Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 558 - Chương 561: Có Một Số Người Ông Không Thể So Sánh

Chương 561: Có một số người ông không thể so sánh Chương 561: Có một số người ông không thể so sánhChương 561: Có một số người ông không thể so sánh

Tiêu Dương mỉm cười, nắm chặt nắm tay, cảm thụ luông sức mạnh mới.

Hóa Tượng và Thật Khí quả nhiên có sự khác nhau về chất.

Cũng khó trách, khi Tiêu Dương đánh bại được Hắc Bạch Tôn Tọa Hóa Tượng cửu biến lại gây ra sự chấn động như vậy.

- Mặc dù do Hóa Tượng tạo ra, nhưng tốc độ tu luyện của Phụ Ảnh còn nhanh hơn mình rất nhiều. Tin rằng thực lực của nó sẽ càng mạnh hơn. Một khi chiến đấu, tuyệt đối sẽ làm cho không ít người phải rúng động.

Tiêu Dương rất chờ mong Hóa Tượng Phụ Ảnh phát huy uy lực.

Ban đêm, tiểu đội tinh anh lại càng luyện tập điên cuồng.

Khi tiến vào Tam Giác Vàng, trải qua mấy cuộc chiến, tiểu đội tinh anh mới cảm nhận được mình nhỏ bé đến cỡ nào. Trước mặt cường giả chân chính, quả thật chẳng đáng được xếp hạng. Điều này chẳng khác nào đả kích những thiên tài của tiểu đội tỉnh anh.

Đương nhiên, đả kích cũng có chỗ tốt của nó.

Bỗng nhiên, Tiêu Dương mở mắt, lông mày có chút cau lại, nhìn về phía xa.

- Kim đại ca?

Gió núi thổi qua, Tiêu Dương khẽ nhắm mắt, lẳng lặng cảm nhận được nơi này không chỗ nào là không có gió, trong đầu không ngừng suy diễn thức thứ hai của Phong Kiếm. Một lần lại một lần chỉnh sửa, nhưng vẫn không thành hình. Suốt cả một đêm, Tiêu Dương đã ngộ ra được hình thái của thức thứ hai. Chỉ cần có thời gian cải thiện, hắn tin rằng, nếu hắn muốn sáng chế ra thức thứ hai, hoàn toàn không thành vấn đề.

Mấy đạo thân ảnh đập vào mắt Tiêu Dương.

- Xem ra, Tam Giác Vàng đúng là một nơi thích hợp để kích thích thiên tài.

Việc Hắc Bạch Tôn Tọa ngồi chung với đám người Kim Văn Tôn Tọa quả thật khiến Tiêu Dương có chút ngoài ý muốn.

Sau khi bị đả kích, bọn họ sẽ điên lên mà luyện tập.

Tiêu Dương giật mình, dừng lại trên một tảng đá.

Tiêu Dương nhảy lên một nhánh cây. Hắn không buồn ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.

Cho đến rạng sáng, sau khi Tiêu Dương phát ra mệnh lệnh, mọi người liền kéo lê thân hình mệt rã rời vào lầu vải nghỉ ngơi.

Một lát sau, Tiêu Dương biến mất khỏi tàng cây. Ngay cả con chim nhỏ bên cạnh cũng không nhận ra sự biến mất của hắn. Thân hình Tiêu Dương giống như một mũi tên, bắn thẳng đến đỉnh núi gần đó.

Kim Văn Tôn Tọa cười ha hả, cất bước nghênh đón Tiêu Dương.

Gió núi biến ảo khó lường thỉnh thoảng lại thổi qua.

- Cậu đột phá rồi sao?

Xuất hiện trong tâm mắt của Tiêu Dương là Kim Văn Tôn Tọa. Còn có ba vị Tôn Tọa khác. Ngoại trừ bốn người này còn có một người... Hắc Bạch Tôn Tọa.

- Tiêu huynh đệ, chúng ta lại gặp nhau. Kim Văn Tôn Tọa rất nhanh nói rõ ý đồ đến đây. Nghe Xích Kiếm Tôn Tọa phái Kim Văn Tôn Tọa đến để bảo vệ cho mình, Tiêu Dương không khỏi có chút cảm động.

- Thật sự đột phá rồi. Chúc mừng Tiêu huynh đệ.

Kim Văn Tôn Tọa ngẩn ra:

- Đột phá?

- Mặc dù ở Tam Giác Vàng nguy cơ tứ phía, nhưng tôi vẫn có được thực lực bảo vệ tính mạng của mình. Huống chị, tôi biết rất rõ thực lực tiểu đội của tôi. Để chiếu cố bọn họ, tôi sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm nhiều. Cho nên, Kim đại ca, mọi người không cần mạo hiểm bại lộ thân phận Kiếm Tông nhất mạch lúc này.

Lúc này, ánh mắt Hắc Bạch Tôn Tọa vẫn dán chặt vào người Tiêu Dương đột nhiên thay đổi.

Kim Văn Tôn Tọa chân chừ một chút rồi lắc đầu:

Trước đây, Thanh Liên kiếm ca cũng chỉ có một mình Thái Bạch kiếm tiên biết. Kiếm Tôn nhất mạch lại biến mất trăm năm. Ngoại trừ một số rất ít hộ long thế gia và người ngoài, gia tộc hoặc môn phái bình thường sẽ không nhớ đến Kiếm Tôn nhất mạch, thậm chí còn không biết sự tồn tại của hộ long thế gia.

Tổ chức Huyết Dạ không chỗ nào là không có ở Tam Giác Vàng này. Tiêu Dương lo chính là, đám người Kim Văn Tôn Tọa còn chưa ra tay đã bị bại lộ thân phận. Ngoại trừ hộ long thế gia, Tiêu Dương cũng lo lắng tổ chức vừa thần bí vừa có lịch sử lâu dài như Huyết Dạ. Lịch sử càng dài, bí mật sẽ càng nhiều. Còn một số gia tộc bình thường ở Viêm Hoàng, hắn cũng không lo lắm. Ban đầu, khi hắn thi triển Thanh Liên kiếm ca, cũng không có người của hộ long thế gia. Cho nên sẽ không ai biết vê chuyện của Kiếm Tôn nhất mạch.

Kim Văn Tôn Tọa dừng bước, đánh giá Tiêu Dương vài lần, nhất thời vui vẻ:

- Tiêu huynh đệ, ý của cậu là... bảo chúng tôi trở vê?

- Không sai.

Tiêu Dương gật đầu, mỉm cười nói:

Tiêu Dương mỉm cười.

Tiêu Dương trâm ngâm nửa ngày, sau đó nghiêm mặt nói.

- Kim đại ca, thay tôi trở vê đa tạ Xích Kiếm Tôn Tọa.

Hắn chưa chắc có thể chữa khỏi cho Hàn Động tam lão. Nếu Kiếm Tôn nhất mạch bị bại lộ, bị hộ long thế gia quần chiến, Kiếm Tôn nhất mạch quả thật không chịu nổi một kích. Nhưng Xích Kiếm Tôn Tọa vẫn quyết đoán ra lệnh bảo vệ cho hắn.

- Tiêu huynh đệ, cậu không biết, theo tin tình báo, trong khoảng thời gian này, Viêm Hoàng có một số môn phái lớn, thậm chí là một số lão quái vật vốn đã lánh đời, còn có hộ long thế gia đến đây.

- Chính vì như thế, Kiếm Tông lại càng không được lộ mặt.

Tiêu Dương kiên định khoát tay. Hắn không thể vì bản thân mình mà làm hại Kiếm Tông, để Kiếm Tông ẩn núp trăm năm bị thất bại trong gang tấc.

- Kim đại ca, hãy tin rằng tôi có được thực lực bảo vệ bản thân mình.

- Hừ, có thực lực bảo vệ được hay không, so qua thì mới biết.

Một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Là Hắc Bạch Tôn Tọa. Kim Văn Tôn Tọa nói:

- Hắc Bạch đã được Xích Kiếm Tôn Tọa đồng ý, cho phép khiêu chiến với cậu thêm lần nữa. Sau khi ông ấy biết tôi đến đây để bảo vệ cậu, liền ngỏ ý muốn đi cùng, tuyên bố nhất định phải so cao thấp với cậu.

Vèo.

Tiêu Dương mỉm cười, tiếng cười theo gió bay đi. Cả người phát ra một trận kiếm ý.

- Sau trận chiến này, bản tọa hiển nhiên sẽ không liếc mắt nhìn thủ hạ bại tướng cái nào đâu.

Ánh mắt Hắc Bạch Tôn Tọa lạnh lại, khóe miệng nhếch lên.

Nhìn khí thế, thần thái trong giọng nói của hắn, tuyệt đối tự tin.

Ngữ khí của Tiêu Dương dường như đã định mình sẽ thắng Hắc Bạch Tôn Tọa.

Dám không?

Dám!

Ánh mắt những vị Tôn Tọa khác đều nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Mọi người đều rõ, trong lần giao chiến này, Hắc Bạch Tôn Tọa nhất định sẽ toàn lực ứng phó ngay từ đầu.

Tiêu Dương liệu có ngăn cản được công kích cường lực ngay từ đầu của Hắc Bạch Tôn Tọa không?

Kim Văn Tôn Tọa cũng có chút lo lắng nhìn Tiêu Dương, nhưng cũng không lên tiếng.

Ông biết Tiêu Dương là người làm việc rất có chừng mực.

Gió núi thổi bay mái tóc của Tiêu Dương. Ánh mắt hắn trong suốt như nước, trực tiếp nói với Hắc Bạch Tôn Tọa:

- Sau trận chiến này, đừng đến làm phiền tôi nữa.

Khuôn mặt mọi người nhẹ co giật.

Dám không?

- Hôm nay không phải là hôm qua. Tiêu Dương, cậu có dám đánh với tôi một trận trên đỉnh núi này không?

Sắc mặt Hắc Bạch Tôn Tọa nhất thời co quắp, khuôn mặt biến ảo vài phần, cắn răng lạnh giọng nói:

- Hắc Bạch Tôn Tọa, hôm qua ông đã thất bại rồi mà.

Khóe miệng Tiêu Dương nhẹ vểnh lên, nhìn Hắc Bạch Tôn Tọa, lãnh đạm nói:

- So cao thấp?

Kiếm quang cắt đêm tối, một thanh trường kiếm bình thường từ lòng bàn tay cắt về phía trước.

Ngữ khí lạnh nhạt nhìn Hắc Bạch Tôn Tọa:

- Thắng là thắng, thua là thua. Hắc Bạch, có một số người ông không thể so sánh.

Ngạo khí, trương dương.

Thậm chí là cuồng vọng.

Ánh mắt Hắc Bạch Tôn Tọa thoáng bắn ra tia lửa giận.

Thiên tài?

Thiên tài thì giống nhau.

Hiện tại, Tiêu Dương quả thật đã sáng tạo một lịch sử trong Kiếm Tôn nhất mạch, nhưng vùng đất phía sau chưa chắc gì bằng phẳng. Con đường võ học, càng về sau lại càng gian nan. Cho dù Tiêu Dương chấm dứt cuộc đời mình ở Hóa Tượng nhất biến cũng chẳng có gì kỳ lạ.

- Cửu kiếm tề phi.

Hắc Bạch Tôn Tọa quát lên một tiếng.

Vùi! Vùi Vùi Vùi

Trường bào Hắc Bạch Tôn Tọa xoay vòng. Một thanh trường kiếm bén nhọn trong nháy mắt bay ra, xoay quanh bầu trời đêm.

Kiếm ý lạnh như băng trong khoảnh khắc lan tràn thiên địa.

Chín thanh kiếm là chín đại Hóa Tượng Phụ Ảnh của Hắc Bạch Tôn Tọa.

Trong Kiếm Tôn nhất mạch, đại đa số Tôn Tọa đều diễn hóa Hóa Tượng Phụ Ảnh của mình thành dạng kiếm.

Kiếm chính là thủ đoạn công kích sắc bén nhất của Kiếm Tông.

Cửu Kiếm Tề Phi là thủ đoạn công kích cực mạnh của Hắc Bạch Tôn Tọa.

- Quả nhiên đã xuất ra hết.

Một bên, Kim Văn Tôn Tọa cau mày:

- Hắc Bạch vận dụng Hóa Tượng Phụ Ảnh có công năng tự động bảo vệ thần thức. Lực công kích tinh thân của Tiêu huynh đệ không biết có kết quả hay không.

Kim Văn Tôn Tọa từ trong miệng Xích Kiếm Tôn Tọa biết được thủ đoạn công kích tinh thần của Tiêu Dương.

- Cửu Kiếm Tề Phi?

Tiêu Dương mỉm cười, đặt mình vào trong gió, ngự phong mà động, trực tiếp dương kiếm thẳng về phía Cửu kiếm trên không trung.

Vù vù vùi

- Muốn tấn công Cửu đại Hóa Tượng Phụ Ảnh của ta sao? Không biết tự lượng sức mình.

Hắc Bạch Tôn Tọa cười lạnh, cánh tay huy động liên tục:

- Cửu Cung kiếm trận.

Chín thanh kiếm phát ra tư thái huyền diệu đánh về phía Tiêu Dương.

Trong thời gian ngắn, chín thanh kiếm hạ xuống chín phương vị khác nhau, hình thành trận thế cửu cung. Ánh sáng kiếm quang đột nhiên tăng vọt.

- Quả nhiên lợi hại.

Trong gió quanh quẩn giọng nói sang sảng của Tiêu Dương. Hắn ở trong kiếm trận, nhưng vẫn không sợ hãi. Hắn muốn biết Cửu cung kiếm trận có chỗ nào lợi hại.

Hóa Tượng Phụ Ảnh là hư ảnh. Cho dù có được lực công kích nhưng nó lại giống như kiếm khí. Nếu Tiêu Dương đánh ra Hám Đạo Thuật thì có thể phá giải được công kích của kiếm trận này ngay lập tức.

Hám Đạo Thuật chính là khắc tinh của Hóa Tượng Phụ Ảnh.

Nhưng Tiêu Dương không định làm như vậy.

Đột phá đến Hóa Tượng nhất biến, Tiêu Dương cảm giác nội khí của mình tăng lên rất nhiêu. Sức mạnh tràn ngập cơ thể khiến Tiêu Dương vô cùng tin tưởng, hắn chỉ cần dựa vào kiếm pháp thuần túy của mình là có thể đánh bại Hắc Bạch Tôn Tọa.

- Đúng là tài giỏi có thừa.

- Thanh Liên Tôn Tọa quá mạnh.

- Khó tin thật. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, hắn giống như được thức tỉnh, thực lực tăng vọt.

- Cảnh giới Hóa Tượng nhất biến có thể so được với Hóa Tượng cửu biến không?

Gió.

Trên đỉnh núi, gió núi vung lên, thổi bay tất cả.

Thân ảnh ngự phong mà động.

Bỗng nhiên, trong lúc mọi người đang bàn tán Tiêu Dương thật tài giỏi khi tránh được công kích của Hắc Bạch Tôn Tọa, ánh mắt Tiêu Dương hiện lên một tia điện quang.

Cổ tay nhanh chóng lay động.

Phản kích.

- Phong Kiếm thức thứ nhất, chợt lóe như điện.

Một khắc này, Tiêu Dương chính thức toàn lực thi triển Phong Kiếm thức thứ nhất.

Kiếm như gió, gió chứa kiếm.

Nơi có gió là có kiếm quang.

Vèo.

Nhanh còn hơn tia chớp.

Âm ầm ầm.

Chín đại Hóa Tượng Phụ Ảnh cơ hồ bị phá hủy trong nháy mắt.

Chỉ một thoáng, kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất.

Hình ảnh dừng lại.

Mũi kiếm của Tiêu Dương đang chỉa thẳng vào yết hầu Hắc Bạch Tôn Tọa. Quần áo theo gió lay động, thân sắc lạnh nhạt nhìn Hắc Bạch Tôn Tọa.

- Có một số người ông không thể so sánh.
Bình Luận (0)
Comment