Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 533 - Chương 536: Kim Đao Ẩn Giấu Trong Cơ Thể

Chương 536: Kim đao ẩn giấu trong cơ thể Chương 536: Kim đao ẩn giấu trong cơ thểChương 536: Kim đao ẩn giấu trong cơ thể

Giọng nói lạnh như hàn băng ngàn năm vang vọng khắp căn phòng, khí lạnh tràn ngập trong không khí. Phó Dư Thần có cảm giác bản thân như đang bị vây quanh bởi một đám lệ quỷ, bọn chúng có thể nuốt chứng gã bất cứ lúc nào. Phó Dư Thần chống hai tay xuống đất, hai cánh tay gã không ngừng run rẩy, thậm chí cả người cũng run lên bần bật, sợ hãi nói:

- Bẩm sư phu, tối hôm nay Bích Lân Đường cùng Thanh Diễm Xã gặp nhau để đàm phán, địa điểm là ở một bãi biển...

- Bãi biển?

Giọng nói của lão ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn, tiếng nói khàn khàn chói tai tựa như tiếng gào thét của quỷ dữ khiến người nghe cảm nhận được sự sợ hãi tột độ. Lão ta đột nhiên mở mắt, bên dưới chiếc mũ đan bằng nan là một đôi mắt màu xanh phát ra ánh sáng lạnh lo. Lão tức giận rít lên:

- Không ngờ lại là bờ biển!

Lão ta đột nhiên ngẩng đầu lên rít gào:

- Ông trời ơi, ông cố ý đùa cợt Phệ Hồn Vương này phải không?

Phệ Hồn Vương?

- Lúc ấy Bích Lân Đường bao gồm cả những người mai phục là hơn một trăm người còn Thanh Diễm Xã chỉ có hơn mười người, ngoại trừ những nhân vật chủ chốt ra thì... những người còn lại... để tử... đệ tử không biết...

Phệ Hồn Vương ném Phó Dư Thần xuống đất như ném một túi rác, lão lạnh lùng nói:

- Ở đó có những ai?

- Hừ! Nếu không phải bản Vương cần người hỗ trợ thì còn cần loại phế vật như ngươi sao?

- Nói

- Việc thứ nhất là lập tức đưa bản Vương đến địa điểm phát sinh sự việc.

Tiêu Dương đứng ở ngoài cửa sổ giật mình, hắn âm thầm nhớ kỹ cái tên này.

- Hãy nhớ kỹ, ngươi cần phải làm hai việc.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phệ Hồn Vương nhắm thẳng vào Phó Dư Thần.

Kim đao, Phệ Hồn Vương, hai cái tên này Tiêu Dương trước đây chưa từng nghe nói đến bao giờ. Lúc này việc duy nhất Tiêu Dương có thể làm là ghi nhớ chúng lại, đợi đến khi gặp Kim Văn tôn tọa sẽ hỏi ông ấy.

Phệ Hồn Vương nổi giận lôi đình, vươn tay ra bóp cổ Phó Dư Thần. Trong nháy mắt cả cơ thể Phó Dư Thần đểu không thể động đậy, khuôn mặt đỏ bừng vì khó thở...

- Việc thứ hai, bản Vương không cần biết ngươi dùng biện pháp nào nhưng nhất định phải thống kê được danh sách tên tuổi của những người có mặt tại hiện trường đêm nay giao cho bản Vương. Kim đao rất có khả năng nằm trên người một trong số những kẻ đó! Nếu như...

Phó Dư Thần sợ hãi quá độ, giọng nói run run:

Phệ Hồn Vương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói:

Phó Dư Thận tựa như một con chó vội vã bò đến quỳ rạp dưới chân Phệ Hồn Vương.

Phệ Hồn Vương chậm rãi nói: Đúng lúc này, cánh cửa sổ dưới chân Tiêu Dương bỗng nhiên bị mở ra, tiếp đến là âm thanh chói vang vọng:

Giọng nói của gã cung kính nhưng lại kèm theo cả sợ hãi.

Tiêu Dương biến sắc, lập tức đảo người lại rồi tức tốc nhảy lên nóc tòa nhà sau đó nháy mắt đã nhảy xuống mắt đất rồi co chân chạy hết sức bình sinh.

Phó Dư Thuần rùng mình, vội vã bò dậy, run run nói:

Bí mật vê Kim đao không thể để người khác biết được.

- Nếu như trên người bọn chúng không có Kim đao vậy thì ngươi cứ chuẩn bị sẵn tâm lý dùng linh hồn của ngươi để bái tế cho Phệ Hồn Cầu đi.

Chuồn thôi!

Tiêu Dương cảm nhận được bên tai có tiếng gió vù vù thổi mạnh, tốc độ của hắn nhanh như tia chớp. Hắn không chạy theo một đường thẳng mà rẽ ngoặt liên tục để đối phương khó xác định vị trí chính xác của mình.

Vùi! Vùi! Vùi

- Đệ tử... đệ tử sẽ dẫn đường! Mời sư phụ!

Vụt!

Một luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ lên nóc tòa nhà.

Một người mặc áo bào đen đội mũ nan đen xuất hiện, đôi mắt màu xanh lạnh lẽo nhìn chằm chằm về phương hướng Tiêu Dương chạy trốn. Trong nháy mắt cơ thể lão nhoáng lên đuổi theo Tiêu Dương với tốc độ kinh người.

Ngoài cửa sổ, Tiêu Dương tựa như con thạch sùng dán trên vách tường vậy. Một tay hắn nắm lấy ống dẫn nước làm điểm tựa, cơ thể dán chặt vào tường, toàn thân bất động. Tiêu Dương biết với cường giả tâm cỡ Phệ Hồn Vương chỉ cần hắn nhúc nhích một cái thôi là sẽ bị lão phát hiện ra ngay.

- Mẹ kiếp!

Chủ căn nhà tầng trên mở cửa sổ ra liên phát hiện Tiêu Dương đang treo ngược người ở bên dưới.

- Có kẻ trộml!II

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tiêu Dương lúc này. Cường giả trong Thần bảng Viêm Hoàng không phải hạng mình có thể đối phó lúc này.

Phía sau bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí tức lạnh lẽo đang không ngừng áp sát...

Cơ thể Tiêu Dương lại nhoáng lên.

Róc rách...

Bên tai nghe thấy tiếng nước.

Tiêu Dương cảm thấy dở khóc dở cười, chỉ có mấy ngày thôi mà hắn đã bị người ta đuổi đến bờ sông hai lần rồi.

- Liều vậy!

Tiêu Dương nhân lúc bóng đen đẳng sau còn chưa kịp đuổi đến. Hắn bất ngờ tung người nhảy lên không trung sau đó thi triển Thiên cân trụy rồi tựa như một ngôi sao băng nháy mắt đã rơi vào trong lòng sông. Mặt sông bắn lên bọt nước tung tóe, sau đó bóng dáng Tiêu Dương hoàn toàn biến mất. Hắn đoán Phệ Hồn Vương không biết bơi nên cho dù có đuổi đến bờ sông biết mình đã nhảy xuống nhưng chắc lão sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa. Tiêu Dương đang đánh cược! Nếu như Phệ Hồn Vương biết bơi thì hành động này của hắn chẳng khác nào tự mình dâng mạng cho đối phương.

- Cái quái gì xảy ra vậy?

Tiêu Dương không nhịn được âm thầm rít gào, thần thức chìm vào trong đan điền, trong lòng vô cùng khiếp sợ.

- Mẹ... kiếp!

Bởi lúc này trong đầu Tiêu Dương đang ở trong trạng thái chấn động cực độ...

†r

Hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc Phệ Hồn Vương có nhảy xuống sông tìm hắn không hay đã rời đi rồi.

Lúc này Tiêu Dương đã chìm sâu dưới đáy sông, hai mắt nhắm chặt, toàn thân không hề nhúc nhích.

Ánh mắt sắc bén của Phệ Hồ Vương không bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào quanh đây, sau khi quan sát vài vòng không có kết quả, cuối cùng lão nhìn về phía mặt sông...

- Chẳng lẽ...

Ánh mắt Phệ Hồn Vương trở nên lạnh lẽo.

Phệ Hồn Vương thở dài, mắt nhìn về phía mặt sông, trong mắt lão có chút kiêng ky.

Tiêu Dương đã đoán đúng!

Lão ta quả nhiên là sợ nước!

Phệ Hồn Vương bân thần đứng trên bờ một lúc sau đó nhoáng lên một cái, bóng dáng lão biến mất trong màn đêm.

Trên mặt sông sóng nước lăn tăn, không có bất kỳ dấu hiệu là nào.

Khoảng mười phút sau, bóng dáng Phệ Hồn Vương lại xuất hiện tại đúng chỗ cũ. Đôi mắt tựa như mắt chim ưng quan sát bốn phía, sau khi xác định chắc chắn nơi này hoàn toàn không có người thì mới rời đi.

Chỉ là Thực khí tam vân mà lại có thể trốn thoát khỏi lão sao?

Ánh mắt Phệ Hồn Vương lóe lên tia không cam lòng và còn có chút khó tin. Lão cảm nhận được hơi thở của đối phương khi bỏ chạy, cùng lắm là Thực khí tam vân đại viên mãn mà thôi.

- Tại sao đến đây lại không còn bất cứ hơi thở nào nữa?

Không có bất cứ người nào!

Gió lớn nổi lên, bóng đen đã xuất hiện bên bờ sông, đôi mắt sắc lạnh quét một lượt bốn phía xung quanh.

Vùi

Tiêu Dương có cảm giác mình như đang ở trong giấc mơ.

Bởi vào lúc này Tiêu Dương phát hiện khu vực xung quanh đan điền có một tầng vân hỗn độn phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Hắn cẩn thận nhìn kỹ luồng ánh sáng vàng kia lại phát hiện có một vật giống như một thanh đao bằng vàng rất nhỏ...

- Là Kim đao sao?

Tiêu Dương đột nhiên mở trừng mắt. Hắn hoàn toàn không biết tại sao thanh Kim đao này lại xuất hiện trong cơ thể hắn trong khi đó hắn lại không hề có cảm giác gì. Nếu như không phải vừa rồi ngưng thở lặn vào trong nước, tâm thần hợp nhất dồn vào trong đan điền thì hắn cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của thanh Kim đao này.

- Cái... này... này... Ờ...

Tiêu Dương hoàn toàn mù mờ thậm chí còn cảm thấy dở khóc dờ cười vì chẳng hiểu gì cả.

- Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?

Trước đó đan điền của hắn cũng đột nhiên bị luồng sáng màu xanh của mầm lửa nhỏ chiếm cứ. Hắn vừa mới biết được nguyên nhân lai lịch của mầm lửa nhỏ thì giờ lại chẳng biết ở đâu chui ra một thanh Kim đao xuất hiện ở gần đan điền.

Chuyện này khiến trái tim bé bỏng của Tiêu trạng nguyên bị dọa hết hồn.

Tiềm thức của hắn muốn thử điều khiển thanh Kim đao này. Kim đao có vẻ nghe lời hơn mầm lửa nhiều. Ý thức của Tiêu Dương vừa mới nghĩ đến, bàn tay vốn trống rỗng của hắn lập tức xuất hiện một thanh Kim đao sắc bén.

Nguyên cả một thanh đao đều có màu vàng, chuôi đao được chạm khác các loại hoa văn kỳ lạ, thân đao vàng ánh kim. Ánh đao sắc bén khiến Tiêu Dương có cảm giác chỉ cần vung đao lên là có thể chặt đứt dòng chảy của con sông này.

Tiêu Dương điểu khiển ý thức một cái, Kim đao trong tay hắn lập tức biến mất. Lúc này Kim đao lại trở về hình dáng nho nhỏ ban đầu nằm ở ngay cạnh đan điền của hắn.

- Cái này chẳng lẽ chính là Kim đao mà Phệ Hồn Vương đã nói đến hay sao?

Tiêu Dương không dám tin tưởng chuyện này là sự thật. Có một vấn đề khiến hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu đó là làm thế nào mà thanh Kim đao này lại xuất hiện ở trong người hắn?

- Chẳng lẽ là bởi vì bản Trạng nguyên đẹp trai quá nên được ông trời ưu ái hay sao?

Tiêu Dương nghĩ mãi cũng không ra nên chỉ có thể quy về cho cái lý do này. Hơn nữa hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy điều này hợp lý, hắn còn không ngừng gật đầu khẳng định lý do này là chính xác!...........

Bởi vì lo lắng Phệ Hồn Vương vẫn còn đang tìm mình nên Tiêu Dương không dám lên bờ ngay. Dù sao với thực lực của hắn thì việc nín thở lâu trong nước không phải là vấn đề. Tiêu Dương khoanh chân ngồi xuống đáy sông rồi dồn khí vào đan điền vừa tu luyện vừa nghiên cứu bí mật của Kim đao. Chỉ đáng tiếc hắn ngồi nghiên cứu mấy tiếng đồng hồ nhưng cũng chẳng thu được kết quả gì.

- Cái lão Phệ Hồn Vương kia có khi nào vẫn còn ở trên bờ không nhỉ?

Tiêu Dương cảm thấy cẩn thận vẫn hơn vì thể hắn đi vê phía trước mấy trăm mét tìm một chỗ khá bí mật rồi mới lên bờ.

Lúc này đêm đã khuya, Tiêu Dương quyết định quay về phòng bảo vệ ở Phục Đại. Trước lúc lên bờ Tiêu Dương đã cẩn thận dùng một tâng vân dày trong đan điền bao phủ lên thanh Kim đao.

Hắn không dám chắc với thực lực của Phệ Hồn Vương liệu có thể nhìn ra Kim đao đang được giấu trong người hắn không.

Vì vậy Tiêu Dương dùng tâng vân bao phủ xung quanh đan điền. Hắn tự tin hiện tại cho dù là cường giả cảnh giới cao hơn hắn mấy tầng vân đi nữa cũng sẽ không phát hiện ra đan điền của hắn có dị vật.

Tiêu Dương khoanh chân ngồi trên giường trong phòng bảo vệ, hiện giờ hắn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Trong đầu tràn ngập câu hỏi nghi vấn về Kim đao cùng Phệ Hồn Vương, còn cả chuyện Phệ Hồn Vương bảo Phó Dư Thần lập danh sách những người có mặt tại hiện trường nữa. Chẳng lẽ Phệ Hồn Vương biết Kim đao có thể sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện trong người của một ai đó hay sao? Loại Kim đao có tinh tính như vậy rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Tiêu Dương mang theo một đống nghi hoặc đó dần dần chìm vào trong giấc ngủ.

Ngày hôm sau trời vừa sáng Tiêu Dương đã từ trên giường bật dậy sau đó nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đẩy cửa ra ngoài lái xe thẳng đến Sơn Hà Thư Họa.

Hắn với Kim Văn tôn tọa đã hẹn nhau ở Sơn Hà Thư Họa vào sáng hôm nay.

Tiêu Dương vừa mới tới công ty Sơn Hà Thư Họa thì Diệp Tang đã xuất hiện trước mặt hắn.

- Kim Văn tôn tọa đã tới rồi.

Diệp Tang vừa mới dứt lời, Tiêu Dương đã không đợi được mà nhảy lên bay ra ngoài. Khi nhìn thấy Kim Văn tôn tọa xuống xe rồi đi vê phía này, Tiêu Dương đã vội vã lên tiếng:

- Kim đại ca, em có chuyện muốn hỏi đại ca.

Kim Văn tôn tọa thấy vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm trọng nên không hề do dự lập tức đi cùng Tiêu Dương vào trong phòng làm việc của Quân Thiết Anh. Lúc này Quân Thiết Anh không có ở trong phòng làm việc, chỉ có mỗi hai người.

Tiêu Dương trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:

- Đại ca có nghe nói đến Kim đao bao giờ chưa?

- Kim đao ư?

Vẻ mặt Kim Văn tôn tọa lập tức thay đổi, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, ông ta vội hỏi:

- Tiêu Dương, chẳng lẽ cậu đã có tin tức của Kim đao hay sao?
Bình Luận (0)
Comment