Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 510 - Chương 512: Người Làm Chuyện Ác Sẽ Bị Trời Phạt!

Chương 512: Người làm chuyện ác sẽ bị trời phạt! Chương 512: Người làm chuyện ác sẽ bị trời phạt!Chương 512: Người làm chuyện ác sẽ bị trời phạt!

Chuyện bất bình trong thiên hạ quá nhiều, chẳng ai có thể quản hết được. Ứng với câu, nơi có người chính là giang hồ, nơi có giang hồ phải có ân oán. Có điều, mình vừa hay đụng phải chuyện này, hơn nữa ánh mắt kiên cường không phù hợp với tuổi tác của hai đứa bé này đã làm Tiêu Dương động lòng trắc ẩn.

Chuyện bất bình này, hắn cứ muốn quản đấy.

- Thằng khốn, mày đúng là chán sống rồi.

Người phụ nữ béo rít lên một tiếng, phất tay.

- Phế một tay nó cho bài

Lời vừa dứt, mấy tên đàn ông tráng kiện nọ đều xông lên.

Đều là mấy tên cậy mạnh ra uy, trước mặt Tiêu Dương chẳng qua chỉ là mấy con kiến hôi. Đương nhiên, trước ánh mắt những người ở đây, Tiêu Dương không thể có biểu hiện quá mức kinh hãi thế tục, mà chỉ ứng phó vài chiêu bình thường, sử dụng vài kỹ xảo để đánh mấy tên này ngã xuống đất.

Đám đông xung quanh lập tức reo hò ủng hộ.

- Thằng nhóc này đến gây rối.

Lời vừa dứt, sắc mặt hai đứa trẻ dường như tái nhợt, gân như có thể nhìn thấy rõ sự e ngại trong mắt hai đứa. Cánh tay nhỏ bé run rẩy, dưới ánh mắt dữ tợn của người đàn ông gầy gò, hai đứa bé bất giác bước về phía đó...

- Vợ ơi, xảy ra chuyện gì vậy?

- Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm, tối nay chúng ta không diễn nữa, theo ba về đi.

- Chậc chậc, cậu này chắc có học võ, mấy người to cao vậy mà không đánh lại một mình cậu ấy.

- Ông là cha ruột của hai đứa trẻ này sao?

- Đánh hay lắm, con mụ béo kia đúng là không phải người, hai đứa bé này chẳng biết sao lại rơi vào tay mụ ta.

- Đợi một chút.

Thấy đồng bọn bị đánh ngã, sắc mặc người phụ nữ béo càng khó coi, đồng thời kiêng ky liếc nhìn Tiêu Dương. Lúc này một người đàn ông gầy gò từ trong xe chạy ra, đến bên cạnh mụ béo.

- Chắc là lũ buôn người đấy.

Người đàn ông gầy gò thoáng nhìn đám đàn ông bị đánh ngã xuống đất, sắc mặt khẽ biến, ánh mắt không nhìn Tiêu Dương, mà nhìn hai đứa nhỏ.

- Liên quan gì đến cô? Tiểu Phàm, còn không mau dắt em gái về đây.

Vẻ mặt mụ béo oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Cậu bé tên Tiểu Phàm lúc này giữ chặt tay em gái. Nhìn em gái lúc này đã vô cùng hoảng sợ, ánh mắt Tiểu Phàm lóe lên tia do dự, trong lòng không ngừng đấu tranh.

Quân Thiết Anh gọi hai đứa, cất bước tiến lên, nhìn người đàn ông gầy gò, nhướn mày nói:

Người đàn ông gày gò chau mày.

Giọng nói đột nhiên sẳng giọng vài phần. Người đàn ông gầy gò nhếch miệng cười.

Cô bé khuôn mặt đây nước mắt cũng theo anh trai quỳ trước mặt Quân Thiết Anh.

Quân Thiết Anh nói.

- Em với em gái không phải con ruột của hai người đó. Từ lúc tụi em bắt đầu có ký ức, thì đã ở chỗ họ rồi, nhưng họ toàn đánh em với em gái, ép tụi em luyện tập, bọn em làm gì sai, là bị họ đánh đập tàn bạo.

- Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Sắc mặt người đàn ông gầy gò và người phụ nữ béo không ngừng thay đổi, giọng nói chói tai của mụ béo vang lên.

Mặc dù những chuyện thế này bình thường cũng nghe thấy nhiều, nhưng tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Lúc này, tất cả những người vây xem đều xôn xaol

- Giờ tôi đang nghi ngờ các người là những kẻ mua bán trẻ em.

Tiêu Dương vội bước lên, đỡ hai đứa bé dậy.

- Đừng khóc, đừng hoảng, có chuyện gì cứ nói với anh chị, chắc chắn sẽ không có ai có thể bắt nạt các em đâu.

Có lẽ vừa nãy Tiêu Dương đã đánh ngã được mấy người đàn ông kia nên để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bọn trẻ, tiểu Phàm lập tức lau nước mắt, nức nở nói.

- Cô là ai, ông đây làm gì phải báo cáo với cô à? Hừ! Cho dù Tiểu Nghệ Tiểu Phàm không phải con ruột của chúng tôi, nhưng chúng do một tay tôi nuôi lớn, cô bé, tôi khuyên cô bớt xen vào việc người khác đi. Tiểu Phàm, đi!

Thay đổi trong nháy mắt làm không ít người đều ngẩn ra.

- Chị, chị cứu bọn em với, chúng em không muốn quay về chỗ ông ta nữa.

Quân Thiết Anh nhíu mày, vừa mới chuẩn bị lên tiếng. Lúc này, Tiểu Phàm đột nhiên quỳ xuống trước mặt Quân Thiết Anh, ánh mắt mang theo van nài.

- Tiểu Phàm, mày nói bậy bạ gì đó! Bà đây chẳng phải vì muốn tốt cho anh em bọn mày, nếu bọn mày không thành thạo nghề gì, làm sao sinh tồn, bà đây lấy gì mà nuôi đám ranh con tụi mày chứt

- lm miệng!

Ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Dương hung hăng lướt qua người ả béo, lạnh nhạt nói:

- Bà có tin, bà nói thêm nửa câu, tôi làm cho bà vĩnh viễn không nói chuyện được nữa không!

Tiêu Dương vô cùng oán hận loại người này.

Mụ béo lập tức im thin thít.

- Tối nay em gái sai sót, cũng vì mấy ngày trước biểu hiện không tốt, không được ăn cơm, đói quá mới vậy.

Tiểu Phàm khóc nói.

- Mỗi ngày họ đều lái xe đưa bọn em đi biểu diễn ở những quảng trường của các thành phố, sau khi biểu diễn xong, lại đến thành phố khác. Em và em gái từng muốn bỏ trốn, nhưng có một lần sau khi bọn em cầu cứu một người qua đường, người qua đường đó không cứu bọn em, mà em và em gái còn bị đánh một trận.

Đôi mắt Tiêu Dương cũng không kìm được lóe lên sát khí, đột nhiên cất bước tiến lên, một tay nhấc một trong hai người lên, mắt trợn to, như sát thần trên đời. Dưới tiếng cầu xin tha thứ, Tiêu Dương vẫn hung hăng ném mạnh hai người xuống đất.

- Đáng chết!

Làm nhiều việc ác!

Vô pháp vô thiên!

Trong đầu mọi người đều tưởng tượng ra hình ảnh, một thiếu nữ vốn xinh đẹp như hoa, đang tuổi hoa niên tươi đẹp, giữa đêm, bị phế hai tay hai chân, nhưng không thể chết, mà bị người ta vứt trong một cái thùng chật hẹp, chỉ để lộ ra cái đầu tóc tai bù xù, sau đó bị nhốt trong nhà ma ở nơi dị quốc u tối...

Nhưng phàm là người, đều không thể nào coi rẻ mạng người như vậy.

Tiểu Phàm đột nhiên nổi điên, hai tròng mắt đỏ phừng nhìn chằm chằm người đàn ông gầy gò, trong giọng nói mang theo sự hoảng sợ và kinh hãi cực độ.

- Tôi đã tận mắt chứng kiến... ông chặt tay chặt chân chị Tiểu Phụng đang còn sống sờ sờ, ông... ông còn nói sẽ đem chị đi bán ở nhà ma Philippines, chắc chắn bán được giá caol

- Tôi không muốn bị chặt hai tay hai chân, tôi không muốn phải đi nhà mai

Giọng Tiểu Nghệ sợ hãi khóc rống lên.

Từng chữ kinh trời lở đất!

Lúc này, tất cả mọi người đều chấn động, sau đó là cảm giác phẫn nộ mãnh liệt thay thế.

Đúng là táng tận lương tâm!

Nếu những gì Tiểu Phàm nói là thật, thì đám buôn người này đáng bị trời tru đất diệt!

Bọn chúng không phải là người!

- Gạt người!

- Tiểu Phàm Tiểu Nghệ, các con hiểu lâm ba rồi. Tuy bình thường ba hơi nghiêm khắc với các con một chút, nhưng chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho bọn con, các con ngoan ngoãn nghe lời, lớn lên chẳng phải có một nghề thành thạo, không lo phải chết đói ngoài đường sao.

Người đàn ông gầy gò chuẩn bị lên tiếng mắng to, liền bị Tiêu Dương liếc mắt nhìn chằm chằm, không dám tiếp tục nữa, hít sâu một hơi, khẩu khí hòa hoãn, mỉm cười nói.

- Mày còn nói bậy, cẩn thận tao...

Trong lòng hai đứa bé năm sáu tuổi này đã bị một bóng đen cực lớn bao phủ.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng, chẳng trách, lúc mình vừa ra tay, hai đứa bé lại lộ ra ánh mắt sợ hãi như vậy.

CrắckI!

Tiếng xương gãy vang lên.

Đồng thời tiếng kêu rên vang lên, hai người không ngừng lăn lộn trên mặt đất...

Tiêu Dương không để cho chúng chết thoải mái như vậy được.

Tiêu Dương không thể nào tưởng tượng nỗi Tiểu Phàm Tiểu Nghệ đã trải qua những ngày tháng u tối đó như thế nào. Chắc chắn ngày nào chúng cũng phải chịu đựng sợ hãi, ngày nào cũng sợ khi nào thì đến lượt mình bị chặt hai tay hai chân, nhốt vào nhà ma u tối kia...

Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút của cúng đều sống trong nỗi khủng hoảng vô tận. Cho dù là bất kỳ ai có lương tri, lúc này đêu cảm thấy vô cùng đau lòng.

Tiểu Phàm là một nam tử hán, trên mặt tuy đầy nước mắt, nhưng không khóc thành tiếng. Còn Tiểu Nghệ lúc này nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp kia, sớm đã khóc to, nhào vào bờ vai gầy yếu của Tiểu Phàm. Tiểu Phàm dùng bả vai gây của mình để đỡ lấy em gái.

- Súc sinh! Đúng là một đám súc sinhl

- Đúng là đồ tểi

- Mau báo cảnh sát, không thể để đám buôn người này trốn thoát.

Lúc này, mụ béo và người đàn ông gây dù muốn chạy trốn cũng bất lực. Bọn họ đã bị cú ném của Tiêu Dương làm gãy xương, lúc này đang đau đớn la hét, lăn lộn trên mặt đất.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.

- Những gì Tiểu Phàm vừa nói, có phải sự thật không?

Mụ béo kêu la, đồng thời giọng chói tai rít lên.

- Cái thằng con hoang đó vu oan chúng tôi, chúng tôi chưa từng làm chuyện đó.

Mụ béo này không ngu, nếu thừa nhận, vậy thì tội danh rất lớn. Không có chứng cứ, ai tin lời một đứa trẻ chứ.

- Tôi không nói dối! Tôi không nói dối!

Tiểu Phàm lớn tiếng nói, vô cùng kích động.

Quân Thiết Anh đi lên trấn an nó.

- Không sao, anh chị tin là em không nói dối.

- Hừ! Rốt cuộc đứa bé có nói dối không, cứ chờ cảnh sát tới, bà đi mà nói với cảnh sát ấy.

Mọi người vây xem đều chỉ trích. Nhưng, cũng có người lo lắng nhíu mày.

- Người như vậy còn sống trên đời chính là tai họa, ai nấy đều có thể thấy, đứa trẻ này chắc chắn không nói dối, nhưng không có chứng cứ chứng minhl! Sợ là hai người này chẳng bao lâu sẽ được thả ra, vậy còn hại bao nhiêu người nữa chứ!

Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng lạnh lùng, chậm rãi tiến lên vài bước, lạnh lùng nhìn mụ béo, đột nhiên đưa tay ra, bóp yết hầu của mụ, cả người mụ béo lập tức không ngừng giấy giụa, nhưng sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, dường như không thể nào thở được nữa, mắt cũng lóe lên tia sợ hãi, hai chân không ngừng đạp mạnh.

- Nói, các người có làm không!

Tiêu Dương sắng giọng quát tên đàn ông gầy gòi

Tên đàn ông gầy gò rùng mình, nhìn tình trạng thảm hại của mụ béo, im lặng, nhưng lại quyết tâm, lắc đầu nói.

- Không! Chúng tôi chưa từng làm.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lùng híp lại, nhìn chằm chằm tên đàn ông gầy gò.

- Mày tâm địa sắt đá thật đấy!

BịchI

Tiêu Dương dĩ nhiên sẽ không giết mụ béo giữa phố, nhưng hung hăng đá lên người gã đàn ông gầy gò dĩ nhiên không tránh được tiếng rên la. Mụ béo dường như đau đớn đến mức sắp hôn mê. Lúc này, phía xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

- Cảnh sát tới.

Mọi người xung quanh đồng loạt nói.

Đáng tiếc, hai người này vẫn chưa thừa nhận tội trạng của mình, cảnh sát đến dẫn chúng đi cũng chẳng xác lập tội danh gì, cùng lắm chỉ bị kiện vì ngược đãi trẻ em...

Hy vọng cảnh sát có thể thông qua dấu vết điều tra rõ chân tướng, để hai tên buôn người kia phải chịu án.

Nghe thấy tiếng xe cảnh sát, sắc mặt người đàn ông gây gò thoáng lộ ra tia vui mừng.

Gã tình nguyện đối mặt với cảnh sát, chứ không muốn bị tên ma vương này hành hạ nữa.

Ánh mắt Tiêu Dương cũng lóe lên tia không cam tâm như những người xung quanh, thở dài.

- Nếu cảnh sát đã đến, vậy thì giao cho cảnh sát vậy.

- Bà đây sẽ tố cáo mày, cứ chờ đấy!

Mụ béo vẫn gào rít.

Tiêu Dương lạnh lùng liếc nhìn hai người.

- Đừng tưởng vì không có chứng cứ mà không có cách gì với các người. Nói cho các người biết, các người làm gì, ông trời đều nhìn đấy. Người làm chuyện ác sẽ bị trời phạt.

Người làm chuyện ác sẽ bị trời phạt!

Hai người chẳng ai thèm để ý. Nếu câu này thật sự hữu dụng, thì đã không có nhiều người làm việc ác như vậy.

Cũng giống câu,'Làm nhiều việc ác, sớm muộn cũng bị báo ứng". Báo ứng, cái thứ mờ mịt đó, ai thèm tin chứ.

Lúc này, xe cảnh sát đã tới gân, dừng bên quảng trường, một nhóm cảnh sát lao vê phía bên này.

- Ai đã báo cảnh sát?

Một tiếng hét vang lên.

Đám người chung quanh đều tản ra, nhưng, không đợi cảnh sát làm rõ tình huống, đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi vang lên giữa đám đông.

- Hả, cái gì vậy?

Không ít người ngẩng đầu lên.

Đồng tử chấn động.

Trên đỉnh đầu, giữa bầu trời đêm, xuất hiện một chấm sáng màu xanh.

- Cái gì rớt xuống vậy...

- Sao băng à?

- Mau tránh raI

Mọi người đều lui ra sau, ánh mắt nhìn chằm chằm ánh sáng màu xanh trên trời rơi xuống...

Trong nháy mắt đã rơi vào tâm mắt mọi người.

- Là lửa! Mọi người chấn động.

Ngọn lửa từ trên trời rơi xuống.

- AI

Người đàn ông gầy mở to hai mắt, hoảng sợ kêu lên, gã cảm giác, vị trí ngọn lửa rơi xuống là gã.

Trong nháy mắt, ngọn lửa đã phủ xuống.

Tất cả mọi người đều không ngờ, trong nháy mắt đó, cả người đàn ông gầy gò và mụ béo cả người đều bị lửa đốt.

Tiếng kêu rên vang lên.

Cả quảng trường ai cũng sững sờ.

Trong đầu hiện lên câu nói của Tiêu Dương...

Kẻ ác, sẽ bị trời trừng phạt.
Bình Luận (0)
Comment