Chương 505: Không có chứng nhận hành nghề y!
Chương 505: Không có chứng nhận hành nghề y!Chương 505: Không có chứng nhận hành nghề y!
xkx*xx
Người rên lên thảm thiết là Phong Dương. Không nghi ngờ gì nữa, hiện tại, thực lực của cậu ta yếu nhất trong tiểu đội Tinh anh, hơn nữa, giờ xử phạt những ba người đứng cuối, cho dù mình may mắn thắng được một người, thì cũng khó tránh được xui xẻo.
Phong Dương có thể đoán trước tình hình thảm thiết của mình trong tháng kế tiếp.
Tuy nhiên, có thể dễ dàng nhìn thấy, lúc này tất cả mọi người trong tiểu đội Tinh anh đều xoa nắm đấm.
Thứ nhất, giành vị trí TOP 3, sẽ được Tiêu Dương đặc huấn một chọi một, cơ hội này không nhiều. Thứ hai, chẳng ai muốn rơi xuống ba người đứng chót, để phải bao thầu tất cả đồ bẩn của mười người trong tiểu đội Tinh anh.
Ai nấy tự chia nhau ra luyện tập.
Tiêu Dương nhàn rỗi ngồi trên ghế, ghi nhớ trạng thái và đặc điểm của mười người tiểu đội Tinh anh.
Lúc này, màn đêm đã kéo đến.
- Kiểm tra giúp tôi số điện thoại của Tiêu Dương bảo vệ Phục Đại, đúng, báo cho tôi càng nhanh càng tốt.
Một giọng nói lười biếng vang lên.
Dương Chánh Minh hận tiêu dương đến mức nghiến răng nghiến lợi, mình làm việc dưới trướng Chủ tịch thành phố, trước nay chưa từng hỏng việc bao giờ, giờ chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, mình lại không hoàn thành được. Tuy Tào Nguyên vẫn đang vui vẻ trò chuyện, nhưng Dương Chánh Minh ở cạnh ông lâu như vậy, hiểu rất rõ con người ông ta, lúc này có thể cảm nhận được, cơn giận của Tào Nguyên đang dần dần dâng cao...
- Alo, ai đó.
Để thằng nhóc kia đến không bị cản ngoài Vũ Phong quán, gã đã cố ý dặn dò nhân viên phục vụ, nếu Tiêu Dương đến thì dẫn hắn vào phòng bao riêng này. Nhưng giờ bữa tiệc đã trôi qua hơn nữa, bóng dáng Tiêu Dương vẫn không thấy đâu.
- Hóa ra là thư ký Dương à, chuyện tối nay? A, đúng rồi, nếu tôi nhớ không nhầm, tôi chưa hề đồng ý với anh mà.
Trong một phòng bao riêng của Vũ Phong quán, Tào Nguyên đang ngôi vị trí chủ tiệc, ngồi bên cạnh là Chủ tịch thành phố Kobe Fukuda. Trên mặt hai người đều nở nụ cười, không khí bữa tiệc vô cùng vui vẻ.
- Tiêu Dương, anh đừng nói với tôi, anh quên chuyện tối nay rồi.
Chẳng lẽ đây là câu trả lời của hắn?
Có điều, ánh mắt của Dương Chánh Minh đứng phía sau Tào Nguyên thỉnh thoảng lại nhìn vê phía cửa phòng bao riêng, sắc mặt dần âm trầm.
Sau khi cúp máy, trong đôi mắt Dương Chánh Minh không kìm được tia lạnh lùng. Một lát sau, tín hiệu báo tin nhắn đến vang lên, Dương Chánh Minh nhanh chóng gọi vào số điện thoại trên đó.
Dương Chánh Minh bất giác siết chặt nắm đấm.
Dương Chánh Minh trâm tư một lúc, một lát sau, nghiến nhẹ răng đi ra khỏi phòng bao riêng, đến cuối hành lang, gọi điện thoại: - Anh quyết tâm không nể mặt Chủ tịch thành phố?
Ngữ khí Dương Chánh Minh trâm thấp, nhấn từng chữ một.
Trong điện thoại một giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh, lạnh nhạt vang lên.
Hắn thật sự rất bận.
- Tên Phong Dương khốn nạn kia, vị trí cơ thể như thế đấy hả? Phải di chuyển sang trái một chút, hiểu không hả? Cậu làm cái quái gì thế?
Có một vật thể ưa gào rít như Tiêu Dương, cả sân vấn luyện gần như ai cũng bị hắn gào rít.
- Thư ký Dương, tôi nói rồi, tôi rất bận.
Bữa tiệc tiếp tục kéo dài đến mười giờ, sau khi Chủ tịch thành phố Kobe Fukuda rời khỏi phòng bao riêng, lửa giận trong lòng Tào Nguyên lập tức phun trào, hung hăng vỗ mạnh mặt bàn, tức giận.
Vũ Phong Quán, trên chiếc ghế sofa của phòng huấn luyện, Tiêu Dương nằm trên ghế cười cười nói.
Lúc này Dương Chánh Minh không kìm được bắt đầu kể khổ, đem mấy lời của Tiêu Dương ban nấy thêm mắm dặm muối kể với Tào Nguyên.
- Hừ! Hắn thật sự nghĩ mình là Gia Cát Lượng, muốn tôi phải ba lần đến nhà cỏ mới chịu xuống núi à.
- Đúng là không coi ai ra gì!
Cúp máy, Tiêu Dương lại duỗi tay lấy một chùm nho bên cạnh, cắn một miếng, hưởng thụ mỹ thực, đột nhiên, đột nhiên bật dậy, rít lên giận dữ.
Tuy nhiên, dưới tiếng gào rít độc nhất vô nhị này, tốc độ tiến bộ của mọi người tăng lên thần tốc.
Dương Chánh Minh nghe tiếng tít tít trong điện thoại, sắc mặt âm trầm, gương mặt co quắp, không còn cách nào khác đành trở lại phòng bao riêng. Không khí phòng bao riêng vẫn náo nhiệt, Dương Chánh Minh cố gắng giữ bình tĩnh, lắc đầu với Tào Nguyên.
Đôi mắt Tào Nguyên thoáng lóe lên một tia lạnh rôi biến mất.
Phong Dương đứng phía xa câm như hến, vội vàng sửa lại đúng tư thế, bóng người cầm chùm nho kia mới nở nụ cười thỏa mãn ngồi xuống lại.
Tiêu Dương tức giận đỏ mặt rống lên, Lý Ngọc vội vàng tập trung tinh tahanf.
- Lý Ngọc, cô bắn ám khí thì bắn ám khí đi, làm tư thế đẹp đế như vậy làm gì, tư thế cái khỉ mốc, cao thủ so chiêu, cơ hội không thể để chậm trễ, vứt hết mấy cái động tác dư thừa đi cho tôi! Vứt ngay!
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu hắn lại đứng dậy rống to.
Tào Nguyên để kiểu tóc "Địa Trung Hải", cả người phát tướng, lúc này vô cùng phẫn nộ, mỡ trên người không ngừng run rẩy, vẻ mặt lạnh như băng.
- Xem ra, phải dạy dỗ hắn một chút mới được.
Dương Chánh Minh lập tức bước lên trước.
- Chủ tịch thành phố Tào, theo tôi được biết, tuy y thuật của Tiêu Dương rất tốt, nhưng, hắn chỉ là một lang y giang hồ không có giấy phép hành nghê y. Chi bằng... chúng ta ghép cho hắn cái tội không có chứng nhận hành nghề y.
- Căn cứ theo luật nước ta, hành nghề y trái phép, tùy theo mức độ nghiêm trọng, có thể ở tù ba năm trở xuống hoặc bị quản chế, và xử phạt hành chính.
Dương Chánh Minh trâm giọng nói. - Hay là như vậy đi...
Dương Chánh Minh kề sát tai nói, Tào Nguyên gật đầu.
- Được, cứ như vậy đi. Do hắn rượu mời không uống thích uống rượu phạt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Mấy cảnh sát này dĩ nhiên đã chuẩn bị trước khi đến.
Mấy khẩu súng sơn đen lạnh lùng chỉ thẳng, nếu là người thường sớm đã sợ đến mức nhữn cả chân ra rồi.
Lời vừa dứt, mấy cảnh sát đồng loạt rút súng, nhắm về phía Tiêu Dương.
- Anh đang chống lại cảnh sát, tội càng thêm nặng một bậc đấy!
Người đàn ông dẫn đầu sắc mặt sâm xuống.
Cánh tay Tiêu Dương vừa cử động, hai thân ảnh đồng thời bắn ra hai bên.
Một đêm bình yên.
Có điều, sáng hôm sau, Tiêu Dương đã bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Trời vừa sáng, chỉ có một ít sinh viên tập thể thao buổi sáng mới ra khỏi ký túc xá.
Tiêu Dương sợ bị đánh thức nên buổi tối cố ý không khóa cổng sắt ngoài dãy lầu ký túc, không ngờ lại còn bị người ta đến gõ cửa, hơn nữa tiếng gõ cửa còn càng lúc càng dồn dập.
- Mẹ nó! Mới sáng sớm ai chạy đến đây vậy!
Tiêu Dương không kìm được mắng thầm một tiếng, cuối cùng cũng mơ màng mở mắt, mặc đồ ngủ ra mở cửa. Trước mặt Tiêu Dương là mấy người đàn ông mặc đồ cảnh sát, vừa thấy Tiêu Dương mở cửa, đã bước vào, trâm giọng nói:
- Chúng tôi là ban hành chính của Sở y tế thành phố Minh Châu, có người báo án, nghi ngờ anh không có chứng nhận hành nghề y, xin mời anh đi cùng chúng tôi.
Vừa dứt lời, hai gã cảnh sát đi ra sau Tiêu Dương, một người giữ lấy tay Tiêu Dương, có ý định còng tay đưa hắn đi.
Nhưng, khi hai người giữ cánh tay Tiêu Dương, sắc mặt đồng thời biến đổi, cả hai giống như chụp phải gọng sắt, không thể nào làm nó động đậy.
Sau khi hoàn thành xong công việc, Tiêu Dương hài lòng quay về phòng bảo vệ.
Tòa lầu A ký túc xã nữ, giọng hét mang thương hiệu Tiêu đại gia rống lên. Sau khi hét xong, bóng người lại bay thẳng lên cầu thang, rầm, giữa đêm trăng tròn, tiếng hét chói tai vang lên từng đợt, trong một thời gian ngắn, tất cả đèn trong ký túc xá đều tắt.
- Các cô gái, đến giờ đi ngủ rồi!
Tiêu Dương không hề biết có một con sóng ngầm đang đánh về phía mình, sau khi rời khỏi Vũ Phong quán, lái xe về thẳng Phục Đại.
Đám Tào Nguyên vừa mới đi ra, bóng người Tiêu Dương đã xuất hiện trước cửa Vũ Phong quán. Nếu như Tào Nguyên biết Tiêu Dương có vài thân phận mà bản thân ông ta không thể ngờ được thì có lẽ đã không nghĩ đến chuyện dùng thủ đoạn đối phó Tiêu Dương rồi.
kkk*x*& .......
- Không có chứng nhận hành nghề y? Lúc này đồng tử Tiêu Dương co rút, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn biết rõ, e đây chính là hậu quả việc mình không nghe lời sau lời cảnh cáo của Dương Chánh Minh ngày hôm qua. Đúng là không hổ danh Chủ tịch thành phố Minh Châu, trực tiếp đội cho mình một cái tội khó rửa sạch.
Không có chứng nhận hành nghề y, mình đúng là không có chứng nhận hàng nghề y.
Đây là sự thật.
Đương nhiên, Tiêu Dương cũng biết rõ, Chủ tịch thành phố Tào này, chẳng qua chỉ muốn mình ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi.
- Tôi có thể thay quần áo không?
Tiêu Dương bình tĩnh nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Người đàn ông này bất giác giật mình, lúc này ánh mắt vô cùng bình tĩnh kia của Tiêu Dương khiến y cảm thấy hoảng hốt khó hiểu. Tuy nhiên, y tự nói với mình, mình là bên chấp pháp, sao có thể bị khí thế của bên phạm pháp áp đảo được.
Tuy nói vậy, người đàn ông vẫn bất giác gật đầu, khoát tay ý bảo mấy cảnh sát lui ra khỏi phòng bảo vệ.
Lúc Tiêu Dương chuẩn bị đóng cửa, người đàn ông đưa tay cản lại.
Tiêu Dương vẻ mặt không vui liếc mắt.
- Tôi không có thói quen thay đồ trước mặt mấy tên đàn ông.
Rồi đóng cửa lại.
Muốn gia tăng tội, lo gì không có cách.
Tiêu Dương có thể tưởng tượng, nếu mình đi theo những người này, họ sẽ có ba bốn đối sách đối phó mình, đợi mình rơi vào cái bẫy giăng sẵn của họ, đến khi mình chịu khuất phục.
Nhưng Tiêu Dương là một kẻ dễ dàng khuất phục sao?
Nếu Chủ tịch thành phố Tào thật tâm ba lần lên nhà tranh mời Tiêu Dương, thể hiện đầy đủ thành ý, có lẽ Tiêu Dương còn nhất thời mềm lòng đồng ý tham gia buổi giao lưu gì đó. Nhưng mà hôm nay Chủ tịch thành phố Tào đã dùng biện pháp cứng rắn, Tiêu trạng nguyên là kẻ ăn mềm không ăn cứng điển hình.
Tiêu Dương vừa thay đồ vừa gọi một cú điện thoại.
Mấy tình huống thế này, dĩ nhiên không thể nào dựa vào vũ lực giải quyết.
- Lam các lão, thật ngại quá, sớm như vậy đã làm phiền bác.
Tiêu Dương cười khẽ.
- Thế nào, vụ cướp ngọc tỷ truyền quốc đã có tiến triển gì chưa?
Đầu bên kia, Lam Chấn Hoàn luôn có thói quen dậy sớm, giờ đang ở trong hậu viện luyện công, mặc đồ luyện công màu trắng, vừa cầm điện thoại nói.
- Căn cứ theo tin tình báo mới nhất, kẻ cướp ngọc tỷ truyền quốc đã xuất hiện ở Vân Nam, tên cướp có khả năng muốn đưa ngọc tỷ truyền quốc ra khỏi Viêm Hoàng qua Tam giác vàng.
- Vân Nam, Tam giác vàng?
Tiêu Dương thở phào một hơi, xem ra năng lực tình báo của Thiên Tử Các triển khai toàn lực cũng cực kỳ khủng bố. Chắc chắn người của tổ chức Huyết Dạ đã vô cùng giữ bí mật hành tung, nhưng vẫn bị Thiên Tử Các điều tra ra dấu vết.
- Tiêu Dương, sáng sớm cậu đã gọi điện đến, không phải chỉ để hỏi tôi chuyện ngọc tỷ truyền quốc chứ? Lam Chấn Hoàn thuận miệng hỏi.