Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 542 - Chương 545: Hiểu Lầm Lớn!

Chương 545: Hiểu lầm lớn! Chương 545: Hiểu lầm lớn!Chương 545: Hiểu lầm lớn!

- Thanh kiếm có tên là Khổng Tước.

- Kiếm này là di vật suy nhất mà mẹ của Uyển Nhi để lại cho con bé, con bé luôn coi nó như bảo bối.

- Thanh kiếm này có thể coi là người bạn tốt nhất luôn ở bên cạnh Uyển Nhi những năm tháng qua, nếu như nó gấy...

Tiêu Dương nhìn thẳng về phía trước, trong đầu nhớ lại những lời Kim Văn tôn tọa nói lúc tối, trong lòng khế nhói lên.

Xung quanh cũng rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngừng thở.

Bên thắng quên cả hoan hô mà bên thua cũng quên luôn cảm thán.

Tất cả đều nhìn về phía đoạn kiếm bị gãy rơi trên mặt cỏ...

- Con phải chăm chỉ luyện kiếm và phải nghe lời bố...

Tiếng kêu chói tai khiến người khác cảm thấy vô cùng bi thương.

- Uyển Nhi, thanh kiếm này là kiếm Khổng Tước, giờ mẹ truyền nó lại cho con.

- Không!IIII

Chất liệu tạo nên kiếm Khổng Tước rất đặc biệt, nếu bị hỏng rồi sẽ không thể sửa lại được, huống hồ chi hiện tại nó lại còn bị gãy thành hai đoạn...

- Không!

Mọi người đều biết kiếm Khổng Tước có ý nghĩa như thế nào đối với Kim Du Uyển.

Lúc này, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận nỗi đau đớn trong tim Kim Du Uyển.

Kim Du Uyển cảm giác linh hồn của mình như bị đâm một nhát. Cô hoàn toàn quên mất còn phải chiến đấu, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hai đoạn kiếm gãy.

Đó là sự ủy thác của mẹ cô ấy.

Từng lời nói của mẹ hiện lên trong đầu Kim Du Uyển, cơ thể cô không ngừng run lên. Hai mắt vô thần nhìn vào thanh kiếm đã gãy, bỗng nhiên cơ thể không còn chút sức lực nào quỳ rạp xuống đất.

- Không phải sự thật, đây không phải sự thật.

- Uyển Nhi múa kiếm càng ngày càng đẹp, tựa như khổng tước ngũ sắc vậy.

Cô điên cuồng lắc đầu.

Kiếm Khổng Tước chính là tính mạng của cô.

Hai mắt Kim Du Uyển đỏ lên, điên cuồng nhặt thanh kiếm đã gấy lên, lẩm bẩm:

Tiểu Thanh đã khóc không thành tiếng, người ở đây không ai có gan dám lên tiếng chỉ trích Đồ Vũ Hoa nhưng cô có!

Trong lời nói của gã hoàn toàn không hề có ý hối hận.

Đồ Vũ Hoa lạnh lùng nhìn Tiểu Thanh, nói:

Lúc này, Đồ Vũ Hoa đứng ở bên cạnh Kim Du Uyển thu kiếm lại sau đó nói: - Rõ ràng là anh đố ky với chị Uyển Nhi! Anh đố ky chị ấy có một người bố tốt, có một ngưới bố là Tôn tọa mà anh chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử bình thường của mạch Kiếm Tôn. Với thân phận của chị Uyển Nhị, cho dù thực lực của anh có lợi hại hơn nữa thì địa vị cũng vĩnh viễn không thể sánh được với chị ấy!

Nước mắt rơi như mưa.

- Chỉ là một con nhóc mà dám ăn nói ngông cuồng không coi ai ra gì như vậy, chắc chắn là bình thường không được dạy dỗ cẩn thận.

Đồ Vũ Hoa nổi giận quát lớn, khuôn mặt lúc này đã co quắp lại, dường như đã bị Tiểu Thanh đâm trúng chỗ đau, gã tức giận lạnh lùng nhìn về phía cô, nói:

- Câm miệng!

- Uyển Nhi sư muội, đao kiếm không có mắt, sư huynh đã đắc tội rồi, mong sư muội thứ lỗi.

- Nếu đã dám tỷ thí thì nên chuẩn bị trước tâm lý đối mặt với mọi chuyện có thể xảy ra. Kiếm của Uyển Nhi sư muội rất quan trọng nhưng mạng còn quan trọng hơn. Chẳng lẽ tới thời khắc sinh tử, kẻ địch muốn lấy mạng của Uyển Nhi sư muội, cô cũng có thể mắng như thế sao?

- Anh rõ ràng là cả vú lấp miệng em, không chịu nói lý lẽ!

Tiểu Thanh đã hoàn toàn bị tức giận che mắt, cô bé phẫn hận quát lên:

- Đồ Vũ Hoa, là anh cố ý làm gãy kiếm của chị Uyển Nhi!

- Rốt cuộc anh có ý đồ gì hả? Thực lực của anh rõ ràng vượt xa chị Uyển Nhị, đã là Thực khí tam vân đại viên mãn lại còn đến tham gia đại hội Tranh Quang, anh không biết xấu hổ là gì sao? Không những thể anh lại còn cố ý làm gãy kiếm của chị Uyển Nhi, anh có biết thanh kiếm ấy quan trọng với chị ấy như thế nào không? Anh muốn đánh bại chị ấy có rất nhiều cách mà tại sao anh lại làm như thế? Anh là cái đồ tiểu nhân! Đồ tiểu nhân hèn hại

Cô không sợ Đồ Vũ Hoa trả thù mình vì vậy cô chỉ thẳng vào gã, mắng:

Bố mẹ cô đều đã không còn, chỉ có chị Uyển Nhi là đối xử với cô như em gái, trong lòng Tiểu Thanh, chị Uyển Nhi là tất cả. Lúc này nhìn thấy chị Uyển Nhi đau lòng như vậy, Tiểu Thanh cũng cảm thấy đau như có người đâm vào tim.

Trong đám người đứng sau Đồ Vũ Hoa có kẻ không nhịn được lên tiếng châm chọc:

- Đúng thế, thua là thua, cần gì phải nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ là không dám nhận thua sao?

- Đúng đó, có bản lĩnh thì đánh thắng Đồ sư huynh đi, ha ha, chỉ dựa vào mấy người sao?

- Hừ, nghe nói kiếm Khổng Tước được xếp vào hàng Top 10 thần binh đứng đầu mạch Kiếm Tôn hóa ra cũng chỉ là đồ bỏ đi vừa mới chạm vào đã gãy. Sớm biết thế vừa rồi tôi đã lên trực tiếp chém gấy kiếm của cô ta rồi. Cần gì phải đợi Đồ sư huynh ra tay chứ!

Đám người đối diện không ngừng châm chọc khiêu khích. Người của bên Kim Du Uyển tức đến nghiến răng nghiến lợi, tất cả đều thâm mắng trong lòng.

Thế nhưng bọn họ cũng chỉ biết nuốt cục tức này vào trong bụng.

Đồ Vũ Hoa thực sự rất mạnh, thực lực của gã đã đạt đến Thực khí tam vân hoan chỉnh, bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của gã.

- Làm sao bây giờ?

- Chẳng lẽ chúng ta cũng đi mời sư huynh Thực khí tam vân hoàn chỉnh tới đây? Đồ Vũ Hoa đã ngang nhiên phá vỡ quy định như vậy thì sao chúng ta lại không thể? Đồ Vũ Hoa cố tình làm gãy kiếm Khổng Tước của cô, cô hận gãi

Nhưng đẳng này Đồ Vũ Hoa lại cố tình xuất hiện phá vỡ quy tắc của đại hội Tranh Quang. Cô không cam lòng!

Nếu như là đường đường chính chính thi đấu mà bị thua cô sẽ không nói lời nào.

Kim Du Uyển siết chặt nắm đấm, cô không cam lòng không cam lòng thậm chí là oán hận!

- Rất xin lỗi, đêm nay sư huynh đã thắng!

Đồ Vũ Hoa mỉm cười nhìn đám người đứng sau lưng Kim Du Uyển sau đó thản nhiên nói:

- Không thì thế này đi.

Đồ Vũ Hoa mỉm cười nói:

- Mấy năm gần đầy sư huynh cũng sưu tâm được không ít bảo kiếm, hay là Uyển Nhi sư muội đi theo sư huynh trở về chỗ huynh. Sư huynh cho muội tùy ý lựa chọn một thanh muội thích, coi như đền muội thanh kiếm Khổng Tước này.

- Anh cút đi!

Kim Du Uyển bỗng nhiên ngoảnh mặt lại gào lên, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng rít lên từng chữ:

- Đồ Vũ Hoa, Kim Du Uyển tôi thê với trời, sẽ có một ngày tôi đến tìm anh báo thù cho thanh kiếm này của tôi!

Trong giọng nói của cô tràn đầy thê lương nhưng lại vô cùng kiên định.

Sắc mặt Đồ Vũ Hoa khẽ thay đổi, gã theo bản năng lùi lại một bước. Ánh mắt Kim Du Uyển lúc này khiến Đồ Vũ Hoa có cảm giác lạnh toát, tuy nhiên chỉ chốc lát sau gã đã lấy lại bình tĩnh, gã cười nói:

- Nếu như sư muội có một ngày đạt được thực lực như vậy thì sư huynh đương nhiên sẽ vui vẻ tiếp nhận. Chỉ là...

Kim Du Uyển vẫn không hề nhúc nhích, ánh mắt của cô dán chặt vào hai đoạn kiếm gãy.

- Thật ra thì sư muội nên cảm ơn sư huynh mới đúng. Nếu như hôm nay không có sư huynh đến kiểm nghiệm thì làm sao biết được kiếm Khổng Tước lại không thể chịu nổi một cú như vậy. Nếu không sau này sư muội cầm kiếm Khổng Tước đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Đồ Vũ Hoa mỉm cười khoát tay nói với Kim Du Uyển:

- Uyển Nhi sư muội.

Mọi người lo lắng, bất lực cùng không cam lòng.

- Nhưng các sư huynh người thì bế quan người thì đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, chỉ trong chốc lát e là rất khó tìm được người. ...

Vậy mà giờ gã lại còn có thái độ dương dương tự đắc như vậy càng làm cho Kim Du Uyển cùng người của cô hận gã đến thấu xương.

- Chẳng lẽ mình cứ vậy mà thua sao?

Kim Du Uyển siết chặt tay, bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, cô đột ngột xoay người sau đó nhìn thẳng về phía trước.

Ánh mắt của cô mang theo khát vọng cháy bỏng!

Cùng với cầu khẩn!

- Chú Tiêu... Khoảnh khắc này khiến Tiêu Dương cảm thấy chấn động.

Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khát vọng trong mắt Kim Du Uyển.

Tiêu Dương cũng biết tình hình hiện nay đang vô cùng căng thẳng nhưng thực ra hắn không hề có ý định ra tay bởi hắn cảm thấy mối thù này Kim Du Uyển nhất định có thể tự mình báo được. Chỉ cần sau này hắn chỉ dạy thêm cho cô một chút là cô đã có thể dễ dàng đánh bại tên Đồ Vũ Hoa kia.

Chỉ là Kim Du Uyển không thể chờ thêm được nữa.

Cô muốn nhìn thấy Đồ Vũ Hoa thua vào ngay lúc này.

Bởi trong lòng cô nghĩ chỉ có 'chú Tiêu' thần bí này mới có thể đánh bại được Đồ Vũ Hoa.

Tiêu Dương kinh hãi thốt lên:

- Tâm mai

Những người tu luyện đều có tâm ma chỉ là lớn nhỏ khác nhau mà thôi, tâm ma khi đạt đế một trình độ nào đó có thể khiến người luyện tẩu hỏa nhập ma! Mà lúc này tâm ma của Kim Du Uyển chính Đồ Vũ Hoal

Cô ấy muốn báo thùi

Cô ấy muốn đánh bại Đồ Vũ Hoal

Nếu không tâm ma này sẽ dần dần lớn lên trong tâm trí của cô, về sau quá trình tu luyện của cô sẽ gặp khó khăn và không thể tiến bộ lên được.

Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Kim Du Uyển. Tiếng gọi 'chú Tiêu' rất nhỏ, mọi người chẳng ai nghe thấy nhưng thông qua ánh mắt của cô mọi người dường như đã thấy được rất nhiều thứ.

- Cô ấy đang cầu xin người kia ra trận sao?

- Ừ! Người đó là ai vậy? Sao tôi chưa nhìn thấy hắn bao giờ nhỉ?

- Có lẽ đệ tử ở bên ngoài mới trở về, hai năm nay thỉnh thoảng lại có người như vậy. Chỉ là những người mới trở về, thực lực đều chẳng ra làm sao, chưa có ai có thể được xếp vào hàng thiên tài của tông phái.

- Nhìn hắn chắc cũng chỉ khoảng gần hai mươi tuổi, nếu muốn đấu với Đồ Vũ Hoa...

Khi nó đến đây, có không ít người lắc đầu, nhất là những người bên phe Kim Du Uyển, tất cả đều chán nản thở dài. Xem ra Kim Du Uyển đã không còn cách nào khác chỉ có thể đặt hy vọng vào những người ở phía sau mình. Có lẽ không phải là cô hy vọng một mình tên kia ra sân.

Chỉ là chúng ta chẳng ai có thể giúp được chị Uyển Nhi.

- Tôi đến liều mạng với anhI

Tiểu Thanh lau nước mắt, cơ thể nhỏ bé nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, cô đang định xông lên nhưng bất ngờ lại có người cản lại.

Tiêu Dương khẽ cười nói với Tiểu Thanh:

- Đừng kích động quá, cứ đứng ở đây nhìn đi, xem chú Tiêu dạy cho tên này một bài học như thế nào!

- Anh sao?

Lúc Tiểu Thanh vẫn còn đang sửng sốt thì Tiêu Dương đã cất bước đi lên phía trước, tốc độ không nhanh không chậm đi về phía sân đấu.

Thấy Tiêu Dương bước từng bước đi đến chỗ mình, trong lòng Kim Du Uyển vô cùng kích động. Tựa như khi còn bé đánh nhau với người ta bị thất thế thấy người lớn nhà mình đi đến vậy. Kim Du Uyển đứng bật dậy sau đó chạy nhanh về phía Tiêu Dương. Lúc này nước mắt rơi như mưa.

Kim Du Uyển ôm chặt lấy Tiêu Dương, khóc lớn:

- Chú ơiI

Lúc này cô đang rất cần một chỗ dựa, mà Tiêu Dương chính là một lựa chọn tốt nhất.

Lúc Kim Du Uyển sà vào lồng ngực Tiêu Dương, mọi người lập tức ồ lên.

- Sao hai người đó lại ôm nhau?

- Sư tỷ với hắn...

- Thằng ranh đó là ai vậy?

- Nghe đồn Bắc Phong sư huynh đang theo đuổi Uyển Nhi sư tỷ... chậc chậc, nếu như anh ấy nhìn thấy cảnh này thì...

Kim Du Uyển đang ở độ tuổi thiếu nữ đến tuổi cập kê, trong mạch Kiếm Tôn có rất nhiều thanh niên muốn theo đuổi cô. Thế nhưng mặc dù Kim Du Uyển là người thân thiện dễ gần gũi, tính cách cũng khá thoáng nhưng lại chưa từng nhận lời bất cứ người nào.

Kim Du Uyển từ chối tất cả mọi người thực ra lại là chuyện tốt vì như vậy ít nhất tâm lý của bọn họ còn có thể cảm thấy cân bằng. Tôi không chiếm được Uyển Nhi anh cũng không chiếm được, hai ta thế là huề. Thế nhưng tối nay Kim Du Uyển lại chủ động sà vào lòng một người đàn ông chẳng ai biết hắn là ai...

Tên này sau đêm nay có lẽ sẽ trở thành mục tiêu công kích của không ít vị sư huynh đây.

Nếu như Tiêu Dương biết cái ôm của Kim Du Uyển sẽ mang đến cho mình không ít thù hận như vậy nhất định sẽ cười khổ kêu oan. Hiểu lầm này thật sự quá lớn rồi, hắn với Kim Du Uyển hoàn toàn không có cái gọi là tình cảm nam nữ, lúc này cô chỉ như một cô bé bị người ta bắt nạt nên mới nhào vào ngực hắn gọi chú mà thôi.

Chỉ là giờ phút này Tiêu Dương lại không nghĩ được nhiều như vậy, hắn nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Kim Du Uyển.

Mà Đồ Vũ Hoa đứng ở một bên lúc này cũng khẽ biến sắc, gã theo bản năng siết chặt nắm đấm.
Bình Luận (0)
Comment