Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 541 - Chương 544: Gãy Kiếm!

Chương 544: Gãy kiếm! Chương 544: Gãy kiếm!Chương 544: Gãy kiếm!

Đêm khuya, tiếng côn trùng kêu rả rích không ngừng nghỉ.

Ánh lửa bập bùng trong một hang động tương đối bí mật trên một ngọn núi cao vút tại khu vực Tam giác vàng.

Mười lăm người ngồi vây quanh đống lửa.

- Phù! Cuối cùng thì cũng có thể thả lòng tinh thần một chút rồi, mấy tên Quả cảm quân thật phiền phức, mặc dù nơi này là địa bàn của bọn họ nhưng cũng không cần thiết phải một ngày mười mấy lần đuổi giết chúng ta như vậy chứt

Lâm Tiểu Thảo dựa lưng vào vách đá, thầm nói:

- Sao hành tung của chúng ta lúc nào cũng lọt vào trong tâm ngắm của đối phương vậy nhỉ?

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi bọn Lâm Tiểu Thảo bị Quả cảm quân phuc kích mười mấy lần. Mặc dù kết quả đều là vượt qua không gặp bất cứ nguy hiểm nào nhưng cũng làm cho tiểu đội Tinh Anh mới đến khu vực Tam giác vàng lần đầu bị dọa cho tái mào.

- Huấn luyện viên Lâm, anh vẫn luôn nói nơi này là địa bàn của bọn họ mà. Có khả năng nơi này chỗ nào cũng có gắn camera giám sát nên bọn họ mới nắm rõ hành tung của chúng ta như vậy.

- Việc hiện tại chúng ta phải làm là không ngừng luyện tập, không ngừng thực chiến. Chúng ta cứ đánh bừa biết đâu lại trúng mục tiêu, có khả năng lại còn bắt được người của tổ chức Huyết Dạ.

Lâm Tiểu Thảo chỉ một ngón tay vào Trương Kiều Trí rồi nói:

- Chị Linh Nhi đừng nóng vội, chuyện này quan trọng hay là chúng ta cứ chờ Tiêu ca tới rồi bàn sau.

- Đúng rồi, giờ tôi sẽ truyền thụ cho mọi người thuật pháp rắc đậu thanh binh, thấy được không?

Lam Hân Linh nhíu mày nói:

Lâm Tiểu Thảo lẩm bẩm:

Phong Dương tươi tỉnh nói:

- Anh tới thử xem thế nào.

- Lạ thật, chúng ta hoàn toàn không phát hiện ra có người của tổ chức Huyết Dạ trong Quả cảm quân. Vậy chúng ta phải đi đâu để tìm được đầu mối của Ngọc tỷ đây?

- Chỉ có điều bọn họ cũng chỉ là đám tôm cua tép nhái, không đủ để dọa đến chúng ta.

Lâm Tiểu Thảo nhìn vê phía Tiểu Thu. Gã cũng rất muốn bắt được người của tổ chức Huyết Dạ để hỏi xem rốt cuộc có còn cái phòng thí nghiệm kia không, liệu có thể tìm được thuốc kéo dài mạng sống cho Tiểu Thu không?

- Không ổn!

Lâm Tiểu Thảo nói:

Hai người có thực lực mạnh nhất trong đội là Trương Kiều Trí cùng Lam Hân Linh đồng thời biến sắc hét lên:

Vẻ mặt Trương Kiều Trí có chút nhăn nhó. Gã vừa mới đứng lên thì bỗng nhiên trước cửa động truyền đến tiếng âm ầm lào rào.

- Trời mưa hả? - Nhanh lên!

- Mau dập tắt lửa đi!

- Kẻ địch lần này hoàn toàn khác với những người ban ngay, lần này là một đám Thuộc tính giả! Quả cảm quân quả nhiên có liên quan đến tổ chức Huyết Dạ, chỉ e bọn họ đã thông báo cho tổ chức Huyết Dạ ở khu vực Tam giác vàng nên mới có thể đội mưa tới đây đuổi giết chúng taI

Soạt! Soạt! Soạtl

Hiện tại vẫn chưa xác định được thực lực của kẻ địch, trước tiên phải tự đảm bảo an toàn trước.

- Có sát khít

- Dừng lại!

Sự thật chứng minh quyết định của Lâm Tiểu Thảo là hoàn toàn chính xác. Thực lực của đám người kia thực sự trên cơ của tiểu đội Tinh Anh, có tất cả khoảng hơn ba mươi người. Bọn họ là nhóm mật thám do tổ chức Huyết Dạ cài vào khu vực Tam giác vàng, bọn họ chuyên đi tiêu diệt người của Thiên Tử các được phái tới khu vực này. Nhóm do một người da trắng tên Ellen đứng đầu, thực lực của gã đã đạt gân đến Thực khí tam vân, với thực lực này có thể một cú đạp nát tiểu đội Tinh Anh.

Mọi người đã trải qua một ngày chiến đấu vất vả nếu như lại phải đối mặt với một trận ác chiến nữa e là sẽ có người bị thương.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, ánh mắt nhất loạt nhìn về phía cửa động.

- Trước tiên hãy chặn cửa động lại!

Lâm Tiểu Thảo đảo mắt nhìn xung thấy có rất nhiều khối đá lớn liền nghiêm mặt nói:

- Hoàn Nghị, anh mau bố trí mê trận che mắt đám người ở bên ngoài. Những người còn lại bê đá ra kia chặn cửa động lại!

Trương Kiều Trí dùng chân đạp một phát dập tắt đống lửa sau đó lập tức bước nhanh tới trước cửa động lắng tai nghe ngóng. Quả nhiên trong tiếng mưa có tiếng bước chân hỗn loạn đang chạy về phía này.

Sắc mặt Trương Kiều Trí chợt thay đổi, cơ thể vội vã lui về sau, trầm giọng quát:

Nghe tiếng bước chân thì bọn họ có khoảng mười người, hơi thở rất dài chứng tỏ không phải người bình thường.

- Mau đuổi theol

Ellen đang bước đi thì đột nhiên dừng bước, gã hoàn toàn không quan tâm đến nước mưa đang xối xuống người mà dựng tai lên cẩn thận lắng nghe sau đó nhướng mày nói:

- Lạ thật, sao tự nhiên lại không thấy khí tức của đám người kia đâu nữa.

Lúc này đám người bọn Ellen đã đứng trước cửa động.

- Chẳng lẽ có thể tự nhiên biến mất hay sao?

Ellen nhìn chằm chằm vào cửa động sau đó trâm giọng hạ lệnh:

- Đi vào trong lục soát! Nhất định phải tìm được con mồi.

Trong mắt tổ chức Huyết Dạ các tiểu đội của Thiên Tử các tới khu vực Tam giác vàng chính là con mồi của bọn họ.

Khoảng mười phút sau, tên chịu trách nhiệm chạy vào lục soát chạy ra nói:

- Báo cáo thủ lĩnh, hoàn toàn không có bất cứ phát hiện gì. Chắc chắn có cái gì đó bất thường!

Hai mắt Ellen bất ngờ sáng lên, đôi mắt sắc bén nhìn về phía vách đá ở một bên sau đó lại nhìn sang bên kia. Ellen có cảm giác không thể nhìn thấu được vách đá này.

- Không đúng! Có điểm bất thường!

- Chẳng lẽ là biến mất hay sao?

- Không có bất cứ phát hiện nào?

- Sao lại không có ai?

- Khí thế mạnh thật!

Bên trong sơn động, bọn Lâm Tiểu Thảo không kiêm chế được tự động hít một hơi thật sâu.

Tất cả đều âm thâm cảm thấy may mắn, may là bọn họ đã bố trí mê trận từ trước nếu không kẻ địch bên ngoài mạnh như vậy bọn họ chết là cái chắc!

- Không biết mê trận này có thể giấu được tên cường giả bên ngoài không nữa!

Mọi người đều không dám nhúc nhích, tất cả đều âm thầm hít thở. Khí tức của người bên ngoài thực sự quá mạnh, tiểu đội Tinh Anh chắc chắn không thể nào đánh nổi kẻ địch này. Thậm chí ngay cả Tiểu Thu đã mất đi đôi tay cũng không thể chống lại được người này.

Vì vậy bọn họ bắt buộc phải trốn.

Mọi người đều âm thâm mặc niệm hy vọng mê trận có thể đánh lừa được tên cường giả ngoài kia, nếu không bọn họ nhất định sẽ phải đối mặt với một trận ác chiến.

Không khí nặng nề bao trùm lên không gian, lòng bàn tay của mọi người đều đã ướp nhẹp mồ hôi.

Ellen từng bước đi sâu vào bên trong sơn động, toàn thân đều có cảm giác kỳ lạ.

Ellen đích thân cất bước đi vào trong sơn động, khí thế mạnh mẽ tỏa ra không chút che dấu.

- Người Trung Quốc đúng là gian xảo thật!

Ellen cười lạnh nói:

- Không thể nào, vừa rồi hơi thở của bọn họ vẫn còn xuất hiện ở quanh đây, chắc chắn không thể tự dưng biến mất nhanh như vậy được. Nhất định bọn họ vẫn còn ở đây, chắn hẳn bọn này đã dùng thuật pháp che mắt!

Ellen sửng sốt, gã khẽ nheo mắt nói:

- Không có ư?

- Chết rồi!

Dương Hoàn Nghị biến sắc nói:

- Hình như gã đã phát hiện ra mê trận!

Mọi người đồng loạt rùng mình!

Tất cả đều siết chặt nắm đấm, im lặng chờ đợi sự sắp xếp của số mệnh.

- Ha hat! Thì ra là Chướng nhãn pháp!

Ellen điên cuồng cười lớn sau đó siết chặt nắm đấm nháy mắt đấm mạnh lên vách đá.

Âm!

Một trận rung lắc dữ dội, cả sơn động đều rung lên, tuy nhiên chỉ chốc lát sau tất cả lại khôi phục về trạng thái bình thường.

- Chỉ dựa vào nắm đấm không thể phá được mê trận của tôi đâu!

Ánh mắt Dương Hoàn Nghị nhìn chằm chằm về phía trước.

- Bày Bát quái trận.

Lâm Tiểu Thảo khẽ quát:

- Mọi người tiếp tục lùi vê phía sau xem sơn động này còn có lối ra khác hay không. Tôi cùng Hoàn Nghị sẽ bày thêm mấy lượt trận pháp nữa, đối phương cho dù có phá được thì cũng phải tốn chút thời gian.

Đêm đầu tiên tiểu đội Tinh Anh ra bên ngoài đã gặp phải một đối thủ đáng sợ uy hiếp đến tính mạng.

Nguy cơ bủa vây tứ phía trên mảnh đất Tam Giác Vàng. ...

Dưới vực sâu đằng sau Cung Trúc Tự ở Côn Minh.

Một đường kiếm cắt ngang màn đêm, xuyên qua tiếng rồng gào thét quét ngang một đường trong không trung.

Liễu Vân kĩnh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Gã hoàn toàn không ngờ được Kim Du Uyển đã bị dồn đến bước đường cùng rồi mà vẫn có thể đánh trả được, quả thực vô cùng khó tin.

- Chiêu này...

Liễu Vân cảm nhận được nguy hiểm đang ập đến, cơ thể theo bản năng lùi về phía sau. Đây không phải lần đầu tiên gã giao đấu với Kim Du Uyển, nhưng gã lại không biết từ khi nào mà cô lại có một chiêu kinh khủng như vậy.

Kỳ quái, đáng sợi

- Sinh! Sinh! Bất! Tức!

Kiếm đâm thẳng về phía trước, vào khoảng khắc hai mũi kiếm chạm vào nhau, kiếm Khổng Tước màu xanh bỗng nhiên mượn lực đâm thẳng về phía trái tim của Liễu Vân...

Chíu!

Kiếm quang biến mất.

Hai người đồng thời nhảy ra, vung kiếm sang một bên, đứng thẳng.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, môt lát sau Kim Du Uyển mới chắp tay nói:

- Đa tạ đã nương tay!

Oal

Mọi người bắt đầu ô lên.

Kim Du Uyển thắng!

Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh tựa như tia chớp thoáng qua, có nhiều người đứng xung quanh còn chưa kịp nhìn thấy rõ, khi hai người tách ra cũng không biết là ai thắng ai thua. Mãi đến khi nghe Kim Du Uyển nói câu kia thì mới biết.

Tiểu Thanh nhảy lên hò hét phá vỡ sự tĩnh lặng:

- Chị Uyển Nhi thắng rồi!

Hoan hôi Vui mừng!

Ngược lại đám người bên kia lại mặc xám mày xỉn, trận đấu tuần này e rằng thua chắc rồi.

Tính cả trận này nữa là Kim Du Uyển đã thắng liên tếp bốn trận, chỉ cần thắng thêm một trận nữa thì bọn họ sẽ dành được thắng lợi trong đại hội Tranh Quang tuần này. Thế nhưng Liễu Vân là người mạnh nhất trong đám bọn họ đã thua...

Liễu Vân thừ người ra, mãi một lúc sau mới cúi đầu nhìn vào vết áo rách trước ngực, trong lòng cảm thấy đắng chát.

Lầ này gã thật sự thua rồi.

Nếu như không phải Kim Du Uyển nương tay thì mũi kiếm kia đã đâm vào tim gã.

Gã hoàn toàn thua rồi.

Mặt gã xám ngoét, sau khi chắp tay cho có lệ rồi lập tức xoay người bỏ đi.

Những người đứng phía sau Kim Du Uyển không ngừng lớn tiếng hoan hô cổ vũ.

Bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý chào đón thắng lợi.

Kim Du Uyển nhìn thẳng về phía trước nói:

- Người tiếp theo! Có vị sư huynh sư đệ nào muốn ra khiêu chiến không?

Đám người phía trước nhìn nhau, tất cả đều do dự, không ai nắm chắc mình có thể thắng được Kim Du Uyển.

- Kiếm pháp rất tốt!

Bỗng nhiên có tiếng người vang lên:

- Sư huynh nhìn thấy cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, có thể cho sư huynh lới lĩnh giáo Uyển Nhi sư muội một chút được không?

Tiếng nói vừa dứt, trên sân tỷ thí đã xuất hiện một bóng người tựa như biến ra vậy.

- Khinh công tốt thật!

Con ngươi Tiêu Dương khẽ co lại, đồng thời nhíu mày nói:

- Thực lực của người này đã đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn rồi mài

ỒI

Mọi người lại lần nữa ồ lên.

- Là đệ tử của Hắc Bạch tôn tọa, Đồ Vũ Hoa đói

- Sao tên đó lại tới đây? Rõ ràng gã đã đạt đến cảnh giới Thực khí tam vân đại viên mãn rồi mài

- Đúng là không biết xấu hổ! Mặc dù không có quy định bằng giấy mực nhưng một tên đạt Thực khí tam vân đại viên mãn còn đến đây làm cái gì? Đây chẳng phải là cố ý ăn hiếp người khác hay sao?

Những người đứng sau Kim Du Uyển cảm thấy bất bình nhưng cũng chỉ dám âm thầm mắng trong lòng không người nào dám nói ra. Dù thế nào thì Đồ Vũ Hoa cũng là thiên tài nổi bật trong số những đệ tử đồng trang lứa, đắc tội với gã sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Lúc này mặc dù đám người phe Liễu Vân rất kinh ngạc nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhóm, tất cả đều mỉm cười nhìn về phía sân đấu.

- Đồ sư huynh phá lệ ra tay là vì muốn cho mấy người mặt mũi đói! - Hì hì, lần này bọn mình không thua rồi!

Có người vui, có người buồn.

Kim Du Uyển nhăn trán, lạnh lùng hỏi:

- Đồ sư huynh thật sự muốn đấu với sư muội sao?

Đồ Vũ Hoa khẽ cười, gã khoát tay nói:

- Yên tâm đi, sư huynh sẽ đấu một cách công bằng! Sư huynh cam đoan sẽ chỉ dùng nội khí Thực khí tam vân để đấu với sư muội, chỉ cần sư huynh dùng quá một phần lực sẽ tính là sư huynh thua.

Nghe gã nói vậy, Tiêu Dương liền cười nhạt, thế có khác gì đánh nhau với trẻ con, người lớn nói chú sẽ chỉ dùng sức ngang với sức của cháu tuyệt đối sẽ không hơn. Vấn đề nằm ở chỗ kinh nghiệm chiến đấu cùng cách vận dụng chiêu thức của người lớn làm sao trẻ con có thể sánh được.

Tiêu Dương hoàn toàn không có thiện cảm với cái tên Đồ Vũ Hoa này, mặc dù gã nói rất đường hoàng như tâm địa lại vô cùng âm hiểm.

- Thật là vô sỉ.

Tiểu Thanh nghiến răng căm hận chửi, thế nhưng cô cũng chỉ biết tức giận giậm chân mà không thể làm gì.

- Vậy tiếp chiêu đi.

Nhiều lời cũng vô ích, đã ra sân thi đấu rồi Kim Du Uyển không thể lùi bước.

Một kiếm đâm thẳng về phía trước tựa như tia chớp thoáng qua.

Cô trực tiếp sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình...

Sinh sinh bất tức!

Mũi kiếm hướng thẳng về phía trước, lúc này Đồ Vũ Hoa đột nhiên rút kiếm ra.

Trọng kiếm xuất phong.

Keng!

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau bắn ra vô số tia lửa.

CạchI

Một âm thanh thanh thúy vang lên, Kim Du Uyển lập tức biến sắc, sắc mặt trở nên trắng bệch...

Kiếm Khổng Tước đã bị gãy thành hai đoạn.
Bình Luận (0)
Comment