Chương 507: Khuỷu tay cứ muốn xoay bắp đùi!
Chương 507: Khuỷu tay cứ muốn xoay bắp đùi!Chương 507: Khuỷu tay cứ muốn xoay bắp đùi!
Tiêu Dương vừa dứt lời, mọi người bất giác kinh ngạc, rồi lắc đầu cười khổ.
- Tiêu khách khanh, không giấu gì anh, trước khi anh đến, lúc giám đốc còn chưa đi nước ngoài, chúng tôi cũng đã thử xin lên công ty Thư họa hai sao nhiều lần rồi.
Tây Môn Lãng lắc đầu thở dài. Anh ta không hề biết vị giám đốc đã đi nước ngoài kia đang đứng trước mặt anh ta.
- Nhưng cơ cấu sát hạch của Liên minh Thi họa hết lần này đến lần khác gây khó dễ với chúng tôi.
Đôi mắt Tây Môn Lãng lóe lên tia không cam tâm.
- Muốn Sơn Hà Thư Họa thăng lên công ty Thư họa hai sao, quy định cứng nhắc đầu tiên, đó là trong Sơn Hà Thư Họa buộc phải có một họa sĩ cấp bậc hai sao trở lên. Nhưng...
Thần sắc Tây Môn Lãng lộ ra chút hối hận. Nếu trước kia mình lấy danh hiệu này sớm, giờ đã không phải đau đầu rồi.
- Tôi đã đi xin sát hạch nhiều lần, nhưng bị từ chối vì nhiều lý do khác nhau. Họ căn bản đã được người ta đút lót, mục đích không để cho chúng ta tham gia trận thi đấu do Liên minh Thi họa tổ chức lần này.
Trâm ngâm một lúc, hắn nhướn mắt nói.
- Nằm ở vị trí trung tâm, ngay chỗ Liên minh Thi họa. Cơ cấu thẩm hạch này bản thân trực thuộc Liên minh Thi họa.
Dĩ nhiên, cơ cấu Liên minh Thi họa phụ trách thẩm hạch cấp bậc công ty ở Minh Châu này đều bị mấy người có ý đồ của nhà họ Quân đút lót rồi. Dựa vào thủ đoạn này để trong một thời gian ngắn công ty Sơn Hà Thư Họa căn bản không thể trở thành công ty thư họa hai sao.
Tây Môn Lãng gật đầu.
- Đáng tiếc là danh gia sáng tác bức tranh năm sao thần bí của Sơn Hà Thư Họa chúng ta không biết đi đâu. Nếu không, dựa vào sức mạnh của ông ta, làm gì đến nỗi ngay cả tư cách thi đấu cũng chẳng có chứ.
Tiêu Dương xoay sang nhìn Quân Thiết Anh.
- Không sai, đúng là như vậy.
Liên minh Thi họa là một doanh nghiệp, cũng là một kẻ khổng lồ khó lòng rung chuyển được!
- Haizz, chỉ còn vài ngày nữa là đến hạn đăng ký thi rồi.
Không ít người trong công ty Thư họa đều nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng công ty mình có tư cách tham gia thi đấu, nhưng lại bị ngáng ở cửa này, đương nhiên trong lòng không cam tâm.
- Cơ cấu phụ trách thẩm hạch cũng ở phố đồ cổ đúng không.
Quân Thiết Anh gật đầu.
Tuy nhiên, hôm nay Tiêu Dương đã lên đây, dĩ nhiên không phải không có chuẩn bị.
- Đã chuẩn bị thỏa đáng hết rồi. Trên thực tế chỉ còn thiếu một họa sĩ hai sao. Chỉ cần có họa sĩ hai sao, Sơn Hà Thư Họa sẽ thuận lý thành chương trở thành công ty thư họa hai sao.
- Được, chúng ta lại đi xin phép lên công ty hai sao nào.
- Những tư liệu liên quan đến việc xin phép đã chuẩn bị xong chưa?
Tất cả mọi người đều sửng sờ. Một lúc sau, Tây Môn Lãng vô cùng tin tưởng Tiêu Dương nên vội vàng đi dặn dò mọi người bắt đầu chuyển bàn.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Tây Môn Lãng.
- Rốt cuộc trong hồ lô của anh chứa thứ gì vậy, chúng ta khua chiêng gõ trống như vậy, nếu như không nhận được tư cách họa sĩ hai sao, chẳng phải khiến người ta cười rụng răng à.
Vì anh ta đã phải chịu nhiều thiệt thòi ở Liên minh Thi họa, giờ lại đi, anh ta cảm thấy chỉ tốn công vô ích thôi.
- Tại sao phải lo lắng?
Tây Môn Lãng chần chừ, muốn nói lại thôi.
- Anh ấy làm gì, tôi cũng yên tâm cả.
Quân Thiết Anh bình thản nói.
- Vậy thì tốt.
Tiêu Dương mỉm cười.
Diệp Tang liếc mắt nhìn hắn, lại kéo Quân Thiết Anh, nói nhỏ.
- Thiết Anh, sao cô không lo lắng chút gì vậy...
- Dặn dò bên dưới, bảo các anh em chuyển hai cái bàn dài đến đây, mang theo giấy và bút mực, chúng ta cùng đến Liên minh Thi họa, sẵn tiện làm chút quảng cáo cho Sơn Hà Thư Họa chúng ta.
Nhân số của đội ngũ càng lúc càng đông, Diệp Tang đi đằng trước không kìm được thấp thỏm, quay sang nói với Tiêu Dương.
Khi đám người Sơn Hà Thư Họa kéo nhau đến Liên minh Thi họa, đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người đi đường, thậm chí là còn hiếu kỳ đi theo.
Tuy là cùng một con phố, nhưng vị trí của Sơn Hà Thư Họa tương đối ở vùng ven, còn Liên Minh Thi Họa thì lại độc bá mấy gian hàng trung tâm, khí thế dồi dào, so sánh hai bên... căn bản chẳng thể so sánh được.
Diệp Tang chẳng còn gì để nói.
Quay đầu nhìn thoáng qua mặt trận hiện tại, đám người Sơn Hà Thư Họa đang khiêng bàn dài, ghế, giấy và bút mực, cả một đoạn đường quả thực vô cùng khí thế, giống như sắp đi thách đấu với cửa hàng nào vậy. Nhân số đi theo sau càng lúc càng đông, đều chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết dụng ý của Sơn Hà Thư Họa là gì.
- Tôi nghĩ... Tiêu Dương muốn Liên minh Thi họa đi vào khuôn khổ.
Quân Thiết Anh bình tĩnh mở miệng.
- Buộc họ đi vào khuôn khổ?
Diệp Tang mở to hai mắt.
Làm sao có thể chứ!
Liên minh Thi họa và Sơn Hà Thư Họa, khác biệt cứ như mây và bùn vậy!
Dựa vào Sơn Hà Thư Họa, làm sao có thể khiến Liên minh Thi họa đi vào khuôn khổ.
Dân chúng chỉ coi trọng bên giành thắng lợi, dù anh thi triển được thực lực của họa sĩ ba sao bốn sao, nhưng chỉ cần thua, bọn họ chắc chắn sẽ không đồng tình với một kẻ thất bại. Trái lại, nếu thắng lợi, thì theo như lời Tiêu Dương nói chắc chắn là đang làm quảng cáo cho Sơn Hà Thư Họa. Có điều, trận khiêu chiến này có một điều kiện tiên quyết, là Sơn Hà Thư Họa, buộc phải thắng.
Quân Thiết Anh bình tĩnh nhìn vê phía trước, khoảng cách với Liên minh Thi họa càng lúc càng gân.
- Chuyện đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng. Đây cũng là một cách.
- Tuy nhiên, cùng ngành là oan gia, Liên minh Thi họa trước giờ luôn thâu tóm các công ty thư họa, giữa chúng ta và Liên minh Thi họa không thể nào có quan hệ tốt đẹp.
Tiêu Dương nói.
- Trực tiếp khiêu chiến đi!
Đi thách đấu!
- Trong từ điển của Tiêu Dương tôi, khuỷu tay chưa chắc đã không lay được bắp đùi.
Tiêu Dương nói.
- Chúng ta trước mắt bao nhiêu người, dựng chiến trường trước cửa Liên minh Thi họa, có nhiều người chứng kiến như vậy, tôi không tin Liên minh Thi họa không ra nghênh chiến. Bọn họ là công ty lớn, rất cần thể diện, chẳng có lý do gì mà lùi bước cả.
- Chỉ cần chúng ta thể hiện được thực lực trong cuộc thi, vậy thì, chúng ta đã được công chúng công nhận.
Quân Thiết Anh tiếp lời nói.
- Đến lúc đó chúng ta đề xuất xin lên công ty hai sao trước mặt mọi người, dưới sự áp bức của dư luận, Liên minh Thi họa buộc phải thông qua cho chúng ta.
- Có điều, cách này quá cực đoan, có thể sẽ khiến Sơn Hà Thư Họa và Liên minh Thi họa đối địch nhaul
Tiêu Dương mỉm cười nói.
- Nhưng người của cơ cấu thẩm hạch đều bị mua chuộc rồi, cho dù chúng ta xin phép chính quy thế nào, đều vô dụng. Chi bằng...
- Tang Tang sư muội, em quên mất một vấn đề, chúng ta đến không phải muốn cả Sơn Hà Thư Họa đối đầu với Liên minh Thi họa! Mục đích của chúng ta chỉ là dành được danh hiệu công ty thư họa hai sao thôi.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, biết Diệp Tang còn nghi ngờ, bình thản nói.
- Người hiểu anh chỉ có Đại tiểu thư.
Tục ngữ có câu rất hay, khuỷu tay không xoay nỗi bắp đùi!
Phải thắng!
Nhưng, Liên minh Thi họa là một kẻ khổng lồ trong ngành, trong đó chắc chắn có rất nhiều nhân tài.
Trên lĩnh vực này, không ai dám vượt qua Liên minh Thi họa.
Hôm nay Sơn Hà Thư Họa khua chiêng giống trống kéo đến, thật sự giống như Hạng Võ đập nồi dìm thuyền năm đó, hoàn toàn chặt đi đường lui của mình, trận chiến này buộc phải thắng.
Mấu chốt là, lúc này rất nhiều người, bao gồm cả người của Sơn Hà Thư Họa đều không biết mình đang chuẩn bị đi khiêu chiến kẻ khổng lồ Liên minh Thi họa, nếu không, rất có thể đã mềm nhữn chân tay rồi.
- Liên minh Thi họa chỉ nhánh Minh Châu!
Tiêu Dương đứng ở vị trí trung tâm khu phố đồ cổ. Đây chính là nơi phồn hoa nhất phố đồ cổ, một dãy nhà được xây bằng gạch đỏ, trên treo dấu hiệu Liên minh Thi họa, trông vô cùng khí phái. Người của Sơn Hà Thư Họa đến trước đài phun nước, đối diện cổng Liên minh Thi họa.
Cả đám người khí thế đi đến, khiến bảo vệ Liên minh Thi họa cũng bị dọa cho ngây người, sợ có người đến gây chuyện, lại không dám bước đến vặn hỏi, một bảo vệ nhanh chóng xoay người vọt vào trong...
- Chính là nơi này,
Tiêu Dương mỉm cười bảo Tây Môn Lãng.
- Bảo mọi người để đồ ở đây đi.
- Ở đây?
Tây Môn Lãng dường như đã lờ mờ hiểu ý Tiêu Dương, vẻ mặt có chút cổ quái chân chừ nhìn Tiêu Dương.
- Tiêu khách khanh, đây là...
- Tây Môn Lãng, anh còn có nhiệm vụ.
Tiêu Dương khoát tay.
- Anh lập tức đi lấy một tờ giấy lớn dài ít nhất hai mét, viết hai chữ, KHIÊU CHIẾN!
Lời vừa dứt, Tây Môn Lãng không kìm được rùng mình, môi bất giác run rẩy.
- Cái... cái gì? Khiêu... chiến?
Trong lòng Tây Môn Lãng, Liên Minh thi họa quả thực vô cùng thần thánh. Không chỉ Tây Môn Lãng, mà trong mắt rất nhiều họa sĩ, Liên minh Thi họa là đối thủ ở tít trên cao. Đối mặt với Liên minh Thi họa, bọn họ giống như tín đồ đứng trước Phật tổ, chỉ còn lại sự cung kính sùng bái, làm sao dám lỗ mãng.
Câu này của Tiêu Dương khiến Tây Môn Lãng vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Dương lắc đầu, vỗ vai Tây Môn Lãng.
- Thằng ranh, tôi thấy cậu cũng là một họa sĩ khá có cá tính, sao lại có tâm tính của người phàm tục vậy. Liên minh Thi họa rất mạnh là điều không thể phủ nhận, nhưng kẻ mạnh không phải là để chúng ta cúng bái, mà dùng để đeo đuổi và khiêu chiến! Ngay cả một trái tim chạy theo cường giả cậu cũng không có, còn muốn xông pha trong lĩnh vực Thư họa sao?
Nghe xong, Tây Môn Lãng cảm thấy chấn động.
Giống như tiếng sấm bên tai, có cảm giác như được khai sáng, đôi mắt tối sầm trong phút chốc trở nên trong suốt, nắm chặt nắm tay.
- Không sai, không sai. Ngay cả một trái tim chạy theo cường giả cũng không có, sao có thể vượt qua được họi
Tây Môn Lãng lập tức xoay người đi lấy giấy bút.
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Tiêu Dương gật đầu.
- Ngộ tính của người này khá thật.
Diệp Tang đứng cạnh cũng lên tiếng nói.
Tiêu Dương nhìn Diệp Tang, mỉm cười.
- Xem ra, Tang Tang sư muội cũng có khá nhiều kiến thức về họa kỹ.
Diệp Tang bĩu môi không nói. Người vây xem càng lúc càng nhiều, quanh đài phun nước gần như đứng đầy người. Mấy bảo vệ Liên minh Thi họa thân sức cảnh giác nhìn vê phía trước, thỉnh thoảng còn ngoảnh đầu vào trong, trong mắt toát lên sự lo lắng.
Tờ giấy mở ra.
Đầu tiên Tây Môn Lãng múa bút, trong tiếng than sợ hãi, hai chữ màu đen mang theo khí thế cuồn cuộn như giáo ánh vàng, ngựa giáp sắt hiện ra, bút tích cứng cáp có lực, bút phong như rồng bay lượn.
- KHIÊU CHIẾN!I
Đám xông xung quanh lập tức xôn xao!
Cuối cùng đã hiểu rõ nguyên nhân hôm nay Sơn Hà Thư Họa khua chiêng giống trống xuất hiện ở Liên minh Thi họa rồi.
Hóa ra là để khiêu chiến Liên minh Thi họal
Tiêu Dương cất bước đi về phía trước, đưa tay giơ cao tờ giấy dài hai mét lên, hai chữ "KHIÊU CHIẾN" to rõ đập vào mắt mọi người. Tờ giấy từ từ rơi xuống, trải trên mặt đất, hai chữ "KHIÊU CHIẾN" chĩa thẳng vào cửa Liên minh Thi họa.
Một chân Tiêu Dương giẫm lên tờ giấy.
- Hôm nay, khủyu tay muốn xoay bắp đùi!
†r