Chương 531: Đóng băng một trăm năm!
Chương 531: Đóng băng một trăm năm!Chương 531: Đóng băng một trăm năm!
Ngàn năm vinh quang, sụp đổ trong một ngày.
Trăm năm nhẫn nhục, Cừu Ưng vùng dậy.
Tiêu Dương dường như có thể nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu thảm thiết cùng tủi nhục của mạch Kiếm Tôn phải trải qua trong một trăm năm qua.
Hôm nay, hắn cũng đã là một phần tử của mạch Kiếm Tôn, điều đó có nghĩa là hắn cũng phải có nghĩa vụ cùng mạch Kiếm Tôn gánh vác trách nhiệm phục hưng mạch Kiếm Tôn.
- Trong trận chiến năm đó, đại đa số các đệ tử trong mạch Kiếm Tôn đều bị trúng hàn độc, kể cả Tiên Tôn cũng không tránh thoát, nên đã bị mấy nhà trong Hộ long thế gia cùng Thần tiên môn giết hại.
Khi nói đến chuyện này cơ thể Kim Văn Tôn Tọa run rẩy, cố gắng kiềm chế nỗi thống hận sâu thẳm trong lòng.
- Kể cả khi đã đột phá vòng vây chạy ra ngoài, vẫn có không ít đệ tử đã phải bỏ mạng vì độc tính phát tác.
- Người bị trúng loại độc chí hàn này khi phát độc toàn thân đều bị đóng băng, những người sức mạnh hơi kém một chút sẽ lập tức bị đóng băng tâm mạch mà chết. Chỉ những người thực lực đạt đến một trình độ nhất định mới có thể bảo vệ tâm mạch.
Một trăm năm!
- Mặc dù điều này rất khó tin, nhưng đúng là thế thật. Cậu cũng biết đấy, người luyện võ khi đạt đến một cảnh giới nào đó sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, nếu như đạt đến cảnh giới "Tiên" thì cho dù là hai trăm năm cũng không phải là vấn đề. Mà ba vị Tôn tọa một trăm năm trước đã đạt gần đến cảnh giới 'Tiên, vốn dĩ đã có sống hơn một trăm năm, huống hồ chi cơ thể họ lại bị đóng băng, tâm mạch vẫn còn, tốc độ lão hóa sẽ bị chậm lại, vì vậy nên mới kéo dài được cho đến ngày hôm nay.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Kim Văn Tôn Tọa nặng nề gật đầu, nói:
Tiêu Dương kinh hãi hỏi:
- Ý của Kim đại ca là muốn em thử xem có thể phá được hàn băng cứu ba vị Tôn tọa không, đúng không?
Kim Văn Tôn Tọa trâm giọng nói:
Mặc dù bị hàn độc xâm nhập nhưng ba vị Tôn tọa thực lực đạt đến cảnh giới cao nên không bị đông chết. Ngược lại chính lớp băng đó đã bảo vệ cơ thể bọn họ một trăm năm nay không hề bị lão hóa. Điều này không thể không nói đúng là một kỳ tích, hay cũng có thể nói mối hận thù trăm năm không hề tiêu tan đã giúp cho linh hôn của bọn họ chống đỡ được đến hiện tại.
- Các vị tiền bối bị trúng độc một trăm năm trước vẫn chưa chết sao?
- Năm đó, ba vị thực lực mạnh nhất Kiếm Tôn dẫn dắt mạch Kiếm Tôn phá vòng vây đã gần đạt đến cảnh giới 'Tiên, chỉ còn cách một chút nữa là có thể bước vào hàng Kiếm Tiên, trở thành Tiên Tôn. Thế nhưng bọn họ đều bị trúng hàn độc, toàn thân bị đóng băng. Vào khoảnh khắc trước khi lâm vào hôn mê, bọn họ đã dồn hết nội lực để bảo vệ tâm mạch, còn cơ thể thì đã hoàn toàn bị đóng băng, rơi vào trạng thái chết tạm thời, tuy nhiên tính mạng vẫn có thể kéo dài cho đến hiện tại.
Không phải là một trăm ngày! - Một trăm năm nay, mạch Kiếm Tôn bọn tôi vẫn luôn tìm cách giải hàn độc.
Điều này cần phải có sức sống mãnh liệt như thế nào mới làm được như vậy?
Kim Văn Tôn Tọa bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
Vẻ mặt Tiêu Dương nghiêm túc, nói:
Muốn phá được hàn băng đã phong ấn cơ thể một trăm năm, sau đó lại giải độc đã tôn tại trong cơ thể một trăm năm, nói thì dễ mà làm thì khó.
Tiêu Dương lắc đầu. Điểm mấu chốt chính là cơ thể của ba vị tôn tọa đều ở trong trạng thái đóng băng, hắn muốn dùng kim châm cứu sẽ lại càng khó khăn hơn.
Tiêu Dương bất đắc dĩ nói:
Kim Văn Tôn Tọa hiểu ý của Tiêu Dương, ông gật đầu hỏi:
Kim Văn Tôn Tọa kích động xoay mặt nhìn Tiêu Dương, hỏi lại:
- Vân Nam.
- Nhưng thứ nhất là bọn tôi không tiện để lộ thân phận, thứ hai là độc này thật sự quá khó giải, chính vì vậy cho dù bọn tôi có nghĩ đủ các loại cách vẫn chẳng thể làm gì.
- Mấy năm trước Cừu Ưng đã trà trộn vào khu vực Tam giác vàng làm công tác chuẩn bị để mạch Kiếm Tôn trở về Trung Quốc. Khi đó bọn tôi đã chọn Vân Nam nơi cách khu vực Tam giác vàng không xa để làm trụ sở mới của Kiếm Tông.
Tiêu Dương sửng sốt, đây trùng hợp là địa điểm đầu tiên sau khi tổ chức Huyết Dạ cướp Ngọc tỷ truyền quốc bị phát hiện.
- Vân Nam sao?
- Tiêu lão đệ, lúc nãy cậu vừa mới nói có thể giải được hàn độc có phải là thật không?
- Tiêu lão đệ, vậy khi nào thì cậu có thể xuất phát?
Tiêu Dương suy tư một chút sau đó chậm rãi hỏi:
- Trụ sở Kiếm Tông đặt ở đâu?
- Đúng là em có biết chút y thuật, nếu như là giải độc thuần túy chí hàn thì cũng nắm chắc có khả năng giải được. Chỉ là ba vị Tôn tọa đã đóng băng cả trăm năm rồi, ca này em cũng không chắc lắm.
Hắn không dám đảm bảo chắc chắn là vì không muốn để Kim Văn Tôn Tọa đặt hy vọng quá lớn vào mình.
Tiêu Dương đưa mắt nghiêm mặt nhìn Kim Văn Tôn Tọa.
- Tuy vậy nhưng em cũng sẽ thử xem sao.
Kim Văn Tôn Tọa dừng một lát sau đó nói tiếp:
- Điểm quan trọng nhất là tại Vân Nam không có thế lực của Hộ long thế gia.
Mạch Kiếm Tôn hiện tại vẫn phải ẩn núp ở một nơi bí mật không để ai biết.
- Trong vòng hai ngày tới chúng ta có thể lên đường.
Tiêu Dương cũng không muốn chần chừ. Nếu như Lam Chấn Hoàn đồng ý để tiểu đội Tinh Anh đến khu vực Tam giác vàng tham gia nhiệm vụ truy tìm tung tích Ngọc tỷ thì trong vòng hai ngày tới sẽ có câu trả lời. Như vậy hắn cũng sẽ tiện đường tới Vân Nam để điều trị cho ba vị Tôn tọa. Tiêu Dương hỏi: - Đúng rồi, Kim đại ca, vừa rồi đại ca nói Cừu Ưng đã trà trộn vào trong khu vực Tam giác vàng đúng không?
Kim Văn Tôn Tọa cười, nói:
- Không giấu gì cậu, hiện tại thế lực Hắc thủy quân lớn nhất khu vực Tam giác vàng là do Cừu Ưng chỉ huy.
Thế lực của Cừu Ưng ở nước ngoài còn lớn mạnh hơn cả tưởng tượng của Tiêu Dương.
Tiêu Dương nhàn nhạt đáp lời:
- Cậu biết Vô Song Vương?
Kim Văn Tôn Tọa nhìn Tiêu Dương, hỏi lại:
- Vậy Vô Song Vương đứng hàng thứ mấy trong Thân bảng?
Tiêu Dương kinh ngạc hỏi:
- Các cường giả trong Viêm Hoàng Thần Bảng không thuộc về bất cứ gia tộc hay môn phái nào, bọn họ đều là tán tu. Đồng thời, những cường giả trong Thần bảng tính cách cùng phương pháp tu luyện đều hết sức cổ quái. Thân bảng có tổng cộng ba mươi hai người, thực lực không đồng đều, nhưng đều là những nhân vật không hề tâm thường. Nhất là mười người đứng đầu bảng, trong số đó thậm chí còn có người gần đạt đến cảnh giới 'Tiên.
- Có Thiên Tử các làm chỗ dựa, sau này an toàn của cậu cũng sẽ được đảm bảo hơn, đây cũng là chuyện tốt. Còn vê phần Ngọc tỷ truyền quốc mà cậu nói...
Kim Văn Tôn Tọa trầm ngâm một lát rồi mới nói tiếp:
- Tôi sẽ lập tức phái người đi thông báo, để bọn họ tìm hiểu xem Ngọc tỷ đang ở đâu. Chỉ có điều kẻ cướp Ngọc tỷ là tổ chức Huyết Dạ, cái này e rằng sẽ có chút khó khăn. Mấy năm gần đây, Cừu Ưng cũng đã từng có mấy lần chạm trán với tổ chức Huyết Dạ, hai bên đều bị thiệt hại, tổ chức thần bí này không phải dạng vừa đâu. Tiêu lão đệ, nếu như cậu đụng độ với đám người này thì nhớ phải cẩn thận đấy.
Tiêu Dương gật đầu. Kim Văn Tôn Tọa hiểu rõ về cái thế giới này nhiều hơn hắn, hơn thế nữa, những điều này không phải cứ đọc sách là biết được, nếu như không đạt đến cấp độ nào đó sẽ không thể tiếp xúc và hiểu được những điều này.
- Kim đại ca, em có một chuyện không hiểu.
Tiêu Dương hỏi:
- Viêm Hoàng Thần bảng là những nhân vật như thế nào?
- Cậu từng gặp người của Viêm Hoàng Thần bảng sao?
Kim Văn Tôn Tọa giật mình sau đó cau mày nói:
Kim Văn Tôn Tọa kinh ngạc, sau đó lập tức cười gật đầu nói:
- Cậu đã gia nhập vào Thiên Tử các của Viêm Hoàng hay sao?
Tiêu Dương tóm tắt lại chuyện Ngọc tỷ truyên quốc có khả năng đã bị đưa đến khu vực Tam giác vàng cho Kim Văn Tôn Tọa nghe.
- Kim đại ca, đại ca có thể giúp em điều tra một việc được không?
Chỉ có điều thế lực tại nước ngoài có mạnh đến mấy mà không có cường giả có sức mạnh tuyệt đối tọa trấn thì cũng chẳng thế làm gì được Hộ long thế gia. Mối thù khắc sâu trong tim một trăm năm qua tạo ra kết quả khiến người người phải kinh ngạc.
- Em đã giết chết một đồ đệ của lão.
Như vậy tức là có thù oán!
Vẻ mặt Kim Văn Tôn Tọa nghiêm trọng, nói:
- Thứ hạng của Vô Song Vương nằm ở gần cuối Thần bảng, thứ hai mươi tám. Nhưng những cường giả trong Viêm Hoàng Thần bảng đều là cảnh giới Hóa tượng trở lên, với thực lực của cậu, nếu như Vô Song Vương tới báo thù chỉ e cậu sẽ không thể đánh lại được.
Kim Văn Tôn Tọa im lặng một chút sau đó bỗng nhiên nhướng mày nói:
- Chỉ có điều nếu như chỉ là một Vô Song Vương thì cũng chẳng mùi gì, nếu như y muốn giết cậu thì cậu cứ việc trốn là được. Nếu y thật sự xuất hiện thì đầu tiên cậu hãy báo cho tôi một tiếng, tôi sẽ tới giải quyết y thay cậu.
Kim Văn Tôn Tọa không để cho bất cứ làm Tiêu Dương bị thương.
Dựa vào Thực khí tam vân đại viên mãn đánh bại cường giả Hóa tượng, đồng thời lại còn là truyền nhân của Thanh Liên kiếm ca đã thất truyên từ lâu. Trong lòng Kim Văn Tôn Tọa, Tiêu Dương chính là niềm hy vọng của mạch Kiếm Tôn.
Nếu như Vô Song Vương muốn giết Tiêu Dương, điều có đồng nghĩa với việc đối địch với mạch Kiếm Tôn.
Yếu trâu còn hơn khỏe bò!
Nếu như mạch Kiếm Tôn muốn đối phó với một Vô Song Vương nằm top cuối của Thần bảng thì cũng chẳng cần tốn mấy sức. ...
Sau khi xác định địa điểm hai ngày sau gặp nhau cùng với phương thức liên lạc với nhau, Kim Văn Tôn Tọa liền rời khỏi công ty Sơn Hà Thi Họa.
Tiêu Dương trầm ngâm một lát sau đó đột nhiên vỗ mạnh vào đầu mình, nói:
- Chết rồi, thế mà lại quên mất chuyện kia.
Hắn lập tức chạy ra khỏi công ty Sơn Hà Thi Họa, lái xe tới Phục Đại.
Hắn đã hẹn gặp Đạm Đài Diệc Dao ở hồ sen trong Phục Đại nhưng giờ đã quá giờ hẹn gân một tiếng đồng hồ rồi.
Tiêu Dương là một người giữ chữ tín, nếu như đã đồng ý lấy cỏ Thất Diệp Huyết Hãn ra làm giao dịch thì sẽ không bao giờ nuốt lời.
Vội vã chạy tới phòng bảo vệ, lúc hắn đẩy cửa bước vào nhìn thấy tình huống bên trong liên lập tức cau mày. Hắn đi tới bên giường, dùng sức nhấc chiếc giường lên, sau đó hắn cạy một viên gạch men dưới chân giường lên, lập tức xuất hiện một chiếc hộp gấm...
Tiêu Dương đã giấu cỏ Thất Diệp Huyết Hãn ở chỗ này.
Tiêu Dương đưa tay vào ngực lấy ra một chiếc hộp gấm khác, sau đó mở chiếc hộp chứa cỏ Thất Diệp Huyết Hãn ra, bên trong còn lại năm phiến lá, tại các gân lá tựa như có các dòng máu đang lưu chuyển.
Cỏ Thất Diệp Huyết Hãn là loại dược liệu vô cùng quý kiếm, Tiêu Dương đương nhiên sẽ không giao tất cả năm phiến lá còn lại cho Đạm Đài Diệc Dao, hắn chỉ ngắt lấy một phiến lá màu đỏ như máu sau đó đặt vào chiếc hộp gấm hắn đã chuẩn bị. Xong xuôi hắn liên đặt chiếc hộp chứa cỏ Thất Diệp Huyết Hãn vào chỗ cũ, mắt liếc nhìn xung quanh phòng bảo vệ, khóe miệng bỗng nhếch lên cười lạnh, sau đó liền xoay người đi vê phía hồ sen.
Vừa mới đi tới cầu Tiêu Dương đã nhìn thấy có ba bóng người đang ở bên trong đình nghỉ mát.
Đạm Đài Diệc Dao, Liễu Hồng cùng với một người đàn ông mặc áo bào màu xám.
Đạm Đài Diệc Dao lạnh lùng ngồi trên ghế đá, còn Liễu Hồng đứng phía sau thì mặt mày nhăn nhó không biết đang nói gì đó, khi nhìn thấy Tiêu Dương đến, cô ta không kiêng nể gì hừ lạnh một tiếng, sau đó bĩu môi lườm Tiêu Dương, trào phúng giễu cợt:
- Cậu tới đúng giờ thật đấy.
Tiêu Dương không thèm để ý chỉ cười nhạt, phất tay nói:
- Nếu như không chào đón tôi tới vậy thì mấy người có thể về luôn bây giờ. Hiện giờ trị an không tốt lắm, nếu như tôi đi lâu quá chẳng may có mấy thằng trộm khốn nạn lẻn vào phòng ăn cắp mấy chiếc quần sịp của tôi, thế thì tối nay tôi biết mặc cái gì.
Sắc mặt Liễu Hồng nháy mắt đen thui, cô ta mỉa mai:
- Làm gì có ai dở hơi lấy đồ của cậu chứ.
- Thế thì tốt.
Tiêu Dương cũng không nói nhiều, vừa rồi lúc hắn đi vào phòng bảo vệ đã nhìn ra có dấu vết lục soát, ngoại trừ người của Đạm Đài Diệc Dao thì đúng là chẳng có ai dở hơi đi lấy đồ của hắn thật!
Những gì cần nói cũng nói rồi, Tiêu Dương không muốn nói thêm, có những lời chỉ cần nói đến thế là đủ.
Tiêu Dương vung tay, chiếc hộp gấm lập tức bay đến trước mắt Đạm Đài Diệc Dao, người đàn ông áo bào xám lập tức vươn tay bắt lấy sau đó cung kính đưa cho Đạm Đài Diệc Dao.
- Đây chính là cỏ Thất Diệp Huyết Hãn mà cô muốn.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói:
- Đồ đã đưa đến rồi, tôi đi đây.
Dứt lời Tiêu Dương liên xoay người đi.