Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 508 - Chương 510: Quật Khởi Và Chèn Ép!

Chương 510: Quật khởi và chèn ép! Chương 510: Quật khởi và chèn ép!Chương 510: Quật khởi và chèn ép!

Câu nói này của Tiêu Dương là một sự khiêu khích lớn đối với Liên minh Thư họa.

Sắc mặt Lý Vấn lập tức sâm xuống.

Trên thực tế, Chu Thạch Điển đã đến tuổi về hưu, hợp đồng của ông và Liên minh Thư họa đã hết hạn. Hai bên không hề có hợp đồng trên giấy mực, mỗi tháng Chu Thạch Điển đều cầm một số tiền lương cố định để ở lại Liên minh Thư họa. Điều này thoạt nhìn chẳng có vấn đề gì cả.

Liên minh Thư họa dĩ nhiên không thể ngờ lại có người dám cướp người của họ, hơn nữa, Lý Vấn có thể cảm nhận được, yêu cầu Tiêu Dương đưa ra đủ để khiến Chu Thạch Điển động lòng. Dù rằng số tiên Sơn Hà Thư Họa có thể trả cho ông ấy không nhiều bằng Liên minh Thư họa, nhưng đến cái tuổi như Chu Thạch Điển rồi, tiền tài chỉ là thứ yếu.

Ánh mắt không ít người xung quanh đều nhìn Chu Thạch Điển!

Quyền quyết định cuối cùng là ở Chu Thạch Điển!

Hôm nay, Tiêu Dương giành chiến thắng đã đủ tát cho Liên minh Thư họa một cái tát mạnh rồi. Nếu Chu Thạch Điển trụ cột của Liên minh Thư họa cũng đầu quân cho Sơn Hà Thư Họa, vậy thì hôm nay thể diện của Liên minh Thư họa biết để vào đâu. Nhất là lúc đầu họ còn châm chọc Tiêu Dương, nên giờ đây lại càng thêm xấu hổ.

Thần sắc Chu Thạch Điển quả nhiên lộ vẻ do dự.

Đây là một tin vô cùng chấn động.

Ông chỉ hy vọng có thể đột phá được chướng ngại của bản thân, đạt được cảnh giới cao hơn từ Tiêu Dương.

Chu Thạch Điển đã nói rõ quyết định của mình!

Đồng thời cũng hiểu rõ, Chu Thạch Điển rời khỏi Liên minh Thư họa là để lao về phía Tiêu Dương, còn chuyện có ở Sơn Hà Thư Họa hay không, ông không quan tâm.

- Tổng giám đốc Lý, mấy năm gần đây Liên minh Thư họa đối với tôi không tệ, tôi đều ghi khắc trong lòng, nhưng tôi đã đến cái tuổi này rồi, rất khó có thể xuất hiện được thứ đáng để tôi theo đuổi. Xin lỗi vì tôi không thể nào từ chối được.

Chu Thạch Điển gia nhập càng khiến người của Sơn Hà Thư Họa vui mừng gấp bội, đây là niềm vui thêu hoa trên gấm.

Cân nhắc một lúc, tâm mắt vẫn nhìn vào chữ "vĩnh" nọ, tâm thần vẫn chấn động như cũ, ánh mắt tràn đầy không nỡ, không nỡ với chữ, mà phần nhiều là khát khao, khát khao đuổi đến một cảnh giới cao hơn.

Ánh mắt của Chu Thạch Điển dời lên người Tiêu Dương, mang theo sự kinh thán vô cùng.

Một trận ồn àol

Trâm ngâm một lúc, Chu Thạch Điển đưa ra quyết định, xoay lại nhìn Lý Vấn, hít sâu một hơi, nói.

Mọi người vô cùng khiếp sợ.

Tiêu Dương mỉm cười đưa tay ra.

Danh gia họa tác bốn sao, đệ nhất thư pháp Minh Châu, trụ cột của Liên minh Thư họa chỉ nhánh Minh Châu, lại muốn đầu quân cho Sơn Hà Thư Họa.

Một già một trẻ, trước cửa Liên minh Thư họa, vỗ mạnh tay nhau. Không ai có thể ngờ, chàng thanh niên với khuôn mặt anh tuấn này lại có cảnh giới thư họa kỳ dị như vậy. Bắt đầu từ hôm nay, danh tiếng của Tiêu Dương chắc chắn sẽ vang vọng trong giới thư họa Minh Châu.

- Hoan nghênh ông, Chu lão.

Câu nói nhẹ nhàng này đem đến cho Chu Thạch Điển chấn động lớn.

Tiêu Dương cười nhạt, trong giọng nói chứa sự tự tin mãnh liệt.

Vì Sơn Hà Thư Họa có Tiêu Dương.

Tiêu Dương đưa Chu Thạch Điển đi thăm công ty Sơn Hà Thư Họa.

Chu Thạch Điển nhìn đại sảnh thư họa trước mặt, các họa sĩ đang trao đổi tâm đắc, thưởng thức các tác phẩm, thể hiện thái độ vô cùng tích cực. Điều này nói rõ một vấn đề, họ rất mong chờ vào ngày mai của mình.

Mang theo tâm trạng vui mừng trên suốt đường về, người của Sơn Hà Thư Họa quay về công ty rồi vẫn vui mừng như vậy, ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn Tiêu Dương.

- Có Chu lão gia nhập, chúng tôi sẽ nhanh chóng mở được thị trường ở Minh Châu thôi.

Chu Thạch Điển cảm thấy trong lòng dâng trào một loại khí phách đã lâu không xuất hiện.

- Xem ra, ông già như tôi cũng phải điên cùng các cậu rồi.

- Chu lão, giờ công ty chúng tôi tuy nhỏ, nhưng ai nấy cũng tràn đầy nhiệt tình. Một tháng trước chúng tôi còn đối mặt với nguy cơ đóng cửa nhưng giờ đã có lại sức sống. Hôm nay công ty một sao chúng ta được thăng cấp thành công ty hai sao. Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ có tư cách chia giang sơn với Liên minh Thư họa.

Với năng lực của Tiêu Dương, có lẽ sẽ thực sự phá được gọng sắt của Liên minh Thư họa. Dù Chu Thạch Điển bước ra từ Liên minh Thư họa nhưng cũng rất mong chờ cảnh tượng này.

Nhất chi độc tú không thể bằng bách hoa tê phóng.

Chỉ khi hình thành được thế cục cạnh tranh trăm hoa đua nở, thư họa Viêm Hoàng mới phát triển, mới có thể tiến bộ nhanh hơn. Chứ không phải là cục diện không thể nhúc nhích trong một ao tù nước đọng.

Phân chia giang sơn.

Tuy nhiên, lúc này trong mắt Chu Thạch Điển, chuyện này không phải không có khả năng.

Đúng là si tâm vọng tưởng!

Ông không ngờ người thanh niên này lại có dã tâm lớn như vậy. Nên biết, thị trường thư họa của Viêm Hoàng trên cơ bản đã bị Liên minh Thư họa lũng đoạn, hơn 90% thị trường đều bị Liên minh Thư họa chiếm giữ, muốn chia giang sơn với Liên minh Thư họa, tưởng dễ saol

Tiêu Dương cười ha hả, đưa Chu Thạch Điển đi về phía trước.

- Chu lão, bộ phận vẽ tranh chúng ta không có phòng làm việc riêng, chỉ có đại sảnh làm việc chung, ông không ngại chứ.

Chu Thạch Điển mỉm cười lắc đầu.

- Ngồi một mình chán lắm, thư họa ấy mà, mọi người phải cùng nghiên cứu, cùng tiến bộ mới được.

Chu Thạch Điển đến Sơn Hà Thư Họa, không hề cảm thấy có chút xa lạ khó thích ứng, mà rất nhanh chóng hòa hợp với đám người trẻ tuổi của bộ phận vẽ tranh. Đám thanh niên này tuy bút phong còn hơi ấu trĩ nhưng lại có tư duy sáng tạo của người trẻ khiến Chu Thạch Điển có thêm nhiều cảm ngộ. Có can đảm đưa ra suy nghĩ của mình, đây chính là nét đặc sắc nhất trong bộ phận vẽ tranh của Sơn Hà Thư Họa.

Ba ngày kế tiếp, tiết tấu sống hàng ngày của Tiêu Dương vô cùng đơn giản, sáng sớm đến Vũ Phong Quán, chỉ điểm một chút cho tiểu đội Tinh anh, tức giận hò hét, huấn luyện mấy tên ranh con kia. Sau đó, chiều lại đến Sơn Hà Thư Họa, cùng Chu Thạch Điển nghiên cứu thư họa.

Buổi tối lại trở về kiểm tra thành quả huấn luyện một ngày của tiểu đội Tinh anh, sau đó quay về quản lý đám nữ sinh của dãy A ký túc xá nữ. Khí khái của Tiêu đại gia, khiến vô số nữ sinh khuynh đảo.

Cuộc sống tự tại trôi qua, trận đấu nội bộ đầu tiên của tiểu đội Tinh anh đã chấm dứt.

Quân Thiết Anh lãnh đạm nói.

- Đây là danh gia đầu tiên rời khỏi Liên minh Thư họa, Liên minh Thư họa làm như vậy là để ngăn ngừa chuyện thế này lại xảy ra. Giết gà dọa khi.

Diệp Tang nhíu mày, vẻ mặt không tốt đẹp gì.

- Liên minh Thư họa này đúng là cũng trẻ con quá, lẽ nào danh gia rời khỏi Liên minh, thì không còn là danh gia nữa à?

- Với sức ảnh hưởng của Liên minh Thư họa, làm như vậy quả thật có thể làm danh tiếng của Chu lão trượt dốc.

Tiêu Dương khẽ nhăn trán.

Một già một trẻ nghiên cứu trao đổi với nhau chừng hai tiếng đồng hồ, Diệp Tang xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.

- Chu lão, ông vẽ trước đi, tôi ra ngoài một chuyến.

Không đợi Diệp Tang mở miệng, Tiêu Dương dường như lập tức hiểu ý, đứng dậy, cùng Diệp Tang bước ra khỏi bộ phận vẽ trang, đi vê phía phòng làm việc của Quân Thiết Anh, đẩy cửa. Hai ngày trước sau khi xác định cường giả của Thần tiên môn đã rời khỏi Minh Châu, Quân Thiết Anh đã khôi phục lại dung nhan vốn có, giương đôi mắt sáng nhìn về phía Tiêu Dương.

- Bên Liên minh Thư họa có hành động gì không?

Tiêu Dương hỏi. Hắn đoán Quân Thiết Anh tìm hắn là vì việc này. Sơn Hà Thư Họa đã giẫm lên vai Liên minh Thư họa, giờ Sơn Hà Thư Họa lại nổi lên như mặt ban trưa dưới mắt mình, một kẻ khổng lồ như Liên minh Thư họa sao có thể trơ mắt ngồi yên không thèm để ý.

Như vậy có thể nuốt trôi được cơ giận sao.

Quân Thiết Anh gật đầu, đứng lên nói.

- Liên minh Thư họa đã áp dụng chính sách đầu tiên rồi, dĩ nhiên là liên quan đến lão tiên sinh Chu Thạch Điển. Liên minh Thư họa đã tuyên bố với bên ngoài, không một cửa hàng nào trong Liên minh được nhận bất kỳ tác phẩm nào của Chu Thạch Điển nữa.

- Liên minh Thư họa muốn trực tiếp phong sát Chu lão?

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Chu Thạch Điển cũng cảm thấy bản thân như trẻ ra hai mươi tuổi, cả người tràn đầy sức sống. Điều này càng chứng tỏ lựa chọn của mình không sai, so với Liên minh Thư họa, Sơn Hà Thư Họa mới là nơi thích hợp với mình.

- Tiêu Dương, tôi lại vừa có một suy nghĩ mới, cậu đến xem thử đi.

Xế chiều, Tiêu Dương xuất hiện ở công ty Sơn Hà Thư Họa vô cùng đúng giờ. Chu Thạch Điển vừa mới chỉ bảo cho một thanh niên xong, ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Dương đi tới, lập tức vui vẻ:

- Chu lão, mấy ngày nay cực khổ cho ông rồi.

Bên Sơn Hà Thư Họa, Tiêu Dương có thể nói là đánh một trận thành danh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thành tích bán hàng của Sơn Hà Thư Họa đã bay lên như tên lửa. Đơn đặt hàng ngập trời, khiến cho người của Sơn Hà Thư Họa vừa vui mừng vừa đau khổ. Vui mừng vì tốc độ phát triển của Sơn Hà Thư Họa lại nhanh như mơ, không thể tin được. Đau khổ là vì phải tăng ca ngày đêm, yêu cầu chất lượng quá nghiêm khắc, từng đợt tác phẩm đại diện cho Sơn Hà Thư Họa được đưa ra ngoài.

TOP 3 là Trương Kiều Trí (Hư khí bát vân hậu kỳ), Lam Hân Linh (Hư khí bát vân trung kỳ), Lưu Nguyên (Hư khí thất vân trung kỳ), còn ba người đứng cuối là Á Kiệt (Hư khí lục vân trung kỳ), Phùng Tương (Hư khí lục vân trung kỳ), và Phong Dương cũng không thể tránh khỏi, cho dù vừa mới đột phá, nhưng vẫn chỉ là Hư khí ngũ vân trung kỳ.

- Không chỉ phong sát lão tiên sinh Chu Thạch Điển, ngoài ra, còn muốn phong sát Sơn Hà Thư Họa chúng ta. Phàm là khách hàng có lui tới chỗ chúng ta, dường như đều được người của Liên minh Thư họa liên hệ, chẳng hề có ý tốt, đã có vài khách hàng không cần tiền đặt cọc, hủy bỏ đơn đặt hàng. Dĩ nhiên đây đều là ý của Liên minh Thư họa.

- Sơn Hà Thư Họa vừa mới quật khởi, so với Liên minh Thư họa đúng là quá yếu.

Tiêu Dương trầm giọng nói.

- Tuy nhiên, bất kỳ một công ty thư họa nào muốn quật khởi, chắc chắn đều gặp phải sự chèn ép của Liên minh Thư họa. Sơn Hà Thư Họa không phải công ty đầu tiên, cũng không phải công ty cuối cùng. Lần này, Sơn Hà Thư Họa cũng phải đối mặt với vấn đề của tất cả các công ty thư họa muốn quật khởi khác. Đây là sự khiêu chiến, nhưng cũng là cơ hội. Họ không muốn để chúng ta quật khởi, chúng ta càng phải kiêu ngạo đứng lên!

Trong mắt Tiêu Dương lóe lên tia sáng.

- Không sai, từ lúc bắt đầu tiếp quản Sơn Hà Thư Họa, em đã chờ ngày này rồi.

Đôi mắt dịu dàng của Quân Thiết Anh cũng dần ánh lên tia kiên định.

- Lúc này đây, Sơn Hà Thư Họa phải phá xiềng xích, tạo ra lịch sử mới.

- Tôi chúc mọi người thành công.

Diệp Tang nhìn hai người không chút áp lực, cũng mỉm cười nói.

- Tang Tang, chị ở lại đây giúp tôi chứ.

Quân Thiết Anh mỉm cười ngọt ngào nhìn Diệp Tang.

- Dĩ nhiên rồi.

Diệp Tang không từ chối.

- Nhưng giờ tôi phải ra ngoài một chuyến.

Ánh mắt Diệp Tang nhìn Tiêu Dương.

- Sư huynh Vạn Pháp của tôi đã quay về, hơn nữa, không chỉ mình anh ấy quay về.

Nghe vậy, tinh thần của Tiêu Dương không khỏi chấn động.

Mạch Kiếm tôn có người đến, mình có thể không nhận tổ nhận tông sao?
Bình Luận (0)
Comment