Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 526 - Chương 529: Một Người, Một Kiếm, Múa Trong Men Say!

Chương 529: Một người, một kiếm, múa trong men say! Chương 529: Một người, một kiếm, múa trong men say!Chương 529: Một người, một kiếm, múa trong men say!

Lâm Tiểu Thảo khẳng khái nói:

- Anh Tiêu, giữa chúng ta còn cần phải nói những lời đó hay sao? Anh cứ nói đi, anh muốn em làm gì thì em sẽ lập tức làm cái đó.

- Được.

Tiêu Dương cũng không khách sáo, mỉm cười nói:

- Tôi muốn cậu dùng thuật Kỳ môn độn giáp của cậu tiến hành một đợt huấn luyện đặc biết cho tiểu đội của tôi.

Lâm Tiểu Thảo lập tức hỏi:

- Tiểu đội Lăng Thiên sao?

Tiêu Dương lắc đầu, mấy người trong tiểu đội Lăng Thiên, Lam Hân Linh thì hiện giờ đang ở trong tiểu đội Tinh Anh, Bạch Húc Húc thì đi theo chú Lam khổ luyện. Còn Uông Thắng thì đã tới căn cứ bí mật luyện tập kỹ thuật bắn súng, chỉ còn lại bốn người Xích Hỏa với Thiên mã song hùng...

- Không thành vấn đề, cứ giao cho em. Thời điểm luyện thuật Kỳ môn độn giáp cần nhất là phải có đối tượng thử nghiệm, giờ thì vừa hay lại có tiểu đội của anh.

Tiêu Dương ở lại trong căn phòng Lâm Tiểu Thảo thuê đến khoảng bảy giờ tối thì đột nhiên Diệp Tang gọi điện thoại tới.

- Đây cũng là tiểu đội do tôi quản lý, tổng cộng có mười người, tất cả đều là các thiên tài của Thiên Tử các. Tiểu Thảo, tôi giao bọn họ cho cậu, cậu cứ huấn luyện dã man vào cho tôi, không cần khách sáo đâu.

Chỉ có điều cho dù như vậy thì hiện tại thực lực của Tiểu Thu vẫn vượt xa Lâm Tiểu Thảo với Dương Hoàn Nghị, tuy gã đã mất đi đôi tay nhưng thực lực có thể phát huy có lẽ cũng phải ở cảnh giới Thực khí nhị vân.

- Là tiểu đội Tinh Anh.

Người của mạch Kiếm Tôn, cho dù là ai muốn cướp Thanh Liên kiếm ca của hắn cũng không được.

Kể ra để bọn họ tham gia huấn luyện cũng được.

Gặp mặt Kim Văn tôn tọa.

Tiêu Dương nói:

Tuy nhiên lúc này tiểu đội Tinh Anh cần lần huấn luyện này hơn.

Tiêu Dương mỉm cười gật đầu sau đó tới kiểm tra tình trạng của Tiểu Thu. Hiện giờ thương thế của gã về cơ bản cũng đã hoàn khôi phục rồi, chỉ có điều đôi tay bị chặt mất giờ chỉ còn cách lắp tay giả thôi không thì cũng chẳng có cách nào khiến tay mọc ra được cả. Thời gian vẫn còn ba tháng nữa, trừ khi uống viên thuốc đó thì có may ra còn có thể tiếp tục sống.

Một nơi vô cùng quen thuộc, đêm hôm đó Tiêu Dương bị Thiên Cửu tôn tọa truy đuổi cũng đã từng tới nơi này. Bên bờ sông có một chiếc thuyền, Tiêu Dương nhìn qua thấy có một bóng người quen thuộc đang đứng ở đầu thuyền. Lúc thấy Tiêu Dương tới, Diệp Tang lập tức vẫy tay ra hiệu với hắn.

Lâm Tiểu Thảo cười ha hả, vỗ ngực, nói:

Tiêu Dương bước tới rồi nhún người nhảy lên thuyên. Tiêu Dương đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thậm chí hắn còn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Tiêu Dương lái xe đến một bờ sông. Nơi gặp mặt Kim Văn tôn tọa tốt nhất chỉ có bờ sông.

Kim Văn tôn tọal

Trường bào màu vàng kim, trên áo thêu các loại hoa văn kỳ lạ.

Kim Văn tôn tọa ôn hòa cười, khoát tay làm tư thế mời, nói:

- Kim Văn tôn tọa đã ngồi chờ ở bên trong rồi.

Đột nhiên Kim Văn tôn tọa giơ tay phải lên, một luồng kiếm khí quỷ dị nháy mắt phóng về phía Tiêu Dương.

Diệp Tang khẽ nói:

Tiêu Dương không hề tránh mà trực tiếp giơ tay lên, một luông kiếm khí tương tự như của Kim Văn tôn tọa bắn ra, không nghiêng không lệch bắn thẳng vào kiếm khí của Kim Văn tôn tọa.

Bọn họ cũng không ngờ được Kim Văn tôn tọa không nói gì đã trực tiếp tấn công Tiêu Dương. Rõ ràng lúc ban đầu, thái độ của Kim Văn tôn tọa với Tiêu Dương hết sức hòa nhã sao tự nhiên lại...

Diệp Tang cùng Vạn Pháp đứng ở một bên nhìn thấy cùng đồng thời biến sắc.

Tiêu Dương gật đầu rồi đi vào trong khoang thuyền thấy Vạn Pháp đứng ở một bên, phía trước người gã là một người ngồi ngay ngắn.

- Tiêu Dương phải không? Ngồi đi!

Tiêu Dương tự nhiên ngồi xuống đối diện Kim Văn tôn tọa.

Ánh mắt ông ta từ đầu đến giờ vẫn luôn dán chặt trên người Tiêu Dương, vẻ mặt hắn không hề thay đổi, bình tĩnh không biểu cảm gì.

Cách ăn mặc này dường như để thể hiện thân phận của ông ta...

Trong mắt không có kiếm thế cũng không hề có ý áp bách người khác nhưng trên thực tế lại được ẩn giấu trong tim, một khi bộc phát ra chắc chắn trên cơ Thiên Cửu tôn tọa.

Vị Kim Văn tôn tọa này nhìn qua thì không có bất cứ kiếm thế nào nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên Tiêu Dương có thể phán đoán ra thực lực của ông ta chắc chắn vượt xa Thiên Cửu tôn tọa.

Thậm chí ngay cả hàng lông mày của ông ta cũng có màu vàng kim. Khi Tiêu Dương bước vào, Kim Văn tôn tọa lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh tựa như mặt nước mùa thu. Nhưng trong nháy mắt đó, con người Tiêu Dương bất giác co lại, trong đầu hiện lên hai chữ 'cường giả!

Kiếm khí va chạm vào nhau rồi tan thành mây khói.

Hai mắt Kim Văn tôn tọa phát sáng, tay phải bất ngờ lại vung lên lần nữa, ha ha cười lớn, nói:

- Hãy tiếp Thương Hải thập tam thức của tôi!

Cánh tay đong đưa qua lại, kiếm khí bay vù vù kết sức quỷ dị, tựa như sóng biển trùng trùng xô về phía trước, chỉ trong nháy mắt kiếm khí đã bao phủ khắp khoang thuyền.

Tiêu Dương đã bị kích thích ý chí chiến đấu, cũng tập tức đưa tay lên, miệng nói:

- Tiếp rồi sao nữa?

Kiếm khí va chạm vào nhau trong không trung.

Kiếm khí của hai người đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thân khiến Vạn Pháp cùng Diệp Tang đứng xem mà hoa cả mắt phải chớp mắt liên tục. Càng lúc uy lực kiếm khí phát ra càng mạnh, hai người bọn họ bị đẩy ra khỏi khoang thuyền, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người ngồi bên trong.

Kim Văn tôn tọa đạt đến cảnh giới đó bọn cũng không lấy gì làm lạ thế nhưng Tiêu Dương lại có thể dùng kiếm khí đấu ngang tài ngang sức với Kim Văn tôn tọa khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.

Ánh mắt hai người nhìn Tiêu Dương lúc này cũng đã thay đổi.

Bọn họ cứ như thể vừa mới nghe được một câu chuyện thần thoại xa xưa vậy, nếu như không phải là do chính miệng Kim Văn tôn tọa nói ra thì bọn họ nhất định sẽ không tin, bởi chuyện này thật sự quá khó tinI

Thực khí có thể thắng được Hóa tượng sao?

Thế mà lại có thể bại dưới tay Tiêu Dương mới chỉ đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân.

Thiên Cửu tôn tọa là cường giả cảnh giới Hóa tượng đó!

Thật đáng sợi

Chiếc bàn ngăn cách giữa Tiêu Dương với Kim Văn tôn tọa lúc này đã biến thành bột phấn.

Kim Văn tôn tọa vẫn ngồi nguyên trên ghế còn Tiêu Dương thì đã đứng lên lùi vê sau hai bước, dưới mặt sàn là bước chân in khá sâu vào sàn gỗ. Từ đây có thể đoán ra được trong lúc giao tranh kiếm khí, Tiêu Dương đã rơi vào thế hạ phong.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Kim Văn tôn tọa liên tục khen 'tốt' ba lần liên, trong mắt là ý tán thưởng, nói:

- Anh hùng xuất thiếu niên, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Chẳng trách lão Cửu lại bại dưới tay cậu.

- Cái gì?

Diệp Tang cùng Vạn Pháp khiếp sợ khi nghe thấy tin này.

Đêm hôm đó Thiên Cửu tôn tọa đuổi giết Tiêu Dương, hai người đều không biết kết quả cuối cùng ra sao, chỉ biết Tiêu Dương vẫn bình an vô sự, mà khi Diệp Tang hỏi Tiêu Dương thì hắn lại chẳng nói gì mà cũng không thấy hắn đề cập đến chuyện đó lần nào.

Thật không ngờ Tiêu Dương lại đánh thắng Thiên Cửu tôn tọa!

Hai người lập tức đi vào khoang thuyền, cảnh tượng bên trong khiến hai người phải hít sâu một hơi.

Sau tiếng nổ, mặt sông dần dần hồi phục vẻ tĩnh lặng vốn có, kiếm khí đã hoàn toàn biến mất.

Đột nhiên, trong khoang thuyền phát ra tiếng nổ mạnh.

Vạn Pháp với Diệp Tang bị đẩy lên bờ.

Kiếm khí bắn ra khắp nơi khiến nước sông văng lên tung tóe, tựa như có vô số đạn pháo bắn xuống sông vậy.

Bọn họ đều biết Kim Văn tôn tọa đã đạt đến cảnh giới vô cùng khủng bố.

Tiêu Dương lắc đầu, xua tay, nói:

- So với Kim Văn tôn tọa thì đây chẳng đáng là gì.

Kim Văn tôn tọa cười ha hả, nói:

- Cậu cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà tôi thì đã ngoài năm mươi rồi. Với thiên phú của cậu, mười năm sau đã có thể vượt qua tôi là cái chắc.

- Mười năm? Tiêu Dương nhướng mày, không thèm khiêm tốn, nói:

- Chắc không đến đâu.

Kim Văn tôn tọa sửng sốt nhưng sau đó lại bật cười, nói:

- Tốt, tôi thích cái cá tính này của cậu! Vạn Pháp, mang rượu vào đây, tối nay ta muốn cùng anh bạn nhỏ Tiêu Dương này uống rượu nói chuyện!

Trong lòng Kim Văn tôn tọa, Tiêu Dương đã trở thành người bạn nhỏ tuổi của ông ta rồi.

Vạn Pháp sửng sốt, mãi một lúc sau mới có phản ứng liền vội vã xoay người đi lấy rượu.

Diệp Tang cũng vô cùng khiếp sợ nhưng khi nghe Kim Văn tôn tọa nói như vậy liền thở phào một hơi. Cô vốn tưởng đêm nay tôn tọa muốn làm khó Tiêu Dương nhưng hiện tại xem ra là không phải vậy rồi, đã thế hình như tôn tọa còn khá thích Tiêu Dương, có ý muốn kết bạn với hắn rồi còn cùng nhau uống rượu nói chuyện nữa.

Tiêu Dương cũng rất thích tính cách sảng khoái không câu nệ này của Kim Văn tôn tọa. Hai người ngồi bên bờ sông uống rượu nói chuyện chỉ có điều không ai đề cập đến chuyện của mạch Kiếm Tôn. Hai người cùng nhau thảo luận về ý nghĩa sâu xa của kiếm pháp, có lúc nói đến cao trào còn hóa rượu trong miệng thành kiếm khí phóng ra ngoài tạo ra các loại kiếm chiêu cao thâm huyền diệu.

Diệp Tang với Vạn Pháp đứng ở một bên không thể nói chen vào được câu nào, tuy nhiên vẫn hết sức nghiêm túc nhìn kiếm chiêu do hai người kia bắn ra, cái này rất có lợi cho bọn họ.

Khoảng cách 30 năm về tuổi tác dường như không còn là vấn đề, nói chuyện một lúc Tiêu Dương đã trực tiếp gọi Kim Văn tôn tọa là Kim đại ca mà Kim Văn tôn tọa cũng thân thiết gọi Tiêu Dương là Tiêu lão đệ.

Lần đầu gặp nhau đã coi nhau như bạn thân.

Sự xuất hiện của Kim Văn tôn tọa đã làm thay đổi ấn tượng của Tiêu Dương về mạch Kiếm Tôn. Trong suy nghĩ của hắn mạch Kiếm Tôn chắc hẳn là những cao thủ dùng kiếm điêu luyện tập hợp lại với nhau, cùng nhau thảo luận về kiếm pháp giúp nhau cùng tiến bộ.

Trong mấy tiếng ngôi uống rượu nói chuyện với Kim Văn tôn tọa, Tiêu Dương cảm giác mình lại hiểu thêm một chút về kiếm thuật. Đồng thời cảnh giới Thực khí đại viên mãn của hắn cũng đã được đẩy lên thêm một nấc nữa, vân đóa trong cơ thể đang có dấu hiệu phân tách. Một khi quá trình phân tách kết thúc sẽ hóa thành tứ vân, đến khi đó sẽ đạt đến cảnh giới Hóa tượng thực khí tứ vân.

- Nghe một câu nói của đại ca còn hơn mười năm đọc sách.

Tiêu Dương uống một ngụm rượu rồi nói tiếp:

- Tối nay được nói chuyện với Kim đại ca thật sự là còn hơn bao nhiêu năm khổ luyện của eml

- Ha ha! Tiêu lão đệ khiêm tốn quá rồi. Với thiên phú của cậu cho dù là xếp trong nhóm thiên tài của Hộ long thế gia thì cũng phải lọt top 5 top 10 là ít.

Nói đến đây, hai mắt Kim Văn tôn tọa đột nhiên lóe sáng, nói tiếp:

- Nói thật lòng, mạch Kiếm Tôn bọn tôi đã lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện thiên tài nào kiệt xuất được như cậu đâu!

Nụ cười trên mặt Tiêu Dương lập tức tắt ngúm, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Lời của Kim Văn tôn tọa rõ ràng đã thể hiện ý tứ của ông...

Ông trịnh trọng mời Tiêu Dương gia nhập vào mạch Kiếm Tôn.

Chính xác mà nói thì phải là trở về! Tiêu Dương tu luyện Thanh Liên kiếm ca vốn dĩ hắn cũng thuộc dòng đệ tử của mạch Kiếm Tôn.

Tiêu Dương im lặng đứng lên, Diệp Tang với Vạn Pháp đều khẩn trương nhìn Tiêu Dương.

Cả hai cùng mong chờ câu trả lời của hắn.

Trong chốc lát, Tiêu Dương chợt ngẩng đầu nhìn Kim Văn tôn tọa, hai mắt hắn trong suốt sáng ngời phát ra tia sáng tựa như ánh sao, nghiêm túc nói:

- Bắt đầu từ ngày hôm nay, vinh nhục của mạch Kiếm Tôn chính là vinh nhục của Tiêu Dương!

Tiêu Dương chính thức trở về mạch Kiếm Tôn!

Diệp Tang cùng Vạn Pháp đều tỏ ra hưng phấn.

Tiêu Dương khẽ mỉm cười.

Hắn không nghĩ ra bất cứ lý do nào để từ chối.

Lá rụng về cội, có lẽ chính hắn cũng đã chờ đợi ngày này sẽ đến.

Từ nay về sau, trên đời này mạch Kiếm Tôn chính là cội nguồn của hắn.

Nhất là khi gặp được một đại ca như Kim Văn tôn tọa, Tiêu Dương lại càng thêm vui vẻ khi quay về mạch Kiếm Tôn!

- Tốt! Tốt lắm!

Kim Văn tôn tọa cười ha hả, cười đến mức không kiềm chế được có phần điên cuồng, ông ngửa đầu uống rượu, rượu chảy ra đầy mặt. Chẳng biết từ lúc nào khóe mắt lại xuất hiện một dòng nước trong suốt chảy xuống, không biết đó là rượu hay là nước mắt...

Cảm xúc của Kim Văn tôn tọa dường như có chút mất khống chế, ông cầm bình rượu đứng lên, ngửa đầu nhìn trăng uống rượu sau đó đột nhiên hét lớn:

- Ông trời quả đúng là không đối xử tệ tới tôi, để tôi khi còn sống được chứng kiến truyền nhân của Thanh Liên kiếm ca quay về Kiếm Tông! Còn để tôi được gặp... hôm nay được gặp một thiên tài kiệt xuất như vậy!

- Ông trời giúp Kiếm tông ta! Ông trời giúp Kiếm tông tal

Sảng khoái uống rượu!

Sảng khoái uống rượu!

Tiêu Dương dường như cũng bị lây sự vui sướng của Kim Văn tôn tọa, uống liền mấy ngụm rượu sau đó quăng bình rượu trong tay xuống sông. Cơ thể nhảy lên không, hắn cười lớn, nói:

- Kim đại ca, nhìn đây... Thanh Liên kiếm caI

Nháy mắt đó Kim Văn tôn tọa đang uống rượu lập tức dừng động tác, mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Vùi

Trong nháy mắt Tiêu Dương nhảy lên không liền rút kiếm ra, chỉ trong chốc lát kiếm ý bay khắp trời bao trùm khắp không gian. Từ trên trời cao vô tận xuất hiện một đóa Thanh Liên từ từ rơi xuống.

Một bầu rượu dưới hoa,

Độc ẩm một mình ta.

Nâng chén mời trăng sáng,

Trăng với bóng thành ba. ... ... Ta ca, trăng thổn thức

Ta múa, bóng cuồng quay!

( Bài thơ Nguyệt hạ độc chước kỳ I - Tác giả Lý Bạch)....... Trên non đối ẩm, hoa kế bên,

Chén nầy, chén nữa, lại chén thêm.

Ta say muốn ngủ, bạn xuống trước,

Sớm mai mang đàn trở lại đây.

( Bài thơ Sơn trung dữ u nhân đối chước - Tác giả: Lý Bạch) Một người, một kiếm, múa trong men say!
Bình Luận (0)
Comment