Chương 509: Một chữ định thắng bại!
Chương 509: Một chữ định thắng bại!Chương 509: Một chữ định thắng bại!
Lúc này mọi người đều cảm thấy khó tin, vị khanh khách của Sơn Hà Thư Họa này có phải điên rồi không?
Đầu bị đụng hỏng rồi à.
Đến Liên minh Thư họa khiếu chiến đã đủ trở thành câu chuyện cười rồi, giờ lại muốn tỷ thí thư pháp mà Chu Thạch Điển am hiểu nhất.
Đúng là điên hết thuốc chữal
Thư pháp của Chu Thạch Điển đạt cấp bậc năm sao chính cống, trong nước đã không có đối thủ.
Người bình thường ngay cả dũng khí đề bút trước mặt Chu Thạch Điển cũng chẳng có, chứ đừng nói đến chuyện ganh đua cao thấp với ông về mặt thư pháp.
Vẻ mặt của Chu Thạch Điển lúc này cũng lộ ra vẻ khác thường, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, xác định hắn không nói đùa, sững sốt một chút, lập tức vuốt râu cười nói.
- Được, Tiêu Dương, hôm nay tôi so thư pháp với cậu.
- Một chữ định thắng bại.
Đám người vây xem kinh ngạc bình luận.
Chu Thạch Điển khoát tay,
Một chữ?
Hai chiếc bàn dài được bày trước mặt Chu Thạch Điển và Tiêu Dương, trên đó được trải sẵn một tấm giấy tuyên.
- Xem ra Tiêu Dương muốn đầu cơ mưu lợi, một chữ làm sao có thể nhìn ra được trình độ thư pháp hoàn chỉnh chứ.
Khó có được một thanh niên có dũng khí như vậy, dĩ nhiên mình phải phụng bồi rồi.
- Chỉ so một chữ sao? Lẽ nào Tiêu Dương này viết được một chữ nào đó rất đẹp, nên muốn so chữ này.
Giấy và bút mực, tất cả đều chuẩn bị xong.
Ngay lúc này, vẻ mặt đám Lý Vấn đứng sau Chu Thạch Điển lộ tia trào phúng.
Tiêu Dương mở miệng nói.
Xung quanh bắt đầu xôn xao.
- Đấu thế nào?
Vẻ mặt Tiêu Dương thong dong nhìn Chu Thạch Điển.
- Cái này cũng chẳng có gì lạ, có vài người thư pháp rất kém, nhưng viết tên mình lại rất đẹp, đây là vấn đề thành thục sinh khéo léo.
- Nhưng mà, dù hắn đầu cơ mưu lợi thế nào, thư pháp cảu Chu lão cũng quá mạnh, bất kỳ chữ nào cũng đủ để thắng hắn.
Trong mắt Chu Thạch Điển lóe lên tia sáng, ánh mắt lập tức lóe lên kia kinh hãi.
Tiêu Dương bình tĩnh trả lời.
Đám người trên phố đồ cổ cũng có không ít người kiến thức uyên bác, thấy thế lập tức thể hiện tri thức của mình.
- Chữ nào?
- So một chữ "Vĩnh", trên thực tế, đã là so tám chiêu giữa hai cao thủ tuyệt thế.
Chu Thạch Điển thu hồi vẻ kinh ngạc, nói:
Chu Thạch Điển phất tay bảo Tiêu Dương.
Tỷ thí như vậy càng khơi dậy hứng thú và mong đợi của mọi người. Đương nhiên, cái bọn họ mong chờ, là muốn xem chữ "Vĩnh" của Chu Thạch Điển đã đạt đến cảnh giới gì.
Chỉ với một chữ "Vĩnh" có thể phân cao thấp.
- Một chữ "Vĩnh'!
- Cái này mà các anh cũng không hiểu à? Cổ nhân học thư pháp, luôn bắt đầu bằng chữ "Vĩnh". Chữ "Vĩnh' đại diện cho nền tảng của thư pháp, cũng đại diện cho cảnh giới chí cao của thư pháp, vì trước nay không ai có thể viết ra một chữ "Vĩnh" hoàn mỹ.
- Thư pháp cổ đại có câu "Vĩnh tự bát pháp”. Điểm vi trắc, hoành vi lặc, trực bút vi nỗ, câu vi địch, ngưỡng hoành vi sách, trường phiết vi lược, đoản phiết vi trác, nại bút vi trách. Tám câu này chính là tiêu chuẩn cơ bản của khải thư, tương truyên do Vương Hi Chi sáng chế.
Mọi người bắt đầu chỗ hiểu chỗ không gật đầu.
- Vĩnh!
Ánh mắt vô cùng khó hiểu
Chu Thạch Điển đột nhiên cảm thán khiến những người vừa mới lên tiếng bàn luận lập tức ngậm miệng lại.
- Không tệ, rất tốt! Muốn so thư pháp, một chữ "Vĩnh" là đủ rồi. Tiêu Dương, cậu đúng là rất độc đáo!
- Cậu viết trước đi.
Ánh mắt của mọi người Sơn Hà Thư Họa đều dồn về phía Tiêu Dương, tâm thần lơ lửng, nhất là đám người mới của Sơn Hà Thư Họa, lúc này đang cầu khẩn, cho dù có thua, cũng đừng quá mất mặt.
Tây Môn Lãng cũng nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt có chút chần chừ.
Gã đã từng thấy qua thực lực của Tiêu Dương, nhưng thư pháp của Chu Thạch Điển đã trở thành một tiêu chí, đã xâm nhập vào cốt tủy tâm thần của mọi người. Trong lúc nhất thời Tây Môn Lãng cũng khó lòng tin tưởng vào Tiêu Dương.
- Anh ấy nhất định sẽ thắng.
Xung quanh chỉ có một người tin tưởng tuyệt đối vào lựa chọn của Tiêu Dương, đó là Quân Thiết Anh.
Lòng bàn tay Diệp Tang cũng bất giác toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Dương cũng chẳng từ chối, trực tiếp bước lên phía trước, đưa tay cầm bút, nhẹ nhàng chấm một dấu chấm.
Tay phải cầm bút, tay trái nhẹ nhàng đỡ cổ tay áo tay phải, vai dồn vê một điểm.
Chỉ có Chu Thạch Điển nhìn thấy chữ "Vĩnh" kia.
Những người xung quanh lúc này dường như đều nhận ra thần thái của Chu Thạch Điển, cũng yên tĩnh trở lại, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc.
Gần như ngừng thở. Mỗi một thế giới như nước chảy mây trôi vô cùng lưu loát, chỉ biết đến nét bút cuối cùng, Chu Thạch Điển như trải qua tám thế giới, tâm thần mới phản ứng trở lại, ánh mắt nhìn chằm chằm chữ "Vĩnh", trong mắt lóe lên tia khó tin.
Ngay lúc này, Chu Thạch Điển dường như cùng cảm nhận được sự đặc biệt, tám bút kia, mỗi một nét bút hạ xuống, dường như khiến ông chìm đắm trong một thế giới. Chấm, thế giới của "chấm', vô số những chấm dày đặc khác nhau, xoay quanh một vị vương giả. Hoành, có thế giới của "Hoành'.
Phật viết, nhất diệp nhất bồ đề, nhất hoa nhất thảo.
Phẩy, như dùng roi quất ngựa.
Phất ngang, như lược bí chải tóc.
Mổ, như chim mổ thức ăn.
Nét mác, đầu bút sắc bén như kiếm.
Đây chính là "Vĩnh tự bát pháp" mà Liễu Tông Nguyên một nhà thư pháp, một thi nhân kiệt xuất đã nói.
Nhưng, phóng mắt khắp lịch sử, rất hiếm người có thể bày ra tinh túy của chữ "Vĩnh" một cách nhuần nhuyễn. Thời khắc này, bút phong của Tiêu Dương hạ xuống, khi ngòi bút trong tay chấm vào nghiên mực, ánh mắt của Chu Thạch Điển đã bắt đầu nhìn chăm chú.
Thật sự ông rất muốn nhìn xem, chàng thanh niên trẻ tuổi tự tin tuyên bố muốn phân cao thấp với mình, rốt cuộc có chỗ nào hơn người.
Khi ánh mắt tiếp xúc với chấm đầu tiên trong chữ "Vĩnh", Chu Thạch Điển cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, tâm thần trong nháy mắt chìm đắm trong thế giới của chữ "Vĩnh.
Một chấm, một hoành... ...
Móc, như tung mình bật nhảy.
Bật, phải dụng lực.
Ghì, như cầm cương ngựa.
Nghiêng, như chim chao cánh.
Đầu bút dựng thẳng, hành vân lưu thủy.
Bát pháp của chữ Vĩnh lướt qua một lượt trong đầu.
- Cảnh giới khó có thể tưởng tượng được!
Trâm mặc một lát, Chu Thạch Điển thì thào nói, ánh mắt vẫn đục dần trở nên thấu triệt. Chữ "Vĩnh này của Tiêu Dương, dường như khiến Chu Thạch Điển có một loại đại ngộ, ánh mắt càng lúc càng phát sáng.
- Biến dỡ thành hay, bút vẽ ra được cả thế giới! Viết chữ, mỗi một chữ viết ra, đều là một sinh mệnh! Đây mới là chân lý của thư pháp! Hay! Hay! Hay! Rất hay! Rất hay!
Chu Thạch Điển đã không biết nên dùng từ gì để biểu đạt sự kích động của mình.
Biển học vô bờ.
Thư pháp của Chu Thạch Điển đạt đến cảnh giới này, giống như bước vào một cái cổ chai, không thể nào đột phá được, không biết cảnh giới phía trước như thế nào. Vậy mà hôm nay, một chữ "Vĩnh" của Tiêu Dương như sét đánh thẳng vào trong lòng Chu Thạch Điển, khiến ông có thể nhìn thấy rõ ánh trăng trong mây, trong lúc tuyệt vọng đã tìm ra được con đường mới.
Lúc này, trong lòng Chu Thạch Điển, thắng bại đã rõ. - Chu lão, đến ông rồi.
Lý Vấn đứng sau Chu Thạch Điển nhìn thấy ông có chút khác thường, không kìm được nhắc nhở.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Chu Thạch Điển nhìn bút mực bên cạnh, bỗng nhiên cười ha hả.
- Đấu? Không cần phải đấu nữa rồi.
Mọi người cả kinh.
- Trận đấu này, tôi thua.
Vẻ mặt Chu Thạch Điển vô cùng bình thản nhìn Tiêu Dương, trong mắt lộ ra sự tán thưởng khâm phục từ tận đáy lòng.
- Tôi thật sự khó có thể ngờ, một người trẻ tuổi như vậy, đã có được thư pháp bậc này, bội phục!
Lập tức mọi người đều xôn xao.
Ánh mắt mọi người mở to tròn xoe.
Khó tin.
Chu Thạch Điển thua?
Còn nhận thua, căn bản không hề đề bút.
Kết quả như vậy khiến người ta khó mà tưởng tượng nỗi.
Không ít người cảm thấy mình nghe nhầm, bao gồm cả Lý Vấn, lúc này ông ta không kìm được truy vấn.
- Chu lão, ông làm sao vậy? sao... ông... nhận thua?
Danh gia họa tác bốn sao trọng tâm của Liên minh Thư họa chưa động bút đã nhận thua Sơn Hà Thư Họa, chuyện này truyên ra ngoài, mặt mũi Liên minh Thư họa biết để đâu! Trái lại, chắc chắn công ty Sơn Hà Thư Họa một lần thành danhI
Lúc này, đã không ít người của Sơn Hà Thư Họa bắt đầu vui mừng lẫn sợ hãi reo hò.
Tất cả mọi người đều không ngờ sẽ giành được thắng lợi.
Chu Thạch Điển thản nhiên nhận thua, cũng khiến Tiêu Dương thấy kỳ lạ.
- Chu lão tiên sinh, ông thực sự không cần viết... đã nhận thua sao?
Tiêu Dương hỏi một tiếng.
- Thua chính là thua, không có gì ghê gớm cả.
Tính tình Chu Thạch Điển vô cùng cương trực, xua tay nói.
- Tiêu Dương, cậu mạnh hơn tôi, tôi còn múa rìu qua mắt thợ, há chẳng phải để người ta chê cười sao.
Múa rìu qua mắt thợi
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Vừa nãy đúng là có người đã dùng câu thành ngữ này, nhưng là dùng cho Tiêu Dương, cảm thấy Tiêu Dương viết thư pháp trước mặt chu thạch điển, đúng là múa rìu qua mắt thợ. Không ngờ, chưa đầy vài phút sau, Chu Thạch Điển lại đích thân nói ra câu này.
Sự tương phản to lớn này, khiến tất cả mọi người khó mà tiếp nhận.
Nhất là đám người trong Liên minh Thư họa, lúc đầu bọn họ chế nhạo Tiêu Dương tích cực nhất, lúc này, mặt ai nấy đều đỏ bừng bừng.
Đúng là vô cùng xấu hổi
Ban nãy Tiêu Dương đã nói chờ nhìn vẻ mặt của họ, giờ câu ấy đã thành sự thật.
Chu Thạch Điển chủ động nhận thua, trong lĩnh vực này, đặc biệt là trong lĩnh vực thi pháp, chưa từng có ai nghi ngờ tính chân thực trong câu nói của ông. Đối với một người yêu thư pháp hơn mạng mà nói, không thể nào giở trò lừa gạt. Chu Thạch Điển tuyệt đối sẽ không phủ chút bụi nào lên môn thư pháp mà mình yêu thích nhất.
Ý nghĩa của chuyện này là gì.
Khanh khách Tiêu Dương của Sơn Hà Thư Họa có tài nghệ thư pháp hơn cả danh gia họa tác năm saol
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Sơn Hà Thư Họa đều thay đổi, kinh ngạc vô cùng.
Một ngôi miếu nhỏ, lại giấu một long vương ở mãi tít trên cao.
Địa vị của Sơn Hà Thư Họa trong lòng người dân nơi này đã nâng lên mấy bậc.
Trước giờ chưa có ai dám khiêu chiến Liên minh Thư họa.
Càng chưa từng có ai có thể trấn áp áp đảo Liên minh Thư họa.
Nhưng Tiêu Dương đã làm được.
Sơn Hà Thư Họa đã làm được.
Từ nay về sau hai chữ "Sơn Hà" sẽ nổi danh như cồn ở phố đồ cổ.
Trong tiếng thở dài liên tiếp, Chu Thạch Điển cầm chứng nhận công ty thư họa hai sao đã chuẩn bị sẵn cho Sơn Hà Thư Họa ra. Chu Thạch Điển trịnh trọng đưa cho Tiêu Dương. Trong giây phút Tiêu Dương nhận giấy chứng nhận, bên phía Sơn Hà Thư Họa lại vang lên tiếng hoan hô ầm ï.
Hắn thắng thật rồi!
Tây Môn Lãng không chờ đợi được nữa vọt lên trước, cúi đầu nhìn chữ "Vĩnh" của Tiêu Dương, lập tức ngây ngẩn.
Đồng thời, người của Liên minh Thư họa và Sơn Hà Thư Họa đều chạy đến vây xem. Ai cũng muốn biết, chữ "Vĩnh" khiến Chu Thạch Điển chỉ vừa nhìn đã nhận thua, rốt cuộc có bao nhiêu uy lực.
Mọi người đều nhìn đến ngây dại, ánh mắt càng lúc càng lấp lánh.
Trong lòng Chu Thạch Điển dâng lên cảm khái vô hạn. Một lúc sau, nhìn Tiêu Dương, vẻ mặt có chút chần chừ, cuối cùng ông mở miệng nói.
- Tiêu Dương, tôi có một thỉnh cầu, chữ này... có thể cho tôi không?
Chu Thạch Điển không nói đến chữ "bán", trong lòng ông, chữ này khiến cho ông cảm ngộ, ngàn vàng không thể mua được.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu.
- Đương nhiên không thành vấn đề. Nếu có thể, tôi hy vọng Chu lão có thể gia nhập Sơn Hà Thư Họa, cùng nhau tìm tòi tinh túy thư họa.
Tiêu Dương lại dám đào tường Liên minh Thư họa trước mặt mọi người.