Chương 500: Thất bại trở về!
Chương 500: Thất bại trở về!Chương 500: Thất bại trở về!
Trong ánh mắt không cam tâm của Tạ An Tiến mang theo vài phần hối hận. Tuy nhiên, khi Tiêu Dương nói câu cuối, cậu ta lại lập tức không phục. Một tháng, Phong Dương thực lực Hư khí ngũ vân tiền kỳ kém cỏi nhất cũng có thể đánh bại mình?
Điều đó chắc chắn không thể.
Mình phải trả cái giá lớn như vậy mới đi được đến ngày hôm nay, sao có thể để người ta dễ dàng vượt qua như vậy.
Tạ An Tiến lầm bầm tự nói, dường như bị một đả kích quá lớn, thừ người lắc đầu.
Ánh mắt Tiêu Dương liếc nhìn mười người Tiểu đội Tinh Anh, khoát tay, lãnh đạm nói.
- Sáng mai, tập trung trước Phòng bảo vệ Phục Đại. Bắt đầu đặc huấn một tháng.
Đôi mắt Lam Hân Linh lóe lên tia sáng.
Cô rất hứng thú với đặc huấn của Tiêu Dương. Mỗi lần Tiêu Dương chỉ điểm cho mình, thực lực của mình đều tiến bộ như tên lửa. Có đôi lúc Lam Hân Linh cũng không hiểu nỗi, tuổi tác của Tiêu Dương cách biệt mình chẳng bao nhiêu, thực lực yêu nghiệt không nói, trình độ võ học uyên bác của hắn có thể so với đại tông sư. Trên người hắn có đủ các loại võ học, giống như một bảo khố đang chờ khai thác vậy. Được hắn đặc huấn, chắc chắn ai cũng thu được lợi ích lớn.
Lời dặn dò cuối cùng của Lam Chấn Hoàn vang lên trong đầu Tiêu Dương.
Tiêu Dương kết oán với Dị thuật hội, không chỉ vì mình Tào Duẫn. Còn có cả nhà họ Đan Hội trưởng phân hội Dị thuật hội Minh Châu. Mình đã giết Đan Mộng Nhi, nhà họ Đan chắc chắn cũng sẽ báo thù.
Quan hệ vi diệu của cả hai khiến bản thân Tiêu Dương cũng không thể nghĩ ra được.
Dị thuật hội.
Tiêu Dương tự nói, trong đầu bất giác nhớ đến chữ "Tiêu" quỷ dị trên Ngọc tỷ truyên quốc.
Tâm cảnh của Tiêu Dương chẳng chịu chút ảnh hưởng nào. Mình đã dám giết họ thì cũng đã chuẩn bị tâm lý có người muốn báo thù. Binh đến tướng chặn, nước dâng có đê cản.
Sau khi dặn dò vài câu, Tiêu Dương rời khỏi Vũ Phong Quán, lái xe trở vê Phục Đại. Giữa đường hắn liên lạc với Lam Chấn Hoàn hỏi vài chuyện liên quan đến Ngọc tỷ truyền quốc bị cướp, giọng điệu của Lam Chấn Hoàn trong điện thoại rất trâm trọng. Vụ án Ngọc tỷ truyền quốc đã gây ra chấn động cực lớn trong tầng quản lý cấp cao. Mắt thấy Ngọc tỷ truyền quốc sắp tới tay rồi mà lại mất tích, tâng quản lý cấp cao vô cùng giận dữ, hạ lệnh phải điều tra rõ. Hiện tại hải quan biên phòng các nơi đều đã nhận được tin. Hơn nữa còn có các tiểu đội của Thiên Tử Các cũng xuất quân, phong tỏa các con đường, truy tìm lại Ngọc tỷ truyền quốc.
- Còn cả Cung chủ Thiên trù cung, thậm chí Tả thủ đảng nước Mỹ cũng là những đối thủ phải đề phòng.
Hắn có dự cảm, giữa mình và Ngọc tỷ truyên quốc chắc sẽ còn gặp lại.
- Hy vọng sớm có được tin tức.
- Trận chiến tối qua, Tào Duẫn chết trong tay cậu. Hắn là Hội phó Dị thuật hội, có thân phận không tâm thường trong Dị thuật hội. Cho dù bên ngoài họ kiêng ky Thiên Tử Các nên sẽ không làm gì cậu, nhưng có khả năng sẽ lén lút trả thù. Cậu không thể khinh thường.
- Các phóng viên này lại đến làm gì vậy? - Tiêu Dương, trong khoảng thời gian này cậu cẩn thận một chút.
Tiêu Dương bất giác nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ nhiều, một bóng người quen thuộc đã xuất hiện, hơn nữa còn chặn trước xe hắn.
Chỉ cần thực lực của mình mạnh mẽ, cần gì phải sợ sự trả thù của đối phương.
Xe của Tiêu Dương xuất hiện trước cổng trường Phục Đại, hạ dần tốc độ. Trước cổng có một đám đông vô cùng quen thuộc đang đứng.
- Lại bại trong tay cô tal
Tiêu Dương đẩy mạnh cửa xe, rống lên với Đặng Tiểu Hoa.
- Bên Đảo quốc có hành động gì à?
Tiêu Dương dừng xe, mở cửa sổ. Lúc này Đặng Tiểu Hoa cũng vừa hay bước đến trước xe Tiêu Dương. Nhìn thấy Tiêu Dương, vô cùng hưng phấn gọi tên hắn, đám phóng viên phía trước đều xoay người lại, như ong ngửi được mùi mật hoa, ào ào lao đến.
- Đến thẳng Minh Châu?
- Đặng Tiểu Hoa?
Đặng Tiểu Hoa nói tóm tắt tình hình, rồi liếc nhìn Tiêu Dương.
- Không sai, sáng hôm nay, tiên sinh Fukuda Shoi Chủ tịch thành phố Kobe dẫn hơn bảy mươi người của đoàn giao lưu y học đã đến Minh Châu. Bắt đầu từ ngay mai, bọn họ sẽ tiến hành Đại hội giao lưu trao đổi học thuật với các bệnh viện lớn ở Minh Châu, diễn ra trong vòng bảy ngày.
Tiêu Dương có chút buồn cười. Trong con mắt hắn, đám người này chẳng khác gì những con rối đang nhảy nhót, vừa xấu xí lại cực kỳ buồn cười.
- Lên xel
Tiêu Dương có thể đoán ra, ngoại trừ mâu thuẫn giữa Trung y và Hán y học Đảo quốc, mình chẳng có chuyện gì khác có thể hấp dẫn sự chú ý của nhiều phóng viên như vậy.
- Anh chưa biết gì à?
Đặng Tiểu Hoa có chút kỳ quái. Tin tức đoàn trao đổi y học Đảo quốc đến Minh Châu không chỉ xuất hiện một lần trên màn ảnh TV. Đặng Tiểu Hoa còn tưởng Tiêu Dương phải biết rất rõ mới đúng. Có điều, sau khi Đặng Tiểu Hoa nói với Tiêu Dương, vẻ mặt Tiêu Dương hơi kinh ngạc, có vẻ như không hề biết gì.
Đặng Tiểu Hoa cũng phản ứng cực nhanh, vội vàng lên xe, đóng thịch cửa xe lại. Nhân lúc các phóng viên đằng trước chưa kịp đuổi đến, Tiêu Dương nhanh chóng quay xe lại. Đặng Tiểu Hoa vẫn chưa ngồi ổn định liền hét lớn một tiếng, chiếc xe đã cua ngược lại, phóng vút đi trong tiếng hét của đám phóng viên phía sau.
Tiêu Dương và Đặng Tiểu Hoa đương nhiên không nghe thấy mấy lời chua cay này. Lúc này chiếc Chery màu đỏ đã lái vào con đường lớn náo nhiệt, hòa vào dòng xe chạy không mục đích. Yên lặng một lúc, Tiêu Dương lạnh nhạt mở miệng,
- Cũng chẳng biết có phải cô ta cho Tiêu Dương ích lợi gì không mà hai lần đều để cô ta phỏng vấn Tiêu Dương.
Đôi mắt Tôn Thải Hà tràn đầy không cam lòng, gã trợ thủ bên cạnh không kìm được, bĩu môi nói.
- Có điều, người sáng suốt đều nhận ra, chuyến đi của Đảo quốc lần này có dụng ý khác. Mục tiêu thực sự của họ, có lẽ là anh. Tiêu Dương không khỏi lắc đầu.
- Lẽ nào cổng trường Phục Đại lại bắt đầu không được bình yên sao.
Đặng Tiểu Hoa không nhịn được cười.
- Người khác muốn nổi tiếng, muốn được phóng viên phỏng vấn mà không được. Còn anh thì hay rồi, mỗi lần thấy phóng viên là chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai.
- Người sợ nổi tiếng, heo sợ béo.
Tiêu Dương dừng xe ven đường.
- Huống hồ, tôi chẳng hề hứng thú với mấy chuyện phỏng vấn. Người Đảo quốc rốt cuộc có mục đích gì không muốn để ai biết, cái này phải đợi phóng viên các cô đào bới dân dân. Nhưng Đặng Bình Bình cô nương, nhờ cô chuyển lời với các đồng nghiệp, tôi không muốn tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn gì. Xin họ hãy trả lại bình yên cho Phục Đại.
- Tuy nói vậy nhưng chuyện này thật sự không thể không liên quan đến anh.
- Người này quá kiêu ngạo. Chủ tịch thành phố đã công bố là hắn cũng có mặt trong danh sách tham gia giao lưu trao đổi, vậy mà giờ hắn lại mở miệng từ chối, vậy chẳng phải muốn tát vào mặt Chủ tịch thành phố à?
- Tiêu Dương đúng là thứ kiêu ngạo. Quá ngạo mạn tự mãn. Nói thế nào thì Đại hội giao lưu trao đổi y học lần này cũng có không ít tinh anh của hai nước tham gia, vậy mà hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy.
- Tiêu thần ý đúng là cá tính, mấy Đại hội giao lưu trao đổi y học theo kiểu hình thức thế này, chẳng qua chỉ giao lưu vài chính sách ngoại giao giữa các cán bộ thôi, cho dù đi cũng chỉ lãng phí thời gian.
Trên mạng lập tức xuất hiện hai trường phái, hai bên cãi nhau đến mức mặt đỏ tía tai, không ai nhường ai.
Tin tức Đặng Tiểu Hoa đưa về Tiêu Dương có tính quyền uy nhất định, nên tất cả mọi người đều không nghi ngờ gì.
Sau khi Tiêu Dương đã bày tỏ ý tứ của mình, bảo Đặng Tiểu Hoa vê viết bài, lập tức đã gây nên một cơn sóng lớn.
Tiêu Dương híp mắt cười,
- Không phải không muốn, mà là không đi.
Đặng Tiểu Hoa líu lưỡi giật mình,
- Nói vậy chẳng phải sẽ khiến Chủ tịch thành phố mất mặt sao? Ông ấy đã tuyên bố trước mặt mọi người...
- Đó là chuyện của ông ấy.
Tiêu Dương xua tay.
- Tôi chẳng thân quen gì với ông ấy cả.
Đặng Tiểu Hoa cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Lần đầu tiên cô gặp một người không thèm nể mặt Chủ tịch thành phố Minh Châu ở tại Minh Châu. Mình còn có thể nói gì? Nói với hắn đắc tội với Chủ tịch thành phố tiên sinh không tốt lắm đâu à? Nhưng nhìn mặt thằng nhãi này, căn bản chẳng thèm để ý. Hoặc có thể nói, ngay cả Chủ tịch thành phố tiên sinh là cọng rau nào hắn còn chẳng biết.
- Tiêu Dương, đừng nói anh không muốn tham gia Đại hội giao lưu trao đổi y học nhé? Đặng Tiểu Hoa nhìn thấy gì đó từ ánh mắt của Tiêu Dương, không khỏi trợn to mắt.
Mấy kiểu Đại hội giao lưu trao đổi y học nhàm chán này, có kiệu lớn tám người khiêng đến mời Tiêu Dương chưa chắc đã thèm để ý đến. Còn chuyện chính miệng Chủ tịch thành phố gì đó nói, Tiêu Dương càng chẳng thèm để tâm. Ông ta nói là ông ta nói, mình chưa hề đồng ý gì cả.
Tiêu Dương buồn cười, bản thân mình căn bản chẳng nhận được bất kỳ thông tin gì. Ngay cả người Đảo quốc đến Minh Châu hắn cũng vừa mới biết, chứ đừng nói đến chuyện tham gia cái Đại hội trao đổi giao lưu gì đó.
- Chủ tịch thành phố đã công bố với dân chúng, anh sẽ cùng với các bệnh viện lớn tham gia Đại hội trao đổi y học lần này.
Đặng Tiểu Hoa nói.
xxk*k**%
Mọi người bàn luận đủ kiểu, còn Tiêu Dương người khởi xướng chuyện này, giờ đang ngủ trong phòng bảo vệ.
Mấy ngày nay thực sự quá mệt mỏi, khiến trái tim của Tiêu Dương luôn căng thẳng, giờ mới được thả lỏng. Dĩ nhiên Tiêu Dương chẳng muốn lãng phí thời gian để ý đến dư luận. Khó khăn lắm mới có được nửa ngày nhàn rỗi, hắn liền đóng cửa phòng bảo vệ, nằm ngủ thẳng cẳng, chẳng thèm để ý đến mấy chuyện long trời lở đất bên ngoài.
Đồng thời, ở Phố đồ cổ Minh Châu, Công ty Sơn Hà Thư Họa có một vị khách không mời mà tới.
Bảo vệ ở cửa không hề thấy người nọ vào bằng cách nào, có điều, khi y bước đến trước phòng làm việc của Tổng giám đốc, mới có người phát hiện, liền hét lớn một tiếng.
- Ông là ai?
Người nọ xoay đầu lại, râu tóc bạc trắng, sắc mặt âm trầm, chăm chú nhìn phía trước, giọng nói hơi lạnh lùng.
- Quân Thiết Anh đâu?
Hai chân của nhân viên Sơn Hà Thư Họa bất giác run lên. Đôi mắt của ông cụ này bắn ra một loại khí thế khiến anh ta cảm thấy như mình đang ở dưới Địa ngục. Nhất thời cả người như trở nên vô tri vô giác, thừ người ra nói.
- Quân tam tiểu thư sáng sớm đã ra ngoài rồi.
- Cô ta đi đâu?
- Đi Pháp, nghe nói là bàn vụ làm ăn gì đó, tiện thể đi du lịch...
Hừ lạnh một tiếng!
Người kia lập tức hôn mê.
Ông cụ kia là Bình Thông Tiên. Sau đau đớn vì mất con, ông ta gần như sắp phát điên. Miễn cưỡng áp chế sát khí toàn thân, lão bèn đích thân chạy đến công ty Sơn Hà Thư Họa, vì đệ tử Thần tiên môn ở Minh Châu đã bị diệt sạch, chỉ còn mình lão.
Bình Thông Tiên phải mau chóng quay về, báo cáo tình hình với cấp trên. Đồng thời lợi dụng sức mạnh tình báo của Thần tiên môn, tìm ra hung thủ giết con trai, báo thù rửa hận. Nhưng lúc Bình Thông Tiên đến Sơn Hà Thư Họa, lại phát hiện Quân Thiết Anh đã không còn ở đây.
- Sớm không đi muộn không đi, lại biến mất vào lúc này? Bình Thông Tiên miễn cưỡng nén cơn giận trong lòng, đá mạnh cửa phòng làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
- Ai vậy?
Hai bảo vệ phía sau đi tới.
Bình Thông Tiên quay người lại, khí thế mạnh mẽ hùng hậu bao phủ đến, lập tức khiến tâm thần của hai bảo vệ bị vây hãm. Ánh mắt trở nên đần ra, ngây dại trả lời những câu hỏi của Bình Thông Tiên.
- Tam tiểu thư sáng sớm đã ra sân bay, tôi lái xe đưa cô ấy đi.
Khẩu cung không có gì sai biệt.
- Đi thật rồi?
Sắc mặt Bình Thông Tiên âm trâm. Lão không nghỉ ngờ lời của mấy người này. Dưới khí thế bao phủ của lão, lời nói của những người này đã bị mình khống chế, chỉ nói những lời trong tiềm thức, chắc chắn không thể nói dối.
- Đã vậy...
Trong mắt Bình Thông Tiên lóe lên tia không cam lòng.
- Đưa thi thể Ngạn nhi về trước, tìm được kẻ thù, quay lại bắt Quân Thiết Anh cũng không muộn! Dù sao... cũng phải cần một thời gian nữa...
Bóng dáng Bình Thông Tiên lóe lên rồi biến mất sau cửa sổ.
Khoảng mười phút sau, cửa văn phòng mở ra, hai bóng người mặc đồ thư ký bước vào. Một trong số đó bước đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhắm mắt, quay đầu lại hít sâu một hơi.
- May là tối qua Tiêu Dương nhắc phải nhanh lên, nếu không, hôm nay Thiết Anh cô đúng là lành ít dữ nhiều.