Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 506 - Chương 508: Đọ Thư Pháp!

Chương 508: Đọ thư pháp! Chương 508: Đọ thư pháp!Chương 508: Đọ thư pháp!

Nhìn Tiêu Dương giẫãm chân lên hai chữ "KHIÊU CHIẾN" trước cửa Liên minh Thi họa, đám đông bắt đầu xôn xao, bất giác dụi mắt mình, xem thử đây có phải ảo giác không.

Ở con phố này, trong lĩnh vực này, chưa từng có ai có dũng khí khiêu chiến Liên minh Thi họa.

Châu chấu đá xe?

Kiến càng lay đại thụ?

Lấy trứng chọi đá?

Dường như những suy nghĩ này lập tức lóe lên trong đầu mọi người. Ai nấy đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn đám người Sơn Hà Thư Họa đang thách thức Liên minh Thi họa, rồi bắt đầu bàn tán.

- Đúng là năm nào cũng có chuyện lạ, năm nay thì càng nhiều hơn. Sơn Hà Thư Họa chỉ là công ty Thư họa cấp một sao, vậy mà dám khiêu chiến Liên minh Thi họa, đúng là khiến người ta mở rộng tâm mắt.

- Chắc là chỉ muốn đánh bóng tên tuổi thôi. Có điều, đánh bóng kiểu này chỉ làm hư danh tiếng, chắc lãnh đạo của Sơn Hà Thư Họa đầu bị úng nước rồi nên mới nghĩ ra cách này, đúng là hạ sách mà!

- Dám dựng lôi đài khiêu chiến trước Liên minh Thi họa, chỉ dựa vào dũng khí này cũng đáng để chúng ta ra xem thử. Tránh tạo ấn tượng Liên minh Thi họa chúng ta là kẻ hẹp hòi trong mắt người ngoài.

Ông cụ Chu Thạch Điển mỉm cười, khẽ vuốt râu, trông rất có khí vận tiên phong đạo cốt, chầm chậm gật đầu, nói:

- Không có bản lĩnh, sao dám lên Lương Sơn.

Tâm mắt hai người rơi vào hai chữ "KHIÊU CHIẾN" to đùng dưới chân Tiêu Dương trước tiên.

Lý Vấn khẽ cau mày. Hôm nay vốn mời ông cụ Chu Thạch Điển đến để bàn về thủ tục thi đấu cụ thể của Đại chiến thư họa khu vực Minh Châu, không ngờ đang đi giữa đường thì nghe thông báo, có người dựng lôi đài đòi khiêu chiến Liên minh Thi họa trước cửa Liên minh Thi họa.

- Cụ Chu Thạch Điển dù giữ chức vị cao ở Liên minh Thi họa chi nhánh Minh Châu, địa vị quan trọng. Nhưng ông vẫn coi mình là một họa sĩ. Hơn nữa ông cũng rất thích và cũng rất thường đề bạt người mới. Giờ lại khen ngợi hai chữ này như vậy, xem ra họa sĩ trẻ kia của Sơn Hà Thư Họa thật sự cũng có chút tiềm lực.

- Nhìn kìa, Liên minh Thi họa có người ra rồi, người đàn ông trung niên mặt đồ Tây là phụ trách cấp cao của Liên minh Thi họa chi nhánh Minh Châu, tên Lý Vấn. Còn ông cụ mặc đồ Đường đi bên cạnh ông ta... A, vị đó chẳng phải là họa sĩ cấp bốn sao duy nhất ở Minh Châu, Chu Thạch Điển sao? Bình thường ông ấy rất ít khi xuất hiện ở đây, thường chỉ ở biệt thự ngoại ô tính dưỡng. Không ngờ đúng lúc Sơn Hà Thư Họa đến khiêu chiến, ông ấy lại có mặt ở đây. Không thể không nói, Sơn Hà Thư Họa đúng là quá xui xẻo.

- Bút tích hùng hồn hữu lực, bút phong cương nghị, bộc lộ tài năng, có thể thấy người thanh niên viết hai chữ này trong lòng ôm khát vọng cực lớn. Nhìn chữ đoán người, lại thêm một trái tim có can đảm dám khiêu chiến với kẻ trên. Giỏi, là một người thanh niên rất giỏi.

Lý Vấn vốn không để ý đến mấy chuyện này. Nếu bất kể lúc nào cũng có A Miêu A Cẩu đến khiêu chiến Liên minh Thi họa, Liên minh Thi họa cũng ra ngoài ứng chiến, vậy chẳng phải Liên minh Thi họa bận đến chết mất sao. Tuy nhiên, khi Lý Vấn phất tay bảo bảo vệ ra xử lý đám người Sơn Hà Thư Họa, thì ông cụ Chu Thạch Điển lại ngăn cản.

Cùng với sự xuất hiện của người Liên minh Thi họa, tiếng bình luận dần giảm xuống, những người vây xem đều nhìn về phía trước, ai nấy đều hứng thú chờ xem trận chiến này.

Lý Vấn sóng vai đi ra ngoài cùng Chu Thạch Điển.

- Người thanh niên, hai chữ này do cậu viết à?

Ánh mắt Chu Thạch Điển lộ ra hứng thú.

Chu Thạch Điển ngẩng đầu hỏi Tiêu Dương.

Chu Thạch Điển vừa bước ra nhìn thấy hai chữ này, liền bất ngờ tán thưởng trước mặt mọi người, lập tức khiến đám người xung quanh đều cảm thấy nghi hoặc. Tuy nhiên, cũng có nhiều người cảm thấy rất hợp lẽ.

- Tuy nhiên, hậu bối thì mãi mãi vẫn là hậu bối, trước mặt ông cụ Chu Thạch Điển, không thể múa rìu qua mắt thợ.

Chu Thạch Điển gật đầu, trong mắt lộ lên tia tán thưởng.

Nếu không phải Chu Thạch Điển đã yêu thích thư pháp đến cảnh giới cuồng nhiệt, nên lơ là vẽ tranh thì ông ấy tuyệt đối có thể trở thành danh gia có thể đánh giá những bức tranh năm sao. Vì đánh giá danh gia là tính điểm trung bình của thư pháp và vẽ tranh.

Lúc này, trán Tiêu Dương nhíu lại, mỉm cười nhìn Chu Thạch Điển,

- Đây là chuyết bút của tiểu tử Tây Môn Lãng ạ, để cụ Chu phải chê cười.

- Cảm ơn lão Chu đã ưu ái, nhưng tiểu tử đây sống ở Sơn Hà Thư Họa cũng rất tốt, không có ý định rời đi.

Lúc này, Tây Môn Lãng đứng bên thần sắc vô cùng khiêm nhường đứng dậy.

- Hôm nay cậu muốn khiêu chiến Liên minh Thi họa?

Chu Thạch Điển lắc đầu nói:

Ánh mắt Chu Thạch Điển không che giấu được sự tiếc nuối. Ông tin tưởng vào đôi mắt của mình, chỉ cần Tây Môn Lãng đến Liên minh Thi họa, nhận được bồi dưỡng tốt, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của giới thư họa. Ở lại một nơi nhỏ bé như Sơn Hà Thư Họa, rất có khả năng sẽ mai một tài hoa của cậu ta ở đấy.

Lúc nhìn thấy Chu Thạch Điển, Tây Môn Lãng đã có suy nghĩ kích động muốn chạy lên ôm hai chữ kia về, chiến ý vừa mới manh nha đã biến mất hết. Vì ảnh hưởng của Chu Thạch Điển đối với anh ta quá lớn, từ nhỏ lớn lên ở Minh Châu, sao có thể chưa từng nghe đến vị đệ nhất thư pháp gia Minh Châu Chu Thạch Điển này chứ.

- Lão tiên sinh, ông lựa chọn thời điểm đào tường cũng không thích hợp lắm đâu.

Giờ Sơn Hà Thư Họa đang khiêu chiến Liên minh Thi họa, nếu Tây Môn Lãng trực tiếp bị người ta cướp đi trước mặt mọi người, vậy chẳng phải là tát cho Sơn Hà Thư Họa một cái tát à. Thế này thì còn mất mặt hơn cả thua cuộc nữa.

Tây Môn Lãng cũng lắc đầu.

Nếu chỉ luận về thư pháp, Chu Thạch Điển tuyệt đối không thẹn với cấp năm sao.

Điều này có nghĩa là được cụ Chu Thạch Điển trực tiếp đưa vào Liên minh Thi họa, đãi ngộ chắc chắn không thấp.

Lời vừa dứt, trong ánh mắt không ít người xung quanh lộ ra tia hâm mộ.

- Chàng thanh niên, cậu có tiềm lực, nếu cậu đến Liên minh Thi họa, tôi chắc chắn cậu sẽ có được những chỉ dẫn thư họa tốt nhất hoàn thiện nhất.

- Đương nhiên không phải. Tây Môn Lãng mang theo thần sắc tôn sùng nhìn Tiêu Dương.

- Là khách khanh cao nhất của Sơn Hà Thư Họa chúng tôi, khiêu chiến với Liên minh Thi họa các ông ạ.

- Tiêu Dương?

Chu Thạch Điển nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương hơi chắp tay.

- Xin chỉ giáo.

Lúc này, vẻ mặt Lý Vấn đứng bên cạnh Chu Thạch Điển trầm thấp khó coi.

- Tiêu Dương đúng không, hôm nay Sơn Hà Thư Họa các người vô cớ xông đến khiêu chiến Liên minh Thi họa chúng tôi, tạo ra dư luận lớn, tụ tập nhiều người, ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Liên minh Thi họa chúng tôi. Cho nên, đừng trách tôi không nhắc nhở trước, sau trận đấu, tôi chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của các anh.

Tiêu Dương dứt khoát,

- Nếu cậu đã muốn thi đấu, tôi có thể đồng ý, nhưng với một điều kiện.

Vẻ mặt của Chu Thạch Điển không hề mang ý cười như đám người kia của Liên minh Thi họa, mà trông rất bình tĩnh tự nhiên. Là một nhà thư họa ưu tú, tâm thái cực kỳ quan trọng. Ông bình thản nói.

- Tiêu Dương.

Người mồm mép ông ta gặp nhiều rồi.

Lý Vấn cười giễu cợt.

Diệp Tang nhìn đám người Liên minh Thi họa đang cười vang không kiêng nể, trong lòng không kìm được cơn giận, bất giác định xông về phía trước, tuy nhiên đã bị Quân Thiết Anh kéo lại.

- Thiết Anh, đám này quá tự cao tự đại, phải dạy chúng một bài học.

Ánh mắt Diệp Tang lạnh lùng.

- Yên tâm đi, Tiêu Dương sẽ có cách.

Quân Thiết Anh bình tĩnh nói.

Trận đấu còn chưa bắt đầu đã bị cười nhạo không kiêng nể rồi.

Người của Sơn Hà Thư Họa mặt liền đỏ đến mang tai, thậm chí còn mong có cái hố nào để mình chui xuống. Không có ai phản bác lại, vì trong mắt họ cũng rất lo lắng cho trận đấu này.

Thần sắc Tiêu Dương thong dong, như không nghe thấy những âm thanh chói tai này, mỉm cười nhìn lướt qua phía trước.

- Phàm làm việc gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn dễ gặp mặt nhau. Tôi không biết, nếu kết quả bên các anh thua, các anh có xấu hổ đến mức muốn treo cổ tự vẫn không. Hay vẫn bất chấp liêm sỉ mà cười ồ lên như thể. Nói thật, tôi rất mong chờ vẻ mặt của các anh lúc đó.

Có Chu Thạch Điển tọa trấn, một công ty thư họa một sao nhỏ nhoi như Sơn Hà Thư Họa, đúng là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.

Đây chỉ là một câu vô căn cứ, trên thực tế, chỉ có thể coi như nghe một câu chuyện cười.

Sơn Hà Thư Họa thắng?

Trong phe cánh của Liên minh Thi họa, có một người cười ha ha chế nhạo, nhất thời khiến mọi người cười ô lên. Ngay cả Lý Vấn cũng không kìm được cười khẽ, dường như ngầm đồng ý. - Đương nhiên, nếu như Sơn Hà Thư Họa các người thắng, Lý tổng của chúng tôi chắc chắn sẽ thưởng thức các người, bỏ qua chuyện cũ thôi.

Lý Vấn khác với Chu Thạch Điển, ông ta là một thương nhân, vĩnh viễn luôn xem trọng lợi ích.

- Nói.

- Các người vô duyên vô cớ đến gõ cửa khiêu chiến, nếu bại, phải trả trá một chút.

Chu Thạch Điển cười khẽ.

- Tôi cũng không làm khó các cậu, nếu các cậu thua, vậy thì xóa bỏ hợp đồng với Tây Môn Lãng, để Tây Môn Lãng đến Liên minh Thi họa.

Chu Thạch Điển quả thật là người yêu tài.

Trong mắt ông, vừa rồi Tây Môn Lãng từ chối yêu cầu của ông, hẳn là vì trói buộc bởi hợp đồng với Sơn Hà Thư Họa. Vì vậy ông muốn nhân cơ hội này, để đưa ra điều kiện này.

Tiêu Dương trả lời rất dứt khoát.

- Tôi đồng ý với ông.

Sắc mặt Tây Môn Lãng khẽ thay đổi nhìn về phía Tiêu Dương, vẻ mặt không giấu được lo lắng. Quả thực anh ta thật sự muốn ở lại công ty Sơn Hà Thư Họa.

- Có điều, tôi cũng có một điều kiện.

Tiêu Dương tiện đà mở miệng.

Lý Vấn nhướn mày, đang định lên tiếng từ chối, thì bị Chu Thạch Điển khoát tay cản lại.

- Mỗi người một điều kiện cũng là chuyện bình thường.

- Đã là trận đấu thì phải có thắng có thua.

Tiêu Dương mỉm cười nói.

- Sơn Hà thua, sẽ làm theo Chu lão nói, còn ngược lại, nếu Liên minh Thi họa thua thì sao?

Lời vừa dứt, không ít những người trung thành với Liên minh Thi họa hoặc người của Liên minh Thi họa cười ồ lên.

- Đầu tên này chắc đã bị đụng hỏng rồi nên mới nói mấy câu ngu ngốc như vậy.

- Không thua khó coi quá là đã được rồi, còn si tâm vọng tưởng muốn thắng à?

- Chạy vượt rào thắng Lưu Tường trước, dáng cao hơn Diêu Minh rồi hãng nói. Hahal

- Cậu có điều kiện gì?

Chu Thạch Điển bình thản nói, tâm thái cũng không hề tự cho mình thanh cao.

- Điều kiện của tôi dĩ nhiên cũng rất đơn giản.

Tiêu Dương nói.

- Sơn Hà Thư Họa đã nhiều lần xin lên công ty thư họa hai sao nhưng không được. Lý do bác bỏ chỉ vì Sơn Hà Thư Họa không có họa sĩ hai sao. Nếu như tôi may mắn chiến thắng, xin lão tiên sinh cho tôi một chứng nhận họa sĩ hai sao, cũng tiện cho chúng tôi trở thành công ty thư họa hai sao.

- Họa sĩ hai sao?

Chu Thạch Điển ngẩn ra.

Có chút dở khóc dở cười. Nếu Tiêu Dương thật sự dựa vào thực lực chiến thắng được mình, vậy há chỉ có thể đạt được tư ách họa sĩ hai sao chứ.

Nếu đây mà thành sự thật, vậy thì đối với Liên minh Thi họa mà nói chính là sự chế nhạo cực lớn.

Một họa sĩ có khả năng tương đương năm sao, mà ngay cả chứng nhận họa sĩ hai sao cũng không có được, chẳng phải chế nhạo là gì.

- Không đúng, họa sĩ hai sao?

Chu Thạch Điển đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía Tây Môn Lãng.

- Với khả năng của Tây Môn Lãng, dư sức vượt qua khảo hạch họa sĩ hai sao.

Tây Môn Lãng cười khổ.

- Chu lão, cả tháng nay tôi đã khảo hạch không dưới mười lần, lần nào, cơ cấu thẩm hạch của các ông cũng nói tôi không đủ tư cách.

Nghe vậy, sắc mặt Chu Thạch Điển nhất thời trâm lại, dường như ý thức được điều gì đó, đồng thời cảm thấy như bị tát vào mặt. Tây Môn Lãng không thể vượt qua thẩm hạch họa sĩ hai sao, đối với ông mà nói, đúng là một cái tát quá mạnh vào cơ cấu thẩm hạch của Liên minh Thi họal

Chả trách Tây Môn Lãng lại chẳng có chút cảm tình nào với Liên minh Thi họa.

Chu Thạch Điển lắc đầu, ngoảnh lại nhìn Lý Vấn.

- Xem ra, phải xét duyệt lại một lần đám người cơ cấu thẩm hạch mới được.

Sắc mặt Lý Vấn hơi khó coi, nghe xong, cứng nhắc gật đầu.

- Đây căn bản chẳng tính là điều kiện.

Chu Thạch Điển khoát tay chặn lại.

- Tôi cam đoan, cho dù thắng hay thua, lập tức cấp giấy chứng nhận công ty thư họa hai sao cho Sơn Hà Thư Họa.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, rất có thiện cảm với ông cụ tính tình cương trực này.

- Vậy phiền Chu lão tiên sinh rồi.

Chu Thạch Điển xoay người dặn dò nhân viên phụ trách đi chuẩn bị chứng nhận cho Sơn Hà Thư Họa, rồi quay đầu lại nói với Tiêu Dương.

- Đã vậy, chuyện này không nên chậm trễ. Chúng ta bắt đầu thi đấu nào! Thư và họa, cậu muốn đấu cả hai, hay chỉ đấu một.

- Đấu thư pháp!

Tiêu Dương không chút do dự trả lời.

Xung quanh lập tức xôn xao.
Bình Luận (0)
Comment