Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 546 - Chương 549: Nhìn Tranh, Truyên Thừa Cách Thế!

Chương 549: Nhìn tranh, truyên thừa cách thế! Chương 549: Nhìn tranh, truyên thừa cách thế!Chương 549: Nhìn tranh, truyên thừa cách thế!

Tiêu Dương hoàn toàn có thể cảm nhận được hiện tại mạch Kiếm Tôn yếu ớt như thế nào. Thực lực ở mức trung có thể dễ dàng bồi dưỡng nhưng để đạt được cảnh giới đỉnh phong vô cùng khó. Nếu muốn trong một trăm năm khôi phục mạch Kiếm Tôn có thể xuất hiện người đạt đến cảnh giới 'Tiên là điều không thể.

Chẳng trách hôm trước Kim Văn tôn tọa biết hắn có thể trị được hàn độc lại kích động như vậy.

Có lẽ tất cả mọi người trong mạch Kiếm Tôn vẫn luôn ký thác hy vọng vào ba vị Tôn tọa đang nằm trong băng kia.

Bởi lẽ trước khi bị đóng băng bọn họ là ba vị Tôn tọa mạnh nhất mạch Kiếm Tôn, thực lực đã gần đạt đến cảnh giới Kiếm tiên!

Kim Du Uyển lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Dương:

- Chú Tiêu, chú nhất định phải vượt qua được sát hạch Tôn tọa đấy!

- Sát hạch tôn tọa?

Tiêu Dương sửng sốt hỏi:

- Kiếm Trủng?

- Trong trận chiến năm xưa, các tiền bối của mạch Kiếm Tôn đã phải liêu chết mới có thể bảo vệ được Kiếm Trủng hoàn chỉnh cho đến nay.

Kim Du Uyển nói tiếp:

Cho đến nay hắn vẫn chưa tìm được thanh kiếm nào phù hợp với mình. Mặc dù thanh kiếm 'Lăng Thiên mà Lam Chấn Hoàn tặng cho hắn uy lực cũng khá được nhưng đây vẫn không phải là thanh kiếm mà Tiêu Dương khát vọng.

Kim Du Uyển giải thích:

Cô dừng môt lát sau đó mới nói tiếp:

- Sát hạch trong nghi thức nhập các còn phân ra thành các loại khác nhau nữa sao?

Kim Du Uyển nói:

- Các loại sát hạch khác nhau sẽ có độ khó khác nhau và độ khó được tăng dần theo từng loại. Nếu như vượt qua được sát hạch có độ khó càng cao sẽ càng nhận được nhiều lợi ích. Nói ví dụ như nếu vượt qua sát hạch truyền nhân sẽ được phép vào Kiếm các và tùy ý lựa chọn một bộ kiếm pháp cao thâm nhưng đương nhiên trong đó không bao gồm những bộ kiếm pháp không được phép truyên thừa. Tuy nhiên trải qua hàng ngàn năm lịch sử cho dù từng gặp phải kiếp nạn suýt diệt tông nhưng kiếm pháp trong Kiếm các cũng vẫn đủ để khiến vô số người khát vọng được vào trong đó.

- Đúng vậy, sát hạch được chia ra làm sát hạch đệ tử nội môn, sát hạch đệ tử tinh anh, sát hạch truyên nhân và sát hạch tôn tọal

Hai mắt Tiêu Dương sáng lên.

Hai mắt Kim Du Uyển sáng lên nhìn Tiêu Dương, nói:

- Nếu như vượt qua sát hạch Tôn tọa sẽ có cơ hội vào Kiếm Trủng lựa chọn một thanh kiếm.

- Chú Tiêu, cháu tin chú nhất định sẽ làm được. - Chỉ cần Kiếm Trùng cùng Kiếm Các vẫn còn, mạch Kiếm Tôn sẽ vẫn còn hy vọng có thể phục hưng.

- Chỉ khi vượt qua sát hạch Tôn tọa mới có cơ hội được vào Kiếm Trủng nhưng đồng thời cho dù có được vào cũng chưa chắc đã có thu hoạch. Rất có khả năng sẽ tay không mà ra nhưng cũng sẽ có khả năng gặp được kỳ duyên.

Lúc này xung quanh chính điện đã chật kín đệ tử của hai phái, mọi người đều đang nhỏ giọng bàn luận. Trên bậc cầu thang của chính điện, mười sáu mười bảy vị Tôn tọa đều đã ngồi vào chỗ của mình. Phái hữu khuynh do Kim Văn tôn tọa đứng đầu, phái tả khuynh đương nhiên là do Thiên Cửu tôn tọa đứng đầu. Đợi đến khi Tiêu Dương đến nơi đã có vô số ánh mắt dồn vào hắn.

Tiêu Dương khẽ cười, trong mắt tràn ngập tự tin.

- Hắn chính là Tiêu Dương đó.

Hai mắt Tiểu Thanh như phát sáng, cô nắm tay làm tư thế chiến thắng nói:

Kim Văn tôn tọa nghiêm túc trịnh trọng khoát tay nói:

- Đúng vậy, các đệ tử trong Kiếm Tông muốn có được một thanh kiếm tốt ngoại trừ được sư phụ ban cho như Đồ Vũ Hoa ra thì hy vọng lớn nhất chính là được vào trong Kiếm Trủng một lần.

Tiêu Dương vừa suy nghĩ một chút đã lập tức hiểu ra.

- Nhất tổ thất tiên?

- Nghi thức nhập tông hiện tại chính thức bắt đầu, mời cậu tiến vào trong điện bái tiến Nhất tổ thất tiên.

- Chú Tiêu cố lên!

- Nhìn có vẻ khá non, hắn có thật là lợi hại như trong lời đồn không nhỉ?

- Cậu không được tận mắt nhìn thấy hắn dùng một chiên Hám thiên chấn địa chặt gãy kiếm Hắc Long nên không tượng tượng ra được đâu. Cái sức mạnh đó có thể nói là kinh khủng như khi Ma thần tái thế vậy đói

- Tiêu Dương.

Chính điện nguy nga hoành tráng khác hẳn với những ngôi nhà gỗ đơn điệu ở xung quanh, nơi này hoàn toàn thể hiện được sự kiêu ngạo của mạch Kiếm Tôn. Mặc dù phải ẩn mình trong thâm sơn cùng cốc nhưng chính điện vẫn không hề mất đi sự huy hoàng cần có.

- Vấn bối Tiêu Dương bái kiến các vị Tôn tọal

Vẻ mặt Tiêu Dương bình tĩnh, hắn thản nhiên bước lên phía trước, khi đi đến trước cầu thang liền khom người nói:

Kim Du Uyển cùng Tiểu Thanh tự động đứng sang một bên.

Nhất tổ chắc hẳn là để chỉ tổ tông của Hộ long thế gia năm xưa, người đầu tiên được Kim kiếm nhận chủ.

Còn thất tiên chắc là các vị tiền bối đã đạt đến cảnh giới Kiếm tiên.

Hộ long thế gia tồn tại mấy ngàn năm mới có bảy vị Kiếm tiên, điều này chứng tỏ để đạt đến cảnh giới Tiên khó đến nhường nào.

Vẻ mặt Tiêu Dương hết sức cung kính, hắn đi theo Kim Văn tôn tọa vào trong chính điện. Phía trước chính điện có một cái đỉnh rất lớn, phía trước đỉnh là một bức tranh vẽ một lão già tóc bạc được treo ở vị trí rất cao.

Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức có cảm giác có cái gì đó xuyên qua cơ thể mình. Ánh mắt của lão già kia dường như có thể nhìn xuyên qua năm tháng và nhìn nhìn xuyên thấu cả người hắn.

- Đừng nhìn!

Kim Văn tôn tọa khế quát, lát sau ông liền nhỏ giọng giải thích:

- Đó là bức tranh vẽ lão tổ của Kiếm Tông, bên trong có chứa kiếm ý cực mạnh. Nếu như tâm cảnh chưa đạt đến cấp Hóa tượng thiên biến mà nhìn vào có thể bị hộc máu mà chết đấy!

Tiêu Dương lập tức nhìn sang nơi khác, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi đồng thời càng thêm sùng bái. Chỉ là một bức tranh đã được lưu giữ qua bao nhiêu năm tháng vậy mà vẫn còn ẩn chứa uy lực kinh khủng như vậy. Qua đó có thể tưởng tượng ra tổ tiên của Hộ long thế gia năm xưa khủng bố đến mức nào!

Tiêu Dương hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói:

- Em muốn nhìn người một lần.

- Tiêu huynh đệ, chẳng lẽ cậu định...

Kim Văn tôn tọa giật mình nói:

- Kim đại cai

Hai mắt Tiêu Dương sáng lên nhìn Kim Văn tôn tọa, nói:

Kim Văn tôn tọa hít một hơi rồi mới nói tiếp:

- Cũng chính vì kiếm ý trong đó quá kinh khủng đến mức các Tôn tọa thực lực chưa đủ cao đều không thể chịu nổi loại áp lực từ trong kiếm ý nên mới phải dùng vải đen che bức tranh đó đi.

Kinh người!

Sáng chói!

Đáng kiêu ngạo!

Tiêu Dương trợn mắt, nhất thời cảm thấy rất có hứng thú.

Lợi hại, quả nhiên lợi hại thật!

Vị sư tôn Thái Bạch kiếm tiên này chính là niềm kiêu hãnh của chi Thanh Liên bọn hắn. Mặc dù người đã rời đi rất nhiều năm rồi, chỉ để lại có một bức tranh nhưng lại khiến người ta đến cả nhìn cũng không dám nhìn, chỉ có thể dùng vải đen để che đi kiếm ý mạnh mẽ trong đó.

Đó chính là Thái Bạch kiếm tiên!

- Bức tranh thứ bảy là nhân vật đáng tự hào nhất của mạch Kiếm Tôn chúng ta, đó là bức tranh chân dung của Thái Bạch kiếm tiên! Trong đó ẩn chứa quá nhiều kiếm khí, thậm chí còn đáng sợ hơn cả bức tranh của lão tổ! Kiếm khí mạnh đến mức không cần phải trực tiếp nhìn mà chỉ cần thoáng liếc qua thôi cũng đủ khiến người ta không chịu nổi, không ai có thể chịu được kiếm ý kinh khủng trong đó.

Kim Văn tôn tọa nhìn về phía bức tranh bị che kín, ánh mắt sáng lên, nói:

Bức tranh thứ bảy bị che lại bằng một tấm vải đen.

- Bức tranh đó...

Tiêu Dương lần lượt nhìn từng người một, ánh mắt mang theo sự tôn trọng. Chỉ có điều khi nhìn đến bức tranh thứ bảy Tiêu Dương đột nhiên cảm thấy sửng sốt, hắn khó hiểu nhìn về phía Kim Văn tôn tọa:

Bên cạnh bức tranh của lão tổ là bảy bức tranh của bảy vị Kiếm tiên.

- Người là sư tôn của em. Lúc này Kim Văn tôn tọa mới nhớ ra, đúng thế Tiêu Dương chính là người thứ hai trong lịch sử tu luyện Thanh Liên kiếm ca.

- Nhưng...

Kim Văn tôn tọa có chút do dự, ông lo lắng nói:

- Bức tranh Thái Bạch kiếm tiên để lại ẩn chứa kiếm ý vô cùng mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả lão tổ. Vừa rồi cậu cũng đã nhìn vào bức tranh của lão tổ chắc cũng biết kiếm ý lợi hại đến mức nào. Nếu như tùy tiện nhìn bức tranh của Thái Bạch kiếm tiên, chỉ sợ...

Tiêu Dương nhớ lại cái cảm giác khi nhìn vào bức tranh của lão tổ, lúc đó nếu như không có Kim Văn tôn tọa nhắc nhở chỉ e hắn đã hộc máu trọng thương rồi.

- Em chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi.

Tiêu Dương vẫn không chịu từ bỏ ý định, ánh mắt hắn càng thêm kiên định, chậm rãi nói:

- Kim đại ca, em là truyền nhân của Thanh Liên kiếm ca, nếu như trong nghỉ thức bái lễ nhập tông lại không dám nhìn bức tranh của Thái Bạch kiếm tiên em cảm thấy thẹn với người! Lại càng không còn mặt mũi nào kế thừa võ học tuyệt thế của người.

Tiêu Dương nhìn thẳng vào mắt Kim Văn tôn tọa, ánh mắt vô cùng kiên định, hoàn toàn không hề có ý sợ hãi.

Kim Văn tôn tọa do dự một lát sau đó đành đồng ý.

- Thôi được rồi, nhưng cậu phải nhớ kỹ, chỉ được liếc mắt nhìn một cái thôi.

Vẻ mặt Kim Văn tôn tọa hết sức nghiêm túc, ông trịnh trọng nhắc nhở:

- Không giấu gì cậu, tôi đã đạt đến cảnh giới Hóa tượng bảy mươi chín biến nhưng mới chỉ liếc nhìn bức tranh của Thái Bạch kiếm tiên một lần thôi tâm cảnh đã bị trọng thương. Vì vậy cậu tuyệt đối phải cẩn thận!

Tiêu Dương gật đầu, ánh mắt sáng rực nhìn bức tranh bị tấm vải đen che lại.

Nếu muốn nói đến người mà Tiêu Dương sùng bái nhất trong cuộc đời mình thì người đó không ai khác chính là Thái Bạch kiếm tiên.

Lúc này tâm trạng của Tiêu Dương vô cùng kích động, không lời nào có thể diễn tả được.

Vẻ mặt Kim Văn tôn tọa vô cùng nghiêm trọng, ông cẩn thận kéo tấm vải đen che bức tranh ra.

RẹtIIII

Trong nháy mắt một luồng kiếm ý mạnh mẽ bao trùm lên cả chính điện.

Ngay lập tức, kể cả những Tôn tọa đứng bên ngoài chính điện cũng cảm nhận được luồng kiếm ý này, tất cả đồng loạt biến sắc.

- Sao lại kéo tấm vải che bức tranh Thái Bạch kiếm tiên xuống?

- Hừi Cái tên Tiêu Dương kia chán sống rồi sao?

Hắc Bạch tôn tọa cười lạnh nói:

- Nếu như chưa đạt đến cảnh gới Hóa tượng mà dám nhìn vào bức tranh của Thái Bạch kiếm tiên e là sẽ bị kiếm ý trực tiếp phá hủy ý chí, biến thành tên bại não!

Vụt!

Sau khi kéo bỏ tấm vải che bức tranh Kim Văn tôn tọa lập tức bay nhanh ra phía ngoài cách xa bức tranh mấy mét. Kiếm ý trong bức tranh quá mạnh, sức mạnh đó quá kinh người, đến cả Kim Văn tôn tọa cũng không có dũng khí đứng cạnh bức tranh đó. Chính vì thế vừa nãy ông mới nhắc nhỏ Tiêu Dương không được trực tiếp nhìn thẳng vào bức tranh bởi vì ông không thể tới đó che lại bức tranh trong một khoảng thời gia ngắn.

- Không được nhìn thẳng vào bức tranh!

Tuy nhiên ánh mắt của Tiêu Dương từ lúc trước vẫn nhìn thẳng về phía bức tranh nên khi tấm vải đen bị lột ra, trong nháy mắt đó dường như có một luồng kiếm ý mạnh mẽ trực tiếp bắn thẳng vào trong não Tiêu Dương.

Khoảnh khắc kiếm ý bắn vào, trong não Tiêu Dương lập tức xuất hiện một hình ảnh.

Một bóng người mặc áo màu xanh phiêu diêu trước gió.

Một tay cầm thanh bảo kiếm tuyệt thế một tay cầm hồ lô rượu.

Ngũ quan như ngọc, thần thái toát ra siêu phàm thoát tục tựa như thiên tiên.

Một Kiếm tiên truyền kỳ với tính cách tiêu sái không chịu trói buộc.

Chân đứng trên một đóa Thanh Liên sau đó trực tiếp bay lên trời. Ngẩng đầu nhìn lên trời cao, giây phút này dường như không có giờ có thể cản bước người đó bay lên trời trở thành tiên. Cái ánh mắt đó tựa như một thanh kiếm tuyệt thế kiêu ngạo bay ra khỏi vỏ lướt qua hàng vạn chúng sinh.

Kiêu ngạo!

Sắc bén!

Phóng khoáng!

Tựa như trong một khoảng không tăm tối Tiêu Dương bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười tiêu sái của bóng người đang đứng trên đóa Thanh Liên kia.

- Đời người nháy mắt đã trăm năm, tiêu diêu nếm trải đắng cay ngọt bùi.

Trong mắt Tiêu Dương ánh lên một tia thần thái, toàn bộ thần thức dường như đều đã chìm vào trong bức tranh. Hắn đã hoàn toàn quên mất lời cảnh cáo của Kim Văn tôn tọa. Vào lúc này trong đầu hắn vang lên một giọng nói.

- Giấc mộng trăm ngàn năm, đêm nay đã đến lúc phải tỉnh.

Tiêu Dương tựa như một bức tượng đã hóa đá.

Hắn hoàn toàn không hề nhúc nhích!

- Tiêu huynh đệt

Kim Văn tôn tọa đứng ở một bên nhìn thấy Tiêu Dương đang nhìn chằm vào bức tranh, trong lòng vô cùng kinh hãi, ông lập tức hét lên nhưng thấy Tiêu Dương vẫn không thể tỉnh lại được. Ông không biết làm thế nào đành liều mình bay về bức tranh.

- Dừng lại.

Đúng lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu Kim Văn tôn tọa. Vẻ mặt Kim Văn tôn tọa đầy kinh ngạc, ông lập tức dừng mọi động tác sau đó xoay người lại nhìn. Vào lúc này một người đi chân trần đang đi về phía ông...

Kim Văn tôn tọa lập tức cung kính cúi người nói:

- Bái kiến Xích Kiếm tôn tọal

Xích Kiếm tôn tọa bên ngoài chỉ là một người đàn ông trung niên nhưng trên thực tế lão đã ngoài một trăm tuổi rồi!

Xích Kiếm tôn tọa là một trong Bát đại tôn tọa!

Thực lực cùng thân phận đều thuộc hàng nhân vật đứng đầu của mạch Kiếm Tôn.

Lúc này Xích Kiếm tôn tọa không hề nhìn Kim Văn tôn tọa mà lại nhìn thẳng vào Tiêu Dương lúc này tựa như đã hóa đá, ánh mắt lão dường như có phần kích động. Lão thì thào mở miệng:

- Truyền thừa cách thế, không ngờ lại là truyên thừa cách thết
Bình Luận (0)
Comment