Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 506: Thả Người!

Chương 506: Thả người! Chương 506: Thả người!Chương 506: Thả người!

Tiêu Dương cũng không thừa nước đục thả câu với Lam Chấn Hoàn, mà kể lại đơn giản sự việc.

- Không có giấy phép hành nghề y?

Lam Chấn Hoàn nhíu mày, hơi dở khóc dở cười.

- Đúng là một trò đùa vô cùng nhàm chán.

- Lam lão các, dù nhàm chán, nhưng đúng là giờ tôi sắp bị người ta đưa đi thẩm tra rồi đây.

Tiêu Dương bất đắc dĩ khoát tay.

- Cậu cứ đi theo họ một chuyến, tôi cam đoan với cậu họ sẽ nhanh chóng hộ tống cậu trở vê. Coi như sáng sớm đi dạo miễn phí đi.

Trước khi Lam Chấn Hoàn gác máy còn dặn dò.

- Tiểu Châu, dạo này chăm chỉ luyện tập nhỉ, dáng đẹp lắm luôn đấy.

- Tất cả đều thuận lợi.

Vẻ thong dong như kiểu hắn chẳng phải bị đưa đi điều tra, mà đối phương chỉ mời hắn đi uống trà vậy.

kkk** ...........

Sau khi cúp máy, Tiêu Dương bĩu môi, vẻ mặt lạnh nhạt mở cửa, phất tay nói,

- Tốt lắm, cứ làm theo đúng kế hoạch.

- Tào Nguyên chỉ muốn chỉnh cậu một chút, không nên tùy tiện ra tay.

Trong phòng làm việc, Dương Chánh Minh nhận một cuộc điện thoại, sau đó gật đầu cười với Chủ tịch thành phố Tào Nguyên.

- Đi thôi.

Lam Chấn Hoàn biết rõ tính khí của thằng nhãi Tiêu Dương này, nếu sau khi đưa đi bị khó dễ gì đó, chắc chắn hắn sẽ phản kích, sẽ không thèm để ý cảnh sát với không cảnh sát gì đó. Nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay là phải tìm ngọc tỷ truyên quốc về, nên ông không muốn xảy ra nhiều chuyện rắc rối.

- Tiêu đại gia xấu quá đi.

- Giờ vẫn chưa tới tám giờ, mười giờ mới bắt đầu buổi giao lưu y học, bảo họ không cần vội, cứ để Tiêu Dương chịu khổ một chút, rồi ra điều kiện với hắn. Hừi! Chỉ là một thầy thuốc nhỏ nhoi, tôi muốn chỉnh hắn, hắn phải khuất phục thôi.

Trước khi bước ra khỏi ký túc xá, Tiêu Dương còn không quên cười với một cô gái đang chạy bộ.

Nhiều năm làm quan khiến trong lòng Tào Nguyên có một sự kiêu ngạo cực lớn.

- Tiêu Dương đang trên đường dẫn và.

Tào Nguyên mỉm cười gật đầu.

Gã không dám chậm trễ, có thể gọi được điện thoại nội tuyến đến đây, đều là quan cao, còn có thể là một vị nào đó trên cả Tào Nguyên.

Dương Chánh Minh bước qua, ấn nút nghe.

Tào Nguyên tiến đến, hơi nghi hoặc câm ống nghe, sau khi nghe thấy giọng nói trong ống nghe, thần sắc chấn động, đứng thẳng lưng. Lúc này, trong phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

- Xin thủ trưởng chỉ thị.

Cậy vị trí cao nên kiêu ngạo!

Giọng nói vang lên, sắc mặt Tào Nguyên nhất thời trở nên cứng ngắc, tay cầm điện thoại suýt chút nữa làm rơi, môi run run, mắt trợn to.

- Nghe nói... cậu cho người bắt thằng nhóc tên Tiêu Dương.

Tào Nguyên trâm giọng nói.

- Là điện thoại nội tuyến.

- Chào thủ trưởng.

Đồng tử Dương Chánh Minh không khỏi co rút lại.

Cho dù không biết Tào Nguyên gọi vị thủ trưởng nào, nhưng có thể được gọi là "thủ trưởng" đều là những người có sức mạnh thông thiên, so với một Chủ tịch thành phố Minh Châu như ông ta, giống như đèn huỳnh quang so với ánh trăng vậy.

- Xin chào, đây là văn phòng chủ tịch thành phốt

Dương Chánh Minh biến sắc, vội vàng ngẩng đầu ra hiệu.

Trong tai nghe truyền đến một giọng nói già nua hùng hậu.

- Bảo Tào Nguyên nghe máy.

Vô cùng kinh ngạc!

Ông không thể nào ngờ được, mình vừa mới động đến Tiêu Dương, đã nhận được điện thoại của thủ trưởng.

Chỉ là một bảo vệ Phục Đại, sao lại có bối cảnh kinh người đến như vậy?

Sắc mặt Tào Nguyên vô cùng phong phú, thỉnh thoảng còn hơi giật giật, dĩ nhiên là hận vì đá phải miếng sắt cứng.

Điện thoại của thủ trưởng chắc chắn để khởi binh hỏi tội.

Đương nhiên, Tào Nguyên không biết, bối cảnh của Tiêu Dương cũng chẳng kinh khủng gì, chẳng qua cáo mượn oai hùm thôi, có thể mời một thủ trưởng gọi điện thoại đến, dĩ nhiên là Lam Chấn Hoàn.

Trên thực tế, giải quyết một chuyện nhỏ xíu như hôm nay, cũng không cần một thủ trưởng đích thân gọi điện đến. Có điều Lam Chấn Hoàn muốn giải quyết một lần cho xong. Cú điện thoại này gọi xong, sau này ở Minh Châu, chẳng cán bộ nào dám đắc tội trêu chọc Tiêu Dương nữa.

Chủ tịch thành phố cũng không được.

- Vâng, thủ trưởng, tôi biết nên làm thế nào.

Bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, người đàn ông nhận điện thoại.

"Đáng tiếc anh đã chọc vào người không nên chọc." Người đàn ông âm thầm cảm thán một tiếng.

Y đã nhận được thông báo của cấp trên, sau khi đưa Tiêu Dương vê, phải "chiêu đãi" hắn thật tốt.

Xe cảnh sát đang đi về phía trước, người đàn ông trung niên mặc đồ cảnh sát ngồi phía trước nhìn Tiêu Dương sắc mặt lạnh nhạt qua gương chiếu hậu, khóe miệng không khỏi vểnh lên, trong lòng thâm nghĩ;Đúng là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày." Dương Chánh Minh dường như đã ý thức được chuyện không ổn, không dám hỏi nhiều, vội vàng xoay người ra ngoài.

- Tôi bảo cậu thả người!

- Mẹ nó bớt nói nhảm đi.

Tào Nguyên cảm thấy tim mình đang rối loạn. Cú điện thoại này đã đánh cho ông chóng mặt rồi, toàn bộ kế hoạch có thể nói đã hoàn toàn trở thành phế thải. Lúc này Tào Nguyên giống như một thùng thuốc súng, Dương Chánh Minh mà còn lôi thôi, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng trút giận đầu tiên của Tào Nguyên.

- Lập tức thông báo, cho người đưa Tiêu Dương về.

- Đưa về?

Dương Chánh Minh mở to hai mắt.

- Chủ tịch thành phố, anh...

Dương Chánh Minh tưởng mình nghe nhầm.

- Mẹ nó cậu không nghe hiểu tiếng người à?

Nếu dân chúng nhìn thấy bộ dạng nổi cơn tam bành của chủ tịch thành phố lúc này, e rằng ai nấy đều phải trố mắt nhìn, trước mặt đâu còn là vị chủ tịch thành phố ăn nói nho nhã, chỉ còn lại một kẻ thô lỗ mà thôi.

- Chủ tịch thành phố, ...

Tào Nguyên đột nhiên nói ra những lời thô tục, hung hăng chửi lớn, khiến Dương Chánh Minh hơi sững sờ, khó hiểu nhìn Tào Nguyên.

- Sủa cái khỉ gì đói

Dương Chánh Minh không kìm được mở miệng.

- Chủ tịch thành phố, xem ra Tiêu Dương đã sắp được đưa về rồi, chúng ta có nên bảo người bên dưới chào hỏi hắn tử tế...

Lúc Tào Nguyên gác máy, phát hiện sau lưng mình đã ướt mồ hôi, không khỏi rùng mình một cái.

- Thả người?

Người đàn ông lập tức trợn tròn mắt, ánh mắt kinh ngạc nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Dương qua gương chiếu hậu. Vẻ mặt của hắn chẳng hề thay đổi, giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Sắc mặt không khỏi thay đổi, tâm thần có chút thấp thỏm, sau khi cúp máy, vội quay sang nói với tài xế:

- Quay lại, vê Phục Đại.

Đồng thời, người đàn ông quay đầu nhìn vê phía Tiêu Dương, nở nụ cười gượng.

- Thật ngại quá, đồng nghiệp của chúng tôi đã điều tra xong rồi, đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi.

- Hiểu lầm sao?

Tiêu Dương cười, hiệu quả làm việc của Lam các lão cao thật đấy.

- Đúng, đúng.

Người đàn ông gật đầu nói.

- Giờ chúng tôi sẽ tiễn anh vê.

Người đàn ông trong lòng biết Tiêu Dương đắc tội với ai, nhưng giờ người còn chưa tới nơi, mình đã nhận được mệnh lệnh thả người, điều này đủ chứng tỏ người đứng sau người này không hề đơn giản. Người đàn ông dĩ nhiên không muốn bản thân đắc tội hắn rồi.

- Nếu tiện đường, thì đưa tôi đến phố đồ cổ đi.

Tiêu Dương phất tay.

Có xe miễn phí tội gì không dùng.

Vẻ mặt người đàn ông thoáng co rút lại. Đường đi phố đồ cổ và Phục Đại là hai con đường hoàn toàn khác nhau, đương nhiên không thể nào thuận đường. Có điều, giờ Tiêu Dương đã nói vậy, mình cũng không tiện từ chối, lập tức quay mặt đi.

- Đi phố đồ cổ.

Mắt Tiêu Dương khẽ híp lại, khuôn mặt nở nụ cười lạnh nhạt.

Đây là tác dụng của quyền thế.

Nếu như là lúc mình vừa mới đến thời hiện đại, gặp tình cảnh này, e rằng không thể tránh khỏi bị đưa đi thẩm vấn một lượt, hoặc cuối cùng còn bị gán cho cái tội danh gì đó.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, xe cảnh sát chầm chậm đi vào phố đồ cổ, Tiêu Dương chỉ đường đi tiếp về phía trước, dừng trước công ty Sơn Hà Thư Họa.

- Không tiễn.

Tiêu Dương mỉm cười tiêu sái cất bước xuống xe, đóng cửa xe lại, cất bước đi thẳng đến cổng công ty Sơn Hà Thư Họa. Bảo vệ cửa nhận ra đây là quản lý cao cấp nhất của bộ phận Thư họa Sơn Hà Thư Họa liền gật đầu chào hỏi Tiêu Dương.

Tiêu Dương vẫy tay gật đầu, cất bước đi thẳng vào công ty, đến bộ phận thư họa ở lầu hai. Tuy mới hơn tám giờ sáng, nhưng trong đại sảnh thư hoa lớn đã có vài người đang chăm chú vẽ tranh. So với lúc đầu, hiện tại Sơn Hà Thư Họa như được rót không ít dòng máu mới. Hơn nữa phòng bao riêng riêng biệt bên cạnh đại sảnh của Bộ phận thư họa đã hoàn toàn bị dỡ bỏ, tất cả mọi người đều tụ tập ở đây, khoảng cách giữa các bàn với nhau cũng rất gần, gần như có thể học hỏi nhau trong lúc vẽ, không có bất kỳ ngăn cách gì.

Thay đổi như vậy, Tiêu Dương đều nhìn thấy, không kìm được gật đầu.

- Thay đổi bố trí này, chắc chắn là do Đại tiểu thư một tay xử lý.

Hắn bình thản tự nói.

- Anh khẳng định như vậy sao?

Một giọng nói vang lên sau lưng hắn, Tiêu Dương xoay người lại. Một cô gái điềm tĩnh, bê ngoài bình thường, trong tay đang câm một xấp tranh bước vào.

Tiêu Dương sững sờ, bỗng mở to mắt.

- Đại tiểu thư?

- Thiết Anh, tôi nói mà, thuật dịch dung của tôi có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được Tiêu Dương đâu.

Bóng dáng Diệp Tang từ một góc bước ra, mỉm cười nhìn Quân Thiết Anh.

- Vừa nãy ngay cả giọng nói em cũng cố gắng thay đổi rồi, sao anh vẫn nhận ra vậy?

Trong mắt Quân Thiết Anh lóe lên tia kinh ngạc. Tiêu Dương mỉm cười.

- Đại tiểu thư, anh quá thân thiết với em, có vài chân tướng, căn bản không cần dùng mắt để phân biệt.

Lời đối thoại của mọi người hấp dẫn sự chú ý cả mấy người trong ban thư họa.

- Tiêu khách khanh.

Một giọng nói hưng phấn vang lên, trong tay Tây Môn Lãng vẫn còn cầm bút, bước nhanh tới, thần sắc mang theo khao khát, nói.

- Tôi có vài cảm ngộ về họa kỹ, vừa nãy mới làm ra vài bức họa, ngài có thời gian đến chỉ điểm một chút không?

Đám người mới của Sơn Hà Thư Họa đều kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.

Tây Môn Lãng là được công nhận là họa sĩ hàng đầu của Sơn Hà Thư Họa. Với thực lực của anh ta đã dư sức vượt qua khảo hạch họa sĩ hai sao. Có điều, trước nay Tây Môn Lãng không để ý mấy thứ này, nên không đi khảo hoạch. Khoảng thời gian này để Sơn Hà Thư Họa có thể thăng lên làm công ty thư họa hai sai, anh ta không chỉ một lần đi dự khảo hạch, nhưng kết quả lại bị đủ các lý do ngăn cản.

- Được, không thành vấn đề.

Tiêu Dương đồng ý.

- Nhưng không phải bây giờ, hôm nay chúng tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm.

- Chuyện quan trọng hơn?

Kể cả Quân Thiết Anh và Diệp Tang ánh mắt đều nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.

Sáng sớm Tiêu Dương đã xuất hiện ở công ty Sơn Hà Thư Họa, dĩ nhiên vì có việc mới đến.

Lúc đầu Tiêu Dương nói với Dương Chánh Minh hôm nay có việc quan trọng, quả thật không chỉ nói cho qua chuyện.

- Chẳng lẽ...

Quân Thiết Anh dường như hiểu ý Tiêu Dương, đôi mắt sáng lên.

- Hôm nay, phải giúp công ty Sơn Hà Thư Họa thăng cấp lên công ty thư họa hai sao.

Tiêu Dương phất tay, trong giọng nói mang ý cười.
Bình Luận (0)
Comment