Chương 494: Xảy ra biến cố!
Chương 494: Xảy ra biến cố!Chương 494: Xảy ra biến cố!
- Thiếu gial
Dương Hoàn Nghị tâm thần căng thẳng, vội vàng đỡ Lâm Tiểu Thảo.
Tiêu Dương xoay người nhanh chóng bắt mạch cho Lâm Tiểu Thảo. Một lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm:
- Tối nay Tiểu Thảo vốn bị thương không nhẹ. Ban nãy thi trận đã tiêu hao toàn bộ khí lực của cậu ấy, giờ chỉ kiệt sức thôi. Anh Dương, anh dìu Tiểu Thảo vê nghỉ đi. Tối tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu ấy uống là hồi phục ngay thôi.
Dương Hoàn Nghị không chần chừ, nhanh chóng cõng Lâm Tiểu Thảo rời đi. Khi bóng dáng Lâm Tiểu Thảo rời đi, ở một chỗ tối, có một bóng dáng không tay cũng lảo đảo bò dậy, đi theo Lâm Tiểu Thảo.
Thân thể Trịnh Thu không ý thức, quả thực rất trung thành với Lâm Tiểu Thảo.
Lam Chấn Hoàn định nói gì đó với Tiêu Dương nhưng lại thôi. Một lúc sau, ông âm thầm lắc đầu, cùng Âu Thái và Thẩm Thiên Vân rời khỏi Phục Đại.
Nhìn bóng dáng đám Lam Chấn Hoàn biến mất, Tiêu Dương cười cười lắc đầu. Nhìn ánh mắt Lam Chấn Hoàn trước khi đi, Tiêu Dương hiểu rõ. Chắc chắn là ông đang rối rắm vì mâu thuẫn của hắn và Tiểu đội Thiên Tử.
Lão đại của tiểu đội Xích Hỏa Phú Xuyên Long cất bước đi về phía trước.
- Phú đại ca, không cần phải nghiêm túc vậy đâu. Với quan hệ của chúng ta, gia nhập tiểu đội Lăng Thiên, nói một câu là được rồi.
- Các anh em, đi được rồi đây, có muốn mở tiệc mừng công thì cũng phải để đến mai.
Nghe vậy, đầu tiên Tiêu Dương ngẩn ra, sau đó cười ha hả, ôm cánh tay Phú Xuyên Long.
Mấy chuyện phức tạp này, Tiêu Dương chẳng muốn nghĩ đến.
Cặp Thiên mã song hùng, Lý Bái Thiên, Chu Mạt.
Trong lòng Tiêu Dương bình thản. Mâu thuẫn giữa hai bên là do Tiểu đội Thiên Tử khơi mào, hơn nữa cũng đã nhiều lần xuống tay với mình. Nếu thực lực của mình không đủ, e là đã sớm bị Tiểu đội Thiên Tử hung hăng dẫm dưới chân rồi.
- Đại ca.
Hắn bước lên trước một bước, thấy mấy người của tiểu đội Xích Hỏa vẫn chưa rời đi, liền vung tay cười nói.
Thực sự khiến cho Lam Chấn Hoàn khó giải quyết chắc là vì mình đã giết ba người của Tiểu đội Thiên Tử. Sau khi Hồ Uy trở về, chắc chắn sẽ hung hăng báo cáo lên trên. Nhưng tối nay mình đã hoàn thành nhiệm vụ Ngọc tỷ truyền quốc, có thể nói là tiếng tăm cực lớn, chấn nhiếp quần hùng, dựa vào thực lực bản thân giành được vinh quang cho Thiên Tử Các. Tầng cao của Thiên Tử Các chưa chắc đã vì mấy nhân vật nhỏ bé mà xử phạt mình.
- Phú Xuyên Long dẫn theo Nhị đệ Sử Phúc Long, Tam đệ Cổ Tiêu Phái, Tứ đệ Ngụy Thân Kim, xin được gia nhập Tiểu đội Lăng Thiên, mong được thẩm hạch.
- Được, sát hạch thành viên Thiên Tử Các xong, tôi sẽ sắp xếp để các cậu tham gia. Nhưng bắt đầu từ bây giờ, các cậu cũng là anh em của tiểu đội Lăng Thiên. - Đội trưởng!
- Thằng ranh, chuyện tốt như vậy, cũng dành cho chú một phần chứ.
- Đại ca, còn bọn em nữa.
Ánh mắt Tiêu Dương mang theo ý cười, cất bước đi về phía hai người, vỗ vai.
Trước mắt Tiêu Dương còn lại hai người.
Đúng là tổ hợp hai người bỉ ổi nhất và thuần khiết nhất Phục Đại.
Thiêu thân lao vào lửa, thập tử nhất sinh, không thể lần nào cũng bình an vô sự được.
Tiêu Dương nở nụ cười thuần khiết.
Diệp Tang đứng bên đề nghị.
Một giọng nói bỉ ổi vang lên.
Đêm đó, ai đã đốt pháo hoa sáng ngọc ở Phục Đại.
Trận gió tanh mưa máu ở Phục Đại đã hoàn toàn kết thúc. Còn chuyện thi thể và vết máu trong vườn, dĩ nhiên đã có nhân viên hậu cần của Thiên Tử Các chịu trách nhiệm. Đợi đến khi các sinh viên trở lại, chắc chắn sẽ không ai biết nơi này đã xảy ra huyết chiến. Họ chỉ treo trên miệng một câu hỏi khó giải đáp.
Rất nhanh, ba người cùng xuất hiện trong chiếc Chery đỏ.
- Hoan nghênh chú Lan gia nhập Tiểu đội Lăng Thiên.
Đôi mắt Quân Thiết Anh toát ra nụ cười bình tĩnh, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, đẹp động lòng người.
Nếu để cô lựa chọn lần nữa, cô cũng sẽ bất chấp tất cả, có chết cũng không hối hận.
- Ở đây mùi máu tươi nồng nặc quá, không tốt cho Thiết Anh, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.
Mọi người lần lượt rời đi. Sân trường rộng như vậy chỉ còn lại giấy vàng bay trong gió thu.
- Đại tiểu thư, lần sau đừng ngốc nghếch như vậy nhé.
Tiêu Dương nở nụ cười dịu dàng, bước lên cầm tay Quân Thiết Anh,
Diệp Tang và Quân Thiết Anh.
kkt+x* ¬
- Cái gì? Đại tiểu thư đã bị ám sát hai lần!
Trong xe, Tiêu Dương đang lái xe trong lòng không khỏi chấn động, miệng thốt lên. Đồng thời, trong mắt hắn cũng lóe lên tia nghiêm trọng.
- Không sai, hơn nữa đều là người của Thần tiên môn!
Thần tiên môn!
Tiêu Dương tuyệt đối không dám khinh thường đối thủ.
Một trong mười tám Thế gia Hộ Long. Kẻ khổng lồ có lịch sử lâu đời như vậy, chắc chắn là một tồn tại mẹnh mẽ. Dùng thực lực Thực khí tam vân Đại viên mãn của mình để đối chạm, chắc chắn là lấy trứng chọi đá.
Tiêu Dương không làm những chuyện ngốc nghếch như vậy. hắn đã từng là Võ trạng nguyên Đại Tống, biết rất nhiều cảnh giới võ học mà ngay cả Diệp Tang cũng chưa từng biết. Hắn chưa bao giờ dương dương tự đắc vì thực lực của mình thăng tiến. Vì hắn tự biết, mình còn cách cảnh giới cao hơn một khoảng cách. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Thần tiên môn đã xuống tay với Quân Thiết Anh hai lần. Điều này đủ để chứng tỏ Thần tiên môn coi trọng Quân Thiết Anh. Còn vì sao Thần tiên môn muốn bắt Quân Thiết Anh, Tiêu Dương vẫn chưa thể nghĩ ra. Một cô gái bình thường, sao lại có thể khiến Thần tiên môn chú ý?
Quân Thiết Anh đoán Tiêu Dương còn có việc phải làm. Cô cũng không hỏi, cười ôn hòa, xoay người đẩy cửa đi vào trong.
- Ngủ ngon.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.
- Đại tiểu thư, không có việc gì, vào nghỉ ngơi đi.
Sau khi đi ra, cô gật đầu với Tiêu Dương.
Đối mặt với hoàn cảnh như vậy, ánh mắt của Quân Thiết Anh vẫn vô cùng bình tĩnh. Ba người lên lầu hai, bên cạnh phòng làm việc của Quân Thiết Anh có một phòng ngủ. Diệp Tang vào phòng ngủ cẩn thận lục soát một lượt, xác định không có dấu vết của người tiến vào. Là nhân vật trong bảng sát thủ, cô phát hiện được những dấu vết nho nhỏ này rất dễ dàng.
Trong tình huống khẩn cấp, sau khi giết người, Diệp Tang chưa kịp xử lý thi thể. Ba tử thi ở bãi đỗ xe, chắc chắn không mất bao lâu sẽ có người phát hiện. Nếu là người bình thường phát hiện, chắc chắn sẽ báo cảnh sát trước tiên. Cảnh sát đến đương nhiên là phải có dây cảnh giới thi hành công sự, sau đó bắt đầu lập án điều tra.
Giờ vẫn gió êm sóng lặng, chỉ có một khả năng...
Người của Thần tiên môn đã xuất hiện lần nữa!
Bọn họ đã đưa thi thể đồng bọn đi.
Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên một tia lạnh lẽo. Xe từ từ lái vào bãi đỗ xe tối mờ. Thần thức của hắn trong nháy mắt tản mát ra, tìm kiếm từng ngóc ngách trong bãi đỗ xe, nhưng không thấy có bất kỳ khí tức gì.
- Ba thi thể quả nhiên đã không thấy đâu.
Ánh mắt Diệp Tang nhìn về phía ba thi thể trước đây đầu tiên, trán khẽ nhăn lại.
- Bọn họ cũng không ở bãi đỗ xe.
Tiêu Dương xuống xe, vẫn duy trì sự cảnh giác. Trao đổi ánh mắt với Diệp Tang, một trái một phải đứng bên cạnh Quân Thiết Anh, chuẩn bị ứng phó với kẻ địch tập kích.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên tia hiểu rõ.
Diệp Tang ngẩn người ra.
- Không có cảnh sát?
Suy nghĩ của Tiêu Dương nhanh chóng xoay chuyển. Sau khi hỏi Diệp Tang vài chi tiết của hai lân ám sát, hắn trầm tư trong chốc lát. Xe đi vào Phố đồ cổ, cua vào trong. Đã qua rạng sáng, con phố này cũng đang sáng dần.
Chắc chắn phải làm rõ mục đích của Thần tiên môn với Quân Thiết Anh trước.
Nếu không sớm giải quyết vấn đề này, cho dù cả ngày Diệp Tang bảo vệ bên cạnh Quân Thiết Anh cũng có lúc xảy ra sơ sẩy. Có lẽ Thần tiên môn sẽ phái cường giả mạnh hơn, như vậy chắc chắn Quân Thiết Anh sẽ gặp nguy hiểm.
Cạch!
Tiếng cửa phòng khóa trái. Đầu tiên Tiêu Dương xoay sang nhìn Diệp Tang, mỉm cười nói,
- Tang Tang sư muội, tiếp theo, phải nhờ vào em rồi.
Ji
Ji
Vùi! Vùi Vùi
Ba bóng người lướt nhanh như gió về phía trước, di chuyển một hơi mấy trăm thước, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đây chính là ba anh em sinh đang chịu trách nhiệm hộ tống Ngọc tỷ truyên quốc về thủ đô.
Một người trong số đó tay cầm cái hộp màu đen, dưới sự hộ tống của hai người hai bên, chạy đi như điên.
Vẻ mặt bọn họ cực kỳ dị thường, hơn nữa, hướng chạy đi không phải là hướng đến sân bay.
Trong mắt ba người cùng toát ra một vẻ...
Sợ hãi!
Không dám quay đầu lại, đang có một quái vật cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo họ!
- Nhanh!
- Chạy nhanh!
Sau khi ba anh em sinh ba rời khỏi Phục Đại liền đi thẳng ra sân bay. Đột nhiên giữa đường, cảm thấy có một cỗ luồng hơi thở cường đại đuổi theo họ, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng tới gần. Dưới tình thế cấp bách, ba anh em sinh ba bảo lái xe lái đi trước, còn ba anh em sinh ba mang theo Ngọc tỷ truyền quốc chạy theo hướng khác.
Không ngờ, vừa chạy không đến mấy phút, bọn họ lại bị hơi thở của cường giả kia đuổi theo.
Thậm chí ba anh em sinh ba còn chẳng có thời gian để lấy di động ra gửi tín hiệu cầu cứu. Vì chỉ cần bóng dáng của họ hơi dừng lại, hơi thở của cường giả thần bí kia sẽ lập tức đuổi kịp.
Ba anh em sinh ba càng không dám phân tán nhau bỏ chạy, vì thực lực của ba người cộng lại sẽ có hiệu quả cao hơn nhiều, nếu tách ra sẽ bị người ta một đòn đánh bại.
- Đại ca, khu rừng rậm phía trước có sương mù lớn.
Một giọng nói vang lên.
- Mau qua đó! Hy vọng có thể mượn sương mù này để thoát khỏi tên thần bí kia.
Bóng dáng ba người tiến vào trong đám sương mù không chút do dự.
Âm! Ầm! Âm!
Trong nháy mắt cả ba tiến vào trong đám sương mù, bầu trời phía trên cánh rừng đột nhiên xuất hiện sấm sét. Hơn nữa, sấm sét chỉ đánh trên bầu trời khu rừng, những nơi khác vẫn yên bình như trước.
- Không xong!
- Là Mê trận!
- Cẩn thận phòng ngự!
Trong màn sương mù, sắc mặt ba người đột nhiên biến đổi.
Nước mưa ầm ầm trút xuống...... - Mưa... ....
- Cẩn thận với cơn mưa này!
Hét thảm lên một tiếng, một trong số ba người rên lên chụp lấy tay mình, vừa nãy vô ý đụng vào một hạt mưa, da tay đã bị ăn mòn.
Cường giả Thực khí tam vân hậu kỳ lại bị một giọt nước mưa ăn mòn. Mặc dù không nói đến chuyện có đề phòng hay không, nhưng cũng có thể thấy tính ăn mòn của nước mưa này kinh khủng như thế nào.
Ba bóng người chật vật né tránh trong sương mù. Nước mưa dường như rơi xuống khắp nơi, ba người cố gắng hết cách để né tránh. Bỗng nhiên, một luồng sấm sét xuất hiện, tiếng sấm kinh hoàng vang lên, âm một tiếng trên đỉnh đầu của một trong ba anh em sinh ba.
Âm!
Hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
- Lão tamIIl
Một tiếng kêu thê lương vang lên.
Sương mùi Mưal Sấm sétI
Ba hiện tượng tự nhiên quái dị đan xen với nhau, một trong ba anh em sinh ba không kịp đề phòng, ngã xuống đầu tiên!
Ngay lúc này, bên ngoài cánh rừng giăng đầy sương mù, một bóng người mặt mang mặt nạ màu bạc giống như một đám sương mù dần dần xuất hiện. Mặt nạ màu bạc tỏa ra hơi thở vô cùng lạnh lẽo, giọng nói ồm ồm kỳ quái vang lên,
- Tổ hợp sương mù, mưa, sấm sét hợp bích, tạo ra uy lực kinh người. Xem ra không cần bổn tọa ra tay, Ngọc tỷ truyền quốc cũng có thể tới tay rồi.