Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 512 - Chương 514: Xem Ông Có Bản Lĩnh Đó Không Đãi!

Chương 514: Xem ông có bản lĩnh đó không đãi! Chương 514: Xem ông có bản lĩnh đó không đãi!Chương 514: Xem ông có bản lĩnh đó không đãi!

Ánh mắt Thiên Cửu Tôn Tọa sắc bén như thần binh ép bức Tiêu Dương, khí thế hùng hậu mênh mông bao phủ đến, ẩn chứa một lửa giận kinh khủng, giống như sóng gầm đánh về phía trước.

Bóng dáng Tiêu Dương bất động như núi, để mặc cho sóng gió đánh tới.

Với cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn của hắn, Thiên Cửu Tôn Tọa cao hơn hắn một tâng, nhưng muốn dựa vào khí thế khiến hắn sụp đổ, đúng là lời nói vô căn cứ. Đặc biệt là tâm cảnh của Tiêu Dương mạnh hơn Thiên Cửu Tôn Tọa không biết bao nhiêu lần.

Một câu "không thể trả lời" hoàn toàn khiến cho không khí trong phòng bao riêng trở nên lạnh lẽo.

Ánh mắt Diệp Tang và Vạn Pháp tuy lo lắng, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào để điều hòa mâu thuẫn giữa hai người.

Mạch Kiếm Tôn dù trăm năm nay đã xuống dốc nhưng cũng từng là bá chủ Hộ Long thế gia, có một số người vẫn giữ sự cao ngạo, sự cao ngạo của một kẻ đứng đầu thế gia hộ long. Thiên Cửu Tôn Tọa là một trong số đó, với duệ khí cao ngạo của ông ta, làm sao có thể nhãn nại trước sự chống đối không kiêu ngạo không siểm nịnh của Tiêu Dương trước mặt ông.

Còn Tiêu Dương, Diệp Tang càng hiểu rõ.

Người này chỉ chịu mềm không chịu cứng, là một kẻ có lực phản kích còn kịch liệt hơn cả lò xo.

- Vậy thì sao?

Tiêu Dương nhướn mày.

- Tiêu Dương, cậu cũng biết, Thanh liên kiếm ca là bảo bối của mạch Kiêm tông chúng tôi!

- Nếu cậu không chịu nói ra cậu đã học Thanh liên kiếm ca ở đâu, vậy bổn tôn tọa cũng không làm khó cậu. Tôi nghĩ, nếu cậu muốn trở vê Kiếm tông ấy à, bổn tôn tọa chỉ có một điều kiện, cậu phải viết lại khẩu quyết của Thanh liên kiếm ca ra.

Không khí căng cứng.

Thanh liên kiếm ca được xưng là tuyệt học đệ nhất võ lâm, cao thâm khó lường, thậm chí lúc này bản thân Tiêu Dương cũng chỉ mới phát huy chưa tới ba phần uy lực của Thanh liên kiếm ca. Nếu thật sự nắm được tinh túy thì càng dễ dàng một kiếm chém ngàn quân.

Tiêu Dương không thể chấp nhận tư thái nói chuyện như đứng tít trên coa nhìn xuống của Thiên Cửu Tôn Tọa. Nếu trở vê Kiếm Tông phải chấp nhận đãi ngộ nghẹn khuất này, Tiêu Dương thà không trở về.

Lấy phương thức giao dịch này để trở về Kiếm tông, hắn không thể nào chấp nhận.

Lòng bàn tay Thiên Cửu Tôn Tọa đặt trên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng, từng chữ như kiếm quang bao trùm, kéo đến mãnh liệt.

Tiêu Trạng nguyên là người cả đời không chịu trói buộc, phàm việc gì cũng làm tùy theo ý mình. Trước Kim loan điện còn đám đánh rắm, chống đối vài câu với Thiên Cửu Tôn Tọa chẳng phải chuyện gì to tát cả.

Thiên Cửu Tôn Tọa lạnh lẽo cười.

Tiêu Dương trực tiếp chắp tay, lập tức xoay người bước ra cửa.

Tiêu Dương khẽ nhăn trán, lạnh nhạt xoay người.

Hừ lạnh một tiếng, đôi mắt sắc bén của Thiên Cửu Tôn Tọa bắn ra một luồng kiếm quang. Lập tức, dường như có một bóng mờ từ cơ thể ông bay ra, chỉ là cái bóng đen chưa thành hình, quả thực chỉ là Thực khí tứ vân hóa tượng sơ kỳ.

Thanh liên kiếm ca là võ học chí cao, là chỗ dựa của Tiêu Dương, sao có thể dễ dàng giao cho người khác.

- Không cùng tư tưởng khó nói chuyện, cáo từ.

Lúc phụ ảnh sắp lao đến, bóng Tiêu Dương đột nhiên né sang một bên, bóng người như lướt ván lách ra xa, bóng dáng phiêu dật, mang theo dáng vẻ say rượu.

Đại đa số hóa tượng phụ ảnh của Tôn tọa trong mạch Kiếm tôn sau khi thành hình trên cơ bản đều là một thanh kiếm sắc, không hóa tượng thành mãnh thú. Vì kiếm của mạch Kiếm tôn là bạn đồng hành tốt nhất của họ. Hóa kiếm có thể phát huy được uy lực mạnh nhất.

Thanh liên kiếm ca, trước biến cố một trăm năm trước đã biến mất. Còn thân pháp Quý Phi Túy Tửu tuyệt đỉnh nhất, truyên xuống cũng không quá ba năm tầng đầu tiên, hoàn toàn không đầy đủ.

Vụt!

Âm! Âm! Ầm!

Hóa tượng phụ ảnh!

Nhìn thấy cảnh này, Vạn Pháp đứng bên cũng sợ ngây người.

Tối nay Tiêu Dương vừa hay đang mang một bụng tức, bóng quyền trực tiếp đánh xuống, hóa tượng phụ ảnh bất ngờ bị đánh tan.

Với hóa tượng phụ ảnh Thực khí tứ vân sơ kỳ, sao có thể đối phó với Tiêu Dương.

Uy lực của phụ ảnh không hề yếu, mang theo nguyên mẫu thần phong lợi kiếm chém xuống.

Hôm nay, trên người một thanh niên thiên tư yêu nghiệt ở thế tục này lại có đến hai tuyệt học, điêu này đủ khiến người của mạch Kiếm tôn phải gợn sóng.

Phụ ảnh lại lao đến.

Lúc này thân ảnh của Tiêu Dương không né tránh nữa mà tung ra một cú đấm như sấm sét lên phụ ảnh.

Nếu có thể biến ảo được ngàn phụ ảnh, vậy thì có thể cùng bắn ra ngàn kiếm, uy lực vô cùng to lớn!

Trăm năm thay đổi, vô số tuyệt học của mạch Kiếm tôn đã thất truyền.

Ánh sáng trong đôi mắt Thiên Cửu Tôn Tọa không khỏi sáng hơn.

- Quý Phi Túy Tửu?

Trước khi anh ta rời đi, Tiêu Dương tuyệt đối chưa có được thực lực như vậy.

- Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà cậu ta đã thoát thai hoán cốt rồi.

Vạn Pháp thừ người ra.

Cộp! Cộp!

Hóa tượng phụ ảnh bị phá, bước chân của Thiên Cửu Tôn Tọa không khỏi lui ra sau hai bước.

Ánh mắt thoáng giật mình.

- Thứ không phụng bồi.

Tiêu Dương cười giận, bóng người lao thẳng ra cửa sổ, phá cửa sổ, từ tầng ba lao xuống. Trong nháy mắt bóng dáng Tiêu Dương điểm nhẹ mũi chân, như chim yến lao lên bầu trời, nhảy lên nóc nhà, thi triển khinh công, nhanh chóng rời đi. - Muốn chạy?

- Được, anh sẽ đi ngay trong đêm.

- Hiện giờ cho anh một cơ hội lập công chuộc tội, lập tức đi một chuyến, báo chuyện này cho Kim Văn Tôn Tọa. Ông ấy đến, mới có thể hòa giải được chuyện này.

Diệp Tang dừng lại, quay sang nói với Vạn Pháp.

- Dù Tiêu Dương chưa đột phá đến Hóa tượng cảnh, nhưng anh ấy còn nhiều con bài lắm. Thiên Cửu Tôn Tọa muốn đối phó với anh ấy cũng không dễ, cùng lắm là không vui ra về thôi, tạm thời có lẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Diệp Tang bình thản nói.

- Yên tâm đi.

- Vậy giờ phải làm sao?

Thần sắc Vạn Pháp có chút hối hận.

- Anh biết mình sai ở đâu chưa?

Ngữ khí Diệp Tang không vui liếc nhìn Vạn Pháp.

- Anh biết rõ tính cách kiêu ngạo của Thiên Cửu Tôn Tọa, lại đem tin của Tiêu Dương nói cho ông ấy.

Vạn Pháp nhíu mày đau khổ.

- Sau khi anh quay về Tôn tọa đầu tiên mà anh gặp là Thiên Cửu Tôn Tọa, ông ấy hỏi, anh nhất thời không kìm được, căn bản chưa kịp thông báo với các Tôn tọa khác, đã quay về Minh Châu...

Ánh mắt Vạn Pháp vô cùng hối hận, lắc đầu.

- Sư muội, anh biết anh sai, nhưng giờ không phải nhận sai là có thể giải quyết được mọi việc, giờ hai chúng ta phải làm sao đây...

- Hai chúng ta đuổi theo thì có lợi gì, thực lực của Thiên Cửu Tôn Tọa và Tiêu Dương đều trên chúng ta, có đi cũng uổng công.

Ánh mắt Diệp Tang dù lo lắng, nhưng không đuổi theo, lắc đầu nói.

- Sư muội, đuổi theo mau. Hai người bọn họ mà quyết đấu sinh tử là hỏng bét.

Lúc này Vạn Pháp nhìn ra cửa sổ, xoay lại nói với Diệp Tang.

- Nguy rồi!

Thiên Cửu Tôn Tọa đã chịu thiệt, đương nhiên không thể để Tiêu Dương chạy mất, lập tức phản ứng lại, hắc bào tung bay, bóng người cũng biến mất khỏi phòng bao riêng.

Vạn Pháp không chân chừ, lập tức xoay người rời đi.

- Sư muội, chuyện ở đây em trông chừng kỹ một chút, có thể ngăn cản thì cố gắng đừng để sự việc trâm trọng hơn.

Sau khi Vạn Pháp rời đi, đôi mắt Diệp Tang vẫn không che giấu được sự lo lắng nhìn qua cửa sổ, lắc đầu thở dài.

VùI

VùiI

Giữa bầu trời đêm, hai bóng người một trước một sau bay về phía trước, nhanh chóng lệch khỏi quỹ đạo vào nội thành.

Rầm!

Nước sông đánh lên bờ.

Tiêu Dương nhanh chóng vẽ thành một đường dọc bờ sông, lao đi nhanh như thiểm điện. Có điều, tốc độ của Thiên Cửu Tôn Tọa cũng không thua kém vẫn đuổi sát theo sau. Bỗng nhiên bóng dáng Tiêu Dương quét qua, bất ngờ lao thẳng đến giữa sông, điểm mũi chân lên mặt sông, lăng ba vi bộ phiêu dật bay về phía trước, sau khi điểm vài mũi chân, thân ảnh đã đáp xuống một hòn đảo nhỏ đầy cỏ lau giữa con sông.

Chân trước của Tiêu Dương vừa mới hạ xuống, mũi chân đạp lên trên cọng cỏ lau. Gió sông thổi qua, những sợi tóc phiêu dật, đồng thời, những con sóng trên mặt sông cũng lần lượt vỗ đến, âm âm đánh về phía Tiêu Dương.

Tiêu Dương đạp một cái lên cỏ lau, cọng cỏ lau mảnh khảnh hơi cong xuống, mũi chân vừa động, bóng dáng như yểu hạc trùng thiên, phóng lên trên.

Đêm tối đen như mực, nước sông cuồn cuộn, một luồng kiếm màu bạc phá không lao đến, như sét đánh bên tai lao thẳng về phía Tiêu Dương, một kiếm lâm không, uy lực cực lớn.

Hắc bào hiện thân, cùng kiếm lao đến.

Giữ không trung, bóng dáng Tiêu Dương ngự phong chuyển động, thân thể đột nhiên vặn vẹo giữa bầu trời, đồng thời huyễn hóa ra mấy đạo tàn ảnh.

Thiên thu giai nhân!

Ánh kiếm thất bại.

Bóng dáng Tiêu Dương lại trở vê ngọn cỏ lau, đối mặt chính diện, hắc bào đen sậm mang theo khí thế hung ác cũng dừng lại, ánh mắt đối diện nhau, kiếm đưa lên cao. Ánh mắt Thiên Cửu Tôn Tọa mang theo tia kinh dị, có cả khát khao.

- Là Thiên thu giai nhân!

Ánh mắt Thiên Cửu Tôn Tọa chớp động. Điều này đủ chứng tỏ, kẻ trước mắt đã nắm giữ được tinh túy của Quý Phi Túy Tửu.

Thanh liên kiếm ca, Quý Phi Túy Tửu!

Rốt cuộc trên người hắn có bao nhiêu tuyệt học đã thất truyên của mạch Kiếm tôn.

- Tiêu Dương, cậu chỉ có hai lựa chọn.

Giọng nói của Thiên Cửu Tôn Tọa sang sảng vang lên.

- Giao võ học của mạch Kiêm Tôn ra, trở thành thành viên của mạch Kiếm tôn, bổn tôn tọa vô cùng hoan nghênh! Còn nếu tiếp tục từ chối, cậu nên biết, mạch Kiếm tôn tuyệt đối không cho phép tuyệt học của mình rơi vào tay người ngoài!

Ý ngầm ở đây là không chiếm được, thì tiêu hủy!

Tiêu Dương nhướn mày nhìn Thiên Cửu Tôn Tọa.

- Nếu mạch Kiếm tôn chỉ có hạng người này, vậy thì cánh cổng này không vào cũng được!

Rõ ràng là hắn rất không khách sáo với Thiên Cửu Tôn Tọa.

- Còn về hai lựa chọn hai mà ông nói...

Tiêu Dương cười lạnh, nhìn chằm chằm Thiên Cửu Tôn Tọa, - Tôi hoàn toàn có thể lựa chọn cách thứ ba. Theo tôi biết, mạch Kiếm tôn, giờ vẫn chưa dám cho các Hộ Long thế gia khác biết tung tích của mình. Nếu ép tôi, nói không chừng tôi sẽ đem tin tức của các ông báo cho các Hộ Long thế gia khác đấy.

- Cậu dám!

Sắc mặt Thiên Cửu Tôn Tọa đại biến.

Tiêu Dương cười, khinh thường nhìn Thiên Cửu Tôn Tọa.

- Nên nói ông ngu muội hay ngu xuẩn đây, vì sao tôi không dám chứ! Chẳng lẽ trong mắt ông, tôi sẽ ngoan ngoãn đứng đây để ông chém giết mới là lựa chọn sáng suốt nhất à? Hay có thể nói, ông cho phép mình gây sự ép người, còn tôi thì không được quyên phản kháng sao?

Nói đến đây, Tiêu Dương lạnh nhạt tự nói.

- Nếu thật sự kết thù với mạch Kiếm tôn, để Hộ Long thế gia tiêu diệt giúp kẻ thù của mình, lựa chọn này thật sự không tệ đâu.

Ngay lúc này, sắc mặt Thiên Cửu Tôn Tọa âm trầm đến cực độ rồi.

Lão tưởng rằng đây chẳng qua là một tiểu bối, tối nay mình chỉ cần lộ chút uy nghiêm là có thể dễ dàng chế phục hắn, để hắn nghe theo lời mình.

Nào ngờ lại đụng phải một tên nhóc ngang ngạnh như vậy.

Sau một bước, sai cả ván cờ.

- Đã vậy, đêm nay bổn tôn tọa không thể cho cậu bước ra khỏi hòn đảo này.

Thiên Cửu Tôn Tọa lạnh lùng đưa kiếm lên.

Leng keng!

Một luồng kiếm bổ ra như điện.

Trường kiếm của Tiêu Dương rút ra khỏi vỏ, không chút khoan nhượng.

- Xem ông có bản lĩnh đó không đãi!
Bình Luận (0)
Comment