Chương 511: Chuyện bất bình!
Chương 511: Chuyện bất bình!Chương 511: Chuyện bất bình!
Đặc biệt là Diệp Tang nói, lần này không phải mình Vạn Pháp trở vê. Nói vậy, chắc chắn là tiền bối tư cách cao của mạch Kiếm tôn cũng cùng trở về. Tiêu Dương kế thừa Tửu tiên bí điển, từ lúc biết Tửu tiên bí điển là tuyệt học của Thái bạch kiếm tiên mạch Kiếm tôn, Tiêu Dương đã coi mình là đệ tử của mạch Kiếm tôn.
Cho dù hiện tại mạch Kiếm tôn có sa sút chừng nào, mình đã gia nhập Kiếm tông thì không thể nào do dự.
- Khoảng một tiếng nữa Vạn Pháp sư huynh về đến, em phải đến sân bay trước.
Diệp Tang nhìn Tiêu Dương.
- Tối lại liên lạc.
Tiêu Dương gật đầu, sau khi Diệp Tang xoay người rời đi, Tiêu Dương nghiêng mặt mỉm cười.
- Đại tiểu thư, buôn bực mấy ngày rồi, chúng ta ra ngoài một chút đi.
Quân Thiết Anh dĩ nhiên không phản đối, khẽ vuốt cằm, chỉnh lại văn kiện trong tay. Tiêu Dương dịch dung đơn giản cho Quân Thiết Anh, cho dù xác định cường giả thần bí kia đã rời khỏi Minh Châu, nhưng vì tránh cơ sở ngầm của Thần tiên môn, Tiêu Dương vẫn lựa chọn phương pháp thỏa đáng.
- Tốn thời gian thảo luận như vậy, chỉ bằng trở vê chữa trị cho vài bệnh nhân còn thực tế hơn.
Sau khi hai chân Quân Thiết Anh được chữa khỏi, vẫn không ngừng bận rộn, làm gì có nhiều thời gian mà đi dạo phố như tối nay.
- Kiểu trao đổi y học theo dạng hình thức này có lợi ích gì chứ.
- Đây là giao lưu quyền thuật, mấy người dân nhỏ bé chúng ta không với tới được, cũng chẳng cần phải uổng phí tâm cơ mà đi thảo luận, cứ đi ăn xong dạo phố còn thực tế hơn.
Buổi giao lưu trao đổi y học giữa thành phố hai quốc gia đã diễn ra được ba ngày, trong ba ngày này, đài truyền hình Minh Châu đều tường thuật trực tiếp, Tiêu Dương cũng có ghé mắt nhìn vài lân, cảm thấy may mà không tham dự. Quả nhiên quá trình diễn ra giao lưu vô cùng nhàm chán, đại diện y học của hai bên thay nhau lên trình bày những quan điểm về y học được viết trong giáo trình, chẳng qua chỉ thảo luận mang tính tượng trưng thôi...
Suy nghĩ của Tiêu Dương rất đơn giản, cũng rất bình thường. Nhưng trong mắt người hiện đại thì lại rất không bình thường. Tiêu Dương cũng chẳng cố gắng che giấu. Dù sao sớm hay muộn một trong số những cô gái này cũng sẽ phát hiện sự tôn tại của một cô gái khác, đến lúc đó có như hỏa tinh đụng địa cầu hay không cũng còn khó nói.
Trong công ty có thể khôi phục diện mạo, ra ngoài dịch dung đơn giản cũng là chuyện chẳng khó khăn gì.
Hai chân giẫm trên đường, cảm giác vô cùng chân thực này khiến lòng Quân Thiết Anh cảm thấy vô cùng yên bình.
Nói chung là đã hình thức hóa đến cực điểm.
Hình tượng của Quân Thiết Anh lúc này là một cô bé nhỏ nhắn, dịu dàng động lòng người, khuôn mặt sau khi được Tiêu Dương xử lý đơn giản đã không thể dễ dàng nhận ra, còn bản thân Tiêu Dương cũng dịch dung một chút. Giờ hắn cũng được coi là người của công chúng rồi, ở phố đồ cổ, mọi người đều đã nghe câu chuyện Tiêu Dương đánh bại Liên minh Thư họa. Ngoài ra, giới tin tức vẫn có không ít ký giả muốn đào móc tin tức liên quan đến thần y Tiêu Dương.
Quân Thiết Anh cười thản nhiên.
Cả buổi tối Quân Thiết Anh vẫn duy trì sự hưng phấn, lập tức lôi kéo Tiêu Dương đi về phía trước, vẫn chưa bước đến gần đã nghe những tiếng sợ hãi vang lên, đồng thời còn có cả tiếng vỗ tay thưa thớt.
Lúc này Tiêu Dương và Quân Thiết Anh đã ngồi trong một nhà hàng, TV trong nhà hàng đang phát về buổi giao lưu y học. Tiêu Dương thoáng nhìn qua màn hình, không kìm được lắc đầu.
Hai người tìm một vị trí bước lên trước xem, đôi mắt Quân Thiết Anh lập tức chấn động.
Mười ngón tay của hai người dường như siết chặt lấy nhau, mối quan hệ của hai người đã sớm không nói cũng biết, cứ đến tự nhiên như vậy. Trải qua bao mưa gió đã giúp hai trái tim đến gần với nhau. Đương nhiên, điểm khác biệt là, trong trái tim của Quân Thiết Anh chỉ có một người, còn Tiêu Dương Tiêu trạng nguyên đến từ triều Đại Tống, cho dù đã thích ứng với thế giới này, nhưng sâu trong lòng vẫn mang tư tưởng của người Đại Tống, chưa từng nghĩ đến chế độ một vợ một chồng gì đó. Cho nên hắn cảm thấy qua lại với vài cô gái chẳng có gì là không thỏa đáng, chỉ cần hai bên yêu nhau, dù sao vẫn tốt hơn thời cổ đại hai bên chưa từng gặp mặt nhau đã phải cưới nhau dưới sự gán ghép của cha mẹ như thời phong kiến rồi.
- Phía trước có nhiều người quá.
Ngàn cân treo sợi tóc.
Lúc cô bé trông cây chuối, hai chân giữ một cái chén, đột nhiên, không cẩn thận, cái chén từ trên rơi xuống, vỡ trên mặt đất, vang lên tiếng loảng xoảng.
Con người dù sao cũng lương thiện, không ai muốn nhìn thấy một cô bé kiên cường như vậy ngã xuống đất. Ngã xuống từ độ cao như vậy, gấy xương coi như nhẹ nhất rồi.
Không thể phủ nhận, hiện tượng này dường như đã trải rộng khắp các thành phố Viêm Hoàng. Chưa đến mức lang bạc giang hồ thực sự, chưa đến lúc cùng đường, e là chẳng ai lại muốn con mình bị dày vò như vậy. Đương nhiên, cũng trừ vài trường hợp đặc biệt, những đứa trẻ này không phải con ruột, chẳng qua chỉ là công cụ bọn con buôn dùng để kiếm tiền.
Lúc này, một chiếc xe bánh mì dừng lại bên quảng trường, một người phụ nữ béo mập đi xuyên qua đám đông, lớn tiếng mắng chửi cô bé.
Đây là mấy người bán nghệ, lúc này đang biểu diễn mấy trò xiếc, và đó là hai cậu bé khoảng năm sáu tuổi. Nhìn hai cậu bé mặt mũi vô cùng kiên nghị, trên người còn lờ mờ nhìn thấy vết sẹo, trong lòng Quân Thiết Anh không kìm được nỗi bi ai.
- Mẹ nuôi, Tiểu Nghệ không cố ý, mẹ đừng trách Tiểu Nghệ.
Người phụ nữ béo lôi cô bé, cô bé đứng không vững suýt nữa thì ngã, cắn chặt môi không lên tiếng.
- Ngay cả màn biểu diễn nho nhỏ cũng phải làm hỏng vài lần, bà đây nuôi mày lớn như vậy có ích gì?
Loảng xoảng!
Cô bé được Tiêu Dương ôm vào lòng lúc này trong mắt không hề có tia vui vẻ, ngược lại còn vô cùng kinh hoàng, vội vàng giãy khỏi tay Tiêu Dương, cơ thể nhỏ nhắn đáp xuống đất, gương mặt mang theo nước mắt cúi người nói với mọi người:
- Các dì các chú, xin lỗi, Tiểu Nghệ đã có chút sai sót, Tiểu Nghệ sẽ biểu diễn lại lần nữa ạ.
- Cái con nhóc ăn uống phí cơm này.
Cùng với tiếng kêu hoảng hốt của mọi người, cô bé như giật mình, cơ thể run lên, cả người từ trên mặt bàn cao cũng nghiêng xuống, một chiếc chén khác đã vỡ tan trên mặt đất. Mắt nhìn thấy cô bé sắp ngã xuống, cậu bé bên cảnh chẳng biết phải làm như thế nào...
Lúc này đám đông vây xem mới thở phào nhẹ nhõm.
Xôn xaol
Trong đám đông, một bóng người nhanh chóng xuất hiện, ôm lấy cô bé.
Cậu bé tuổi lớn hơn cô bé một chút chủ động bước ra.
- Đều do con không tốt, mẹ đừng trách Tiểu Nghệ.
- Mày cũng là một cái thùng cơm! Mày tưởng bà đây sẽ không trách tội mày à?
Người phụ nữ mập rít lên với cậu bé.
Cậu bé này cùng lắm sáu bảy tuổi, lập tức câm như hến, nhưng bước chân vẫn kiên định đứng trước mặt cô bé không di chuyển, dường như muốn dùng đôi vai không đủ rộng của mình để che mưa che gió cho cô bé này.
- Tiểu Phàm ca ca, chuyện này không liên quan gì đến anh, anh mau tránh ra đi.
Cô bé lo lắng lên tiếng, dường như đang nghĩ đến tình cảnh không mấy tốt đẹp.
Quả nhiên, người phụ nữ mập vén tay áo lên.
- Hai đứa ranh con tụi mày giỏi lắm, muốn làm phản đúng không. Hôm nay bà đây nghỉ bán một tối, cũng phải dạy dỗ hai đứa không biết trời cao đất dày tụi mày một trận.
Lúc này, Quân Thiết Anh nhíu mày, đi đến nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.
- Anh ơi, anh đi đi, đừng quản chúng em, đi đi.
Cậu bé dường như cũng nghĩ đến một hậu quả kinh khủng, vội vàng khóc lóc nói với Tiêu Dương.
- Không phải, không phải, mẹ nuôi, con không quen người này, con không quen anh ấy.
Cô bé biến sắc, vội vàng lắc đầu, liên tục giải thích.
- Hừ! Bà đây còn nói sao hôm nay mày cứ sai sót mãi, có phải sớm đã thông đồng với thằng nhóc này, muốn phá bà đây đúng không?
Hình ảnh dừng lại.
Khi cái tát còn cách mặt bé trai chừng vài cm, thì không thể động đậy được nữa.
Một bàn tay xuất hiện, như gọng sắt giữ lấy tay người phụ nữ béo.
Người phụ nữ béo biến sắc, giấy giụa, nhưng căn bản phát hiện không thể giãy giụa ra khỏi bàn tay kia được, lập tức ngẩng đầu, gào rít.
- Thằng nhóc thối, mày rảnh rỗi xen vào chuyện người khác à?
Tiêu Dương cau mày nhìn người phụ nữ, lạnh nhạt nói:
- Cho dù là dạy con, cũng không cần phải dùng cách bạo lực như vậy.
- Liên quan gì đến mày.
Người phụ nữ béo liếc nhìn Tiêu Dương, dường như nhớ ra gì đó, hung hăng nhìn chằm chằm cô bé kia, ánh mắt sắc như dao.
Bộp!
Với lực độ của cái tát này, e rằng cậu bé phải gãy mấy cái răng mất. Mọi người có đủ các suy nghĩ, đương nhiên, phần nhiều là cảm thấy phẫn hận trước hành động dã man của người phụ nữ mập này. Mắt thấy bàn tay phì nộn của chị ta sắp đánh xuống mặt cậu bé trai, trong đám đông không kìm được tiếng hét kinh hãi.
Nghe vậy, hầu hết mọi người đều lắc đầu, cho dù bất mãn với hành động của người phụ nữ mập này, nhưng đây là chuyện nhà người ta. Huống hồ, thời buổi này đi lo chuyện người ta chẳng được lợi gì, ai biết đây có phải là khổ nhục kế người ta biểu diễn để giành được sự đồng tình của người khác hay không.
- Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy người lớn dạy con nít à? Tản cả đi, có gì hay ho đâu mà nhìn?
Ánh mắt người phụ nữ mập đảo qua xung quanh, không nhịn được nhếch miệng nói,
- Em bé, em đừng sợ, nếu như anh ấy đi, em sẽ bị người phụ nữ này đánh, anh ấy đang giúp em đấy.
Nhưng, lời vừa dứt, hai mắt cô bé đã đỏ ửng, nghẹn ngào nói.
- Cầu xin các anh chị mau đi đi, nếu không, bọn em sẽ thảm hơn đấy.
Tiêu Dương nghe xong lòng trắc ẩn càng nhiều thêm. Hắn không hiểu, rốt cuộc cô bé này đã trải qua chuyện gì mà lại sợ hãi như vậy. Lúc này Tiêu Dương đã nghe rõ ý của hai đứa bé, nếu tối nay mình xía vào chuyện này, hai đứa bé tạm thời thoát được một kiếp, nhưng mình vừa rời đi, chúng sẽ bị đối xử tàn khốc hơn.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dương không khỏi mà hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hất tay, người phụ nữ béo lảo đảo lui ra sau mấy bước, suýt thì ngã sấp xuống. Lúc này, trong chiếc xe bánh mì bên cạnh quảng trường, mấy người đàn ông tráng kiện lao đến.
Thấy thế, sắc mặt cô bé và cậu bé càng trắng bệch. Đám đông vây quanh dường như thấy xảy ra chuyện lớn, không ít người nhát gan vội tản đi, sợ bị dính vạ vào thân, đương nhiên cũng không ít người từ phía xa vây đến xem.
Người phụ nữ béo sắc mặt dữ tợn, chỉ vào Tiêu Dương tức giận mắng một tiếng.
- Thằng ranh, mày thích xen vào chuyện của người khác à? Bà đây nói mày biết, không phải chuyện gì mày cũng lo được đâu. Tối nay bà đây cho mày biết tay!
Quân Thiết Anh kéo tay một đứa bé, Tiêu Dương bước lên trước, lông mày nhíu lại.
- Nếu đã như vậy, tôi càng phải quản chuyện bất bình này.