Chương 497: Thi đấu tỉnh anh!
Chương 497: Thi đấu tỉnh anh!Chương 497: Thi đấu tỉnh anh!
Sau khi rống khàn cả giọng một tiếng, Bình Thông Tiên bay nhanh về phía trước. Hất mạnh tay áo, ngọn lửa vốn đang hừng hực cháy trên người Bình Sa Ngạn lập tức được dập tắt.
Có điều, lúc này Bình Sa Ngạn đã bị đốt cho không còn hình người nữa, cả người cháy đen, không chút hơi thở.
Đôi mắt Bình Thông Tiên đỏ bừng, cố gắng át chế cơn giận ngút trời trong lòng.
- Là ai?
- Rốt cuộc ai đã giết Ngạn nhi của ta?
Bình Thông Tiên đã phải chịu một cú đả kích cực lớn. Đứa con trai duy nhất, đồng thời là y bát truyên nhân đắc ý nhất của mình. Với thiên phú của Bình Sa Ngạn, muốn vượt qua mình chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vậy mà bây giờ, mình không thể đợi được đến ngày đó nữa. Bình Sa Ngạn đã chết non rồi.
Sát ý trên người Bình Thông Tiên lập tức tràn ra, ánh mắt nhìn chằm chằm thi thể Bình Sa Ngạn,
- Lửa... chẳng lẽ là thuộc tính giả "Hỏa"?
Bình Thông Tiên từ từ đứng dậy.
- Đều có vết kiếm, hơn nữa là một kiếm trí mạng.
Đôi mắt Bình Thông Tiên bùng sáng. Một tia lạnh buốt sắc bén lóe lên, đối với kiếm, ông ta cực kỳ mẫn cảm.
Bình Thông Tiên nhanh chóng bước đến mấy thi thể sắp bị đốt hết khác, ngồi xổm xuống.
Bình Thông Tiên át chế cơn giận trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm thi thể Bình Sa Ngạn. Đột nhiên, ánh mắt dừng lại ở vị trí cổ, đồng tử co rút mạnh, châm chậm đưa tay sang, sờ lên dấu vết ấy...
Bình Thông Tiên không hề nghĩ ngay đến mạch Kiếm tôn. Dù sao nhất mạch Kiếm tôn cũng đã biến mất cả trăm năm nay. Từ vết kiếm đã bị đốt trụ cũng không thể nào nhận ra được là chiêu thức gì.
Sát khí trong mắt Bình Thông Tiên bốc cháy.
Sát khí trong mắt Bình Thông Tiên không ngừng cuộn trào.
- Là vết kiếm!
- Thuộc tính giả "Hỏa" có thể giết được Ngạn nhị, rốt cuộc là ai? Là ai?
- Cao thủ sử dụng kiếm trên đời này rất nhiều. Rốt cuộc là ai muốn che giấu thân phận của mình, sau khi dùng kiếm giết Ngạn nhi, còn dùng lửa hỏa thiêu để cố ý che giấu?
- Hung thủ không để lại chút dấu vết nào!
- Thực sự lấy mạng Ngạn nhi là một kiếm này. Đối phương thiêu hủy thi thể, chẳng lẽ là muốn che giấu vết kiếm này?
Đôi mắt Bình Thông Tiên lạnh lùng, thỉnh thoảng sát ý trong mắt lại lóe lên.
- Rốt cuộc ai muốn giết đệ tử Thần tiên môn ta? Là ai?
Không ngừng xoay mặt nhìn xung quanh, cơn hận trong lòng Bình Thông Tiên càng dâng cao.
Tiêu Dương dừng xe xong, có chút bất đắc dĩ khoát tay. Vì tình huống khẩn cấp, hắn căn bản không kịp ép hỏi Bình Sa Ngạn mục đích Thần tiên môn bắt Quân Thiết Anh. Không chỉ thế, hắn còn kết thù với cường giả Thực khí tứ vân hóa tượng cảnh chưa biết mặt kia. Cơn gió màu đỏ giống như lốc xoáy lao nhanh trên đường phố ban đêm vắng vẻ. Sau khi trốn khỏi hiện trường vụ án, vòng mấy vòng rồi mới về khu phố đồ cổ, Sơn Hà Thư Họa.
Tiêu Dương hiểu ý cô.
Bình Thông Tiên nhảy lên, bóng người tìm kiếm xung quanh, dường như muốn tìm chút manh mối gì đó.
- Nói với bên ngoài là Đại tiểu thư đi du lịch nước ngoài. Anh muốn xem xem, Thần tiên môn có đủ nhẫn nại chờ Đại tiểu thư quay về không.
- Cho dù mày che giấu giỏi cỡ nào, bổn tọa chắc chắn cũng sẽ tìm ra mày để báo thùi
- Không, cô ấy sẽ vẫn ở lại Sơn Hà Thư Họa.
- Anh thật sự muốn đưa cô ấy ra nước ngoài à?
Diệp Tang ngẩn người.
kkxx* "
Cường giả Hoá tượng cảnh của Thần tiên môn xuất hiện ở Minh Châu chắc chắn là vì Quân Thiết Anh. Nếu y thực sự tìm tới cửa, căn bản không thể ngăn cản được.
- Để tránh xảy ra chuyện, bắt đầu từ ngày mai, xem ra phải để Đại tiểu thư biến mất một thời gian.
Tiêu Dương đưa ra quyết định, trầm giọng nói.
- Tối nay trừ giết chóc, chẳng có thu hoạch gì cả.
- Quân Thiết Anh đang ở trong tình cảnh rất nguy hiểm.
Diệp Tang quay mặt sang nhìn Tiêu Dương, nhấn mạnh từng chữ.
- Ít nhất chúng ta đã thu được một tin.
Lúc này, ánh mắt Tiêu Dương nhìn Diệp Tang một cách khó hiểu, cười nhạt nói.
- Điểm này, chỉ có trông cậy vào Tang Tang sư muội thôi.
Dừng lại một chút, Tiêu Dương nói tiếp.
- Ngày mai, em hóa trang cho Đại tiểu thư thành một người khác, để cô ấy có thể ở lại Sơn Hà Thư Họa, làm một nhân viên bình thường.
Mắt Diệp Tang sáng lên.
- Như vậy, cô ấy sẽ đột nhiên biến mất, cường giả kia chắc chắn sẽ không tìm ra cô ấy.
Diệp Tang cực kỳ từ tin với thuật dịch dung của mình, liên gật đầu đồng ý. Trong quá trình ở cạnh Quân Thiết Anh, Diệp Tang cảm thấy rất dễ chịu. Trước kia là Tiêu Dương nhờ cô bảo vệ Quân Thiết Anh, còn bây giờ, là cô chủ động muốn giúp cô ấy.
- Đúng rồi.
Lúc Diệp Tang bước lên cầu thang.
Tiêu Dương trực tiếp cúp máy, bĩu môi, đại gia đây có quen Bạch Cam Uy nào đâu.
- Gọi nhầm số rồi.
- Tôi là Bạch Cam Uy, tôi...
Đầu bên kia điện thoại, Bạch Cam Uy giữ chặt điện thoại, nghiến răng, khuôn mặt co quắp, sau khi hít sâu mấy hơi, cố gắng áp chế cảm xúc của mình lại.
Tiêu Dương thuận miệng hỏi. - Anh là ai?
Tiêu Dương mở cửa phòng bảo vệ, lười biếng duỗi lưng.
- Chào Tiêu đại gia.
Một cô gái xinh đẹp khi bước vào ký túc xá thuận miệng chào hỏi.
- Hóa ra là Tiểu Mỹ Mi à, ê ê, đừng đi nhanh vậy, tôi cảnh cáo em, mấy thứ đặt lung tung trên đầu giường em, quay về mà thu dọn đi nhé, đại gia tôi sẽ trừ điểm em đấy.
Tiêu đại gia hung hăng cảnh cáo, khuôn mặt xinh đẹp Tiểu Mỹ Mi lập tức biến sắc, vội vàng chạy trốn. Tiêu đại gia vui vẻ sung sướng, hừ nhỏ một tiếng, quay vê đánh răng rửa mặt. Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Một dãy số lạ.
Tiêu Dương nghe máy.
- Là... Tiêu Dương... à?
Đầu bên kia là một giọng nói cứng ngắc, giống như đang cố gắng áp chế cảm xúc gì đó.
Sau một đêm, tất cả đã trở lại bình thường.
Tất cả những thứ tối qua đều biến mất không tung tích.
Kỳ nghỉ kết thúc, thây trò Phục Đại lại lục đục trở vê trường. Sân trường Phục Đại vắng lặng lại khôi phục vẻ náo nhiệt như xưa. Bồn hoa trước tòa nhà thí nghiệm cũ, hoa nở rộ, gió thu hiu quạnh, thổi bụi tung lớp bụi dưới đất.
Hôm sau, vẫn trời trong nắng ấm.
Diệp Tang nói xong câu này thì lên lầu nghỉ ngơi. Tiêu Dương đứng ở đại sảnh lầu một trầm tư một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
- Tiêu Dương, nhắc nhở anh một chuyện. Giờ Thiết Anh đang gặp phải một vấn đề nan giải. Đó là vấn đề tư cách tham gia Đại hội Thư họa. Cho dù cô ấy không muốn làm phiền anh, nhưng nếu anh có cách thì nói với em đi.
Bạch Cam Uy nghe thấy tiếng tít tít, lửa giận trong lòng lập tức bùng phát, quăng mạnh di động xuống đất! Điện thoại lập tức nát tan, Bạch Cam Uy vẫn chưa hết giận, coi cái điện thoại là Tiêu Dương, hung hăng giãm mạnh mấy cái.
- Thằng khốn!
Sau khi mắng chửi một chặp, Bạch Cam Uy mới bình tĩnh lại một chút.
Màn hoang đường ở Vũ Phong Quán kia, Bạch Cam Uy rất muốn quên, nhưng vừa nghe thấy giọng Tiêu Dương, y không thể nào át chế được cơn tức. Hôm nay lấy hết dũng khí gọi cho Tiêu Dương, thực ra Bạch Cam Uy muốn bàn điều kiện với Tiêu Dương. Y gần như có thể khẳng định Tiêu Dương sẽ quay lại chuyện hoang đường của mình và Bạch Văn Diệu. Y muốn bàn điều kiện để lấy đoạn video lại. Nếu không, để nhược điểm của mình nằm trong tay một kẻ không hữu hảo với mình, Bạch Cam Uy cảm thấy rất bất an.
Nhưng, Tiêu Dương lại nói "Nhầm số rồi!"
Rõ ràng không muốn bàn với mình!
Bạch Cam Uy phát tiết cơn thịnh nộ xong, nắm chặt tay. Chỉ trong chốc lát, y liền hét lên với thư ký đang đứng cạnh.
- Tiện nhân, còn đứng sững ra đó làm gì, sao không nhặt điện thoại lên. Lấy sim ra, đổi điện thoại khác rồi gọi tiếp.
Bạch Cam Uy kiên nhẫn, nhưng lúc này Tiêu Dương làm gì có thời gian mà nghe điện thoại của y. Sau khi bị Bạch Cam Uy làm phiền vài lần, Tiêu Dương liền tắt máy, chẳng thèm để ý, lái xe vào bãi đỗ xe của Vũ Phong Quán. Nhân viên bãi đỗ xe Vũ Phong Quán đã cực kỳ quen thuộc với người có thân phận vô cùng tôn quý nhưng lại lái chiếc Chery đỏ vô cùng bình thường này, vẻ mặt cung kính đỗ xe giúp Tiêu Dương rồi trả chìa khóa lại cho hắn.
Tiêu Dương lững thững đi vào Vũ Phong Quán.
Hôm nay, sẽ thi đấu xếp hạng 25 đội mạnh Đại hội tinh anh.
Đại hội tinh anh khu vực bình thường, xếp TOP 10 sẽ trực tiếp đại diện Viêm Hoàng xuất chiến trong Đại hội tinh anh bảy nước.
Trong số thiên tài hai mươi tuổi trở xuống của Đại hội tỉnh anh khu vực, sẽ chọn ra hai mươi người, chỉ đào thải năm người. Nhưng trong số hai mươi người này, Tiêu Dương sẽ lựa ra mười người. Đội ngũ mười người này sẽ khiêu chiến với Đội dự bị của Tiểu đội Thiên Tử, nếu có thể chiến thắng, thì sẽ đại diện Viêm Hoàng xuất chiến trong Đại hội tinh anh bảy nước.
Cho nên các tuyển thủ tham gia thi đấu sẽ được nghỉ ngơi ba ngày, để họ có thể điều chỉnh trạng thái bản thân đến mức tốt nhất.
Cửa lớn mở ra, một bóng dáng cao ráo anh tuấn bước vào.
Roạt! Roạt! Roạtl
Gần như tất cả các ánh mắt của toàn trường đều tập trung đến.
So với ba ngày trước, có một vài tâm mắt đã chuyển chiến 180 độ.
Những nghỉ ngờ, không phục trước đây giờ đã đổi thành nóng bỏng, sùng bái!
Nhất là 25 thiên tài hai mươi tuổi trở xuống của Đại hội tinh anh khu vực Thiên Tử Các, ánh mắt nhìn Tiêu Dương dường như vô cùng sùng bái. Trước đây khi nghe nói Tiêu Dương sẽ dẫn dắt họ ứng đối với Đội dự bị của Tiểu đội Thiên Tử, đa số mọi người đều không phục. Nhưng Tiêu Dương đã đánh một trần thành danhI
Đánh bại tứ đại cường giải
Curl của Tả thủ đảng nước Mỹ cùng với Tào Duẫn hội phó Dị thuật hội lần lượt mất mạng. Nhị cung chủ Thiên trù cung trọng thương bỏ chạy. Thậm chí Hồ Uy một trong thất sát bên cạnh Thái tử cũng nhờ Tiêu Dương hạ thủ lưu tình mới có thể giữ được tính mạng.
Trấn áp quần hùng!
Trong đầu mọi người chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra ở Phục Đại tối qua là không kìm được nhiệt huyết dâng trào! Tối qua, không có quần hùng tranh giành, chém giết liên trời như mười lăm năm trước, mà chỉ có một người tỏa sáng.
Người đó chính là người của Tiểu đội Lăng Thiên, Tiêu Dương!
Người có thực lực cường đại, dĩ nhiên sẽ được sùng bái tôn kính.
Không hề nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện ngang trời của Tiêu Dương đã khiến không ít những người chưa gia nhập bất kỳ tiểu đội nào trong Thiên Tử Các bắt đầu manh nha suy nghĩ gia nhập tiểu đội Lăng Thiên. Những nghi ngờ đối với tiểu đội Lăng Thiên trước kia đều bị quét sạch.
Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng bình thản đón ánh mắt tẩy lễ của đám đông, lững thửng đi đến bên đám Bạch Húc Húc. Trận đấu sắp bắt đầu, mọi người lần lượt thu tâm mắt, ai nấy tự chuẩn bị để lên đài chiến đấu.
Tâm mắt Tiêu Dương quét qua, đám Bạch Tố Tâm hôm nay đều đến xem thi đấu, trên mặt đều nở nụ cười. Chỉ có mình anh chàng công tử bột Bạch Húc Húc là mặt mày khổ sở, khiến hắn cảm thấy khó hiểu, liền tìm cơ hội hỏi thăm nhỏ một tiếng.
Ánh mắt Bạch Húc Húc ai oán nhìn Tiêu Dương.
- Đại ca, tối qua em bị chú Lan dạy cả đêm.
Tiêu Dương mỉm cười,
- Đây là chuyện tốt, có thu hoạch gì không? Chú Lan là khí chi tông sư thời đại đấy.
- Có thì có...
Bạch Húc Húc khóc.
- Nhưng... chỗ bên dưới của người ta sưng hết rồi.
Tiêu Dương không có hứng thú điều tra xem rốt cuộc Bạch Húc Húc và chú Lan ai bị ai dạy dỗ, ánh mắt nhìn lên đài cao, không khỏi sững ra một chút.
- Sao hôm nay ba vị các lão vẫn chưa đến?
- Ban nãy đến rồi, nhưng, hình như nhận được tin gì đó nên vội vàng rời đi.
Uông Thắng đứng bên mở miệng.
Tiêu Dương khẽ nhíu mày. Lúc này, trên đài cao, ba người Lam Chấn Hoàn thần sắc nghiêm trọng cất bước đi vào. Ảnh mắt châm chậm liếc nhìn bốn phía, ba người đều nhìn nhau, thu lại thần sắc ngưng trọng.
- Mọi người, không nhiều lời nữa, chuẩn bị bắt đầu thi đấu.
Lam Chấn Hoàn khoát tay.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Dương cảm thấy ba người có gì đó không bình thường. Đợi trận thi đấu bắt đầu, bóng dáng Tiêu Dương chợt lóe lên, đi đến bên đài cao.
- Ba vị tiền bối, đã xảy ra chuyện gì?
Ba người đồng thời cau mày, một lúc sau, Lam Chấn Hoàn lắc đầu thở dài.
- Sơ sẩy nên đánh mất Kinh Châu! Chúng tôi vừa nhận được tin, tối qua ba anh em sinh ba phụ trách vận chuyển Ngọc tỷ truyên quốc về thủ đô...
Tim Tiêu Dương khẽ siết lại.
- Thế nào?
- Có người phát hiện thi thể của họ trong rừng, còn Ngọc tỷ truyền quốc... lại mất tích rồi.
Ánh mắt ba người Lam Chấn Hoàn đầy hối hận, châm chậm nói.
- Vốn tôi cứ nghĩ với thực lực của ba người, trong đêm hộ tống Ngọc tỷ truyền quốc về chắc hẳn không vấn đề gì. Nào ngờ, bọn họ lại bị người ta giết sạch! Sai lầm lần này, tôi phải chịu trách nhiệm.
- Sao có thể trách ông được?
Thẩm Thiên Vân lắc đầu.
- Ý của cấp trên vốn là để ba anh em sinh ba phụ trách vận chuyển Ngọc tỷ truyền quốc về thủ đô. Nhưng mà trong kế hoạch có Hồ Uy dẫn theo Tiểu đội Thiên Tử hỗ trợ, nào ngờ...
Thẩm Thiên Vân dừng lại, nhìn về phía Tiêu Dương, lắc đầu cười nói.
- Tiêu Dương, tôi không có ý trách cậu đả thương Hồ Uy. Thực ra, với tình thế tối qua, tất cả mọi người đều không thể nào dự liệu được. Giờ Ngọc tỷ truyên quốc bị cướp, nếu muốn trách thì trách cấp trên quá sơ suất. Nếu phái một cường giả Hóa tượng cảnh đến, chẳng phải rất ổn thỏa saol
Âu Thái liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Vân.
- Cái ông này, cường giả Hóa tượng đâu phải đồ ăn vặt bên đường mà có thể tùy tiện phái đi chứ?
- Dù thế nào, mọi chuyện cũng đã rồi, giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm.
Tiêu Dương cau mày.
- Thử nghĩ xem, Ngọc tỷ truyền quốc rốt cuộc đã bị ai cướp đi.