Chương 501: Thầy giáo siêu cấp! (thượng)
Chương 501: Thầy giáo siêu cấp! (thượng)Chương 501: Thầy giáo siêu cấp! (thượng)
Diệp Tang càng chưa lấy lại được bình tĩnh. Sự xuất hiện của Bình Thông Tiên làm cho cô ta cảm thấy hít thở không thông. Cường giả như vậy tuyệt đối cô không thể ứng phó nổi, cũng may cô đã sắp xếp trước tất cả rồi.
Vị thư ký có bề ngoài bình thường đứng trước mặt Diệp Tang bây giờ chính là Quân Thiết Anh đã được Diệp Tang dịch dung.
- Vị vừa nãy... e rằng chính là cường giả Hóa Tượng Cảnh của Thần Tiên môn ở Minh Châu.
Diệp Tang mặc niệm trong lòng, tâm tình dần bình tĩnh trở lại, cất bước tiến lên, nói nhỏ.
- Thiết Anh, trong thời gian này cô phải chịu khó, dùng dáng vẻ này xuất hiện ở công ty rồi. Về sự vụ lớn nhỏ trong công ty, tạm thời giao cho người khác xử lý vậy.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ một chút, giương mắt mỉm cười nói.
- Nếu cần nói gì, cô thay tôi công bố là được, cứ nói tôi ở Pháp chỉ thị cho cô như vậy.
- Con bé này, cô muốn bóc lột sức lao động của tôi đúng không.
Mở đèn phòng bảo vệ, sau khi Tiêu Dương rửa mặt, một tiếng gõ cửa vang lên.
- Tôi cũng đang chuẩn bị đi tìm các anh đây, Tiểu Thảo giờ sao rồi?
- Cảm giác được ngủ một giấc thật thoải mái.
Tiêu Dương mở cửa.
- Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu.
Hai người bước nhanh ra khỏi cổng trường, Dương Hoàn Nghị thuê một căn nhà nhỏ cho Lâm Tiểu Thảo ở gần trường. Khi Tiêu Dương tiến vào, một mùi thuốc gay mũi truyên đến.
Trong phòng làm việc, tiếng cười đùa vang lên.
- Thiếu gia muốn mời anh sang đó một chút.
Trên chiếc giường trong phòng bảo vệ, một thân ảnh đang lười biếng duỗi lưng.
kkk*x*« .......
- Anh Dương?
Thảo dược này... hẳn Lâm Tiểu Thảo không cần dùng mới đúng.
Tinh thân Tiêu đại gia phấn chấn đứng dậy, nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ, bên ngoài sắc trời đã tối. Câu "Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu”, chỉ là Tiêu Dương trở vê Đại Tống, không hẹn mà gặp mới người đẹp bên hồ trong mơ mà thôi...
Tiêu Dương ngước mắt lên nhìn, lập tức hiểu ra, người dùng thảo dược này không phải Lâm Tiểu Thảo mà là Trịnh Thu. Lúc này cả người Trịnh Thu đã đen sì, cả hai mắt cũng đen, điểm khác biệt duy nhất so với trước đây, là hai tay của gã đã không còn, vị trí miệng vết thương tuy đã đắp thảo dược nhưng vẫn có máu đen thấm ra như trước.......
Dương Hoàn Nghị không khách sáo, nói thẳng luôn.
Tiêu Dương nhíu mày.
Đi đến trước mặt Tiểu Thu, Tiêu Dương nhanh chóng quan sát ra tình hình của gã, quả là không lạc quan. Cơ thể này đã không còn sinh mệnh của con người, đã như xác chết biết đi, tất cả đều dựa vào dịch thể màu đen trong ngực để duy trì hành động cơ bản. Theo phán đoán của Tiêu Dương trước đây, cùng với sự giảm bớt của chất lỏng, Tiểu Thu có thể chỉ có thể duy trì trạng thái hành động này nhiều nhất một năm, rồi sẽ hoàn toàn trở thành một chén đất vàng. Nhưng mà, vết thương lần này đã khiến chất lỏng màu đen trong ngực gã ta chảy cạn.
Tiêu Dương nhìn vẻ mặt Lâm Tiểu Thảo, thấy cậu khôi phục cũng khá rồi, chỉ cần uống thuốc điều dưỡng một thời gian nữa là có thể hoàn toàn khôi phục. Nhìn vẻ mặt lo lắng của cậu ta, thì cậu ta đã sớm quên mất "Tiểu Thu" cậu ta đang nói đến từng có một thân phận Trịnh Thu. Trong mắt Lâm Tiểu Thảo,'Tiểu Thu" đã là bạn bè cùng vào sinh ra tử với mình. Nếu không có "Tiểu Thu" liều chết bảo vệ, e là cậu đã chết trước hoa đàn rồi.
- Anh Tiêu, Tiểu Thu sao rồi?
Sau khi thấy Tiêu Dương bước vào, Lâm Tiểu Thảo lập tức đứng lên, vẻ mặt lo lắng.
Thực ra căn bản cũng chẳng phải sống, nói chính xác hơn là kéo dài cho gã ta tồn tại thêm ba tháng.
- Anh Tiêu.
Tiêu Dương châm cứu một lượt cho Trịnh Thu, đem thảo dược đặc biệt đắp lên miệng vết thương trên người Trịnh Thu xong, lau mồ hôi trên trán, trâm ngâm một chút.
- Vậy... nhờ anh Tiêu rồi.
Sắc mặt Lâm Tiểu Thảo hơi trắng bệch, cắn chặt môi dưới.
- Anh Tiêu, anh mau điều trị cho Tiểu Thu đi! Em sợ cậu ấy không kiên trì được nữa.......
Lòng bàn tay Lâm Tiểu Thảo đầy mồ hôi.
Tiêu Dương lắc đầu.
- Với tình hình của cậu ấy, cho dù tôi dùng toàn lực cứu giúp, nhiều lắm chỉ sống được ba tháng.
Tiêu Dương hiểu tâm ý của Lâm Tiểu Thảo.
Khí vận châm rơi, nhanh chóng rơi xuống các đại huyệt quan trọng trên cơ thể Tiểu Thu, nhất là vị trí ngực, phong tỏa vài mạch máu, tạm thời ngăn cản chất lỏng màu đen chảy đi.
Vù vùi
Tiêu Dương lấy ngân châm ra.
- Nếu muốn kéo dài tính mệnh cho cậu ta, vẫn còn một cách.
- Cách gì?
Lâm Tiểu Thảo vội vàng hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu, .
- Cách này có cũng như không. Cậu ta đã sử dụng bán thành phẩm của phòng thí nghiệm đặc thù của tổ chức Huyết Dạ thành lập ở Minh Châu, cho nên mới dẫn đến tình trạng như vậy, nếu... ... còn có thứ này để cho cậu ấy sử dụng, có lẽ có thể tăng dịch thể màu đen trong cơ thể cậu ấy, như vậy, có lẽ có thể kéo dài tính mạng cho cậu ấy.
- Cả phòng thí nghiệm đều bị phá hủy, thứ thuốc đó sao còn tồn tại được.
Dương Hoàn Nghị lắc đầu.
- Có lẽ, tổ chức Huyết Dạ kia không chỉ có một phòng thí nghiệm ở Minh Châu.
Sau khi Tiêu Dương phán đoán, giương mắt nhìn Lâm Tiểu Thảo, cười khẽ, vỗ vai cậu ta. - Vậy mọi người có biết, thực lực của họ như thế nào không?
Tiêu Dương nở nụ cười.
- Không sai, tốt lắm!
Mọi người đồng loạt đáp.
- Đội dự bị của Tiểu đội Thiên Tửi
- Tôi sẽ không nói những lời to lớn để cỗ vũ tinh thần mọi người, tôi chỉ nói một sự thật, mọi người có biết đối thủ mình phải đối mặt là ai không?
- Đi đâu?
Lam Hân Linh không khỏi hỏi.
- Đương nhiên là đến sân huấn luyện dưới lòng đất của Vũ Phong quán rồi.
Tiêu Dương trả lời.
Mười người có cảm giác như bị gạch đập trúng đầu, yên lặng không nói. Trước kia vẫn chưa nghĩ ra ra vì sao Tiêu Dương lại muốn tập hợp ở đây, cũng không ngờ, sau khi tập hợp, mệnh lệnh đầu tiên Tiêu Dương đưa ra là đến sân huấn luyện dưới đất của Vũ phong quán.
Quan trọng là... mười người này vừa mới chạy đến đây đấy!
Tuy nhiên, chẳng ai dám thốt lên một câu oán giận, trừ Lam Hân Linh sau khi liếc Tiêu Dương một cái, mọi người lập tức xoay người đi ra ngoài, chừng nửa tiếng sau, sân huấn luyện dưới đất của Vũ phong quán, sân huấn luyện to như vậy chỉ có một hàng mười người đứng, bọn họ đứng đối diện nhau, Tiêu Dương đứng một mình.
Tiêu Dương hai tay đặt sau lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn mười người, bình thản nói.
Mười người lập tức sững sờ.
- Xuất phát!
Khoát tay.
Sáng hôm sau, tiểu đội tinh anh tạm thời thành lập để tham gia Trận đấu tinh ảnh bảy quốc gia sáng sớm đã xuất hiện trước cửa phòng bảo vệ của trường học. Vừa hay sau khi Tiểu Vũ trực ở phòng bảo vệ biết được tình hình, liên dẫn họ đến trước tòa nhà ký túc xá nữ. Sau khi yên lặng đợi một lát, bóng dáng Tiêu Dương mới lắc lư bước ra từ bên trong.
Một đêm bình an.
- Tóm lại, cậu yên tâm đi, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ điều tra rõ. Nếu như còn có phòng thí nghiệm như vậy, vậy chắc chắn phải hạ nó rồi. Thứ nhất để tránh nó hại người, thứ hai là để cướp thuốc duy trì tính mạng của Tiểu Thu.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, một lúc sau, đều lắc đầu.
- Chúng ta không có tư liệu về họ.
- Đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử trước giờ đều được huấn luyện bồi dưỡng theo kiểu bế quan.
Tiêu Dương nhìn phản ứng của mọi người, quảng một xấp tài liệu không biết đã cầm trong tay từ lúc nào.
- Mọi người không biết nhưng tôi biết. Đây, chính là tư liệu mười người được chọn trong Đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử.
Mắt mọi người đều sáng lên, đồng loạt nhìn vào tư liệu trong tay Tiêu Dương.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
- Chắc chắn mọi người đang nghĩ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng đúng không.
Tiêu Dương cười mê hoặc nhìn mọi người, giống như nhìn thấu tâm tư mọi người, một lát sau, đưa xấp tư liệu trong tay xuống.
- Giờ, tôi có thể nói với mọi người, với tình trạng hiện tại của mọi người, muốn đánh bại Đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử, quả thực chỉ là si tâm vọng tưởng!
Vẻ mặt mười người thoáng thay đổi.
Mặc dù chênh lệch thực lực nằm trong dự đoán, nhưng vẫn chưa ra trận, tướng soái đã nói những câu dao động lòng quân như vậy, không khỏi đả thương sĩ khí quá đi.
Mười người vẫn giữ bình tĩnh nhìn Tiêu Dương.
- Tôi chỉ nói ra một dẫn chứng cụ thể.
Tiêu Dương mở tài liệu trong tay, nhấn mạnh từng chữ.
- Trong mười thành viên Đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử, thực lực yếu nhất là Hư khí bát vân hậu kỳ!
Lời vừa dứt, một trận xôn xao vang lên!
Một lát sau, một âm tiếng suýt xoa vang lên.
Hư khí bát vân hậu kỳ! Vậy cũng tương đương với cảnh giới của Trương Kiều Trí.
Thực lực yếu nhất của đối phương lại mạnh ngang với kẻ mạnh nhất của mình.
Trận chiến này còn đánh thế nào đây?
Chỉ có một tháng để chuẩn bị...
Một cảm giác vô lực chầm chậm dâng lên trong lòng mọi người, chân tay bắt đầu lạnh loát. Họ đoán trong Đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử có rất nhiều kẻ thiên phú rất cao, cũng rất mạnh nhưng hoàn toàn không ngờ, họ lại cử một đội hình xa hoa như vậy để đấu với mình. Đây căn bản không phải là một chiến dịch không cần lo nghĩ
Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh nhìn phản ứng của mọi người, một lát sau, mới bình thản lên tiếng:
- Giờ, ai còn có dũng khí dấu với Đội dự bị của tiểu đội Thiên Tử, hãy nói tôi biết.
Mọi người đều im lặng.
Một lát sau, bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Tôi
Một bóng dáng xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, ánh mắt lộ ra sự kiên định.
Lam Hân LinhI
- Tôi
Trương Kiều Trí cũng bước nhanh về phía trước.
Kẻ địch rất mạnh, nhưng mình cũng không thể chưa đấu đã rút luil
Ngay cả dũng khí cũng không có, đó là kẻ nhu nhược! - Tôi!
Người thứ ba bước ra càng khiến người ta mở to mắt, đó chính là Phong Dương có thực lực yếu nhất!
Lúc này cậu ta nắm chặt tay, bộ dạng thoải mái bước ra.
Chưa chiến đã rút đó là loại nhút nhát!
Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh sĩ giỏi!
Người không dám đấu với kẻ mạnh, vĩnh viễn không thể nào sánh vai với kẻ mạnh được!
Mười người dường như đều bị kích thích như nhau, cắn chặt răng, lần lượt bước ra.
- Tôi!
- Tôi!
- Tôi
Mười người, không ai tụt lại phía sau, toàn bộ đều đồng loạt cất bước lên phía trước.
Nghiêm mặt nhìn Tiêu Dương, chiến ý dần dâng lên trong mắt.
Vẻ mặt Tiêu Dương lạnh nhạt liếc nhìn mấy người xung quanh, một lát sau, đột nhiên cười, vỗ tay.
- Tốt, rất tốt! Quả nhiên tôi không chọn sai mọi người!
Tiêu Dương mỉm cười bước lên trước vài bước.
- Tôi hỏi mọi người câu này, chỉ để nói với mọi người một chuyện. Trong tay Tiêu Dương tôi, không có học trò nhu nhược!
- Kẻ địch mạnh mấy cũng sẽ có sơ hở, chưa chiến thì chưa chắc đã thua. Đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, ngược lại có thể sẽ sinh ra kỳ tích! Từ cổ chí kim đã có nhiều dẫn chứng, không cần Tiêu Dương tôi nói nhiều.
Tiêu Dương cười nhạt.
- Nếu như vừa nãy không có ai bước ra, rất xin lỗi, mười người đều bị đào thải, tôi thà chọn mười người khác đi thi đấu.
Nghe xong, trong lòng mười người không khỏi run sợ, đồng thời, chiến ý cũng tăng lên theo từng câu nói của Tiêu Dương.
- Kẻ địch mạnh không ngại.
Khóe miệng Tiêu Dương khẽ nhướn lên, để lộ sự tự tin.
- Vì, tôi sẽ khiến mọi người còn mạnh hơn.
Mạnh hơn!
Mọi người đều nắm chặt tay!
Mọi người đều rất tin lời của Tiêu Dương! Đặc biệt là Lam Hân Linh.
- Không cần nói nhiều nữa, bắt đầu từ bây giờ, mọi người đều là học trò của tôi, được tôi đặc huấn, một tháng tiếp theo, mọi người nếu không đạt được yêu cầu của tôi, cho dù là một ngày trước trận đấu, tôi cũng sẽ không khách khí đá mọi người ra khỏi tiểu đội tinh anh. Có hiểu chưal
- Rõ! Thưa thầy!
Mọi người đồng thanh nói.
- Lớn hơn một chút! Tiêu Dương rống to.
- Rõ! Thưa thầy!
Mọi người mặt đỏ bừng, dường như cố gắng gào cho thật to.
Thần sắc Tiêu Dương nghiêm túc, chỉ về phía trước, nhíu mày, nghiêm mặt nói. - Là... thây Tiêu.