Chương 502: Thầy giáo siêu cấp! (Hạ)
Chương 502: Thầy giáo siêu cấp! (Hạ)Chương 502: Thầy giáo siêu cấp! (Hạ)
Đấu chí của mười người tiểu đội tinh anh đã hoàn toàn kích thích, hoặc có thể nói là bị kích thích lên.
Thực lực mạnh nhất của mình mới so được với kẻ yếu nhất của địch, sự so sánh rõ ràng như vậy, ngoại trừ tử chiến thì không còn sự lựa chọn nào khác. Nói theo cách của thầy Tiêu người chịu nhiều áp lực phải là đối phương mới đúng, phía mình được mọi người nhận định rõ là bên yếu rồi, có thua cũng là bình thường. Nhưng đối phương không thua được, nếu họ thua sẽ rất mất mặt.
Ngược lại, nếu bên mình vừa thắng sẽ làm dấy lên ngọn gió lớn.
- Đây là một trận so vai với một kẻ khổng lồ, nếu có thể giãm lên kẻ khổng lồ, chứng tỏ đấu chí của mọi người cao hơn.
Sau khi Thầy Tiêu nói câu tổng kết liền vung mạnh tay lên.
- Tiếp theo tôi sẽ nhắm vào năng lực riêng của từng người để huấn luyện đặc biệt, có thể chịu đựng thế nào là tùy vào mọi người. Tôi chỉ có thể cam đoan một điều, một tháng sau, nếu mọi người có thể tiêu hóa hoàn toàn tất cả đặc huấn của tôi, vậy thì chỉ có bốn chữ, thoát thai hoán cốt.
Trong mắt của mười người không khỏi trở lên nóng bóng, không thể chờ đợi thêm được nữa. Chỉ có dùng cảm giác kích động mãnh liệt để hình dung cảm xúc lúc này. Tiêu Dương nói rất lạnh nhạt, nhưng bốn chữ "thoát thai hoán cốt" dường như khiến mọi người sợ hãi hưng phấn.
- Đặc huấn lần này, sẽ huấn luyện theo tính chất một chọi một, tôi đọc tên ai, người đó cùng tôi vào phòng huấn luyện trước.
Trong trận chiến TOP 20, Phong Dương hoàn toàn nhờ vào khinh công của bản thân để vờn đối thủ, cuối cùng nhân lúc đối thủ không phòng bị, một đòn trúng ngay, thuận lợi tiến vào TOP 20.
- Thầy.
Thật sự là may mắn.
Phong Dương bất giác thi triển khinh công, bóng dáng đi xuyên qua khe hở của những chiếc lá cây nhẹ như làn khói. Đợi khi đợt sóng lá cây biến mát, Phong Dương dừng lại, cúi đầu nhìn, thấy trên người vẫn dính không ít lá cây, vội vàng vuốt xuống, tiến lên vài bước, vẻ mặt cung kính khom người về phía Tiêu Dương,
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người không khỏi toát lên tia hâm mộ.
Khinh công mà mình luôn kiêu ngạo bị đả kích trực tiếp như vậy, trong lòng Phong Dương thực sự có chút không phục.
Ánh mắt Tiêu Dương đảo qua.
- Công pháp khinh công của cậu thật sự không tệ, đáng tiếc không đủ nhẹ nhàng, không đủ linh động, không đủ tốc độ, không đủ sức mạnh.
Phong Dương là người đầu tiên được chọn vào tiểu đội tinh anh, với thân phận là người đứng thứ hai mươi lại là người đầu tiên được chọn khiến cho người ta vừa kinh ngạc vừa cảm thán, và trong đợt đặc huấn lần này cậu ta vẫn là người đầu tiên được Tiêu Dương chọn.
- Phong Dương.
Lúc Phong Dương vào trong phòng đặc huấn, ánh mắt bất giác cả kinh. Trước mắt, lá cây phủ đầy bầu trời đang từ từ rơi xuống mặt đất, mỗi chiếc lá đều có quỹ tích vận hành khác nhau, khí thế mãnh liệt. Tiêu Dương nhìn Phong Dương, nhấn mạnh từng chữ nói:
Lúc Phong Dương kịp phản ứng lại, Tiêu Dương đã xoay người đi vào phòng đặc huấn, Phong Dương vội vàng chạy theo, người nhẹ như chim yến bắn thẳng về phía trước. Trong mắt những người sau lưng lóe lên tia hâm mộ, lần này là hâm mộ thân pháp khinh công đặc biệt của Phong Dương, thi triển vô cùng phiêu dật.
- Thân pháp khinh công của cậu có hỏa hầu nhất định, rất nhiều kẻ địch không muốn đối mặt với đối thủ như cậu. Nhưng họ tuyệt đối không e ngại đối thủ như cậu, bởi vì cậu không hề có uy hiếp gì đối với họ. Có thể nói tôi biết khẩu quyết khinh công của cậu không?
Tiêu Dương nói ra bốn cái "không đủ" khiến Phong Dương sững sờ. Ba cái không đủ đầu cậu ta còn hiểu được, nhưng khinh công là thân pháp để né tránh, vậy thì cần gì dùng sức mạnh?
- Khinh công, không chỉ dùng để né tránh. Chiến đấu với người ta, không thể vĩnh viễn đem hy vọng chiến thắng ký thác lên sai lầm của đối thủ, mà chúng ta phải chủ động công kích.
Xào xào!
Tiêu Dương vẫy tay với Phong Dương.
- Đạp tuyết vô ngân.
Nghe vậy, Phong Dương bất giác ngẩn ra.
Phong Dương thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh, Tiêu Dương trong cảnh tuyết bay đầy trời, bóng người cưỡi gió mà đi, cả người không dính chút bông tuyết, còn trên mặt đường hắn đi qua, không hề có một dấu chân...
Tiêu Dương đột ngột hỏi.
- Trước tiên cậu nói tôi biết khẩu quyết khinh công của cậu.
- Xin thầy chỉ giáo.
Phong Dương hoàn toàn cảm phục, tiến lên khom người.
- Cậu hãy dùng lá cây ban nãy tôi công kích cậu công kích tôi một lượt đi.
Phong Dương sợ ngây người.
Đây là thân pháp khinh công gì, không những có thể dễ dàng tránh né lá rơi đầy trời, mà còn làm được chuyện quỷ dị như vậy, trong linh động, còn chứa cả sức mạnh kỹ xảo, khiến những chiếc lá không rơi lộn xộn trên mặt đất, mà tạo thành bốn chữ lớn. Những việc này, chỉ hoàn thành trong nháy mắt.
Đạp Tuyết Vô Ngân.
Phong Dương chần chừ một lát, gật đầu, bóng người lóe lên, cánh tay dao động mạnh. Gió khẽ thổi lên, trong khoảnh khắc cuốn hết lá rơi đầy trên mặt đất, tạo thành một quả cầu, sau khi tụ tập hết, liền dũng mãnh đánh rail
Những chiếc lá dày đặc bao phủ xuống, bóng người nọ đột nhiên trở nên hư vô đi xuyên qua khe hỡ, hơn nữa dường như mỗi chiếc lá đều bị mũi chân hắn giẫãm nhẹ, rơi trên mặt đất. Sau khi tất cả lá rơi xuống, bóng dáng Tiêu Dương cũng tiêu sái đáp xuống, trên người không hề dính nửa chiếc lá nào. Hơn nữa, lúc tâm mắt Phong Dương nhìn xuống đất, lập tức thừ người ra, đám lá nhảy múa rơi xuống mặt đất, đã hình thành bốn chữ lớn.......
Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt Phong Dương mở to cực điểm, như nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khó tin. Lá cây đầy trời đánh về phía Tiêu Dương, trong nháy mắt Tiêu Dương đã bị đám lá cây vây kín.
Tiêu Dương phất tay áo.
Phong Dương không chần chờ, lập tức đọc ra. Dựa vào thân pháp khinh công vô cùng kỳ diệu này của Tiêu Dương, dĩ nhiên chẳng thèm để ý đến khinh công của mình, nên Phong Dương cũng chẳng có gì bận tâm.
Sau khi nghe Phong Dương đọc xong, Tiêu Dương cười khẽ.
- Quả nhiên tôi không nhìn nhầm. Thân pháp khinh công cậu đang luyện, chính là "Đạp tuyết vô ngân".
- Đạp tuyết vô ngân?
Phong Dương ngẩn ra.
- Nói chính xác, chính là tâm pháp nhập môn của Đạp tuyết vô ngân.
Tiêu Dương bình thản nói.
- Còn về trọng tâm thật sự của Đạp tuyết vô ngân, là tôi vừa mới thi triển. Mặc dù tôi không biết cậu học được tâm pháp nhập môn của Đạp tuyết vô ngân ở đâu, tuy nhiên, hôm nay tôi sẽ truyền thụ cho cậu hai tuyệt học.
Giọng Tiêu Dương vang lên.
- Phùng Tương!
- Là khí chất, dường như cậu ấy trở nên vô cùng tự tinI
Câu nói có vẻ mâu thuẫn, nhưng đều được mọi người đồng tình...
- Hình như Phong Dương không có chút thay đổi gì, nhưng lại dường như có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất...
Phong Dương cất bước đi ra, đôi mắt cực kỳ kích động không thể che giấu được, bước nhanh sang một bên, khoanh chân ngồi xuống, mặc niệm tiêu hóa lý giải những thứ Tiêu Dương vừa truyên thụ.
- Cậu đã có tâm pháp nhập môn làm cơ sở, chắc chắn sẽ nhanh chóng luyện được tuyệt học này. Đạp tuyết vô ngân đã từng là tuyệt học của Thiên tiên phái, kinh diễm võ lâm, có thể xưng nhất tuyệt. Nếu cậu luyện nó đến cực điểm, thiên hạ tuy lớn nhưng cậu có thể mặc sức tung hoành!
- Tuyệt học thứ hai, cũng là tuyệt học của Thiên tiên phái, phối hợp công phu quyền cước, tên là Tiên sơn quyền!
Từng là võ trạng nguyên, trên thân dĩ nhiên có sở trường của trăm phái.
Giờ Tiêu Dương chỉ cần đem một hai thứ mà mình biết ra đủ để khiến người ta thấy ngưỡng mộ rồi.
Phong Dương như nhặt được vàng, thậm chí đã quỳ xuống đất, trịnh trọng làm lễ bái sư với Tiêu Dương, rồi mới đứng dậy chờ Tiêu Dương truyền thụ.
- Trước tiên truyên Đạp tuyết vô ngân cho cậu, nhớ kỹ khẩu quyết.
Trong phòng đặc huấn, một người truyền, một người nghe.
Chín người bên ngoài không hề tự ý rời khỏi phòng huấn luyện, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía phòng đặc huấn, trong mắt mang theo sự mong chờ. Lúc này, tất cả mọi người đều chẳng có tâm tư làm gì khác, chỉ thầm nghĩ Tiêu Dương sẽ huấn luyện mình như thế nào.
Đột nhiên, cửa phòng đặc huấn mở ra, trái tim mọi người đồng loạt căng lên.
Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc như một đại tông sư, bình thản nói. - Tuyệt học đầu tiên truyên cho cậu, Đạp tuyết vô ngân!
Từ nhỏ cậu là trẻ mồ côi, tâm pháp nhập môn của Đạp tuyết vô ngân là cậu ngẫu nhiên có được, khổ luyện cho đến trình độ hiện tại. Hôm nay có danh sư chỉ điểm, Phong Dương cảm thấy chính là may mắn mình tu tám kiếp mới có được.
Từ giờ khắc này, trong lòng Phong Dương không còn coi Tiêu Dương là thầy nữa, mà thực sự đã trở thành sư phụ rồi.
- Xin thầy chỉ giáo!
Vẻ mặt Phong Dương đột nhiên chấn động, vội vàng khom người, trong nét mặt hưng phấn mang theo sự cung kính.
Phùng Tương lại bước nhanh vào trong trong ánh mắt hâm mộ.
Phùng Tương, nam, cổ võ giả, am hiểu chưởng pháp.
- Hãy biểu diễn một lượt chưởng pháp của cậu đi.
Một trận quyền cước bay múa.
- Cậu là truyên nhân của Cổ quyên bát quái.
Giọng nói Tiêu Dương vang lên trong ánh mắt kinh ngạc của Phùng Tương.
- Tuy nhiên theo tôi biết, Cổ quyền bát quái đã nhiều năm xuống dốc. Nhìn trình độ của cậu thì thấy tinh túy võ học cũng cực kỳ có hạn. Giờ tôi truyên cho cậu tuyệt kỹ trấn phái của Cổ quyền bát quái trăm năm trước, Bát quái du long!
- Bát quái du long có bốn bộ, chưởng, quyền, thối, kiếm! Đầu tiên cậu bắt đầu luyện chưởng mà cậu sở trường nhất đi!
k*k*&* .......
- Người tiếp theo, Lý Tiểu Phong!
Cổ võ giả, am hiểu côn pháp, hư khí thất vân trung kỳ.
Đợi lúc Lý Tiểu Phong bước vào phòng đặc huấn, đã nghênh đón một tàn ảnh bay tới.
Lý Tiểu Phong thuận tay đem côn sở trường của mình ra đỡ, thân ảnh nhanh chóng di chuyển, trường côn vũ động ra những cơn gió mạnh.
- Côn, nhìn có vẻ là thứ bình thường nhất, nhưng cũng được xưng là đứng đầu bách binh. Chỉ cần sử dụng tốt, một thiêu hỏa côn cũng có thể múa đến xuất thần nhập quỷ. Côn pháp sở học của cậu có lẽ vốn là Thiếu lâm tự côn, Trường bát xích. Côn pháp Thiếu Lâm lấy cương làm chủ, côn pháp đa biến, dùng yếu kỹ pháp tảo, bát, vân, giá, liêu, trạc, phách, vũ hoa, điểm, thiêu làm chủ. Côn pháp phải "ba phần côn pháp bảy phần thương pháp", côn pháp của cậu dũng mãnh có thừa, nhưng lại cương quá dễ gãy. Cho nên, tôi truyền thụ cho cậu một bộ côn pháp... Linh hầu bách biến côn!
- Linh hầu bách biến côn là tuyệt học một đời của Tông sư côn pháp Hầu Khánh Phong! Đã thất truyên nhiều năm...
Ánh mắt Lý Tiểu Phong không kìm được kích động, đôi mắt khó tin.
- Đầu tiên nhớ kỹ tâm pháp Linh hầu bách biến côn.
Một truyền một học.
Thời gian trôi qua, đợi Lý Tiểu Phong hưng phấn bước ra, Tiêu Dương lại gọi tên người kế tiếp. - Lý Ngọc!
Vẫn là cổ võ giả.
Dường như Tiêu Dương muốn một hơi đặc huấn hết tất cả cổ võ giả trong đội.
Như Lam Hân Linh đã nghĩ, Tiêu Dương giống như một bảo khố đang chờ khai phá, trên người hắn tàng trữ rất nhiều hàng tốt, khiến người khác phải thèm nhỏ dãi!
Quả thực là một thầy giáo siêu cấp!
Mức độ hưng phấn của ba người trước sau khi từ trong phòng bước ra khiến những người sau càng thêm mong chờ.
Lúc này, Lý Ngọc tâm thần không yên đẩy cửa phòng đặc huấn ra.