Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 531 - Chương 534: Vượt Qua Thiên Quân Vạn Mã Giết Tướng Lĩnh

Chương 534: Vượt qua thiên quân vạn mã giết tướng lĩnh Chương 534: Vượt qua thiên quân vạn mã giết tướng lĩnhChương 534: Vượt qua thiên quân vạn mã giết tướng lĩnh

Trước sau đều bị bao vây!

Khi ánh sáng đèn xe chiếu tới, tiếng súng cũng đồng thời vang lên.

Bích Lân Đường muốn tốc chiến tốc thắng và không thể để lại hậu họa về sau.

- Đồ chó chết!

Vệ Chính Tín thâm mắng một câu, sau đó lớn tiếng hét lên:

- Đại ca, chúng ta đã liệu trước được đám khốn nạn đó sẽ chó cùng dứt giậu nên đã sắp xếp anh em ở khu vực phụ cận tiếp ứng. Nhưng mà hiện tại không thấy bọn họ đâu, chỉ e đã bị lão hồ ly Từ Đinh kia mai phục rồi.

- Tập trung tấn công phía trước để cho các anh em lên xe.

Lúc này Tô Thiên Nam cũng chẳng thể quan tâm quá nhiều. Ông quay đầu lại, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía đoàn xe đang áp sát đến chỗ bọn họ. Nếu như để đoàn xe kia tới hình thành thế tấn công gọng kìm thì e rằng đêm nay các thành viên của Thanh Diễm Xã sẽ phải bỏ mạng ở đây mất.

Đây cũng là quyết định bất đắc dĩ của Từ Đinh.

- Tôi đếm đến ba.

Nếu như không bị dồn đến đường cùng thì Từ Đinh cũng không muốn giết chết Tô Thiên Nam trong tình huống này, nhất là khi lão vừa mới nhập một số lượng hàng rất lớn về. Nếu giết chết Tô Thiên Nam người của Thanh Diễm Xã nhất định sẽ điên cuồng tìm tới trả thù. Vào thời điểm quan trọng như thế này, Từ Đinh không muốn chỉ vì một quả trứng mà giết cả con gà.

Dường như Từ Đinh đang cho Tô Thiên Nam thời gian suy nghĩ. Nhưng một lúc sau vẫn không thấy Tô Thiên Nam trả lời.

Đúng lúc này, giọng nói của Từ Đinh phát ra từ trong chiếc loa vang vọng cả bãi biển:

- Một!

- Nghĩ cách xông qua bên đói

Từ Đinh đưa ra thông điệp cuối cùng, ánh mắt điên cuồng, trầm giọng nói:

- Tôi rất hy vọng ông có thể suy nghĩ thêm về đề nghị của tôi!

- Tô Thiên Naml

Tiếng súng rền vang lập tức dừng lại, đoàn xe phía sau cũng không tiếp tục tiến lên nữa.

Tô Thiên Nam lạnh lùng nắm chặt khẩu súng trong tay, lưng tựa vào một chiếc bánh xe. Bên cạnh đều là những anh em trong Thanh Diễm Xã, vào lúc này vẻ mặt của bọn họ vẫn hết sức kiên định.

Nhưng nếu Tô Thiên Nam vẫn cứ ngoan cố không chịu thì lão cũng chỉ đành giết người thôi. Thanh Diễm Xã không có thủ lĩnh thì cũng chẳng thể uy hiếp được đến Bích Lân Đường.

- Đại ca, không cần phải sợ chúng nó! Người chết mặt hướng lên trời, từ lúc chúng ta xông pha giang hồ đã biết sẽ có ngày phải chết rồi!

- Tô Thiên Nam, ông không sợ chết nhưng chẳng lẽ ông không quan tâm đến tính mạng của các anh em sao? Hừi Tôi còn tưởng Tô Thiên Nam ông trọng tình trọng nghĩa lắm chứ!Tôi đếm đến ba, nếu như ông không cho tôi câu tôi câu trả lời tôi mong muốn thì... đừng trách tôi không khách khít Gió biển gào thét điên cuồng, giọng nói trầm khàn của Từ Đinh vang vọng trong đêm.

- Tiêu Dương... làm sao bây giờ?

Giọng của Từ Đinh lại lần nữa vang lên.

Trong đêm tối mịt mờ, một bóng người phóng vụt đi như một mũi tên rời khỏi cung. Tô Tiểu San chỉ thấy có một bóng người lờ mờ xẹt qua trước mắt, đấy là do cô chú ý nhìn kỹ mới nhìn thấy được. Trong khi đó đoàn xe phía trước tất cả chỉ chú ý đến đám người của Tô Thiên Nam, chẳng ai ngờ được đột nhiên lại có một sát thân xuất hiện ở ven đường phóng về phía này.

- Mẹ kiếp, cho dù chết em cũng phải lôi lão già Từ Đinh khốn nạn đó xuống làm đệm lưng!

Đám người của Tô Thiên Nam dường như cũng đã phát hiện ra có vấn đề. Đoàn xe phía trước rõ ràng đang lao đến ầm ầm chẳng hiểu sao đột nhiên lại có một vài chiếc mất không chế va vào nhau. Tiếng súng vang dội cũng dần dần biến mất.

Vệ Chính Tín nghiến răng nói:

- Chuyện gì vậy?

Lại có thêm hai chiếc xe va vào nhau phát ra tiếng nổ dữ dội.

Âm!

- Hail

Chíu!

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, bóng dáng Tiêu Dương đã xuất hiện bên cạnh một chiếc xe. Ánh kiếm chợt lóe lên, nháy mắt cướp đi mấy mạng người. Chiếc xe không người lái bị mất không chế lao ra khỏi đường. Trong khi chiếc xe bên cạnh còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì lại một loạt ánh kiếm nữa xuất hiện.

Ánh kiếm giáng xuống, sát khí trùng trùng.

Đèn xe bật sáng, những chiếc xe ở đằng sau bắt đầu khởi động lái về phía này. Thậm chí còn nghe thấy cả tiếng súng nổ.

Vùi

Tiêu Dương không có ở đây!

Lúc này, Tô Tiểu San nấp ở một góc khuất gần đó bắt đầu lo sợ, lòng bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi. Tuy nhiên lúc Tô Tiểu San nghoảnh mặt sang bên cạnh chợt giật mình.

Từ phía xa xa, Từ Đinh nhìn thấy cảnh này, mặt lập tức biến sắc.

- Rốt cuộc là làm sao vậy?

Từ Đinh rít gào một tiếng, ngay sau đó lấy điện thoại ra gọi cho người phụ trách bên kia. Tuy nhiên gọi mấy cuộc liên tiếp cũng không có ai nhận.

Một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong đầu Từ Đinh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Từ Đinh cảm thấy lạnh lẽo, khuôn mặt méo mó dữ tợn, bỗng chốc quát lớn:

- Mau lên! Nổ súng! Bắn!

Tiếng súng lại vang lên lần nữa.

Không còn sự uy hiếp từ đoàn xe đẳng trước lại có xe làm lá chắn bảo vệ nên tình hình của các thành viên Thanh Diễm Xã hiện tại tốt hơn nhiều. Bọn họ muốn lợi dụng sự che chắn của những cỗ xe này để giằng co với Bích Lân Đường.

Vệ Chính Tín tin tưởng Tiêu Dương nhất định có thể bảo vệ Tô Thiên Nam an toàn rời khỏi đây.

- Tiêu Dương, cậu hãy bảo vệ đại ca rời khỏi nơi này đi.

Vệ Chính Tín ngẩng đầu nghiêm mặt nói với Tiêu Dương:

- Nếu như đêm nay có thể tránh thoát một kiếp, em thê sẽ không bao giờ bỏ qua cho lão ta.

Vệ Chính Tín tức giận, nói:

- Lão già Từ Đinh thật hèn hạ, đêm nay chúng ta đã cẩn thận như vậy mà vẫn trúng tập kích của lão.

Hai mắt Tô Thiên Nam lập tức sáng ngời. Lúc vừa rồi chính ông cũng không hiểu tại sao đoàn xe của Bích Lân Đường tự dưng lại phát nổ, giờ mới biết thì ra là do Tiêu Dương.

Tô Thiên Nam lập tức hét lên:

- Là người của chúng ta.

- Thì ra là Tiêu Dương.

Vệ Chính Tín cũng có vẻ mặt kích động. Lần trước lúc Tiêu Dương dẫn theo bảo vệ tới tập kích vây hãm quán bar Thiên đường của Bích Lân Đường, hắn đã cho mọi người thấy thực lực kinh người của mình. Đêm nay Tiêu Dương tới đây kịp thời, người của Thanh Diễm Xã được cứu là cái chắc rồi.

Tiêu Dương đi tới, nhìn thấy ánh mắt vui mừng xen lẫn sợ hãi nhưng rồi lại chuyển sang nghi hoặc của Tô Thiên Nam, hắn mỉm cười, nói:

- Là Tiểu San dẫn cháu tới đây. Hiện tại cô ấy cũng đang ở gần đây.

Tô Thiên Nam nghe vậy liền kinh hãi, lo lắng nhìn xung quanh, khẽ nói:

- Cái con bé này thật là... Hy vọng con bé đừng kích động chạy ra ngoài.

- Tiêu Dương!

- Bác Tô, là cháu.

Bỗng nhiên tiếng nói của Tiêu Dương vang lên:

Các thành viên Thanh Diễm Xã đều giật mình, tất cả theo bản năng đồng loạt giơ súng lên.

- Ai đó?

Từ phía xa xa xuất hiện một bóng người phóng vụt vê phía đoàn người của Thanh Diễm Xã.

- Không được.

Tô Thiên Nam lập tức từ chối, ông nghiêm giọng, nói:

- Từ khi Tô Thiên Nam tôi lập ra Thanh Diễm Xã đến nay đã từng trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ. Nhưng chưa bao giờ tôi bỏ lại anh em mà chạy trước, kể cả lần này cũng không ngoại lệ.

- Đại cal

Vệ Chính Tín cắn răng hét lên. Nhìn cách làm của Bích Lân Đường hôm nay là có thể biết bọn họ muốn nhắm vào Tô Thiên Nam.

- Kẻ phải chạy lẽ ra phải là Bích Lân Đường mới đúng.

Đúng lúc này, Tiêu Dương lên tiếng cắt ngang.

- Bác Tô, bác hãy bảo các anh em dừng bắn đi. Nghe vậy Tô Thiên Nam sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương nở nụ cười vô cùng tự tin.

Tô Thiên Nam gật đầu hạ lệnh, ngay lập tức bên Thanh Diễm Xã ngừng nổ súng.

Vệ Chính Tín tò mò hỏi:

- Tiêu Dương, cậu định...

Ngoài dự liệu của mọi người, Tiêu Dương bất ngờ xông ra ngoài.

- Bắt giặc phải bắt vua trước!

- Cẩn thận!

Mọi người đều hoảng hốt hét lên. Tiêu Dương cứ vậy xông ra chắc chắn sẽ phải đối mặt với cơn mưa đạn. Với một người bình thường, như vậy chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết.

Thế nhưng Tiêu Dương đã lao ngoài, chẳng ai kịp ngăn hắn lại.

Pằng! Pằng! Pằng! ...

Tiếng súng vang lên liên tục...

Người của Bích Lân Đường cũng đã phát hiện ra Tiêu Dương đang lao vê phía mình vì vậy tất cả tập trung hỏa lực bắn về phía hắn.

Có tên cười điên cuồng, nói:

- Tên này chán sống rồi mài

- Không ngờ lại có thằng muốn dùng cơ thể làm bia đỡ đạn!

Ánh mắt của các thành viên Thanh Diễm Xã đều đổ dồn vào bóng dáng của Tiêu Dương. Bỗng nhiên tất cả đều trợn mắt há mồm...

Bóng người lướt đi với tốc độ kinh người, lúc nghiêng sang bên nọ lúc ngả sang bên kia. Tiêu Dương như một làn khói phiêu diêu trong không khí. Nhìn quỹ đạo di chuyển của hắn có thể biết được không một viên đạn nào bắn trúng người hắn.

- Cái... quái... gì vậy?

Con ngươi của Vệ Chính Tín như muốn lòi ra ngoài, đôi môi run rẩy. Chốc lát sau lão bỗng gào rống lên:

- Mẹ... kiếp! Không phải là tôi hoa mắt đấy chứ? Trong tình huống như thế này mà cũng tránh được đạn sao?

- Trời đất quỷ thần ơi! Đúng là thân nhập vào người rồi!

- Nghe nói bộ đội đặc chủng Trung Quốc có một số ít người có khả năng đặc biệt là tránh đạn. Thế nhưng mà, cơ thể người bằng xương bằng thịt làm sao có thể nhanh hơn tốc độ đạn bắn được chứ?

Trước bao con mắt của những người bình thường, hình ảnh của Tiêu Dương lúc này không thể gọi là kinh ngạc nữa mà phải là kinh hãi!

Trái ngược với sự khiếp sợ cùng hưng phấn của Thanh Diễm Xã, người của Bích Lân Đường ở phía đối diện lúc này tất cả đều đồng loạt hít một hơi thật sâu.

- Mat Đó có khi nào là ma không?

- Nếu như là người thì làm sao lại có thể đi xuyên quan đạn như thế được!

- Mau lên! Mau nổ súng! Bắn chết hắn... Bắn chết hắn! Từ Đinh không khống chế được điên cuồng gào thét. Sau lưng lão chẳng biết từ lúc nào đã ướt nhẹp mồ hôi, hai mắt trừng lớn nhìn vào bóng người đang tiến đến gần chiếc xe. Trong lòng vô cùng sợ hãi, tay lão theo bản năng giơ súng lên bắn.

Tiếng súng điên cuồng vang lên.

Thế nhưng bóng người kia vẫn nhẹ nhàng tránh né tất cả đạn bắn về phía mình một cách rất nghệ thuật. Có vô số viên đạn bắn sượt qua vai hắn nhưng lại không thể làm hắn bị thương.

Rõ ràng là đã bắn trúng thế nhưng hóa ra lại chỉ là ảo ảnh.

5m...

3m...

2m...

Bỗng nhiên bóng người nhảy vọt lên cao.

Tiếng gào thét rách họng vang lên:

- Nổ súng!

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! ...

Vô số khẩu súng chĩa thẳng vào bóng người đang lơ lửng trong không trung.

Chíu!

Ánh kiếm sáng chói lấp lánh trên bầu trời, tựa như những vì sao sáng trên trời cao.

Rẹt! Rẹt! Rẹtl

Trong nháy mắt vô số ánh kiếm xé rách không gian đêm tối lao xuống tạo ra những âm thanh chói tai.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, vô số viên đạn bắn ra đều bị những thanh kiếm quang nhẹ nhàng phá nát.

Đây thực sự là người sao?

Quá kinh khủng!

Đối mặt với kẻ địch đáng sợ như vậy khiến đám người của Bích Lân Đường cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo.

Theo bản năng tạm dừng động tác của mình...

Trong không trung, bóng người kia khẽ nghiêng người bay đi tựa như một ngôi sao băng vút qua bầu trời.

Kiếm của Tiêu Dương trong nháy mắt đã đâm xuống, mục tiêu chính là Từ Đinh...

- Không...

Tiếng gào thét tuyệt vọng của Từ Đinh bị ngắt quãng.

Mũi kiếm đã xuyên qua cổ họng của lão.

Chữ không” trở thành lời trăn trối cuối cùng của Từ Đinh.

Con ngươi lão trợn tròn, người chết không nhắm mắt!

Vụt!

Tiêu Dương khẽ vẩy tay điều khiển ánh kiếm, trong nháy mắt thi thể của Từ Đinh bay lên không trung. Tiêu Dương đứng trên nóc của một chiếc xe, hắn tựa như một sát thần xung quanh người đều là sát khí. Ảnh mắt hắn lạnh như băng quét một lượt xung quanh, giọng nói tựa như u hồn từ địa ngục vang lên: - Từ Đinh đã chết, kẻ nào buông vũ khí đầu hàng sẽ được tha mạng!

Người của Bích Lân Đường sợ hãi không khống chế được cơ thể rùng mình một cái.

Vượt qua thiên quân vạn mã giết chết tướng lĩnh!

Không ngờ loại nhiệm vụ bất khả thi này là có thể xuất hiện ngay trước mặt họ.

Bịch!

Một thành viên của Bích Lân Đường vứt súng xuống đất, cơ thể run run quỳ mạnh xuống, ánh mắt sợ hãi, run giọng nói:

- Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng!
Bình Luận (0)
Comment