Chương 560: Giết chết dễ dàng
Chương 560: Giết chết dễ dàngChương 560: Giết chết dễ dàng
Vùi! Vùi! Vùi
Hắc y nhân núp vào bóng tối, sau đó bay nhanh về phía trước.
- Tổ chức này của Viêm Hoàng đã giết chết bốn tổ nhỏ của tổ Ám sát tổ chức Huyết Dạ. Lúc này, tổ chức phái các người mang theo mười sát thủ cao cấp đến chính là muốn giết chết tiểu đội này.
- Sát thủ cao cấp tổ Vụ, thực lực của người nào cũng là Thật Khí Tam Vân. Nếu liên thủ thi triển vụ trận, cho dù địch nhân có là Thật Khí Tam Vân đại viên mãn cũng phải bị mất mạng.
- Chúng ta phải nhanh chóng, không được chậm trễ.
Từng đạo thân ảnh phá không bay về phía trước.
Trên nhánh cây, Tiêu Dương đang trong thời điểm mấu chốt đột phá Hóa Tượng. Vân trong cơ thể đã phân thành bốn khu vực rõ ràng. Nhưng một dị biến phát sinh khiến Tiêu Dương đau đầu vô cùng. Chính là ngọn lửa "hoàng" cũng đang lột xác.
Kiếp trước Tiêu Dương cũng chưa từng có kinh nghiệm về điều này. Vừa là cổ võ giả vừa là thuộc tính giả, trăm sông đều đổ vê một biển. Một khi đột phá thì cả hai sẽ đều đột phá. Hiện tại, Tiêu Dương vẫn đang mong chờ, sau khi ngọn lửa "hoàng" đạt đến cảnh giới Hóa Tượng, uy lực nhất định sẽ mạnh gấp mấy lần so với lúc trước.
Ánh mắt Tiểu Thu đỏ bừng, lóe ra quang mang, dường như đang truyền tin tức cho Lâm Tiểu Thảo.
- Tiểu Thu nói cho tôi biết, cậu ấy đang cảm giác được nguy hiểm đến gần.
- Tiểu Thu, làm sao vậy?
Lâm Tiểu Thảo biến sắc, nói:
Đối với tiểu đội tinh anh mà nói, cũng là như vậy.
- Nhanh lên, mau dựa sát vào tàng cây của Tiêu ca.
Thời gian thong thả trôi qua.
Có nguy hiểm.
Trong lúc tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn Tiêu Dương, đột nhiên Tiểu Thu đứng bên cạnh Lâm Tiểu Thảo không ngừng dùng cơ thể va chạm vào hắn.
Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng đối với Tiêu Dương mà nói lại là chờ đợi dài dằng dặc.
- Không ổn rồi.
Mọi người lập tức chạy đi.
Lâm Tiểu Thảo ngạc nhiên quay sang hỏi.
- Bây giờ là thời điểm mấu chốt sư phụ đột phá, tuyệt đối không được để người khác quấy rây. Nếu không, sẽ uổng phí vô cùng.
Mọi người cả kinh quay sang. Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng tất cả đều nhận biết rõ ràng thực lực của Tiểu Thu.
Lâm Tiểu Thảo quyết định thật nhanh.
- Thiên môn mê huyễn trận. - Bày trận.
Bóng đen phá không mà đến.
- Đám tạp chủng này đúng là biết tìm thời gian thật.
Trước khi đi, gã hắc y nhân cầm đầu đã sớm có được tư liệu chính xác về tiểu đội Viêm Hoàng. Dẫn đầu là một thanh niên Thật Khí Tam Vân đại viên mãn, thiên phú có thể nói là yêu nghiệt. Hơn nữa, trong đội ngũ này còn có người hiểu được trận pháp.
Thần sắc Trương Kiều Trí ngưng trọng vô cùng.
- Nhất định trốn không thoát đâu. Tôi không tin không tìm được cậu.
Ánh mắt hắc y nhân như điện, khóe miệng cười lạnh:
- Lục soát chung quanh, không được để sót bất kỳ người khả nghi nào.
Phong Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
- Khí tức biến mất?
Gã hắc y nhân cầm đầu có khuôn mặt phương đông, mũi ưng, hốc mắt lõm xuống, nhìn qua có chút dữ tợn, nhìn chằm chằm đống lửa phía trước, quang mang bắn ra:
- Ẩn rồi sao?
Lâm Tiểu Thảo và Dương Hoàn Nghị nhìn nhau. Dương Hoàn Nghị vươn cánh tay phát ra kỳ trận màu vàng.
Vùi! Vùi Vùi
Trận pháp hợp lại, gió núi hiện lên, lấy Tiêu Dương làm trung tâm, cây đại thụ dường như biến mất, dung hợp vào không khí.
- Ẩn.
Hắc y nhân dẫn theo mười sát thủ cao cấp của tổ Vụ, liên hợp tạo thành vụ trận, có thể dễ dàng đánh bại Thật Khí Tam Vân đại viên mãn. Cho nên gã mới tự tin như vậy.
Nếu gã biết, cường giả Thật Khí Tam Vân này vừa đánh bại một Hóa Tượng cửu biến, không biết phần tự †in này có tan thành mây khói hay không.
- Tiêu ca, nhất định phải nhanh lên.
- Mê Ảo trận không ngăn cản được đám người này lâu, khẳng định sẽ nhanh chóng bị phát hiện.
Mọi người cùng nhìn về phia Tiêu Dương. Lúc này, tơ tằm trong cơ thể Tiêu Dương đã đến bước lột xác cuối cùng.
Kim đao trong đan điền dưới uy thế đột phá, chỉ tránh xa một bên, giống như một con cá du động trên mặt nước.
- Hóa Tượng.
Tiêu Dương thở ra một hơi, quát nhẹ.
Vù.
- Bị công kích?
Một thanh âm nổ vang khiến Tiêu Dương thu liễm tinh thần.
Âm. Kim đao xuất hiện bên trong đan điền Tiêu Dương bạch y. Kỳ thật thì cũng giống như nằm trong Tiêu Dương bản thể. Bởi vì Hóa Tượng Phủ Ảnh cũng chỉ trong lúc chiến đấu mới có thể huyễn hóa ra. Còn bình thường đều bám vào cơ thể Tiêu Dương, trở thành một phần cơ thể của hắn.
Đương nhiên, Tiêu Dương cũng chỉ nghĩ mà thôi. Sư tôn Thái Bạch kiếm tiên năm đó cũng chỉ mới tập trung được sáu loại thân binh. Còn hắn cũng chỉ có được kim đao, lại còn không có biện pháp nắm giữ nó.
- Nếu có được mười tám Hóa Tượng Phụ Ảnh, tương thông với mười tám loại thần binh, sau đó lấy ra đối địch, hặc hắc, sẽ không biết mang đến bao nhiêu chấn động đây?
Tiêu Dương bạch y xuất mặt trước mặt Tiêu Dương bản thể liên khoanh chân ngồi xuống. Còn bản thể Tiêu Dương thì vung tay lên, một ngón tay điểm nhẹ vào trán Tiêu Dương bạch y. Khẩu quyết kiếm tiên bí điển từ trong tay bản thể Tiêu Dương truyền vào Tiêu Dương bạch y.
Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, nhưng không ai lên tiếng hỏi.
- Nội khí tâm pháp đã được truyền sang, để cho Hóa Tượng Phụ Ảnh tu luyện như một môn võ học.
Hóa Tượng Phụ Ảnh giống như một người không có ý thức, sẽ là trợ thủ rất đắc lực trong chiến đấu cho hắn. Mặc dù biết cách tu luyện, nhưng biết nhiều thì không tốt, chỉ cân nắm giữ một môn là được.
Tiêu Dương đánh giá một lúc, đột nhiên kim đao trong cơ thể hắn lóe lên, trong nháy mắt bám vào cơ thể Tiêu Dương bạch y.
- Bà mẹ nó, lại đi ăn máng khác à?
Tiêu Dương nhịn không được thâm mắng một câu:
- Nếu Hóa Tượng Phụ Ảnh này có duyên với đao, chi bằng cùng hắn luyện tập Phá Đao Liên trong Thanh Liên Kiếm Ca, lấy đao thay kiếm.
Lúc này, trong đầu Tiêu Dương thậm chí có một ý niệm cực kỳ điên cuồng:
Nhưng Thanh Liên nhất mạch lại khác.
Đối với cổ võ giả bình thường, Hóa Tượng Phụ Ảnh đến đây là chấm dứt.
- Hóa Tượng Phụ Ảnh của sư phụ là một phân thân. Thế mà tôi cứ tưởng sẽ là một thanh kiếm chứ. Nếu là kiếm, khẳng định sẽ tăng thêm lực công kích cho sư phụ.
Nhưng điểm khác chính là thân ảnh lạnh lùng này chỉ là Hóa Tượng Phụ Ảnh.
Hai người giống nhau như hai giọt nước.
Bên cạnh Tiêu Dương bất ngờ xuất hiện một thân ảnh Tiêu Dương bạch y vô cùng lạnh lùng.
Tiêu Dương thoáng ngạc nhiên. Lúc trước quá chuyên chú luyện tâm, không chú ý có người đến.
- Tiểu Thảo, thu lại trận pháp đi.
Tiêu Dương vẫn khoanh chân ngồi như cũ.
- Tiêu ca thành công đột phá rồi sao?
Tiểu đội tinh anh vui vẻ hẳn lên. Thần kinh đang căng thẳng nhất thời được thả lỏng.
Không có việc gì.
Tiêu sư phụ thành công đột phá đến cảnh giới Hóa Tượng.
Người bên ngoài tự động dâng đến cửa, quả thật là chán sống tìm chết mà.
- Rút lui. Dương Hoàn Nghị vung tay lên, trận pháp vang lên một tiếng động nhỏ, rôi hoàn toàn triệt hồi.
Bên ngoài, ánh mắt gã của thủ lĩnh mũi ưng thoáng ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ đến trận pháp đột nhiên biến mất như vậy, rồi lại nở nụ cười quỷ dị:
- Chẳng thú vị gì cả. Tôi vốn muốn chơi trò mèo vờn chuột này lâu một chút.
Ánh mắt Phong Dương hiện lên sự trêu chọc:
- Không phải đâu. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Có Tiêu sư phụ ở đây, lo lắng cũng giảm bớt hơn rất nhiều.
- Không sai.
Gã thủ lĩnh mũi ưng nheo mắt, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn trên người Lam Hân Linh, Lý Ngọc, tấm tắc thở dài:
- Không tệ, đúng là có vài phần tư sắc. Cô em, cô đi theo đám thanh niên đó trở thành cô hồn dã quỷ, chỉ bằng theo tôi đi. Tôi cam đoan cô sẽ rất sung sướng. Hahaha...
Vù.
Một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống.
Nhanh như thiểm điện.
Một dòng máu tươi phun ra. Gương mặt gã thủ lĩnh mũi ưng vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng sinh cơ trên người đã mất đi. Trên cổ còn lưu lại một vết kiếm thật sâu.
Chết đứng.
Đạo tâm kiếm đạo của Tiêu Dương cực kỳ ổn, sát phạt lại càng quyết đoán. Nếu những người kia đã tự tìm đường chết, hắn cũng không ngại tiễn bọn chúng một đoạn đường, tránh cho không khí nơi này bị ô nhiễm.
- Cái gì?
Trong nháy mắt gã thủ lĩnh mũi ưng ngã xuống, mười gã sát thủ cao cấp phía sau đều biến sắc.
Trong đầu xẹt qua mũi kiếm vừa nãy, nhất thời ánh mắt liên xuất hiện một chút kiêng ky.
Đối thủ còn mạnh hơn tin tình báo rất nhiều.
Tình báo có sai lâm không?
Làm sát thủ, nếu tin tình báo sai lầm, kết quả thường chỉ có một. Đó chính là tính mạng.
- Vụ sát trận.
Ban đêm, bóng cây lắc lư, đột nhiên xuất hiện một làn sương mù quỷ dị.
Sương mù quấy đảo không gian, lao thẳng đến chỗ Tiêu Dương.
- Lại là cái thứ đồ chơi này?
Khóe miệng Tiêu Dương hiện lên nụ cười khinh miệt, kiếm quang trong tay run lên, thân ảnh không lùi mà tiến tới, ngay lập tức vọt vào trong sương mù.
- Đúng là ngu xuẩn.
- Tự chui đầu vào lưới.
Đám sát thủ tổ Vụ nhất thời mừng như điên.
Đối thủ rất mạnh, vốn tưởng rằng không có cơ hội vây hắn trong sát trận. Nhưng hắn lại ngu ngốc tự mình xông vào.
- Mày sẽ chết vì tính kiêu ngạo của mình.
Sát thủ tổ Vụ đã chuẩn bị thi triển thủ đoạn, đánh chết Tiêu Dương bên trong vụ trận.
Nhưng bọn họ không biết Tiêu Dương đã từng phá sát trận này.
Hắn đã sớm hiểu rõ sát trận như lòng bàn tay.
- Mẹ nó, không thấy người.
- Không thể nào.
Thanh âm kinh hãi vang lên.
Trong sát trận, luôn chỉ có đối phương không tìm thấy được bóng dáng của sát thủ, nào có chuyện sát thủ mất đi tung tích của địch nhân.
Đám sát thủ dường như đã nhận ra được sự không ổn.
- Thu trận.
- Mau thu trận.
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Điện quang lóe lên.
Hưu! Hưu! Hưul
Gió núi thổi qua, sương mù dần dần tiêu tán. Đám sát thủ tổ vụ này đến, vừa lúc để Tiêu Dương kiểm nghiệm được thực lực sau khi đột phá của mình.
- Vận khí như bay, quả nhiên là rất thoải mái.
Tiêu Dương không nhịn được cười khẩy, huyết quang phô thiên cái địa.
Sương mù dày đặc trở nên mỏng manh, rồi hoàn toàn biến mất.
Mười thi thể ngã xuống những vị trí khác nhau. Điểm giống nhau chính là, khuôn mặt người chết lộ ra vẻ khiếp sợ cực độ.
Khó có thể tin được.
Vụ sát trận lại có người phá giải dễ dàng.
Đối với tổ chức Huyết Dạ mà nói, đây là một sự kiện vô cùng xấu.
Nhưng bọn họ lại không có cơ hội trở về thông báo.
Cổ tay run lên, kiếm quang biến mất.
Gió núi rất lớn, mùi máu tươi từ từ biến mất.
Cuộc chiến đột nhiên chấm dứt, lá cây sàn sạt chung quanh, giống như hết thảy chưa có gì phát sinh.
- Chúc mừng Tiêu ca đã tiến thêm một bậc.
Lâm Tiểu Thảo là người đầu tiên vuốt mông ngựa.