nhiên, lúc này hai bên không tiếp tục chiến đấu mà ánh mắt thoáng nhìn xuống mặt đất.

Mắt nhìn thấy Quân Thiết Anh cuối cùng đã bị ngọn lửa cắn nuốt, vẻ mặt không ít người ở đây đều thừ ra.

Hai tay Tiêu Dương giang ra trong lửa, bóng người tuyệt mỹ xuyên qua ngọn lửa, ôm chặt lấy nhau.

- "Phượng" của tôi.

Phượng câu hoàng.

Hai tay cô giang ra, đang lao về phía cõi đi vê của vận mệnh.

Xuyên qua ngọn lửa, một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt.

Ba đại cường giả Tào Duẫn, Nhị cung chủ và Hồ Uy gần như đồng thời sánh vai lao ra. Bốn đại cao thủ thực lực Thực khí tam vân đại viên mãn đều đứng một chỗ, mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo và cũng cảnh giác với công kích của đối phương.

- Các vị, theo tôi thấy, chi bằng chúng ta cứ tìm Ngọc tỷ truyên quốc từ chỗ con mồ côi của giáo sư trước, sau đó chiến đấu xem nó xứng thuộc về ai, thế nào?

Tào Duẫn lên tiếng nói.

Dĩ nhiên ba người còn lại đều không ý kiến.

Nhưng có người có ý kiến!

Bỗng nhiên, trong đám đông vang lên một tiếng thét sợ hãi, vô cùng chấn động nhìn lên trên, giọng nói không ngừng run rẩy.

- Lửa... lửa...

Mọi người nghe xong giương mắt nhìn, ánh mắt không khỏi chấn động.

Ngọn lửa hừng hực bao lấy Tiêu Dương và Quân Thiết Anh giờ đang thu nhỏ lại, trong ngọn lửa, hai bóng người như ẩn như hiện.

Kinh ngạc! Quân Thiết Anh là một người bình thường, sao có thể chống đỡ được lửa của Curl.

Tiêu Dương thân mang trọng thương, sao có thể bị lửa thiêu đốt mà không biến thành tro?

Hắn không thể như Tôn đại thánh bước vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân chứ!

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Tiêu Dương!

- Đại cai

Mọi người đều nín thở, những trái tim vốn đang tuyệt vọng không khỏi dâng lên một tia hy vọng.

Ngọn lửa rút đi như thủy triều, hoặc có thể nói, là dũng mãnh nhập vào trong người Tiêu Dương rồi biến mất không giấu vết.

Trung tâm của ngọn lửa có hai bóng dáng đang ôm chặt lấy nhau.

Đôi mắt Quân Thiết Anh châm chậm mở ra, lầm bầm.

- Có phải mình đang nằm mơ không?

Tiêu Dương vuốt nhẹ sau lưng Quân Thiết Anh, khuôn mặt mỉm cười.

- Mơ đẹp như vậy sao?

Quân Thiết Anh mở mắt nhìn nụ cười quen thuộc trên gương mặt Tiêu Dương.

Hắn không sao.

Đúng, mơ cũng chẳng đẹp như vậy.

Quân Thiết Anh mỉm cười, ôm chặt lấy Tiêu Dương.

Lúc này, ngọn lửa giữa không trung đã hoàn toàn biến mất, trước mắt mọi người là hai bóng dáng ôm chặt lấy nhau.

Một cảnh khó tin.

Dưới ngọn lửa lớn thiêu đốt, hai người hoàn toàn không bị tổn hao gì.

- Quá tốt rồi! Kỳ tích! Đại ca lại tạo ra kỳ tích rồi! Tốt quái

Lúc này giọng nói cả chàng công tử bột Bạch Húc Húc vô cùng kích động.

Bốn đại cường giả trước mặt, lúc này đồng tử co rút mạnh nhìn chằm chằm Tiêu Dương, đều khiếp sợ, nhất là Curl. Gã biết rõ uy lực ngọn lửa của mình, cho dù là ba cường giả kia, nếu như bị lửa của mình bao vây như Tiêu Dương, tuyệt đối cũng rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh.

Còn Tiêu Dương lại như tắm lửa trùng sinh.

Phượng hoàng niết bàn.

Hơi thở của hắn...

Mọi người chấn động mạnh.

Trong mắt đều lóe lên tia khó tin.

Không hề cảm nhận được hơi thở của hắn tôn tại.

Không thể nào!

Cơ thể Tiêu Dương bị trọng thương, hơi thở yếu ớt, bốn đại cường giả này phải dễ dàng cảm nhận được hơi thở của hắn mới đúng. Giờ lại giống như đang đối diện với không khí vậy. Tiêu Dương "không chết" như kỳ tích, khiến đám Tào Duẫn đều vô cùng khó tin, không khỏi âm thầm kiêng ky thêm vài phân.

Kẻ này tối nay không diệt trừ, sau này chắc chắn để lại hậu hoạn khôn lường.

Tiêu Dương ôm chặt Quân Thiết Anh từ từ đáp xuống, giống như chiếc lá thu phiêu dật rơi xuống.

- Tang Tang sư muội, bảo vệ Đại tiểu thư nhé.

Sau khi Tiêu Dương đưa Quân Thiết Anh đến chỗ Diệp Tang, lập tức xoay người, vẻ mặt lạnh nhạt đi vê phía Lâm Tiểu Thảo, trong tay hắn vẫn cầm tờ giấy vàng lỗ tròn.

Ánh mắt Tiêu Dương không chút sợ hãi, bình tĩnh đi tới cạnh Lâm Tiểu Thảo, nhặt khay lửa đã bị đá bay, sau đó đặt tờ giấy vàng nhuộm đỏ máu vào trong, không thấy Tiêu Dương đốt lửa, nhưng rất nhanh, tờ giấy vàng đã bắt đầu cháy.

Cúng bái chấm dứt.

Một bóng người đột nhiên lao đi!

Hai tay của Curl bao đây lửa, đang nhảy lên cao ép về phía Tiêu Dương.

- Tao không tin mày hoàn toàn có thể miễn dịch với lửa của taol

Curl không cam lòng. Tiêu Dương hoàn hảo không tổn hại gì khiến gã cảm thấy mất mặt, nên mới là người đầu tiên không kìm được ra tay.

Con mắt mọi người mở lớn, trống ngực đập mạnh, nhìn Curl triển khai tấn công như vũ bão về phía Tiêu Dương. Lần này, Curl đã dốc toàn lực.

- Anh Tiêu cẩn thận!

- Mau tránh ral

Những tiếng kêu cuống quít vang lên.

Bóng dáng Curl lăng không, lửa trên hai tay vô cùng dày đặc đang đánh ra.

Lúc này, ngọn lửa soi chiếu lên bộ đồ trắng đang đứng đó.

Bóng dáng đứng thẳng như kiếm, bắn ra ánh sáng, giương mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Bình thản như mây gió.

Bỗng nhiên đưa tay.......

- Lửal

Một chữ bình thản vang lên, chỉ một thoáng, giữa không trung, đồng tử Curl lộ ra sự kinh hãi, bóng người dường như đứng sựng giữa không trung, liều mạng vặn vẹo, nhưng ngọn lửa trên hai chưởng của gã đột nhiên thuận theo hai tay cháy khắp toàn thân!

Đùa với lửa có ngày tự đốt!

Ngọn lửa trên tay Curl lại bị Tiêu Dương khống chế.

Vẻ mặt mọi người chưa kịp có bất kỳ biến hóa gì, đã nghe bên tai vang lên giọng Tiêu Dương.

- Bạol

Phất tay.

Âm! Âm! Âm! Âm!

Ngọn lửa bao vây Curl đột nhiên nổ mạnh, hoa lửa bắn ra bốn phía.
Bình Luận (0)
Comment