Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 530 - Chương 533: Đấu Súng Trên Bãi Biển

Chương 533: Đấu súng trên bãi biển Chương 533: Đấu súng trên bãi biểnChương 533: Đấu súng trên bãi biển

Sau khi máy bay cất cánh, Tiêu Dương lập tức quay về Sơn Hà Thi Họa. Hôm nay hẳn chỉ cần làm một việc là chờ Kim Văn tôn tọa tới nữa thôi. Ngày mai tới Vân Nam, chính thức quay về Kiếm Tông.

Đối với Tiêu Dương đây có thể coi là một chuyện có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Sơn Hà Thi Họa, tất cả đều đang được tiến hành đâu vào đấy.

Cuộc thi Thư họa do liên minh Thư họa tổ chức sắp bắt đầu. Bởi vì có sự tham gia của Chu Thạch Điển nên Sơn Hà Thi Họa có thể gọi là Hắc mã của khu thi đấu Minh Châu. Cuộc thi còn chưa bắt đầu, vị trí đứng đầu của khu thi đấu Minh Châu dường như đã được định sẵn rồi.

Tuy nhiên cuộc thi này là cuộc thi mang tính toàn quốc.

Chu Thạch Điển chẳng qua cũng chỉ là họa sĩ bốn sao mà thôi, vẫn còn kém năm sao một bậc. Trên võ đài toàn quốc, vẫn có khả năng ông còn hơi non. Tuy nhiên, các họa sĩ năm sao hầu như đều ở trong liên minh Thư họa, ở bên ngoài rất ít thậm chí là hiếm có họa sĩ năm sao, có chăng thì cũng chỉ là một vài kỳ nhân dân gian. Với năng lực của Chu Thạch Điển, có thể dẫn dắt Sơn Hà Thi Họa đứng ở vị trí Top 10 cũng là khá lắm rồi.

Tiêu Dương kiểm tra tình trạng cơ thể Quân Thiết Anh. Nhờ có Thiên tuyết nhị cùng Thần hỏa thạch kết hợp, độc tính chí âm chí hàn trong cơ thể Quân Thiết Anh đã bị kiềm hãm. Tiêu Dương căn dặn Diệp Tang phải hết sức chú ý đến tình hình ở Minh Châu vì rất có khả năng người của Thần tiên môn sẽ xuất hiện. Hiện tại Vạn Pháp cũng đang ở Minh Châu, có hai sát thủ hàng đầu ở đây, an toàn của Quân Thiết Anh cũng được đảm bảo hơn.

Tiểu đội Tinh Anh đã rời khỏi Vũ Phong Quán. Vì vậy Tiêu Dương phải nhờ Tạn Chấn Vinh chọn ra một người phục vụ trong quán tới chăm lo chuyện cơm nước hàng ngày của hai đứa bé.

- Tô cô nương!

Lúc này, Tô Tiểu San đã đứng trước cửa sổ phòng bảo vệ, mỉm cười nhìn Tiêu Dương.

Tiêu Dương ngồi trong phòng bảo vệ ngủ gà ngủ gật. Bất chợt ngửi thấy mùi hương hoa hồng phảng phất.

Tô Tiểu San.

Bạch Khanh Thành thì đang luyện tập để chuẩn bị cho cuộc thi Tinh Anh. Bạch Húc Húc vẫn đang nỗ lực học tập dưới sự dẫn dắt của chú Lan. Tiểu đội Xích Hỏa do bị kích thích bởi trận chiến ở Phục Đại nên cũng đang phấn đấu luyện tập. Tiêu Dương đã truyền lại cho bọn họ một bộ chưởng pháp nhằm hỗ trợ bọn gia tăng thực lực cổ võ.

Tiêu đại gia đương nhiên là không hề do dự đồng ý luôn.

Sóng gió ở Minh Châu từ từ lắng xuống, dường như đã khôi phục lại sự yên bình vốn có.

- Không biết Tiêu đại thần y có thể nể mặt cùng nhau đi ăn một bữa cơm không?

Tiêu Dương nghĩ một lát, thấy chẳng có chỗ nào để đi nên hắn lái xe tới Phục Đại, ngoan ngoãn làm bảo vệ cả một buổi chiều. Sắp tới tháng mười, gió thu hiu hiu thổi mang theo cảm giác vắng lặng. Chiều hôm nay bầu trời có vẻ ảm đạm, gió man mác lạnh liên tục thổi tới. Loại thời tiết này khiến người ta cảm giác rất buồn ngủ.

Nhờ sự quản lý của hai anh em Lăng Phong cùng Lăng Ngư Nhạn. Quán cà phê Túy Vũ của Tiêu Dương cũng đã phát triển ổn định. Bộ váy liên màu đen, trước ngực thêu hoa văn hoa hồng. Cả người toát ra vẻ đẹp diễm lệ của một đóa hoa hồng xinh đẹp nhưng lại có gai.

- Nổi tiếng như vậy sao không nghĩ đến chuyện mở phòng khám chữa bệnh mà lại đi làm bảo vệ ở Phục Đại?

Tiêu Dương ngẩng đầu, cười nói:

Tiêu Dương nhấp một ngụm rượu vang, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáp lời:

- Mỹ nữ Tiểu San có lời mời, đương nhiên không thể từ chối.

Trong một nhà hàng Tây thanh nhã, hai người sau khi chọn món, Tô Tiểu San vẫn không quên chế nhạo Tiêu Dương:

- Bích Lân Đường có hành động gì quá đáng không?

- Đúng rồi, gần đây Thanh Diễm Xã thế nào rồi?

- Tối qua nghe bố tôi nói, hình như đêm nay muốn đàm phán với Bích Lân Đường ở đâu đó.

- Biến đi!

Tiêu Dương thuận miệng hỏi:

- Đương nhiên là vì lưu luyến mỹ nữ Tiểu San rồi.

- Anh đi tới đó sao?

Hai mắt Tô Tiểu San sáng lên, hỏi:

- Vậy cụ thể là bọn họ định đàm phán ở nơi nào?

Tô Tiểu San cười mắng một câu, mắt trợn trắng lườm nguýt Tiêu Dương.

- Đàm phán?

Tiêu Dương cảm thấy có hứng thú. Trong hai xã đoàn của Minh Châu, một bên là của bố Tô Tiểu San, có thể nói là có chút quan hệ với hắn. Bên còn lại đã từng xuất hiện cổ võ giả dùng đao. Mặc dù thực lực rất yếu nhưng từ sau khi biết đến sự tôn tại của Hộ long thế gia, Tiêu Dương trở nên rất mẫn cảm với những cổ võ giả biết sử dụng mười tám loại vũ khí. Những người biết sử dụng những vũ khí đó cho dù không phải là người thuộc Đao tông của Hộ long thế gia thì chắc chắn cũng phải có quan hệ gì đó.

Tiêu Dương thật sự rất muốn tìm hiểu thêm nhiều thông tin về Hộ long thế gia.

Tiêu Dương có chút quan tâm hỏi:

Tô Tiểu San lắc đầu, nhíu mày nói:

- Một núi không thể có hai hổ, hai bên vẫn không ngừng xung đội.

Trong số các thế lực hắc đạo của khu vực này chỉ có Bích Lân Đường là có thể đối đầu được với Thanh Diễm Xã.

Có thể khẳng định một điều chắc chắn là loại đàm phán này vô cùng nguy hiểm. Một khi đàm phán thất bại, rất có khả năng sẽ xuất hiện tình huống hai bên liều chết sống mái với nhau. Tô Tiểu San biết, bố cô chắc chắn sẽ đi, người sống trong giang hồ có rất nhiều chuyện không thể do mình làm chủ tự quyết định. Đêm nay rất có thể ông ấy sẽ gặp nguy hiểm. Nếu như có cao thủ như Tiêu Dương ở bên cạnh, mức độ nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.

Sau khi thấy Tiêu Dương gật đầu, Tô Tiểu San lập tức nói:

- Lát nữa chúng ta sẽ tới trước cửa tổng bộ Thanh Diễm Xã chờ, bọn họ chắn chắn sẽ nhanh chóng xuất phát.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Dương lái xe chở Tô Tiểu San tới tổng bộ Thanh Diễm Xã. Hắn dừng xe ở một nơi cách tổng bộ không xa, hai người lẳng lặng ngổi chờ. Đến khoảng bảy rưỡi, xuất hiện một vài chiếc xe đi từ trong tổng bộ Thanh Diễm Xã ra sau đó đoàn xe phóng thẳng về phía trước.

Tô Tiểu San vội vã mở miệng:

- Là bọn họ đấy, mau bám theo.

Tiêu Dương lập tức đạp chân ga phóng theo.

Gần một tiếng sau.

- Thì ra là đàm phán ở bãi biển.

Tô Tiểu San sửng sốt, cô lập tức nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ma túy?

- Có liên quan đến ma túy.

Tiêu Dương khẽ nhướng mày, lạnh nhạt mở miệng nói:

Vì khoảng cách khá xa nên Tô Tiểu San không thể nghe được cuộc đối thoại nhưng với Tiêu Dương thì đây lại không phải là vấn đề.

- Bọn họ đang nói gì vậy?

Đúng lúc bọn họ vừa nằm xuống thì có một loạt ánh sáng chiếu về phía này. Chợt nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm xuất hiện.

Là người của Bích Lân Đường tới.

- May là không bị phát hiện.

Tiêu Dương khẽ thở phào, ánh mắt bất giác nhìn về phía Tô Tiểu San. Hai mắt theo bản năng trừng lớn, trong người bỗng nhiên xuất hiện một luông nhiệt nóng bỏng.

Tô Tiểu San bị ấn xuống nên cô hơi cúi người khiến cảnh xuân trước ngực lộ ra. Mà Tiêu Dương lại ngồi ngay bên cạnh, mặc dù điều kiện ánh sáng không được tốt lắm nhưng vẫn không hề làm ảnh hưởng đến tâm nhìn của Tiêu Dương. Cảnh đẹp trước mắt khiến trong lòng Tiêu Dương rạo rực. Trong đầu âm thâm mặc niệm không được nhìn... không được nhìn... Thế nhưng mắt vẫn kiềm chế được khẽ liếc thêm mấy cái.

Tô Tiểu San lập tức phát hiện biểu hiện quái lạ của Tiêu Dương. Cô trừng mắt với hắn, đồng thời bấm mạnh một cái vào hông hắn.

Tiêu trạng nguyên bị bấm đau liên nhe răng trợn mắt, thu lại cảm xúc phức tạp trong lòng, ngoan ngoãn thành thật nhìn về phía trước đồng thời tai cũng vểnh lên nghe động tĩnh.

Mỗi bên có hơn mười người, cầm đầu Thanh Diễm Xã đương nhiên là Tô Thiên Nam, bố của Tô Tiểu San. Phía bên Bích Lân Đường cũng là Đường chủ Từ Đinh đích thân ra mặt.

Nhưng vậy có thể biết được cuộc đàm phán này rất quan trọng đối với cả hai bên.

Tiêu Dương đột nhiên nắm lấy vai Tô Tiểu San dùng sức ấn cô xuống.

- Nằm xuống.

Đoàn xe của Thanh Diễm Xã trực tiếp lái thẳng về phía bãi biển. Đến đây Tiêu Dương không thể tiếp tục lái xe bám theo nữa. Hắn dừng xe ở một góc khuất tâm nhìn sau đó cùng Tô Tiểu San xuống xe đi bộ đến gần bãi biển... - Đây là một bãi biển bỏ hoang, rất ít người lui tới, hơn nữa bãi biển này còn rất rộng. Chọn nơi này để đàm phán sẽ không lo bị đối phương tập kích. Đúng là một nơi hoàn hảo để tiến hành đàm phán.

Tiêu Dương đánh giá hoàn cảnh xung quanh rồi nói:

Tô Tiểu San cau mày, hai người vẫn âm thâm bám theo sau đoàn xe của Thanh Diễm Xã.

- Nhất định là Bích Lân Đường lại muốn mở rộng thị trường buôn bán ma túy của bọn họ!

- Cô đoán đúng rồi đấy.

Tiêu Dương khẽ nheo mắt, thản nhiên thuật lại nội dung cuộc đối thoại:

- Đường chủ Bích Lân Đường muốn tiêu thụ hàng của bọn tại hai mươi tám quán bar thuộc sự quản lý của Thanh Diễm Xã. Tuy nhiên bác Tô lại từ chối, hơn nữa còn yêu cầu Từ Đinh dừng cung cấp loại thuốc gì đó cho một số quán bar với vũ trường của Thanh Diễm Xã.

- Hừi Cái lão Từ Đinh đó đúng là tội ác tày trời.

Tô Tiểu San lạnh lùng nói:

- Ma túy có hại như thế nào với con người không ai là không biết. Có biết bao nhiêu người phải tan cửa nát nhà vì nghiện ngập. Thanh Diễm Xã của bố tôi trước giờ không bao giờ buôn bán những chất có liên quan đến ma túy. Thế mà Từ Đinh lúc nào cũng chăm chăm nhằm vào miếng thịt béo bở này. Lão ta có thể kiếm về một khoản kếch sù từ việc buôn bán ma túy.

Tô Tiểu San tiếp tục hỏi:

- Đàm phán tiến hành thế nào rồi?

Tiêu Dương lắc đầu, nói:

- Hai bên không bên nào chịu nhượng bộ. Chỉ có điều... ánh mắt của Từ Đinh có cái gì đó rất lạ...

Gió biển gào thétI

Ánh mắt Từ Đinh sắc bén như sao, lão nhìn Tô Thiên Nam, lạnh lùng nói:

- Tô lão đại, tại sao ông lại cứ phải cứng đầu như vậy? Chỉ cần chúng ta hợp tác làm vụ này, cho dù là Thanh Diễm Xã của ông hay là Bích Lân Đường của tôi cũng đều là trăm lợi mà không có hại. Chỉ cần có tiên chúng ta hoàn toàn có thể mở rộng thế lực. Hai bên không cần phải đấu đến sứt đầu mẻ trán ở cánh mảnh đất Dương Phổ nhỏ bé như cái mắt muỗi này. Thậm chí chúng ta còn có thể trở thành đối tác liên minh tốt của nhau.

- Tao nhổ vào!

Người nói là chú ba Vệ, Vệ Chính Tín.

Vẻ mặt chú ba khinh thường lườm Từ Đinh, lạnh giọng nói:

- Đại ca của bọn tao đã nói rõ ràng rồi. Làm cái gì thì làm nhưng không được động vào ma túy. Cái hình thức buôn bán táng tận lương tâm như vậy, Thanh Diễm Xã bọn ta không làm được.

Từ Đinh cười lạnh, nói:

- Đã là kỹ nữ thì cần gì phải lập đền thờ trinh tiết!

- Mẹ kiếp, mày vừa nói cái gì?

Vệ Chính Tín giận tím tái cả mặt mày, tay lập tức rút súng ra.

Trong nháy mắt, bầu không khí hai bên trở nên căng thẳng dị thường.

- Mày muốn làm gì? - Muốn chiến chứ gì?

Vụt! VụtIVụt!

Hai bên đều nhanh chóng rút sũng chĩa vào đối phương.

Từ Đinh với Tô Thiên Lam im lặng nhìn nhau. Hai bên đều không chịu nhượng bộ đối phương.

Chỉ chốc lát sau, Tô Thiên Nam đưa tay lên ý bảo Vệ Chín Tín thu súng. Ngay lập tức hai bên đều đồng loạt thu súng lại. Lúc này mà đấu thì kết quả chỉ là cả hai bên cùng tổn thất.

- Từ Đinh, mặc dù Tô Thiên Nam tôi lăn lộn trong giới hắc đạo, trước giờ không biết sợ là gì. Chuyện mà tôi không muốn làm thì cho dù ông có chĩa súng vào đầu tôi, tôi cũng sẽ không làm.

Tô Thiên Nam nhìn thẳng vào Từ Đinh, trầm giọng nói:

- Đời này tôi hận nhất là ma túy. Đêm nay tôi sẽ nói rõ ràng với ông, ma túy không được phép xuất hiện tại bất cứ quán ba vũ trường nào của Thanh Diễm Xã! Và còn nữa, một khi mà tôi phát hiện ra bất cứ đường dây buôn bán ma túy nào trong phạm vi địa bàn của Thanh Diễm Xã, tôi nhất định sẽ... tiêu diệt thẳng tay!

Nghe vậy, Từ Đinh lập tức biến sắc. Vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên hừ lạnh!

Khu Dương Phổ chia làm hai địa bàn, một của Thanh Diễm Xã một của Bích Lân Đường. Nếu như Tô Thiên Nam không đồng ý vụ làm ăn này thì lợi nhuận của Từ Đinh có thể nói là đi toi một nửa. Khoản lợi nhuận này không phải là một con số nhỏ.

- Được, nếu như Tô lão đại không có hứng thú vậy thì Từ mỗ cũng không miễn cưỡng.

Hai mắt Từ Đinh lóe lên, lão xua tay, nói:

- Chúng ta đi

Lão dứt lời liền xoay người dẫn đầu đoàn người Bích Lân Đường bước lên xe. Sau đó những người còn lại cũng nhanh chóng nhảy lên xe.

Cuộc đàm phán này cuối cùng cũng chẳng thu được kết quả gì.

Tô Thiên Nam cũng xoay người, nói:

- Chúng ta về thôi.

Nhưng đúng lúc này phía sau lại có tiếng súng vang lên.

Một vài thành viên của Thanh Diễm Xã hét lên một tiếng rồi ngã xuống.

- Mẹ nó, bọn khốn đó dám đánh lén chúng tai

Vệ Chính Tín tức giận mắng. Sau đó lập tức lao đến dùng cơ thể chắn cho Tô Thiên Nam, miệng hét lên:

- Đại ca chạy maul

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Tiếng súng vang vọng cả một vùng trời.

Người của Bích Lân Đường đều đã lên xe. Trên thân xe của bọn họ đã được đục sẵn mấy lỗ thủng, đạn từ trong những lỗ thủng đó bắn ra. Nháy mắt Thanh Diễm Xã đã có không ít thành viên ngã xuống trong vũng máu.

Đêm nay những người mà Tô Thiên Nam dẫn tới đây đều là những tinh anh của Thanh Diễm Xã. Vì vậy bọn họ nhanh chóng ổn định lại lao nhanh về phía xe. Mượn xe làm lá chắn bảo vệ, bọn họ lập tức phản kích lại đối phương.

Đấu súng trên bãi biển! Bãi biển này bình thường đều không có người lui tới nên những người ở đằng xa chỉ nghĩ là ở đây đang có người đốt pháo mà thôi.

- Tô Thiên Nam, nếu ông đã không biết điều như vậy, thế thì hãy cứ vĩnh viễn nằm ở đây đi!

Từ Đinh ngồi trong xe, sắc mặt dữ tợn cười găn, lão phát lệnh cho đám thuộc hạ. Ngay lập tức hai bên bãi biển thình lình xuất hiện ánh đèn, từ phía xa xa xuất hiện hai hàng xe hơi lao nhanh về phía này.

Người của Thanh Diễm Xã tái mặt!
Bình Luận (0)
Comment