Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 550: Kiếm Đạo!

Chương 550: Kiếm đạo! Chương 550: Kiếm đạo!Chương 550: Kiếm đạo!

Nghe Xích Kiếm tôn tọa nói như vậy, Kim Văn tôn tọa lập tức kinh ngạc đến run rẩy cả người, hai mắt mở lớn, khó tin trộn lẫn khiếp sợ nói:

- Cái gì cơ! Truyên thừa cách thết

Hai mắt ông trừng lớn hết cỡ, ánh mắt dán chặt lên người Tiêu Dương.

Kim Văn tôn tọa hít một hơi thật sâu.

Chẳng trách lại kinh động đến Xích Kiếm tôn tọa.

Thì ra đó chính là truyên thừa cách thế trong truyền thuyết!

- Trong bức tranh mà Thái Bạch kiếm tiên đệ lại có một niệm lực, mục đích chính là để chờ đợi người truyền thừa cách thế. Người đó...

Xích Kiếm tôn tọa nhìn Tiêu Dương, ánh mắt vô cùng kích động hỏi:

- Thảo nào... thảo nào lại vậy.

Lão siết chặt nắm đấm, kích động nhinf Tiêu Dương không chớp mắt, hưng phấn nói:

- Thanh Liên kiếm cal

- Có hy vọng rồi! Công cuộc phục hưng Kiếm tông có hy vọng rồi!

Kim Văn tôn tọa dừng lại một chút sau đó mới nói tiếp:

Kiếm tiên cuối cùng cũng có hy vọng xuất hiện rồi!

- Cậu ấy là ai vậy?

- Nếu như cậu ấy có thể tiếp nhận truyền thừa của Thái Bạch kiếm tiên, như vậy trong vòng một trăm năm chắc chắn có hy vọng sẽ trở thành Kiếm tiên.

- Cậu ấy chính là truyên nhân của Thanh Liên kiếm ca.

- Bẩm Xích Kiếm tôn tọa, cậu ấy tên là Tiêu Dương.

Sau đó Xích Kiếm tôn tọa đột nhiên cười lớn, vẻ mặt hết sức kích động hét lên:

Thế nhưng hôm nay kỳ tích đã đến với mạch Kiếm Tôn!

Xích Kiếm tôn tọa kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, miệng lẩm bẩm:

Một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy lan ra cả đồng cả, chỉ cần có hy vọng tông tộc nhất định sẽ có ngày đứng dậy trở lại.

Công cuộc báo thù có hy vọng rồi!

Hiện tại trong mạch Kiếm Tôn, kể cả tám người trong Bát đại tôn tọa cũng không có người nào có tự tin trong vòng một trăm năm có thể đột phát lên cảnh giới Kiếm Tiên. Thậm chí cho dù là có thêm mấy trăm năm nữa cũng chẳng ai dám tự tin mình có thể làm được.

- Kim Văn, ông mau đi ra ngoài trấn thủ ở cửa điện, không có lệnh của bản Tôn không ai được phép vào đây quấy rầy.

- Có thể được Kiếm tiên chỉ điểm, cho dù chỉ là trong nháy mắt thôi cũng đã tốt lắm rồi.

Lúc này, kiếm khí mãnh liệt bên trong chính điện đã biến mất.

Kim Văn tôn tọa cũng vô cùng kích động nói: Kim Văn tôn tọa đứng ở trước cửa, nghiêm mặt mở miệng nói:

- Bắt đầu từ hôm nay Tiêu huynh đệ chính là truyên nhân của Thái Bạch kiếm tiên rồi.

Không một ai dám hỏi thêm.

Ngay lập tức, Thánh Hỏa tôn tọa cùng những người khác đều ngậm miệng.

- Xích Kiếm tôn tọa đang ở bên trong điện.

- Không biết niệm lực mà Thái Bạch kiếm tiên để lại có thể truyên cho Tiêu huynh đệ những gì?

- Tiêu Dương đâu?

- Sao Tiêu Dương lại không đi ra ngoài?

Thánh Hỏa tôn tọa cau mày nhìn Kim Văn tôn tọa.

Xích Kiếm tôn tọa giơ tay lên, ánh mắt liếc về phía cửa chính điện, nói:

Thấy Kim Văn tôn tọa đi ra, tất cả mọi người lập tức tập trung nhìn vào ông...

Kim Văn tôn tọa lập tức xoay người đi ra ngoài.

- Vâng.

Nếu như Xích Kiếm tôn tọa đang ở bên trong, đương nhiên không thể hỏi nhiều.

Mọi người chỉ có thể tiếp tục chờ đợi..............

- Giấc mộng trăm ngàn năm, đêm nay đã đến lúc phải tỉnh.

Trong đầu Tiêu Dương vẫn liên tục vang lên câu nói này, trong phút chốc, bức tranh vẽ Thái Bạch kiếm tiên như sống lại trong đầu Tiêu Dương đột nhiên biến mất. Tiêu Dương cảm giác hình ảnh trước mắt mình bỗng chốc thay đổi, hắn không còn đứng trong chính điện nữa mà lại xuất hiện trong một chiếc thuyền kiểu cổ...

Thuyền trôi bên bờ hồ, gió mát thoảng qua.

Tiêu Dương cảm giác toàn thân vô cùng thoái mái dễ chịu, tựa như toàn bộ tế bào đều được thả lỏng. Hắn dõi mắt nhìn ra xa, trước mắt là mắt hồ bằng phẳng thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài gợn sóng lăn tăn.

Róc rách!

Tiếng mái chèo khua động nước đã làm Tiêu Dương giật mình.

Hắn mở mắt ra nhìn sang một bên, ngay lập tức sửng sốt.

Một giọng nói uể oải bất chợp vang lên sau lưng Tiêu Dương:

Tiêu Dương kinh ngạc, trên chiếc thuyền phía trước đã không còn bóng người múa kiếm nữa.

- Hử?

Mãi một lúc sau Tiêu Dương mới từ từ mở mắt, kiếm ý quanh người đã biến mất. Thế nhưng lúc này Tiêu Dương lại cảm nhận được trong đầu mình tôn tại một thanh kiếm ảo có thể rút ra khỏi vỏ tấn công kẻ địch bất cứ lúc nào.

Vừa ngồi xuống đã giống như trải qua ngàn năm, tựa như bản thân đã hóa thành đá.

Tiêu Dương ngồi xuống khoanh chân lại.

Mặt hồ vẫn phẳng lặng như lúc ban đầu.

Kiếm ý xuất hiện bao quanh người Tiêu Dương, theo thời gian kiếm ý dần dần tăng lên. Hắn đã lĩnh ngộ được rất nhiều kiến thức về kiếm.

Vào lúc này, Tiêu Dương chợt nhận ra những hiểu biết về kiếm và quá trình vận dụng kiếm trước đây của mình thô thiển biết mấy.

Đây mới thực sự là kiếm chân chính.

Tiêu Dương nín thở nhìn chằm chằm vào bóng người đang múa kiếm trước mắt, ánh mắt hắn phát ra ánh sáng tựa như những ngôi sao trên bầu trời đêm.

Không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu Tiêu Dương bỗng nhiên xuất hiện một thanh Thần kiếm treo lơ lửng trong không trung. Mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, kiếm ý bắn ra khắp mắt hồ khiến bọt nước bắn lên tung tóe.

Âm!

Trong đầu Tiêu Dương có cảm giác thông suốt, tựa như một đóa hoa sen vàng từ từ nở ra từng cánh vậy, hắn lập tức hiểu ra.

Tiêu Dương thân thờ đứng im bất động, hắn yên lặng đứng nhìn. Trên mặt hồ tĩnh lặng một người múa, một người đứng nhìn, tựa như đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.

- Thì ra là vậy, thì ra là vậy!

Tiêu Dương tựa như ngừng thở, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng người đang múa kiếm kia. Mỗi một lần ánh kiếm xẹt qua trong đầu hắn lại hiện lên vô số ánh sáng, hắn như hiểu ra được điều gì đó.

- Thái Bạch kiếm tiên?

Một bức tranh đầy ý thơ mà không lời nào có thể diễn tả được. Một cảnh đẹp tựa như thần tiên hạ phàm do một người, môt kiếm, một hồ lô, một thuyền tạo nên.

Trên một chiếc thuyền cổ y hệt chiếc hắn đang đứng xuất hiện một người mặc áo màu xanh, một tay cầm kiếm một tay cầm hồ lô. Người đó bắt đầu mùa kiếm, hình như người đó có chút say, chiếc thuyền khẽ lắc lư tạo ra gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng...

- Cậu cuối cùng cũng được coi là đã nhập môn vào Kiếm đạo rồi.

Tiêu Dương giật mình quay đầu lại, ở mũi thuyền xuất hiện một người mặc y phục màu xanh đang nằm nghiêng trên mặt sàn, vừa nói vừa đưa hồ lô rượu lên miệng uống, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng.

- Thái Bạch kiếm tiên!

Tiêu Dương cung kính quỳ xuống.

- Đệ tử là Tiêu Dương, xin bái kiếm Thái Bạch sư tôn.

Hành lễ bái sư, thành tâm mà bái.

- Cậu tên là Tiêu Dương à? Tên hay lắm.

Bỗng nhiên có một sức mạnh vô hình nâng Tiêu Dương đứng dậy. Thái Bạch kiếm tiên dường như đã nhìn thấy sự nghi hoặc trong lòng Tiêu Dương vì vậy liền điềm nhiên nói:

- Hiện tại cậu đang ở trong giấc mơ của bản cư sĩ.

Tiêu Dương sửng sốt nói:

- Trong giấc mơ sao ạ?

Thái Bạch kiếm tiên cười lớn rồi nói: - Đây vốn mà mộng cảnh được hình thành từ niệm lực mà bản cư sĩ đã để lại trong bức tranh chân dung trước khi phi thăng thành tiên.

Thái Bạch kiếm tiên trước giờ vẫn luôn tự xưng là cư sĩ.

Tiêu Dương vô cùng kinh ngạc.

Chỉ là một niệm lực đã trải qua hàng trăm ngàn năm vậy mà vẫn có thể kéo được mình vào trong mộng cảnh.

Từ đấy có thể đoán ra năm xưa Thái Bạch kiếm tiên mạnh đến mức nào.

Chẳng trách trong truyền thuyết nói ông ấy là người gần đạt đến cảnh giới ngang với người đã tạo ra mười tám loại thần binh thông linh.

- Bản cư sĩ có rất nhiều tuyệt học nhưng năm đó không tìm được người nào để truyền lại vì vậy mới để lại một niệm lực chờ đợi tương lai sẽ có người có thể kế thừa Thanh Liên kiếm ca.

Thái Bạch kiếm tiên bỗng nhiên ngồi dậy, mắt nhìn thẳng vào Tiêu Dương, nói:

- Người đó chính là cậu, ha hai

Thái Bạch kiếm tiên vuốt ria mép rồi nói tiếp:

- Bản cư sĩ trong mộng múa kiếm mấy năm, cậu trước đó cũng đã chạm đến ngưỡng cửa của kiếm đạo rồi nên mới thuận lợi nhập môn như vậy. Thiên phú của cậu tuyệt đối không thua kém vi sư, đúng là rất may mắn!

Tiêu Dương cung kính đứng lên, từng lời Thái Bạch kiếm tiên nói hắn đều nghe không bỏ sót chữ nào.

Trong lòng hắn biết, mỗi một lời nói Thái Bạch kiếm tiên để lại đều vô cùng có lợi với hắn.

Hắn đã chạm đến ngưỡng cửa của Kiếm đạo rồi sao?

Tiêu Dương nghĩ tới thanh kiếm ảo trong đầu mình, chẳng lẽ chính là nó sao?

Thái Bạch kiếm tiên ngửa đầu nhìn lên trời rồi hỏi:

- Con có biết làm thế nào để thành tiên không?

Tiêu Dương kinh ngạc, hắn lập tức cung kính lắng nghe.

- Muốn thành tiên trước hết phải tu đạo.

- Thế gian có hàng ngàn hàng vạn đạo, đạo nào cũng có thể thành tiên. Dựa vào tình để vấn đạo thì sẽ thành Tình tiên, dựa vào đao để nhập đạo thì sẽ thành Đao tiên.

- Mạch Kiếm Tôn chúng ta đương nhiên là kiếm đạo, thành tiên cũng sẽ là Kiếm tiên.

- Trong số hàng ngàn hàng vạn đạo Kiếm tiên là khó nhất, cũng là một trong số đạo cao nhất. Một khi trở thành Kiếm tiên, uy lực công kích sẽ vượt xa các tiên của đạo khác. Trong cùng một cảnh giới, một Kiếm tiên có thể đánh bại ít nhất ba Đao tiên. Đây cũng chính là lý do vì sao trải qua hàng ngàn năm mạch Kiếm Tôn vẫn luôn kiêu ngạo đứng đầu Hộ long thế gia.

- Kiếm đạo phân ra làm bốn cảnh giới lớn: Nhập vi, Phong mang, Kinh tiên và Vấn tâm.

- Nhớ kỹ, con đường võ học là con đường tu tiên. Mà tu tiên tức là tu tâm, cấp bậc của tâm cảnh sẽ quyết định đạo của con cao thâm đến đâu. Hiện tại con đã nhập môn, đang ở cảnh giới nhập vi.

- Thời gian có hạn, vi sư chỉ để lại một niệm lực không thể duy trì quá lâu, ta chỉ có thể truyền cho con một bộ võ học gọi là Hám đạo thuật! Dựa vào đạo hóa để tạo ra uy lực vô hạn làm chấn động đến đạo của kẻ địch. Đối mặt với những người luyện võ không có ngộ đạo thì lại càng đơn giản hơn, chỉ cân một chiêu đánh tan thần thức khiến người đó mất đi khả năng chống cự là xong. Tuy nhiên phải nhớ kỹ không được phép tùy tiện sử dụng thuật này bởi một khi gặp phải người có đạo tâm mạnh hơn mình sẽ bị phản phệ ngược lại, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.

- Hám đạo thuật là thuật vi sư vô tình lấy được sau khi thành tiên, uy lực của nó rất lớn. Vi sư hy vọng khi vào trong tay con, nó có thể danh chấn thiên hạ.

- Còn có cả Thanh Liên kiếm ca nữa, vi sư có thể nhìn ra con đã nắm được tâng thứ nhất của Thanh Liên kiếm ca, Phá kiếm liên, cũng coi như khá được nhưng vẫn còn lâu mới đạt đến cảnh giới cao nhất. Thanh Liên kiếm ca có tổng cộng mười tám tầng, sau khi đột phá mỗi một tầng, kiếm đạo của con sẽ sâu thêm một phần, lĩnh ngộ được Phá kiếm liên sẽ là chuyện bình thường. Thế nhưng nếu như con muốn nhanh chóng đột phá được mười bảy tâng khác thì phải nắm vững Phá kiếm liên, Phá phủ liên... Ha ha! Chắc có lẽ con cũng đã đoán được, năm đó vi sư sáng tạo ra Thanh Liên kiếm ca chính là để đối phó với Hộ long thế gia, mỗi lần phá được một liên là sẽ có thể dễ dàng đối phó với một tuyệt học của Hộ long thế gia. Nhưng đương nhiên chỉ đóng cửa tự chơi sẽ không thể thành Kiếm đạo, nếu như có thời gian thì con hãy chịu khó đi so chiêu với đám người của Hộ long thế gia để luyện tập thực chiến.

- Một khi con nắm được hết mười tám tâng của Thanh Liên kiếm ca, Hộ long thế gia sẽ không có người nào có thể đánh bại được con.

- Vi sư chỉ nói đến đây thôi, con hãy nhớ, thành tiên không phải là cấp bậc cao nhất.

Nói rồi Thái Bạch kiếm tiên cười lớn.

Thái Bạch kiếm tiên bỗng nhiên nhảy lên đóa Thanh liên màu vàng sau đó bay thẳng lên trời, thành quang ngũ sắc tỏa ra.

Phía chân trời vẫn còn vang lên tiếng cười sang sảng của Thái Bạch kiếm tiên.

Tiêu Dương lẳng lặng đứng thẳng, trong đầu không ngừng hiện lên từng câu từng chữ Thái Bạch kiếm tiên đã nói với hắn.

Hai mắt bất chợt sáng lên!

Hắn có thể tưởng tượng ra hình ảnh năm xưa Thái Bạch kiếm tiên dựa vào Thanh Liên kiếm ca kiêu ngạo trấn áp mười bảy Hộ long thế gia khác...

Khí thế kinh người!

- Sư tôn, con nhất định sẽ không làm người thất vọng.

Trong mắt Tiêu Dương phát ra một loại thần thái trước nay chưa từng có.

Muốn thành tiên trước hết phải tu đạo.

Tiêu Dương khoanh chân ngồi trong khoang thuyền, yên lặng lĩnh ngộ câu nói đó.

Đây là mộng cảnh của sư tôn, đâu đâu cũng có dấu vết của đạo, Tiêu Dương không cần phải suy nghĩ quá nhiều đã có thể lĩnh ngộ ra.

Cơ hội như thế này cả đời chỉ có một lần.............

Bên ngoài chính điện...

- Đã năm tiếng đồng hồ rồi! Sao vẫn còn chưa ra nhỉ?

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Đã nửa đêm rồi sao còn không mau tiến hành sát hạch nhập tông?

Nếu không phải Xích Kiếm tôn tọa đang ở trong điện thì Thánh Hỏa tôn tọa cùng những người khác đã xông vào trong xem có chuyện gì rồi.

- Truyên thừa cách giới đương nhiên càng lâu càng tốt.

Chỉ có một mình Kim Văn tôn tọa là không hề gấp gáp, ông cố kiềm chế sự kích động trong lòng. Thời gian càng dài chứng tỏ Tiêu Dương được tiếp xúc với Thái Bạch kiếm tiên càng lâu đồng thời cũng sẽ học được càng nhiều.

Khoảng một tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua.

Trong chính điện. cơ thể Tiêu Dương bỗng nhiên cử động, hai mắt từ từ mở ra...
Bình Luận (0)
Comment