Chương 535: Cường giả Thần bảng thân bí
Chương 535: Cường giả Thần bảng thân bíChương 535: Cường giả Thần bảng thân bí
Người bỏ vũ khí đầu hàng sẽ không bị giết.
Tiếng gió gào thét bên bờ biển, người của Bích Lân Đường nhìn thấy Tiêu Dương đứng trên nóc xe, tất cả đều câm như hến, hai chân run bần bật. Khi có một người quỳ xuống đầu tiên những người còn lại thấy vậy cũng nhao nhao quỳ theo.
Một người có thể xuyên qua bão đạn dùng một kiếm giết chết Từ Đinh đường chủ của Bích Lân Đường. Đứng trước một người như vậy ai không muốn sống thì có thể không đầu hàng.
Bụp! Bụp!
Đám người quỳ rạp xuống đất, vũ khí trong tay đều bị vứt xuống.
Tất cả đều quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Người của Thanh Diễm Xã đứng ở đẳng xa đều sửng sốt đến ngây người.
Não của bọn họ lúc này không thể suy nghĩ được điều gì. Mới vừa rồi Từ Đinh còn ngạo nghễ nói sẽ cho bọn họ cơ hội đầu hàng thế mà giờ đã thành thi thể dưới kiếm của Tiêu Dương. Bọn họ vốn cứ nghĩ đêm nay sẽ bỏ mạng tại nơi này như không ngờ cục diện lại có thể xoay chuyển một cách bất ngờ như vậy.
Đêm nay vì để đối phó với Thanh Diễm Xã, Từ Đinh đã huy động hầu hết số vũ khí mình có. Ở Viêm Hoàng này, muốn có một khẩu súng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có thể nói đêm nay đại bộ phận lực lượng của Bích Lân Đường đều đã bị tiêu diệt dưới tay Tiêu Dương, thậm chí đến cả Từ Đinh cũng phải bỏ mạng.
- Bố ơil
Vệ Chính Tín ra lệnh, tất cả các anh em trong Thanh Diễm Xã đồng loạt xông lên khống chế đám người của Bích Lân Đường lúc này đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự. Tiêu Dương đứng trên nóc xe, tay câm kiếm khẽ vẫy một cái, thi thể của Từ Đinh liên bị vứt xuống đất.
Có lẽ qua một thời gian nữa, cục diện hắc đạo ở khu Dương Phổ không còn là hai hổ tranh nhau mà sẽ chỉ còn một mình Thanh Diễm Xã xưng bá một phương.
Cái loại cảm giác tìm thấy sự sống trong cái chết như thế này không phải ai cũng hiểu.
Tô Thiên Nam cười nói:
Tiêu Dương xuất hiện tựa như một vị thần.
Tô Tiểu San cất giọng gọi bố đồng thời vội vã chạy tới bên cạnh Tô Thiên Nam. Vẻ mặt của cô vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
- Các anh em, lên!
Ngây người một lúc sau người của Thanh Diễm Xã mới mừng rỡ nhảy lên cười như điên.
Trong trận này ngoài Từ Đinh ra còn có rất nhiều nhân vật chủ chốt của Bích Lân Đường, lúc này tất cả đều đã bị người của Thanh Diễm Xã khống chế. Tiêu Dương tin với thủ đoạn của Tô Thiên Nam việc tiêu diệt toàn bộ Bích Lân Đường hoàn toàn không hề khó.
Lúc Tô Thiên Nam nói về chuyện sống chết khuôn mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên như nói chuyện thời tiết.
Ân oán của Thanh Diễm Xã cùng Bích Lân Đường có lẽ sẽ chấm dứt từ đây.
Tô Tiểu San trừng mắt lườm Tô Thiên Nam một cái, giọng điệu giận dỗi: - Bố không bị thương chứ?
- San San, tối nay nếu không nhờ có con đưa Tiêu Dương đến đây thì chắc bố của con đã chẳng còn mạng mà về nữa rồi.
Pằng! Pằng!
- Đứng lại, không được chạy!
Nói dứt lời, Tiêu Dương phóng vụt đi về phía tên lúc nấy bỏ chạy.
Tô Thiên Nam nghe con gái nói vậy liền cười lớn.
- Cậu là người của nơi đó?
- Bố nói cái gì đó! Bố nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.
Tiêu Dương yên lặng bám sát theo tên kia. Trong mắt của người bình thường thì tốc độ của tên này nhanh đến kinh ngạc nhưng với Tiêu Dương việc bám theo tên này dễ như trở bàn tay.
Tên vừa mới bỏ chạy đó chẳng lẽ cũng là người trong cùng một tông môn với Ngô Thiên Đức?
Lúc ấy Tiêu Dương cố ý tỏ vẻ cao thâm thừa nhận nhưng hiện tại hắn hình như đã đoán ra ý của Ngô Thiên Đức có lẽ nơi đó chính là chỉ Hộ long thế gia. Có thể tông môn của Ngô Thiên Đức không phải là Hộ long thế gia nhưng nhất định là có liên quan đến Hộ long thế gia.
Lúc này đột nhiên có tiếng người hét lên.
Nhìn thân pháp của kẻ vừa bỏ chạy, Tiêu Dương khẳng định người đó chắc chắn là một cổ võ giả.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Dương biết trong Bích Lân Đường có cổ võ giả. Trước đó Đường Đao Ngô Thiên Đức cũng là bị hắn chặt đứt một cánh tay nhưng sau đó y đột nhiên biến mất không thấy tung tích.
Tiêu Dương còn nhớ khi đó Ngô Thiên Đức kinh hãi hỏi hắn một câu...
Nghe thấy tiếng hét, Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn về phía đó. Trong đám người của Bích Lân Đường, ở một chỗ khá xa có người nhân cơ hội mọi người không chú ý đã nhanh chân bỏ chạy vào trong khu rừng ở gần đó.
- Các anh không đối phó được với người này đâu, cứ để tôi đuổi theo gã. Bác Tô, Tiểu San, mọi người rời khỏi đây đi.
Người của Thanh Diễm Xã vừa định đuổi theo thì Tiêu Dương đã giơ tay lên ngăn cản, hắn nói:
Tiếng súng vang lên.
Tên kia có vẻ rất cẩn thận, gã đi được một đoạn lại tìm một chỗ nấp vào. Sau khi quan sát cẩn thận, xác định xung quanh không có người gã mới lại đứng dậy tiếp tục chạy đi.
Khi chạy vào trong thành phố, tên đó bắt một chiếc xe taxi rồi hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Tiêu Dương vẫn bám theo sát tên kia, hắn cũng vẫy tay bắt một chiếc taxi, giữ vững khoảng cách bám theo xe của gã.
Đối phương càng tỏ vẻ cẩn thận huyền bí, Tiêu Dương lại càng cảm thấy có hứng thú. Nhìn biểu hiện của tên kia chắc chắn là đang muốn đi gặp người, mà người đó là ai? Tên này trước đó đã trà trộn vào trong Bích Lân Đường, thân phận của gã rốt cuộc là gì?
Tiêu Dương mang theo lòng tò mò bám theo tên kia đến một tiểu khu vắng vẻ. Tiêu Dương từ xa nhìn vào khuôn mặt của tên kia thấy gã chỉ là một thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi, ánh mắt lanh lợi, sau khi gã quan sát xung quanh cẩn thận mấy lần rồi mới đi vào trong tiểu khu. Gã đi lên tâng năm sau đó đến một căn nhà rồi ấn chuông cửa. Ngay sau đó cánh cửa mở ra, gã lập tức nhanh chóng đi vào trong nhà.
BịchI
Cửa lập tức bị đóng lại.
Người mở cửa là một người tuổi tác xấp xỉ gã thanh niên kia, thấy gã trở về liên khẽ hỏi:
- Đại sư huynh đã lấy được thứ đó chưa?
Phó Dư Thuần không chịu được, miệng lập tức phun ra một ngụm máu. Ngay lập tức gã lại càng hoảng sợ hơn.
Phụt!
Một luồng sức mạnh kinh khủng bắn ra, ánh sáng từ quả cầu giữa hai tay lão già kia bùng lên dữ dội.
Âm!
- Bẩm sư phụ, Kim đao... con vẫn chưa... lấy được Kim Đaol
Phó Dư Thuần rùng mình một cái, sợ sệt nói:
Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên một giọng nói già nua.
- Vào đil
Phó Dư Thuần đẩy cửa bước vào phòng. Trong phòng có một hơi thở khiến người ta không thể thở nổi, đồng thời còn kèm theo một loại khí lạnh làm đông cứng mạch máu con người. Hai loại khí này tựa như lệ quỷ thét gào lao về phía Phó Dư Thuần.
Phó Dư Thuần theo bản năng run rẩy toàn thân, hai chân run run quỳ rạp xuống đất, cúi đầu thấp nhất có thể.
Trên chiếc bàn lớn trước mặt Phó Dư Thuân là một lão già mặc áo bào đen ngồi khoanh chân, tay trái hướng lên trên tay phải hướng xuống dưới, tạo thành tư thế ngồi hết sức kỳ quái. Ở khoảng giữa hai tay lão ta có một quả cầu phát ra ánh sáng màu xanh. Khí lạnh tựa như quỷ lệ đó chính là phát ra từ quả cầu này.
- Bái kiến sư phụ.
Giọng nói của Phó Dư Thuần run run mang theo sự sợ hãi tột độ.
Giọng nói già nua lạnh lẽo vang lên:
- Kim đao đâu?
- Sư phụ, đệ tử là Phó Dư Thuần. Đệ tử có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với sư phụ.
Gã thanh niên lập tức bước đến trước cửa một căn phòng sau đó cung kính gõ cửa, nói:
- Mau vào đi, sư phụ ở bên trong đó.
Người kia giật mình, vội nói:
- Đừng nói đến chuyện này nữa, tôi suýt chút nữa đến cả mạng cũng mất rồi. Sư phụ đâu?
Gã thanh niên lập tức lắc đầu, mặt vẫn còn vẻ kinh hãi sau khi rời khỏi bãi biển.
- Xin sư phụ tha tội, đệ tử không lấy được Kim đao là vì có lý do.
Ánh sáng xanh từ quả cầu lập tức dịu lại, Phó Dư Thuần cảm nhận được cảm giác khó chịu vừa rồi cũng đã đỡ hơn một chút.
Lão già lạnh lùng mở miệng:
- Nói đi! Nếu như lý do của ngươi không khiến bản Vương hài lòng thì đừng có trách bản Vương dùng linh hồn của ngươi làm thức ăn cho Phệ Hồn Cầu.
Phó Dư Thuần nghe thấy lão già kia nói như vậy thì lại càng run hơn.
- Đêm nay... Đường chủ của Bích Lân Đường là Từ Đinh đã hứa với đệ tử, chỉ cần đệ tử ra tay giải quyết đối thủ của lão thì lão sẽ lập tức đưa Kim đao cho đệ tử. Nhưng không ngờ...
Phó Dư Thuần âm thầm nuốt nước bọt, ánh mắt hoảng loạn, nói tiếp:
- Nhưng khi đang chuẩn bị giải quyết đám người kia thì đột nhiên lại xuất hiện một cao thủ dùng kiếm... hắn... khi đó đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã giết chết Từ Đinh rồi.
Âm!
Một luồng áp lực cực mạnh lại lân nữa đánh tới.
Phụt!
Phó Dư Thuần liên tục phun ra mấy ngụm máu liền. Ánh mắt sợ hãi, thất thanh kêu lên:
- Sư phụ, những lời đệ tử nói là thật, đệ tử không dám nói dối sư phụ nửa lời.
- Khốn kiếp! Đồ phế vật!
Trong giọng nói của lão không giấu được sự tức giận.
- Ngươi có biết Kim đao quan trọng đến thế nào không? Bản Vương nhận được tin tức Từ Đinh vô tình có được Kim Đao và đã giấu ở chỗ chỉ có mình lão biết! Bản Vương tốn nhiều công sức như vậy chính là vì muốn Từ Đinh tình nguyện dâng Kim đao lên. Nếu như có thể trực tiếp cướp thì bản Vương đã đánh chết Từ Đinh rồi cướp Kim đao đi từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ! Hiện tại Từ Đinh đã chết vậy bản Vương biết đi đâu tìm Kim đao đây!
Nói đến câu cuối cùng trong giọng nói ai oán mang theo lửa giận ngút trời, không khí trong phòng dường như bị sự tức giận của lão khiến cho đặc quánh lại.
Luồng khí lạnh tỏa ra khiến người ta run sợ.
- Không ngờ tại mảnh đất Minh Châu này lại tôn tại một nhân vật kinh khủng như vậy.
Lúc này Tiêu Dương đang đứng ngoài cửa sổ nghe lén cũng phải giật mình kinh ngạc. Hơi thở phát ra từ lão già kia còn mạnh hơn cả Thiên Cửu tôn tọa gấp mấy lần.
Người này chắc chắn là cường giả đạt cảnh giới Hóa tượng thực sự!
- Lão ta tự xưng là 'bản Vương...
Con ngươi của Tiêu Dương lập tức co lại.
- Chẳng là người trong Thần bảng Viêm Hoàng sao?
Kim Văn tôn tọa đã từng nói cho Tiêu Dương biết, Thần bảng Viêm Hoàng có ba mươi hai người, người nào cũng đạt từ cảnh giới Hóa tượng trở lên.
Tiêu Dương cố gắng thu hồi hơi thở. Nhân vật khủng bố như vậy hiện giờ không phải lúc hắn có thể chọc vào.
Tiêu Dương không ngờ tại một tiểu khu hoang vu hẻo lánh ở thành phố Minh Châu này lại có thể xuất hiện một cường giả của Thần bảng Viêm Hoàng.
Kim đao?
Rốt cuộc Kim đao là cái gì?
Đó là vật gì mà lại có thể khiến vị cường giả của Thần bảng Viêm Hoàng này coi trọng đến vậy? Tuy nhiên Tiêu Dương cảm thấy có điểm rất kỳ lạ, vị cường giả thân bí này mạnh như vậy tại sao đệ tử của ông ta lại yếu ớt đến thế? Thực lực của gã thanh niên tên Phó Dư Thuần kia mới chỉ đạt cảnh giới Hư khí nhị vân, đây chỉ coi là mới bước chân vào ngưỡng cửa của giới cổ võ.
Lúc này Phó Dư Thuần đang quỳ rạp dưới mặt đất, gã không dám có bất cứ cử động nào.
Hiện tại sư phụ đang vô cùng tức giận, chỉ cần gã có bất cứ cử động nào rất có thể sẽ trở thành món ăn cho Phệ Hồn Cầu.
Vì vậy gã không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Một lúc sau, đợi đến khi không khí xung quanh có vẻ êm ả hơn, Phó Dư Thuần mới dám hít một hơi thật sâu sau đó cẩn thận lên tiếng:
- Sư phụ, đệ tử sẽ lập tức chạy tới nhà của Từ Đinh. Cho dù có phải đào sâu ba thước đất nhà lão lên cũng phải tìm bằng được Kim đao.
- Cho dù ngươi có đào ba mươi thước đã nhà lão ta lên cũng không tìm được Kim đao!
Lão già lạnh lùng nói:
- Mau nói cho bản Vương biết Từ Đinh chết ở chỗ nào? Còn nữa, lúc lão ta chết, xung quanh còn có những ai? Tất cả đều phải nói rõ không được bỏ sót bất cứ chỉ tiết nào!