Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 530: Cừu Ưng

Chương 530: Cừu Ưng Chương 530: Cừu ƯngChương 530: Cừu Ưng

Ánh sáng tỏa ra từ đóa Thanh Liên thần thánh hóa thành vô số kiếm hoa rơi xuống mặt sông. Tiêu Dương vung kiếm lên, đóa Thanh Liên từ từ bay xuống, cảnh tượng này tựa như một bức trang phong cảnh hữu tình vô cùng đẹp. Trên bờ gió thổi vù vù, nước sông bắn tung tóe càng làm nổi bật lên khí thế của Thanh Liên kiếm ca.

- Thanh Liên nhất xuất, vạn thế sanh ca.

Kim Văn tôn tọa ngẩn người nhìn lên trời. Đây chính là Thanh Liên kiếm ca, tuyệt học trong Kiếm tiên bí điển mà cho dù ông có nằm mơ cũng chẳng được nhìn thấy. Kim Văn tôn tọa khẽ mấp máy môi, hai mắt tựa như dại ra, một lát sau bỗng nhiên ngửa đầu cười như điên sau đó liên tục trút rượu vào miệng.

Vào lúc này bất cứ lời nào cũng trở thành dư thừa.

Vạn Pháp cùng Diệp Tang chẳng biết từ lúc nào đã ra khỏi khoang thuyền, chiếc thuyền giờ đã trôi đến giữa dòng sông và còn có xu hướng tiếp tục trôi đi theo dòng nước. Thế nhưng hai người ngồi trên thuyền dường như vẫn chưa phát hiện ra điều này, vào lúc này tất cả mọi thứ đều bị vứt bỏ bên ngoài. Rượu gặp tri kỷ ngàn chén vẫn thấy ít, một chén lại một chén, vui vẻ uống thâu đêm.

Hai người thỉnh thoảng lại bàn luận nghiên cứu về ý nghĩa sâu xa của kiếm pháp, có lúc ngẫu hứng ngâm thơ còn ngâm mấy bài thơ liên, phóng thích hết tâm trạng vui vẻ trong lòng.

Thỉnh thoảng lại có ánh kiếm bắn ra giữa mặt sông.

Không một ai biết, đêm nay trên chiếc thuyền đó là hai nhân vật có thực lực cực mạnh ngồi nói chuyện uống rượu.

- Người luyện võ gặp được tri kỷ, thiên hạ bốn bể đi đâu mà chẳng là nhà.

- À đúng rồi, Kim đại ca, em muốn hỏi đại ca một chuyện.

- Kim đại ca, thuyên của chúng ta đã trôi đi từ lúc nào ấy, giờ có lẽ đã trôi ra khỏi nội thành Minh Châu rồi.

Tiêu Dương cười to cất bước đi vào trong khoang thuyền, đột nhiên tựa như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn lập tức nói:

Đồng thời, Tiêu Dương cũng nói đôi chút về những tuyệt học trong Kiếm tiên bí điển cho Kim Văn tôn tọa nghe, nhờ đó Kim Văn tôn tọa cũng thu hoạch được không ít. Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, cứ như vậy nguyên cả một đêm, cho đến khi mặt sông bị sương mù bao phủ, khí lạnh thấm vào người, hai người mới tỉnh rượu.

- Đại ca có biết trong Thần tiên môn có người nào luyện loại võ công chí âm chí hàn không? Hay là nghiên cứu chuyên về độc dược gì đó?

Đêm nay, với cả hai người mà nói thì đều là thu hoạch lớn.

- Có chuyện gì cứ nói đi.

Tiêu Dương giật mình đứng dậy vươn vai một cái, xương cốt phát ra tiếng 'tạch tạch'. Tinh thân hắn hôm nay vô cùng sảng khoái không hề vì một đêm nói chuyện thâu đêm suốt sáng mà cảm thấy mệt mỏi. Hắn bước đến mũi thuyền, nhìn mặt sông sương mù trắng xóa, sắc mặt tươi tỉnh, xoay người cười nói:

Tiêu Dương vẫn luôn tự học Tiên kiếm bí điển (hay còn gọi là Tửu Tiên bí điển), không ai chỉ dạy, một mình hắn tự nghiên cứu tự học, dựa vào thiên phú trời cho nên mới đạt được thành tựu như hiện tại. Hôm nay lại được gặp Kim Văn tôn tọa. Là một đại sư dùng kiếm của mạch Kiếm Tôn, Kim Văn tôn tọa mặc dù chưa từng luyện Kiếm Tiên bí điển nhưng sự hiểu biết về kiếm thuật của ông có thể giúp Tiêu Dương giải quyết rất nhiều vấn đề phức tạp mà trước đây hắn không hiểu.

- Hay cho câu "thiên hạ bốn bể đi đâu mà chẳng là nhà".

- Hàn độc sao?

Kim Văn tôn tọa thoải mái cười, nói:

Kim Văn tôn tọa bỗng nhiên đứng dậy, hai hàng lông mày màu vàng kim nhướng lên, hai mắt lóe sáng, con ngươi trừng lớn, chậm rãi nói:

Kim Văn tôn tọa rất thích cậu em này.

Tiêu Dương trực tiếp hỏi Kim Văn tôn tọa. Chuyện này có liên quan rất lớn đến độc trong cơ thể Quân Thiết Anh, hắn dùng ngân châm trị liệu cho cô cũng chỉ là tạm thời áp chế không để độc tính phát tác, nếu muốn diệt trừ tận gốc độc tính trong cơ thể cô ấy thì bắt buộc phải biết nguồn gốc của nó.

- Loại hàn độc đó đã khiến cho các đệ tử của mạch Kiếm Tôn không thể phản kháng nên đã bị kẻ địch giết chết.

- Năm đó độc mà mạch Kiếm Tôn trúng chính là một loại hàn độc kỳ quái quỷ dị.

Kim Văn tôn tọa lắc đầu, xoay mặt lại nhìn Tiêu Dương, hỏi:

Tiêu Dương giật mình nói:

Kim Văn tôn tọa hắng giọng, nói:

- Năm xưa, mạch Kiếm Tôn chúng ta cũng vì bị trúng một loại độc lỳ lạ nên mới bị đám khốn nạn đó thừa cơ lật đổ.

- Tiêu đệ, cậu có thể đưa tôi đi gặp cô gái bị trúng độc đó không?

Hai mắt Kim Văn tôn tọa lóe lên sự thù hận. Nếu như không phải vì sự kiện trúng độc đó thì mạch Kiếm Tôn cũng sẽ không đến mức thảm hại như ngày hôm nay.

- Xem ra kẻ hạ độc năm đó không ai khác ngoài Thần tiên môn.

- Ý của đại ca là...

- Sao cậu lại đột nhiên hỏi chuyện này?

Tiêu Dương lập tức kể lại cho Kim Văn tôn tọa biết về tình hình độc tính trong cơ Quân Thiết Anh, đồng thời cũng nói cho ông biết chuyện người của Thần tiên môn vẫn luôn muốn bắt Quân Thiết Anh trở vê.

- Lại là độc chí âm chí hàn.

Khi nhắc tới mối hận năm xưa, Kim Văn tôn tọa không nhịn được siết chặt nắm đấm, nói:

- Năm đó những kẻ ám toán mạch Kiếm Tôn không chỉ có mỗi Thần tiên môn.

Hai mắt Tiêu Dương lóe lên sát khí.

- Nói như vậy, đây chắc chắn cũng là do Thần tiên môn làm!

Kim Văn tôn tọa nói:

- Tôi muốn kiểm tra xem có phải là cùng một loại độc năm xưa mạch Kiếm Tôn bị trúng hay không.

Tiêu Dương gật đầu đồng ý.

Hai người đồng loạt bay vút lên bờ, bộ quần áo trên người Kim Văn tôn tọa khiến người đi đường đều chú ý về phía bọn họ, nhưng ở cái thời đại này cho dù có khỏa thân chạy ra đường cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ. Kim Văn tôn tọa mặc quần áo vàng ánh kim, tóc vàng lông mày vàng cùng lắm thì cũng chỉ khiến người ta ngoảnh đầu lại nhìn nhiều hơn vài cái mà thôi. Tiêu Dương bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới công ty Sơn Hà Thư Họa.

Hắn đẩy cửa phòng làm việc đi vào, Diệp Tang với Quân Thiết Anh đều đang ở trong phòng.

Diệp Tang thấy Kim Văn tôn tọa đi vào liền lập tức cúi người cung kính chào:

- Bái kiến Tôn tọa.

- Không cần đa lễ.

Kim Văn tôn tọa xua tay, sau đó nhìn thẳng về phía Quân Thiết Anh. Với nhãn lực hơn người của ông, vừa nhìn đã biết cơ thể Quân Thiết Anh không ổn.

Kim Văn tôn tọa đột nhiên kích động như khiến Tiêu Dương bất ngờ, hắn gật đầu nói:

- Tiêu Dương, cậu... cậu vừa mới nói... nếu như chỉ là độc tính chí hàn... thì cậu có thể chữa được sao?

Câu nói bâng cua của Tiêu Dương lại khiến Kim Văn tôn tọa trợn mắt kinh hãi, hai mắt lóe sáng vẻ mặt hết sức kích động. Ông nhìn Tiêu Dương không chớp mắt, cơ thể khẽ run lên, không dám tin hỏi:

- Cái gì?

- Nếu như chỉ là chí hàn thì còn đỡ, đằng này lại còn thêm cả độc tính chí âm nữa...

Tiêu Dương lắc đầu than:

- Cô gái này đúng là đã trúng phải hàn độc, thậm chí... độc trong người cô ấy còn nghiêm trọng hơn cả mạch Kiếm Tôn trúng năm xưa.

Kim Văn tôn tọa hít sâu một hơi sau đó có vẻ kinh ngạc, nói:

- Trong người cô ấy hoàn toàn không hề có nội khí, theo lý thì độc tính phải phát tác rồi mới đúng, thế nhưng cô ấy lại không bị làm sao...

Tiêu Dương vuốt sống mũi, mỉm cười, nói:

- Em có biết chút y thuật nên đã tạm thời khống chế không để độc tính phát tác.

Nghe vậy, hai mắt Kim Văn tôn tọa sáng lên nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, một lúc sau lên tiếng tán thưởng:

- Tiêu đệ đúng là kỳ tài, kỳ tài!

Kim Văn tôn tọa biết loại độc này vô cùng kinh khủng, không phải chỉ chút y thuật là có thể khống chế được độc tính của nó.

- Đáng tiếc nếu không tìm ra nguồn gốc của độc thì sẽ không thể điều chế được thuốc giải phù hợp.

- Tình hình thế nào đại ca?

Tiêu Dương lập tức hỏi:

Kim Văn tôn tọa tới bắt mạch cho Quân Thiết Anh, sắc mặt có vẻ khá nghiêm trọng. Ông quay đầu nhìn Tiêu Dương sau đó hai người cùng nhau ra ngoài.

Quân Thiết Anh gật đầu chào.

- Đại tiểu thư, vị này là Kim tiền bối.

Tiêu Dương giới thiệu:

- Mặc dù em chưa từng thử nhưng chắc chắn sẽ dễ giải hơn độc tính vừa chí âm vừa chí hàn nhiều. - Tốt, vậy thì tốt quái

Kim Văn tôn tọa kích động nói nhưng sau đó như ý thức được lời mình nói không ổn, mặt có chút xấu hổ giải thích:

- Tiêu lão đệ, ý của tôi không phải là nói cô gái kia trúng độc là tốt... ý tôi là...

Kim Văn tôn tọa lúc này gân như đã không còn biết phải nói gì nữa.

Tiêu Dương cười trấn an:

- Kim đại ca, không sao đâu, có gì thì cứ từ từ nói.

Kim Văn tôn tọa hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh hơn, khẩn thiết nhìn Tiêu Dương, nói:

- Tiêu đệ, tôi muốn cầu xin cậu giúp một chuyện.

Tiêu Dương giật mình, vội nói:

- Kim đại ca nói như vậy sẽ làm em tổn thọ đấy, có việc gì anh cứ nói đi.

- Chuyện này có liên quan đến sự hưng thịnh của mạch Kiếm Tôn chúng ta!

Kim Văn tôn tọa chậm rãi, nói:

- Trải qua trận chiến năm đó, toàn bộ mạch Kiếm Tôn gần như đã bỏ mạng, chỉ còn lại mấy tôn tọa liều chết phá vòng vây mới thoát ra được. Chỉ có điều cũng chỉ còn lại không đến ba trăm người, trong khi năm xưa đệ tử mạch Kiếm Tôn chúng ta lên đến gân mười ngàn người.

Tiêu Dương sợ hãi hít một hơi thật sâu.

Gần mười ngàn người mà giờ chỉ còn lại gần ba trăm, có thể tưởng tượng ra được trận chiến năm đó thảm thiết đáng sợ đến mức nào!

Chẳng trách bất luận là Diệp Tang hay Vạn Pháp, thậm chí là cả Kim Văn tôn tọa khi nhắc tới Thần tiên môn hay Hộ long thế gia đều có vẻ sát khí đây mình như vậy.

Mối thù này chỉ có dùng máu tươi mới có thể rửa sạch được!

Trong lòng Kim Văn tôn tọa vô cùng kích động, ông cuống quít hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nói:

- Sau đó, lúc tập hợp không hề có đệ tử ở bên ngoài của Kiếm Tông, mạch Kiếm Tông cũng chỉ còn lại không đến tám trăm người. Không những thế trong khoảng thời gian này, những đệ tử còn sót lại của mạch Kiếm Tôn lại vẫn bị kẻ thù không ngừng đuổi giết.

Kim Văn tôn tọa siết chặt nắm đấm, nói:

- Trong tình hình đó, trong nước không còn chỗ nào có thể chứa nổi mạch Kiếm Tôn, chính vì thế mạch Kiếm Tôn bị ép phải rời khỏi quê hương chạy ra nước ngoài, tất cả đều phải cố gắng sống sót ngay cả khi phải sống tại những đất nước có chiến hỏa liên miên. Tuy khó khăn tủi nhục là thế nhưng đệ tử mạch Kiếm Tôn chưa giây phút nào quên đi mối thù này! Mỗi một người đều gánh trên vai trách nhiệm phải trả thù cho Kiếm Tôn! Cũng nhờ phải gánh trách nhiệm này mà mạch Kiếm Tôn mới có thể chống cự được qua thời kỳ khó khăn nhất. Không những thế khi ở nước ngoài chúng ta đã dùng phương thức sinh tôn khác để sống sót, đó là lập ra tổ chức sát thủ.

Kim Văn tôn tọa đột nhiên khế cười nhưng nụ cười của ông mang theo sự thê lương và chua xót.

- Ai có thể ngờ được tổ chức sát thủ Cừu Ưng mạnh nhất thế giới hiện nay lại chính là mạch Kiếm Tôn năm xưail

Tiêu Dương chợt thấy rùng mình. Cừu Ưng, tựa như con chim ưng mang theo lòng thù hận vật lộn giữa bầu trời bao la.

Ở trong nước, tổ chức sát thủ này cũng không quá nổi tiếng, có lẽ là vì kiêng kị Hộ long thế gia. Nhưng ở nước ngoài, khi nhắc đến cái tên Cừu Ưng sẽ khiến vô số người phải khiếp sợ.

Cừu Ưng chưa từng thất bại trong bất cứ nhiệm vụ giết người nào.

- Mỗi một đệ tử của mạch Kiếm Tôn đều trưởng thành qua sự rèn luyện vô cùng khắc nghiệt, cho đến ngày hôm nay...

Kim Văn tôn tọa thở dài nói:

- Lá rụng cuối cùng cũng phải về cội, ba năm trước Cừu Ưng phát triển nhanh chóng, thế lực ở bên ngoài đã đủ để chống đỡ với cục diện ở trong nước! Những đệ tử nòng cốt của mạch Kiếm Tôn dần dần về nước bí mật thành lập trụ sở của chúng ta. Bởi vì... mạch Kiếm Tôn vĩnh viễn không bao giờ quên mối huyết hải thâm thù năm xưa.

- Thế nhưng so với một mạch Kiếm Tôn tái sinh sau cơn thập tử nhất sinh thì trải qua trăm năm, kẻ địch của chúng ta cũng đã phát triển vô cùng lớn mạnh.

Kim Văn tôn tọa cười khổ, nói:

- Năng lực giết người của sát thủ Cừu Ưng vô cùng mạnh, thế lực tại nước ngoài cũng rất lớn nhưng hiện tại nếu muốn đối đầu với một nhà trong Hộ long thế gia thôi cũng chẳng khác nào là lấy trứng chọi đá.

- Bởi vì trong Hộ long thế gia, gân như là mỗi một nhà đều có ít nhất một vị "Tiên" tọa trấn!

Lời Kim Văn tôn tọa nói ra khiến Tiêu Dương kinh hãi.

Cảnh giới "Tiên" là cảnh giới mà người thường không thể tưởng tượng ra được.

So với "Tiên" thì hắn chẳng khác nào một con kiến, búng tay một phát cũng đủ mất mạng.

- Mà mạch Kiếm Tôn...

Kim Văn tôn tọa chua xót, lắc đầu.

Nếu muốn quyết chiến với Hộ long thế gia thì phải có người mạnh tuyệt đối tọa trấn, nếu không chỉ cần một vị "Tiên" ra tay thì cả mạch Kiếm Tôn đều bị tiêu diệt, còn nói gì đến chuyện báo thù nữal

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi nhưng Tiêu Dương có cảm giác mình như đã cùng mạch Kiếm Tôn trải qua một trăm năm gian truân lưu lạc ở nước ngoài. Trong lòng cũng có chút tang thương, hắn thở dài, giương mắt lên nghiêm mặt hỏi:

- Kim đại ca, anh nói đi, anh muốn em phải làm gì?
Bình Luận (0)
Comment