Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 511 - Chương 513: Không Thể Trả Lời!

Chương 513: Không thể trả lời! Chương 513: Không thể trả lời!Chương 513: Không thể trả lời!

Ngoài "kẻ ác bị trời trừng trị”, tất cả mọi người trên quảng trường đều không thể dùng câu gì để hình dung cảnh tượng trước mắt. Ngọn lửa thần kỳ từ trên trời rơi xuống, mà ngọn lửa ấy lại rơi thẳng lên người gã đàn ông gầy gò và mụ béo.

Là ông trời trừng trị họ!

Không ít người vây xem đều cảm thấy vui sướng, để trời trừng trị họ, còn hơn để cảnh sát đem đi, rồi lại thả chúng ta. Đồng thời, trong lòng không ít người có chút hoảng hốt, đều nghĩ đến bản thân mình, yên lặng khẩn cầu, sợ mình cũng bị trời phạt.

Tuy câu trời phạt này được nói nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người tận mắt nhìn thấy trời phạt.

Cảnh này khiến xung quanh đều yên tĩnh.

Tiếng rên thảm thiết vang lên chói tai, hai người đầy lửa lăn lộn trên đất. Tiếng kêu rên như hồi chuông cảnh báo trong lòng mọi người...

Không nên làm việc ác, nếu không sẽ bị trời phạt.

- Mau, mau cứu hỏa.

Quân Thiết Anh liếc nhìn Tiêu Dương.

- Cảm ơn anh, cảm ơn chị.

- Đúng là người ác tự nhiên có trời xử lý.

Tiêu Dương cười cười không nói.

Sau đó là cảnh sát điều tra chuyện liên quan đến tối nay.

Lúc này, đột nhiên tiếng ọc ọc vang lên.

Đám cảnh sát vừa đến dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy có hai người bị cháy, đương nhiên không thể không cứu, đều cố gắng nghĩ cách dập lửa, nhưng tới khi nối được với ống nước để dập hết lửa, hai người trong đống lửa đã không thở nữa rồi.

Lúc này Tiểu Phàm như tỉnh khỏi giấc mộng, kéo em gái quỳ dưới chân Tiêu Dương. Tiêu Dương cản hai đứa bé lại, cười nhạt nói:

Những dân chúng vây xem đều khai như nhau, tuy nhiên cách nói trời phạt không được cảnh sát chấp nhận, có điều, bản thân cũng không nghĩ được cách nào khác để giải thích. Còn vê phần Tiêu Dương, lúc cảnh sát thẩm vấn Tiêu Dương và hai đứa trẻ, một cú điện thoại gọi đến, sau khi vị cảnh sát dẫn đầu nhận điện thoại, lập tức cúi chào với Tiêu Dương, sau đó nhanh chóng dẫn đồng bọn của tên buôn người rời khỏi hiện trường.

Xe cứu hộ 120 chạy đến đưa hai người đi mang tính tượng trưng.

- "Trời" này ở gần ngay trước mắt nhỉ.

- Đi, chị dẫn các em đi ăn, vừa ăn vừa nói.

Tiêu Dương nhìn xe cảnh sát rời đi, cảm thán.

Tiểu Nghệ chân chờ, nhìn anh trai.

- Tiểu Phàm Tiểu Nghệ, hai người ác kia đã bị trời đưa đi rồi, sau này các em không sợ bị họ giày vò nữa.

Quân Thiết Anh ngẩn ra, nhìn bụng Tiểu Nghệ, thấy vẻ xấu hổ trên khuôn mặt chưa khô nước mắt, không khỏi mỉm cười, kéo Tiểu Nghệ.

Dĩ nhiên là liên quan đến những gì chúng đã trải qua.

Quân Thiết Anh sờ đầu Tiểu Phàm, một tay kéo đứa bé, đi về phía khu phố ăn uống bên cạnh quảng trường.

- Sớm biết vậy thì đã không để trời phạt hai kẻ ác kia rồi.

- Chị, sau này em có tiền rồi, chắc chắn em sẽ báo đáp anh chị.

Tiêu Dương dĩ nhiên không có ý kiến gì.

Thần sắc Tiểu Phàm hơi do dự, một lát sau, nhìn Quân Thiết Anh chăm chú, nói:

- Chị, em muốn.

- Hai em có muốn ở với chị không?

Quân Thiết Anh mỉm cười kéo tay hai đứa nhỏ.

- Đứa bé ngốc.

Quân Thiết Anh trầm tư một lúc, nhìn Tiêu Dương,

- Hay là... để bọn nhỏ ở lại Sơn Hà Thư Họa, bình thường có thể cho người chăm sóc chúng, sang năm tìm một ngôi trường cho chúng đi học.

Cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên.

Hai đứa bé ăn uống no say một trận, vẻ mặt cũng thay đổi nhiều, hồi phục lại chút tinh khôi. Quân Thiết Anh cười ngọt ngào, Tiểu Phàm Tiểu Nghệ cũng không nhút nhát nữa, nói cũng nhiều hơn. Tuy chỉ mới sáu bảy tuổi, nhưng chúng lại trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác rất nhiều.

Tiêu Dương nhíu mày.

Không có bất kỳ đầu mối gì.

Hai đứa trẻ thất lạc người nhà, dù Quân Thiết Anh hỏi rất kỹ, nhưng hai đứa trẻ cũng không thể nói được ba mẹ chúng là ai, chứ đừng nói đến chuyện đi tìm họ.

Tiểu Nghệ mở miệng đầu tiên, còn Tiểu Phàm thì khẽ nhíu mày.

- Tiểu Phàm, em không muốn à?

Quân Thiết Anh hỏi.

- Không phải, em chỉ đang nghĩ...

Tiểu Phàm nghiêng đầu,

- Đây là anh, vậy chị phải là chị dâu mới đúng.

Tiêu Dương và Quân Thiết Anh đều sửng sốt, nửa ngày sau mới nhìn nhau cười.

Quân Thiết Anh chỉ vào trán Tiểu Phàm, cười nói.

- Quỷ con.

Hai đứa cùng cười rộ lên.

- Em là Tiêu Tiểu Phàm.

- Em là Tiêu Tiểu Nghệ.

Là Tiêu Dương cho chúng một cái họ, giống như cha của chúng vậy. Bắt đầu từ thời khắc này, ánh mắt hai đứa trẻ nhìn Tiêu Dương hoàn toàn khác.

Dòng họ đối với bất kỳ người nào ở Viêm Hoàng, cũng vô cùng thần thánh.

Quả nhiên, nghe xong, Tiểu Nghệ Tiểu Phàm, đồng thời cúi đầu.

Trong xe vô cùng yên tĩnh.

- Họ Tiêu.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Tiểu Nghệ Tiểu Phàm đồng thời ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Tiêu Dương vừa lái xe, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng nói.

- Tiểu Nghệ Tiểu Phàm, bắt đầu từ hôm nay, các em theo họ Tiêu giống anh.

Ánh mắt Tiểu Phàm trở nên kích động, cầm tay Tiểu Nghệ.

- Em gái, chúng ta có họ rồi, chúng ta có họ rồi! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta họ Tiêu!

Trong xe, Quân Thiết Anh đột nhiên hỏi, tuy nhiên, vừa nói xong, Quân Thiết Anh lập tức hối hận, Tiểu Nghệ Tiểu Phàm, ngay cả cha mẹ là ai còn không biết, với tính cách của hai tên buôn người kia, càng không thể nói họ của chúng.

- Đúng rồi, Tiểu Nghệ Tiểu Phàm, họ của các em là gì?

Hẹn xong chỗ gặp mặt, mấy người dạo một lát, Tiêu Dương lái xe đưa ba người trở vê công ty Sơn Hà Thư Họa trước.

Vạn Pháp đã đến.

Sau khi mua cho hai đứa trẻ vài bộ đồ mới, Tiêu Dương nhận được điện thoại của Diệp Tang.

Có thêm hai đứa trẻ gia nhập, buổi dạo phố trở nên vui vẻ hơn nhiều. Không biết là do Quân Thiết Anh trời sinh có sức hút hay do ban nãy Tiêu Dương vừa mới dạy dỗ hai kẻ ác kia làm hai đứa trẻ dù ít dù nhiều cũng hơi sợ hãi, mà hai đứa trẻ cứ dính chặt lấy Quân Thiết Anh, khiến Quân Thiết Anh chọc Tiêu Dương là không có duyên với trẻ con.

Sau khi Tiêu Dương đưa họ về Sơn Hà Thư Họa, liền lái xe đến nơi đã hẹn với Diệp Tang.

Trong một nhà hàng cao cấp.

Lúc Tiêu Dương cất bước đi vào, báo tên Diệp Tang, một nhân viên dẫn hắn đến trước cửa một phòng bao riêng tương đối xa rồi rời đi. Tiêu Dương thở nhẹ một hơi, gõ nhẹ cửa phòng bao riêng.

Cửa mở ra, Diệp Tang xuất hiện trước mặt Tiêu Dương.

- Tang Tang sư muội.

Diệp Tang nhìn Tiêu Dương, ánh mắt hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã thu lại, mỉm cười.

- Vào đi!

Lúc Tiêu Dương cất bước đi vào phòng bao riêng, dường như cảm thấy có một thanh kiếm sắc đang đâm về phía mình.

Là một ánh mắt!

Tiêu Dương nương theo ánh mắt nhìn lướt qua.

Chiếc bàn tròn chính giữa phòng bao riêng, có một ông cụ mặc trường bào màu đen đậm đang nhìn mình. Ánh mắt hai người chạm nhau.

Đồng tử Tiêu Dương khẽ co rút. Cho dù ánh mắt của đối phương vô cùng sắc bén, nhưng lúc này Tiêu Dương giống như Thái cực bát quái dung nạp vạn tượng, đứng yên đó, nhìn ông cụ áo đen không chút yếu thế.

Sát thủ Vạn Pháp, lúc này đang ngồi bên cạnh ông cụ.

Ông cụ này có lẽ chính là tiền bối Kiếm Tông đi cùng Vạn Pháp.

Diệp Tang bước lên, vẻ mặt cung kính.

- Thiên Cửu Tôn Tọa, anh ấy là Tiêu Dương.

Đồng thời, Diệp Tang quay sang nói với Tiêu Dương.

- Tiêu Dương, đây chính là một trong những Tôn Tọa của mạch Kiếm Tông chúng ta, Thiên Cửu Tôn Tọa!

Tiêu Dương hiểu ánh mắt của Diệp Tang, hình như hy vọng mình đừng ngang ngạnh quá. Tiêu Dương là người không có thói quen cúi đầu, vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh khoát tay về phía Thiên Cửu Tôn Tọa.

- Tiêu Dương ra mắt Thiên Cửu tiền bối!

Lúc này mình vẫn chưa là người của mạch Kiếm Tông, đương nhiên không phải gọi Tôn tọa như Diệp Tang.

Ánh mắt sắc bén của Thiên Cửu Tôn Tọa dừng trên người Tiêu Dương, lạnh nhạt gật đầu.

- Tiêu Dương, bổn tôn cũng có nghe nói tới, trên người cậu có tuyệt học Thanh liên kiếm ca của mạch Kiếm tôn tôi?

Tiêu Dương khẽ nhíu mày. Câu đầu tiên Thiên Cửu Tôn Tọa mở miệng đã hỏi về Thanh liên kiếm ca khiến trong lòng Tiêu Dương có chút không thoải mái, nhưng vẫn gật nhẹ đầu.

- Không sai.

Đôi mắt Thiên Cửu Tôn Tọa bắn ra tia sáng, chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức lãnh đạm nói.

- Thanh liên kiếm ca của cậu học từ ai?

Diệp Tang thấy sắc mặt của Tiêu Dương không bình thường, liền nói nhỏ.

- Tiêu Dương, Thiên Cửu Tôn Tọa chỉ muốn biết rõ lai lịch liên quan đến anh, anh đừng phiền lòng nhé.

Diệp Tang cố gắng thấp giọng nói bên tai Tiêu Dương.

Tiêu Dương lạnh nhạt trả lời.

- Kế thừa y bát của Sư tôn.

- Sư tôn là ai.

- Sát thủ "Trường bào'!

Lời Tiêu Dương vừa dứt, sắc mặt Diệp Tang không khỏi biến đổi.

ThịchI

Thiên Cửu Tôn Tọa đột nhiên vỗ bàn, bóng người bật dậy, trong nháy mắt, như một thanh thần binh kiếm phong tuốt ra khỏi vỏ, bộc lộ ánh sáng, hai mắt sắc bén, cười giận.

- Dám nói dối! Cậu cho rằng bổn tôn chưa từng gặp sát thủ "Trường bào”?

Tiêu Dương khẽ híp mắt, hai tay buông lỏng, không giải thích. - Sát thủ "Trường bào” chỉ là một nhân vật nhỏ trên bảng sát thủ thôi, hơn nữa, hắn ở phương Tây, cho dù hắn từng nghiên cứu võ học Đông Phương, nhưng tạo nghệ kiếm pháp vô cùng thô. Hắn truyền thụ Thanh liên kiếm ca cho cậu! Buồn cười! Quá sức buồn cười!

Thiên Cửu Tôn Tọa ngữ khí ép người, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

- Cậu cảm thấy, bổn tôn nói đúng không?

Diệp Tang đứng bên, vẻ mặt lo lắng, nhưng trước mặt Thiên Cửu Tôn Tọa, cô không dám chen lời.

Tôn tọa của mạch Kiếm tôn phải đạt đến thực khí tứ vân mới có tư cách tiếp nhận.

Thiên Cửu Tôn Tọa cho dù chỉ là Thực khí tứ vân sơ kỳ, thực lực cũng trên Tiêu Dương. Diệp Tang lo lắng nhìn hai người đấu võ mồm với nhau, thế này thì chuyện Tiêu Dương quay về Kiếm tông quá xa vời rồi!

Diệp Tang biết rõ tính cách Tiêu Dương, càng hiểu rõ tiềm năng của Tiêu Dương kinh khủng bậc nào.

Trận chiến ở Phục Đại đã tạo nên danh tiếng của hắn!

Diệp Tang ai oán nhìn Vạn Pháp, dường như đang trách anh ta sao không nói trước với mình người đến lần này là Thiên Cửu Tôn Tọa.

Ánh mắt Tiêu Dương bình tĩnh nhìn Thiên Cửu Tôn Tọa. Hắn vốn tưởng sát thủ "Trường bào' là một trong những sát thủ đứng đầu thế giới, thân phận sẽ rất bí ẩn, số người biết đến cực ít, cho nên mới lựa chọn tiếp tục dùng danh hiệu này. Nào ngờ Thiên Cửu Tôn Tọa trước mặt lại hiểu rõ sát thủ "Trường bào" như vậy.

- Không sai, Thanh liên kiếm ca không phải sát thủ "Trường bào' truyền thụ.

Tiêu Dương phóng khoáng thừa nhận sự thật này, nhướn mày nói.

- Là một tiền bối truyền thụ, còn về tên tuổi, thứ cho tôi... không thể trả lời!
Bình Luận (0)
Comment