Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 532: Xuất Phát! Tam Giác Vàng!

Chương 532: Xuất phát! Tam giác Vàng! Chương 532: Xuất phát! Tam giác Vàng!Chương 532: Xuất phát! Tam giác Vàng!

- Khoan đãi

Tiêu Dương dừng bước quay đầu lại. Ánh mắt lạnh lẽo ngàn năm của Đạm Đài Diệc Dao nhìn thẳng vào Tiêu Dương. Chiếc hộp gấm trong tay cô ta đã bị mở ra.

- Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn sao lại chỉ có một chiếc lá?

- Đạm Đài tiểu thư à, cô tưởng Thất Diệp Huyết Hãn là cỏ đuôi chó chắc?

Tiêu Dương bu môi nói:

- Có thế lấy được một lá đã là may lắm rồi. Huống hồ chi cho dù là chữa Thiên tuyệt chứng thì cũng chỉ cân một lá là đủ.

Liễu Hồng đứng sau Đạm Đài Diệc Dao lúc này mặt đã đen thui, ả quát lên:

- Tiêu Dương! Anh thế này rõ ràng là nói một đằng làm một nẻo. Nếu như theo lời của anh thì lúc trước tiểu thư cũng có thể chia đôi Thần hỏa thạch với Thiên tuyết nhị rồi mới đưa cho anh sao?

- Liễu Hồng.

Khi nói ra lời này, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Dương. Rồi cô ta đột nhiên lắc đầu, thầm nghĩ, người đàn ông này càng ngày cô ta càng không nhìn thấu nữa rồi.

Mặt Liễu Hồng đỏ gay, nghiến răng rít lên:

- Thôi.

Bọn họ dám tự tiện lục soát phòng của hắn, hắn đã không so đo thì thôi. Giờ họ lại còn muốn gây sự, hắn không phải là người thích nhẫn nhịn. Cho dù đối phương có là nữ thần Minh Châu đi nữa thì hắn cũng chẳng ngán.

Đạm Đài Diệc Dao lạnh nhạt ra lệnh. Cô ta không có ý muốn lấy lại hai dược liệu đã đưa cho Tiêu Dương. Nhưng Liễu Hồng lại không nghĩ vậy. Trong mắt ả, muốn lấy được hai dược liệu kia thì cứ trực tiếp lấy từ chỗ Tiêu Dương là cách nhanh nhất tốt nhất.

Tiêu Dương không muốn cãi nhau với cô ta. Nhưng thực tế cỏ Thất Diệp Huyết Hãn quý hơn nhiều hai loại dược liệu kia, một lá Thất Diệp Huyết Hãn cũng đủ để đổi lại hai loại kia. Nếu đối phương đã nói chuyện không có thiện cảm như vậy thì hắn cũng chẳng cần khách khí nữa. Tiêu Dương lạnh mặt nhìn lại bọn họ, nói:

Tuy vậy, trong tay cuối cùng cũng đã có được cỏ Thất Diệp Huyết Hãn. Đây cũng coi như là một chuyện tốt.

Tiêu Dương trực tiếp vung tay bỏ đi.

- Thất Diệp Huyết Hãn tôi đã đưa cho các người rồi. Nếu không muốn lấy thì trả đây, tôi cũng không ngại đâu!

Đạm Đài Diệc Dao xua tay, nói:

Sau khi Tiêu Dương đưa Thất Diệp Huyết Hãn cho Đạm Đài Diệc Dao liền lập tức tới sân huấn luyện ở Vũ Phong Quán. Hắn buộc phải theo sát quá trình tu luyện hai đứa nhóc kia. Lúc bước vào sân huấn luyện thấy tiểu đội Tinh Anh vẫn đang liều mạng luyện tập. Thấy Tiêu Dương xuất hiện, mười người đồng loạt dừng hình, tất cả đồng loạt nhìn về phía Tiêu Dương.

- Anh... Tiêu Dương biết bọn họ nhìn mình để làm gì, xua tay nói:

- Phân tán nhân lực ra, tăng cường tìm kiếm Thiên tuyết nhị với Thần hỏa thạch.

Giờ ả chỉ chờ Đạm Đài Tông Nguyên mời cao thủ tới, sau đó trực tiếp ra tay cướp lại Thiên tuyết nhị với Thần hỏa thạch ở chỗ Tiêu Dương.

Bọn họ đều là những tinh anh tuổi đời chưa tới hai mươi. Mặc dù không phải là tiểu đội có thực lực mạnh nhất nhưng thanh niên bao giờ cũng có sự nhiệt huyết không sợ bất cứ thứ gì.

Vinh dự này ai mà chẳng muốn ởđi tranh.

Tiểu Phàm vui vẻ, nói:

Lập tức xuất hiện tiếng thở dài ai oán.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu, khích lệ thằng bé:

- Không cần nhìn tôi như vậy. Lam các lão không đồng ý, mọi người cho dù có muốn cũng không thể tới Tam giác vàng được đâu.

Đúng là thể chất thiên tài có khác!

Chỉ trong vòng mấy ngày đã luyện thành hư khí, quả không hổ là cơ thể Thất khiếu linh lung!

- Giỏi lắm!

Hiện tại nhiệm vụ truy tìm Ngọc tỷ truyền quốc có thể coi là nhiệm vụ hàng đầu của Thiên Tử các. Đã có không ít các tiểu đội đều chạy tới Vân Nam rồi tới khu vực Tam giác Vàng. Mục tiêu chính là Ngọc tỷ truyên quốc. Nếu như có thể tìm được Ngọc tỷ mang về, chắc chắn sẽ trở thành anh hùng của Thiên Tử các.

- Anh ơi, em luyện được rồi.

- Thật sao?

Tiêu Dương đưa tay ra bắt mạch của Tiểu Phàm. Quả nhiên, xung quanh đan điền đã xuất hiện một chút hư khí...

Đáng tiếc tiểu đội Tinh Anh lại không có cơ hội.

Tiểu Nghệ, Tiểu Phàm đúng lúc nhìn về phía này, mừng rỡ chạy vọt tới.

- Anhl

Tiêu Dương ra lệnh cho tiểu đội Tinh Anh tiếp tục luyện tập còn hắn thì đi xem tình hình tu luyện của hai nhóc con kia. Mấy ngày hôm nay hai đứa bé ăn ở trong Vũ Phong Quán và được mười người của tiểu đội Tỉnh Anh chăm sóc.

- Tiểu Nghệ, em kém hơn một chút nên phải cố gắng lên!

Tiêu Dương mỉm cười xoa đầu Tiểu Nghệ.

Tiểu Nghệ gật đầu, bàn tay trắng như phấn siết thành nắm đấm, vẻ mặt quyết tâm, nói:

- Em nhất định sẽ đuổi kịp anh trai.

Nói xong Tiểu Nghệ lập tức ngồi xuống khoanh chân tu luyện.

- Anh còn lâu mới để em đuổi kịp nhái!

Tiểu Phàm cũng vội vàng ngồi xuống.

Tiêu Dương mỉm cười nhìn hai đứa bé. Bỗng nhiên tiếng điện thoại reo vang, Tiêu Dương sợ sẽ làm phiền hai bé luyện tập nên lập tức đi đến phòng huấn luyện đặc biệt. Lúc lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, hai mắt hắn lập tức sáng lên, nhấn nút nghe, nói:

- Lam tiền bối.

- Đúng thế, nguy hiểm và may mắn luôn song hành với nhau.

Ánh mắt Lam Hân Linh cũng hết sức kiên định, nói:

- Mặc dù khu vực Tam giác vàng rất nguy hiểm tuy nhiên đây lại là nơi luyện tập thực tế tốt nhất cho chúng ta. Nếu chúng ta suốt ngày cứ ru rú trong Vũ Phong Quán, cho dù chúng ta có luyện tập cả đời cũng chẳng thế đánh thắng được tiểu đội dự bị Thiên Tử các.

Giọng nói ôm ồm của Trương Kiều Trí vang lên:

- Càng nguy hiểm sẽ càng có thể kích thích tiêm lực trong cơ thể.

Quả nhiên là trẻ trâu không biết sợ là gì

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Dương liếc mắt nhìn mười người trước mặt, lạnh lùng nói:

- Thiên Tử các lại có thêm hai tiểu đội bị tiêu diệt sạch, tất cả đều mất mạng ở khu vực Tam giác vàng. Thực lực của các thành viên trong hai tiểu đội này đều hơn mọi người.

Mười người đồng loạt im lặng.

Tiêu Dương trâm giọng, nói:

- Hiện tại Thiên Tử các ở khu vực Tam giác vàng đang thiếu lực lượng. Việc truy tìm tung tích của Ngọc tỷ vốn đã khó nay lại càng khó hơn. Vì vậy Lam các lão nói, nhiệm vụ lần này sẽ biến thành nhiệm vụ của toàn các. Bất cứ tiểu đội nào cũng có tư các tham gia thực hiện nhiệm vụ. Nhưng nhiệm vụ này vô cùng nguy hiểm. Với thực lực của mọi người chưa chắc đã có thể làm nên trò chống gì ở khu vực Tam giác vàng. Hơn thế nữa, tình hình của khu vực này rất phực tạp, ngoại trừ thế lực của tổ chức Huyết Dạ ở khắp nơi còn có thế lực của rất nhiều các tổ chức khác. Bất cứ người nào muốn đặt chân đến khu vực Tam giác vàng đều lọt vào tâm ngắm của bọn họ. Khu vực đó hơn một trăm gần hai trăm nghìn km2 toàn là núi non trùng điệp, nguy cơ tiềm ẩn ở khắp mọi nơi.

Tiêu Dương ngừng lại, nhìn một lượt mười người, nói:

- Giờ tôi giao quyền lựa chọn cho mọi người. Đi hay không đi?

Các thành viên tiểu đội Tinh Anh quay sang nhìn nhau. Một lát sau, tất cả mọi người đều nhìn Tiêu Dương bằng ánh mắt kiên định, đồng loạt bước lên, hô lớn:

- Không sợi

- Tôi hiểu. Được, tôi biết phải làm thế nào rồi.

Tiêu Dương giật mình thốt lên, sau đó vẻ mặt có phần nghiêm trọng. Một lát sau, hắn nghiêm túc gật đầu, nói:

- Sao ạ?

Là Lam Chấn Hoàn gọi điện thoại tới.

Mọi người đồng loạt chạy tới.

Lời của Tiêu Dương khiến tất cả thành viên trong tiểu đội Tinh Anh chú ý.

Tiêu Dương hỏi lại lần nữa:

- Mọi người đều chọn là đi đúng không?

Cả mười người đồng thanh trả lời: - Đúng!

Ánh mắt Tiêu Dương có phần nghiêm túc liếc nhìn mười người. Bỗng chốc hắn nở nụ cười.

- Tốt lắm! Vậy mới xứng là học trò của Tiêu Dương này chứt

Trong mắt hắn lóe lên tia sáng, khoanh tay trước ngực, nói:

- Vậy thì tất cả hãy chuẩn bị các thứ cần thiết, ngày mai toàn đội xuất phát!

Tiểu đội Tinh Anh sửng sốt, hiện tại đang là buổi sáng, bọn họ hận không thể mọc cánh lập tức bay đến Tam giác vàng. Vậy mà Tiêu Dương lại nói sáng mai mới xuất phát.

- Bởi vì chiều nay tôi muốn giới thiệu với mọi người một người bạn.

Tiêu Dương cười nói:

- Chuyến này tới khu vực Tam giác vàng sẽ do cậu ấy dẫn dắt mọi người. Tôi sẽ không đi cùng.

Mọi người lại lần nữa sửng sốt nhưng không ai dám hỏi nhiều.

Tiêu Dương vẫn sẽ tới khu vực Tam giác vàng nhưng trước đó hắn còn phải tới Vân Nam giải quyết chuyện của Kiếm Tông.

Buổi chiều.

Tiêu Dương đưa Lâm Tiểu Thảo đến trước mặt tiểu đội Tinh Anh, khiến cả đội đều trợn mắt kinh ngạc.

Bọn họ vốn tưởng Tiêu Dương không dẫn đội thì sẽ mời một vị cao thủ khác tới thay hắn chỉ huy mọi người. Nhưng không ngờ được lại là...

- Lâm Tiểu Thảo?

Lam Hân Linh đương nhiên nhận ra con côi của giáo sư này.

Cả mười người đều cảm nhận được thực lực của Lâm Tiểu Thảo yếu hơn bọn họ nhiều.

- Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cho đến khi đợt huấn luyện tại khu vực Tam giác vàng kết thúc. Tất cả mọi người đều phải gọi Tiểu Thảo là huấn luyện viên.

Tiêu Dương nghiêm túc nói:

- Trong khoảng thời gian này, mệnh lệnh của Tiểu Thảo chính là mệnh lệnh của tôi.

Sau khi Tiêu Dương nói hết câu, các thành viên trong tiểu đội Tinh Anh đều liếc mắt nhìn sau. Một lát sau mới hô cho có lệ:

- Huấn luyện viên Lâm.

Lâm Tiểu Thảo nhếch miệng cười, nói:

- Tôi biết mọi người không phục khi phải gọi tôi là huấn luyện viên. Nhưng mọi người nên biết nếu như không có chút bản lĩnh thì tôi cũng sẽ không có mặt ở đây.

Trong lúc nói, Lâm Tiểu Thảo đã thò tay vào trong túi móc ra một nắm đậu nành, sau đó đột ngột ném về phía trước...

- Rắc đậu thành binhl

Trong nháy mắt, một đám binh lính mặc áo giáp đột nhiên xuất hiện. Sát khí nồng nặc bao phủ khắp phòng huấn luyện.

Con ngươi Tiêu Dương khẽ co lại. Hắn cảm nhận được đám binh lính này mạnh hơn lần trước rất nhiều. Điều này chứng tỏ Lâm Tiểu Thảo đã tiến bộ rất nhanh. - Rắc đậu thành binh?

Vào lúc này, cả tiểu đội Tinh Anh cũng kinh ngạc đến ngẩn người. Hai mắt trợn to nhìn vào đám binh lính chẳng biết từ đâu xuất hiện. Tất cả đều không dám tin vào mắt mình.

- Rắc đậu thành binh là một trong số những tuyệt học của phái Thiên Cơ.

Tiêu Dương đột nhiên lạnh nhạt nói:

- Phái Thiên Cơ từng được xưng tụng là môn phái huyền bí cận kê Thương Thiên nhất. Thuật Kỳ môn độn giáp trong bí điển Thiên Cơ có rất nhiều thuật pháp đặc biệt, trong đó bao gồm rắc đậu thành binh, biến đá thành vàng, kỳ môn bát quái, vân vân.

Giọng của Tiêu Dương bỗng nhiên to hơn vài phần:

- Tiểu Thảo là anh em của tôi nên mới đồng ý sử dụng bí thuật không truyền cho người ngoài của phái Thiên Cơ để huấn luyện đặc biệt cho mọi người. Trong chuyến đi tới khu vực Tam giác vàng lần này, nhiệm vụ quan trọng nhất của đội không phải là truy tìm Ngọc tỷ, mà là cố gắng luyện thành thuật Kỳ môn độn giáp trong hoàn cảnh núi non trùng điệp, nguy hiểm rình rập khắp nơi, đồng thời phải áp dụng được vào trong chiến đấu thực tế, điều này rất có lợi cho mọi người.

Nghe vậy, ánh mắt mười người đồng loạt sáng lên. Tất cả đều rất háo hức nhìn chằm chằm vào Lâm Tiểu Thảo.

- Mong huấn luyện viên Lâm chỉ giáo thêm!

Lúc này mọi người đều đã tâm phục khẩu phục vị huấn luyện viên dạy thay này!

Nghĩ đến chuyện kết hợp thuật Kỳ môn độn giáp của phái Thiên Cơ vào trong chiến đấu thực tế có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ như thế nào, cả mười thành viên tiểu đội Tinh Anh đều vô cùng hưng phấn chờ đợi chuyến đi này. Nếu như tất cả đều thuận lợi thì chuyến huấn luyện tại khu vực Tam giác vàng này sẽ có thể khiến tiểu đội Tinh Anh thay da đổi thịt, trở thành một tiểu đội đánh đâu thắng đó bất khả chiến bại.

Lâm Tiểu Thảo nhếch miệng, lắc đầu cười nói:

- Chỉ giáo thì không dám. Có gì thì chúng ta cùng nhau thảo luận nghiên cứu.

Mọi người đồng loạt cười lớn.

- Được rồi, mọi người đều đi chuẩn bị đi.

Tiêu Dương vung tay lên, nói:

- Vé máy bay đều đã đặt rồi. Sáu giờ sáng mai tất cả tập trung tại sân bay. Điểm đến đầu tiên là Côn Minh, sau khi tới Côn Minh sẽ có người tới đón rồi đưa mọi người tới khu vực Tam giác vàng!

Xuất phát! Tam giác Vàng!

Vào lúc này, tiểu đội Tinh Anh đều không ai giấu nổi sự hưng phấn. Tất cả đều siết chặt nắm đấm rồi đấm mạnh vào không khí.

Tất cả đều âm thâm hạ quyết tâm, chuyến đi tới Tam giác vàng lân này nhất định phải lập nên chiến công!

- Tiểu Thảo, qua đây! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Tiêu Dương vẫy tay gọi Lâm Tiểu Thảo đến một góc.

- Tiêu đại ca, có chuyện gì sao?

Lâm Tiểu Thảo cũng có vẻ rất hưng phấn. Gã thâm nghĩ chuyến đi lần này chắc chắn sẽ rất kích thích, dù có nguy hiểm thì cũng còn hơn là cứ ngồi lỳ trong phòng. Tiêu Dương dặn dò:

- Thứ nhất, khu vực Tam giác vàng có rất nhiều nguy hiểm rình rập ở khắp nơi, cậu nhớ phải dẫn cả Tiểu Thu đi cùng.

Hắn ngừng lại, thò tay vào trong túi áo lấy ra một thanh kiếm gỗ đặc biệt chỉ dài bằng một ngón tay rồi đưa cho Lâm Tiểu Thảo. Trâm giọng, nói:

- Khi tới khu vực Tam giác vàng nếu như đụng phải người của Hắc Thủy Quân thì hãy đưa thanh kiếm gỗ này cho thủ lĩnh của bọn họ. Bọn họ tự nhiên sẽ không làm khó các cậu.

Lâm Tiểu Thảo gật đầu.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, tại sân bay, mười thành viên trong tiểu đội Tinh Anh, Lâm Tiểu Thảo, Tiểu Thu với Dương Hoàn Nghị. Tiêu Dương đứng nhìn mười ba người lên máy bay.

Tất cả âm thầm hô vang: Xuất phát thôi, Tam giác vàng!
Bình Luận (0)
Comment