Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 495: Tao Sẽ Đưa Mày Đi Gặp Ông Ấy!

Chương 495: Tao sẽ đưa mày đi gặp ông ấy! Chương 495: Tao sẽ đưa mày đi gặp ông ấy!Chương 495: Tao sẽ đưa mày đi gặp ông ấy!

Sương mù dày đặc, nước mưa tán loạn, sấm chớp không ngừng.

Hai người thân ở trong sương mù dày đặc lúc đầu không thể thích ứng, tâm thần cũng dần dần ổn định. Trên người tuy có một vài vết thương nhưng ảnh hưởng không quá lớn. Đôi mắt ẩn chứa bi thương, tam đệ chết thảm khiến họ gần như sụp đổ, nhưng giờ trên vai họ đang gánh nhiệm vụ quan trọng.

Hộ tống đệ nhất quốc bảo Viêm Hoàng "Ngọc tỷ truyên quốc”!

Dưới sự cố gắng của Tiêu Dương, đội trưởng Tiểu đội Lăng Thiên mới vất vả tìm được quốc bảo trở về, giao cho ba người mình hộ tống. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mình biết phải ăn nói làm sao.

Ra sức đánh một trận.

- Là tổ chức tội phạm quốc tế thần bí Huyết Dạ. Khoảng thời gian trước mới làm rối loạn Minh Châu, không ngờ vẫn còn một số cao thủ ẩn nấp ở Minh Châu.

- Bọn họ muốn cướp Ngọc tỷ truyền quốc.

- Dù thế nào, nhất định phải bảo vệ cho được Ngọc tỷ.

Nhân lúc hai người đang ra sức chống cực một luồng sấm sét bổ xuống, bỗng nhiên bên tai vang lên một giọng nói sắc lạnh. Chỉ thoáng chốc, sắc mặt hai người đột biến, vẻ mặt đột nhiên vặn vẹo, thân thể cử động khó khăn, đồng tử trợn to, như phải đối diện với chuyện gì đó cực kỳ khó tin.

Mấy tiếng nổ liên tiếp vang vọng trời đất.

Giọng nói lạnh lùng trong mặt nạ bạc tự nói. Đột nhiên, bóng dáng gã nhoáng lên, trong phút chốc đã đáp xuống bầu trời cánh rừng đầy sương mù. Bóng người nhanh chóng hạ xuống, lập tức bị sương mù chôn vùi.

Âm! Âm! Âm!

Lúc này, bóng người mang mặt nạ bạc đang ở bên ngoài lăng không nhìn xuống. Hơi thở quanh thân không tràn ra ngoài một chút nào, nhưng một người sống sờ sờ lại trôi giữa không trung, cảnh khó tin này đủ để khiến người khác phải ghé mắt.

kkk*«*« .......

Đôi mắt hai người mang theo sự kiên định, cố gắng chống đỡ công kích của tổ hợp sương mù, mưa, sấm chớp. Họ không ôm hy vọng đột phá được vòng vây, chỉ cần có thể kiên trì, kiên trì đến khi cứu viện đến, bảo vệ Ngọc tỷ truyền quốc không bị lấy mất.

Sau khi âm thanh biến mất, những tia chớp liên tục đánh xuống cũng dừng lại. Mưa trong rừng cũng ngớt, sương mù cũng tan, tất cả trở lại yên bình.

- Xem ra, đã xem thường hai lão già này rồi.

Cánh rừng này nổi sấm khó hiểu như vậy, chắc chắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của vài người.

Không khí xung quanh bị một thủ pháp đặc biệt nào đó rút sạch. Không gian vặn vẹo khiến khuôn mặt của họ không ngừng co quắp, thân thể không ngừng phản kháng, tuy nhiên, dưới sự oanh kích của lôi vũ, hai người căn bản không thể nào một lúc chống đỡ công kích của cả hai bên.

Lúc này, đã gần một giờ sáng, đèn đại sảnh lầu một công ty Sơn Hà Thư Họa cả đêm không tắt. Cửa vẫn có bảo vệ trực đêm gác. Cảnh cửa kính đột nhiên mở ra, bảo vệ quay sang nhìn, vẻ mặt không khỏi ngây ra.

- Tỏa khít Hai dáng người sóng vai bước đến.

Điều khác biệt là, trong khu rừng, có thêm ba thi thể lạnh lẽo chết không nhắm mắt. Bên cạnh họ, có một cái hộp màu đen lẳng lặng nằm đó. Cái hộp bị mở ra, bên trong trống trơn.

Biến cố cực lớn này đến quá đột ngột, và cũng nhanh chóng biến mất không chút tiếng động, nên không hê hấp dẫn sự chú ý của bất cứ ai.

Dĩ nhiên toàn những lời ngọt ngào của những đôi lứa đang yêu nhau tha thiết.

Lúc này Quân Thiết Anh đang khoác nhẹ tay Tiêu Dương, hai người đều mỉm cười cất bước đi tới. Quân Thiết Anh giao chìa khóa xe cho bảo vệ. Bảo vệ lập tức hiểu ý, nhận chìa khóa vội vàng đi đến bãi đỗ xe, lái chiếc Chery màu đỏ đến.

- Chỉ có thể thử thôi, nếu không, chúng ta cứ ở ngoài sáng, còn bọn chúng vẫn ở trong tối.

- Tam tiểu thư.

- Em vừa thấy người của Thần tiên môn là đã hận không thể lập tức giết bọn chúng!

Tuấn nam mỹ nữ.

Dù đang nói chuyện với Diệp Tang, nhưng thần thức vô cùng sắc bén của Tiêu Dương vẫn trải khắp tám hướng.

Tiêu Dương lắc đầu cười khổ.

Đây là mối hận mạch Kiếm tôn đã tích lũy cả trăm năm.

Bảo vệ vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn sang Tiêu Dương bên cạnh, trong mắt không giấu được tia hâm mộ.

Vẻ mặt Tiêu Dương có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Tang.

- Tang Tang sư muội, em đã giết hai đợt người được phái đến, sao không giữ một người nào lại để ép cung vậy.

Diệp Tang hừ một tiếng.

Trong quá trình chờ đợi, hai bóng người đứng trước cửa Sơn Hà Thư Họa, thân thiết trò chuyện.

Quân Thiết Anh cúi đầu, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Là Diệp Tang, lúc này đang huyễn hóa thành dáng vẻ của Quân Thiết Anh.

- Anh nói thế này có thể dụ chúng xuất hiện à?

Trên thực tế, chuyện hai người đang nói với nhau không phải là chuyện yêu đương.

- Người của Thần tiên môn xuất hiện đưa thi thể của đồng bọn đi, với sự kiêu ngạo của họ, chắc chắn sẽ không chịu dừng tay. Anh đoán chắc chắn chúng đang ở quanh đây. Nếu mục đích bọn chúng đến Minh Châu là vì Đại tiểu thư, chắc chắn lúc nào cũng theo dõi Sơn Hà Thư Họa.

Bảo vệ đã lái xe đến. Tiêu Dương nhận chìa khóa xe, quay sang mỉm cười nhìn "Quân Thiết Anh",

- Chúng ta đi thôi.

Chiếc xe màu đỏ nhả bụi lao đi, đám bảo vệ lộ vẻ hâm mộ.

- Đã nửa đêm còn ra ngoài, đúng là làm người ta hâm mộ chết đi được.

Phố không đêm Minh Châu.

Ở một khu thương mại tập trung đủ các loại vui chơi ăn uống, nơi này cách Phố đồ cổ Sơn Hà Thư Họa không xa. Nhưng hai nơi lại như trời đất cách biệt. Phố đồ cổ giờ đã vắng vẻ, còn khi Tiêu Dương lái xe đến Phố không đêm lại thấy người xe tấp nập.

Nơi này là nơi ngày đêm đều phồn hoa ở Minh Châu.

Ven đường nào là đồ ăn vặt, những nơi tiêu khiển, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.

Tiêu Dương khó khăn lắm mới chờ được cá cắn câu, đương nhiên không thể để Diệp Tang một kiếm giết chết được.

- Tang Tang sư muội, lần này em không thể ra tay.

Diệp Tang chấn động tinh thần, sát khí trong mắt bất giác trào ra.

Tiêu Dương không chọc Diệp Tang nữa, lãnh đạm cười. Khóe mắt hắn nhìn lướt ra sau, nhấn chân ga, chiếc xe gào thét phóng đi.

- Yên tâm đi, cá đã cắn câu rồi.

Sắc mặt Diệp Tang đỏ bừng, cô nhận ý chế nhạo trong ngữ khí của Tiêu Dương. Rõ ràng đang nói mình ban nãy quá phân tâm. Nhưng Tiêu Dương nói đúng sự thật nên Diệp Tang nhất thời chẳng biết đáp lại như thế nào.

Sau một đợt khẩu chiến, Tiêu Dương đã thất bại, mua hai chén đậu hũ với giá cũ. Sau khi ăn xong, hắn lại nắm tay Diệp Tang hung hăng tấn công sang tiệm bán đồ chơi của chú bên cạnh.

Lần này Tiêu Dương dùng đòn sát thủ chém giết ông chú kia không còn mảnh giáp, cuối cùng mua được một sợi dây đỏ tinh xảo với giá cực rẻ. Sau khi đích thân đeo lên tay cho Diệp Tang, liền đi sang cửa hàng tiếp theo trong nước mắt đưa tiễn của ông chú kia.

Càn quét gần một tiếng, hai người quay lại bãi đỗ xe, lái xe trở vê Sơn Hà Thư Họa.

Hai tay Diệp Tang xách túi lớn túi nhỏ, vẻ mặt có chút hưng phấn. Trong một tiếng ngắn ngủi này, cô đã dần dần nhập vai, thậm chí quên mất là mình đang diễn, vui vẻ đi ăn vặt mua sắm khắp hang cùng ngõ hẻm, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn nho nhỏ khi cò kè mặc cả với mấy người bán hàng rong. Từ nhỏ đến lớn, hàng ngày trừ khổ tu và khổ tu, dĩ nhiên Diệp Tang chưa hề được hưởng thụ cuộc sống thoải mái không chút kiêng ky gì như thế này.

Cuộc sống của người bình thường, có đôi lúc rất đẹp.

Ít nhất giờ phút này Diệp Tang có cảm giác vẫn chơi chưa đã, cho đến khi lên xe, Diệp Tang mới đột nhiên nhớ ra mục đích tối nay. Đặt túi lớn túi nhỏ trong tay sang một bên, ánh mắt cô bất giác nhìn thoáng lên sợi dây màu đỏ đeo trên tay phải của mình, sững ra một chút, lại nhướng mắt nhìn Tiêu Dương đang lái Xe,

- Tối nay hình như chúng ta uổng công rồi.

Tiêu Dương khởi động xe, mỉm cười.

- Sao lại uổng công? Chẳng phải em kiếm về bao nhiêu đồ sao?

Tiêu Dương nói nhỏ, mỉm cười xắn tay áo lên, bắt đầu cò kè mặc cả với dì bán đậu hủ.

- Thả lỏng chút đi, con cá này đã chịu thiệt hai lân. Lân này chắc chắn sẽ không lỗ mãng xuất hiện.

Diễn trò phải giống thật một chút.

Diệp Tang sửng sờ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên đưa tay ra khoác tay Tiêu Dương.

- Khu, Tang Tang sư muội, em có quên gì không...

Vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ xe, hai người sóng vai đi vê phía trước. Sát ý trong mắt Diệp Tang từ từ nhạt bớt. Đương nhiên cô biết rõ mục đích của Tiêu Dương. Có điều hận thù của mình đối với Thần tiên môn đã ăn tận xương tủy, cho nên mới bất giác để lộ sát khí.

Tiêu Dương từ từ lái xe về, lúc xe đi đến một giao lộ, bỗng nhiên, có một chiếc Mercedes-Benz màu đen lao ra, chặn trước mặt chiếc Chery màu đỏ.

Đôi mắt Tiêu Dương bừng sáng. Hắn đã có sự chuẩn bị, nên nhanh chóng đánh bánh lái. Chiếc xe nhanh chóng cua vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm nhỏ này thông đến một con phố khác.

- Đi hóng gió cái đã.

Tiêu Dương mỉm cười, nhìn thoáng chiếc xe màu đen đang đuổi sát đằng sau, giãm mạnh chân ga, càng chạy càng đến gân một nơi hẻo lánh, trông có vẻ gặp đâu đi đó, chỉ có Diệp Tang là đang thâm mặc niệm cho người ngồi trong chiếc xe phía sau.

Liều mạng đuổi theo, không ngờ mình đang đuổi theo thần chết.

Đuổi theo càng gần, chạy càng nhanh thì khoảng cách với cánh cổng địa ngục càng gần.

- Cũng được rồi.

Đột nhiên, Tiêu Dương giãm mạnh thắng xe.

Thoạt nhìn thì giống như chiếc xe của hắn đột nhiên bị hỏng không chạy được nữa.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Chiếc xe màu đen dừng lại một bên, cửa xe mở ra, bốn năm bóng người bước ra.

Kẻ cầm đầu là con trai Bình Thông Tiên, Bình Sa Ngạn.

Tối nay nhận được tin, hành động lại thất bại một lần nữa, Bình Thông Tiên đã vô cùng tức giận, lập tức hạ lệnh cho Bình Sa Ngạn đích thân ra tay. Không chỉ bắt Quân Thiết Anh về, mà còn phải dẫn người đã giết người của Thần môn tiên về, hoặc trực tiếp giết chết.

Bình Sa Ngạn không chỉ là con trai của Bình Thông Tiên mà còn là đệ tử đắc ý nhất của lão, được Bình Thông Tiên coi là truyền nhân y bát thật sự. Dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của Bình Thông Tiên, Bình Sa Ngạn tuổi còn trẻ đã bước vào Thực khí tam vân, có thể nói là thiên phú kinh người. Bởi vậy Bình Thông Tiên mới yên tâm để cho Bình Sa Ngạn dẫn theo vài đệ tử ra ngoài.

- Đúng là ý trời.

Bình Sa Ngạn nhếch môi cười châm chọc.

- Không ngờ hai bên đang chơi trò mèo vờn chuột, mà một bên xe lại tắt máy. Đây chẳng phải là ý trời sao?

Chiếc xe Chery màu đỏ mở cửa.

Vẻ mặt Diệp Tang có chút "sợ hãi”, ôm chặt cánh tay Tiêu Dương. Tiêu Dương cau mày nhìn Bình Sa Ngạn.

- Mày là ai?

Bình Sa Ngạn cười lạnh như băng,

- Nếu như tao nhận không nhầm, mày là Tiêu Dương à?

Thấy Tiêu Dương có vẻ nghỉ hoặc, Bình Sa Ngạn cười lạnh.

- Thôi Đồng, Mạc Cát. Hai cái tên này, có lẽ mày không xa lạ gì nhỉ.

Tiêu Dương biến sắc, - Mày là ai?

- Cũng chẳng ngại nói mày biết.

Bình Sa Ngạn hãnh diện nói.

- Tao họ Bình, tên Sa Ngạn. Thôi Đồng, Mạc Cát là sư huynh đệ của tao.

Đôi mắt Tiêu Dương lóe lên,

- Mày đến vì bọn chúng? Bọn chúng chết rồi, nhưng không phải do tao giết...

Bình Sa Ngạn đang thử dò xét Tiêu Dương, còn Tiêu Dương sao lại không thử dò xét thân phận Bình Sa Ngạn. Hơn nữa, hắn muốn biết, rốt cuộc Thần tiên môn biết được những gì về những việc đã xảy ra ở thủ đô.

Bình Sa Ngạn miệt thị liếc nhìn Tiêu Dương,

- Chỉ dựa vào mày, dĩ nhiên không giết được họ. Tiêu Dương, đừng nói tao không cho mày cơ hội sống. Nói cho tao biết tung tích "Trường bào" sư phụ mày, có thể, tao có thể suy nghĩ tha chết cho mày.

Khuôn mặt Tiêu Dương trầm thấp nhìn Bình Sa Ngạn.

- Mày thật sự muốn biết tung tích sát thủ "Trường bào" sư phụ tao sao?

Ánh mắt Bình Sa Ngạn lạnh lẽo nhìn Tiêu Dương, như nhìn người chết.

Gã không sợ Tiêu Dương cứng miệng. Gã có trăm loại cực hình có thể khiến Tiêu Dương mở miệng.

Nhưng câu trả lời của Tiêu Dương lại nằm ngoài dự liệu của Bình Sa Ngạn.

- Không thành vấn đề!

Trả lời rất sảng khoái.

Tiêu Dương mỉm cười nhìn Bình Sa Ngạn.

- Hơn nữa, có thể nói, tao sẽ đưa mày đi gặp ông ấy.
Bình Luận (0)
Comment