Chương 562: Khôi lỗi cấp Hóa Tượng
Chương 562: Khôi lỗi cấp Hóa TượngChương 562: Khôi lỗi cấp Hóa Tượng
Gió núi quất vào mặt, mang đến cảm giác lạnh nhẹ.
Nếu không, Kim Văn Tôn Tọa sợ rằng sẽ có cảm giác mình đang nằm mơ.
Ông đã nhìn thấy gì?
- Một kiếm này...
Ánh mắt Kim Văn Tôn Tọa mở to, trong đầu nhớ lại một kiếm như tia chớp vừa nấy:
- Một kiếm kia chỉ sợ đủ để so sánh với Hóa Tượng thập biến.
Tiêu Dương đã đột phá Hóa Tượng thập biến rôi sao?
- Đó là kiếm pháp gì vậy?
Hôm nay, Tiêu Dương đột phá Hóa Tượng nhất biến, nhưng lại có thực lực của Hóa Tượng thập biến.
Cũng không đủ để hình dung.
Mỗi một biến là một thay đổi nhỏ. Mỗi thập biến là một thay đổi lớn. Mỗi bách biến chính là một sự biến hóa về chất.
Yêu nghiệt?
Kim Văn Tôn Tọa lẩm bẩm, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Thanh âm vô cùng chói tai vang lên bên tai Hắc Bạch Tôn Tọa. Hắc Bạch Tôn Tọa cảm nhận yết hầu giống như bị đao kề cổ, ngay cả nuốt nước miếng cũng không dám nuốt, gương mặt lúc trắng lúc xanh, xấu hổ không chịu nổi.
Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, trống ngực phập phồng bởi vì được tận mắt nhìn thấy một kiếm tuyệt thế.
Khó trách hắn lại tự tin mình có năng lực bảo vệ bản thân.
Hóa Tượng thiên biến.
- Hóa Tượng nhất biến lại ngang ngửa với Hóa Tượng thập biến.
Kim Văn Tôn Tọa không còn từ ngữ hình dung nào khác.
Một ngày.
Ví dụ như, Hóa Tượng tam biến đấu với Hóa Tượng thất biến. Tam biến đánh bại thất biến cùng lắm cũng chỉ khiến người ta giật mình một chút, cũng không phải là không có khả năng. Nếu Hóa Tượng cửu biến đánh bại Hóa Tượng thập biến, giữa hai người là một thay đổi rất lớn, tất nhiên sẽ khiến người khác khiếp sợ, gọi là yêu nghiệt.
Chỉ mới một ngày, Tiêu Dương đã có thể đánh bại ông thêm lần nữa.
- Có một số người ông không thể so sánh.
Đồng thời ánh mắt cũng không che giấu được sự rúng động.
Vèo.
- Ta... thất bại.
- Lợi hại, Tiêu huynh đệ, đại ca ta ngoại trừ một tiếng cảm phục thì không còn ý kiến gì khác.
Mặc dù Tiêu Dương nói rất khó nghe, nhưng đó lại là sự thật. Kim Văn Tôn Tọa do dự một lát, nhìn ánh mắt kiên định của Tiêu Dương, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, trịnh trọng nói:
Mặt Hắc Bạch Tôn Tọa xám như tro tàn. Thất bại lần này ông cũng không còn cách nào khác, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
- Tôi biết rồi.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Tiêu Dương, nếu thật sự phát sinh chuyện gì, cậu cần phải thông báo cho tôi đầu tiên. Đừng gượng chống làm gì.
Lời nói thật thì luôn chói tai.
Kim Văn Tôn Tọa cất bước tiến lên.
Tiêu Dương khiêm tốn lắc đầu:
- Kim đại ca, hãy chuyển lời của tôi đến Xích Kiếm Tôn Tọa. Hiện tại Tam Giác Vàng vàng thau lẫn lộn, nhiều người nhiều miệng, khó tránh khỏi sẽ làm bại lộ thân phận của mọi người. Tôi tự có biện pháp bảo vệ mình. Huống chỉ, Kiếm Tông cách Tam Giác Vàng cũng không xa. Nếu có việc gì không khống chế được, tôi sẽ cầu cứu đại ca.
Hắc Bạch Tôn Tọa khó khăn lên tiếng, khuôn mặt thoáng cái già thêm mấy chục tuổi.
Ông không còn mặt mũi ở lại chỗ này.
Hắc Bạch Tôn Tọa không hề lưu lại, thân ảnh thoáng một cái, biến mất khỏi ngọn núi.
Tiêu Dương thu kiếm.
Đám người Kim Văn Tôn Tọa rất nhanh rời khỏi ngọn núi.
Gió núi thổi qua, mơn trớn gương mặt của Tiêu Dương.
Tiêu Dương đứng trên một tảng đá, thân ảnh sừng sững trong gió, ánh mắt nhìn về phía xa, khuôn mặt mỉm cười đã tắt sau khi Kim Văn Tôn Tọa rời đi, thay vào đó là sự ngưng trọng:
- Rất nhiều thế lực đang tê tựu tại Tam Giác Vàng?
- Chẳng lẽ cũng là vì thứ đó?
- Khứu giác đám người kia đúng là mạnh thật.
- Cũng đúng. Bản thân mình có thể tính ra được món đồ đó, kỳ nhân dị sĩ trên thế gian này nhiều như vậy, tất nhiên cũng có thể tính ra.
Tiêu Dương thì thầm, ánh mắt hiện lên sự kiên định:
- Nhưng các người nhất định sẽ phải tay không trở vê.
Ánh mắt Phệ Hồn Vương sáng lên;
- Không đúng, còn có một người.
Biển rộng mò đao chưa chắc sẽ dễ hơn biển rộng tìm kim.
Phệ Hồn Vương nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu là như vậy, y sẽ chẳng còn biện pháp nào nữa. Chẳng lẽ phải lặn mò khắp biển rộng sao?
- Chẳng lẽ kim đao thật sự đã rơi xuống biển?
Vốn hết thảy đều nằm trong sự khống chế của y, nhưng không ngờ tới lại có đột biến chỉ trong một đêm. Một thân ảnh màu đen lóe lên từ góc tối.
- Không có.
- Ở đây cũng không có.
- Kim đao không có trên người những người này.
Trong bóng tối, quang mang màu xanh biếc lóe ra, ánh mắt phẫn nộ:
- Bổn vương ẩn núp ở Minh Châu này chính là vì kim đao.
Nét giận dữ phát ra từ đôi mắt Phệ Hồn Vương càng dày đặc hơn, đồng tử mang theo sự cừu hận:
- Có kim đao, bổn vương sẽ hiến nó cho Đao tông, nhất định sẽ được Đao tông che chở, nào bị Hồng Y Vương đuổi giết, cả ngày như chó nhà có tang.
Phệ Hồn Vương không hy vọng kim đao có thể nhận y làm chủ.
Ban đêm, Minh Châu, dưới ánh đèn neong, người xe như nước.
- Nhất định phải có nó........
Luyện binh, ngọc tỷ truyền quốc là lý do ngoài mặt. Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn còn một dự định khác.
Hành trình đến Tam Giác Vàng lần này, trong lòng hắn còn có một bí mật.
Tiêu Dương quyết tâm nói.
- Mặc kệ có bao nhiêu người nhìn vào, mình nhất định phải có nó.
- Nhất định là người đã giết Từ Đinh. Như vậy, vẫn còn hy vọng.
Chỉ cần có hy vọng, Phệ Hồn Vương sẽ không buông tha cho.
- Nhưng tên cổ võ giả đó đang ở đâu?
Phệ Hồn Vương ẩn núp bên trong một con ngõ nhỏ, lẳng lặng suy nghĩ. Một lát sau liền ngẩng đầu, mở to hai mắt:
- Thiếu chút nữa thì quên mất.
Phệ Hồn Vương dựng thẳng người, thầm tính toán một lát, cả người có chút kích động:
- Không sai, chính là thứ đồ đó. Tuyệt đối không thể bỏ qua. Đến lúc đó, có lẽ không còn kiêng ky sự đuổi giết của Hồng Y Vương nữa.
Thân ảnh Phệ Hồn Vương đột nhiên thoáng một cái rồi biến mất trong ngõ nhỏ. ...
Núi non chập chùng, Viêm Hoàng có vô số ngọn núi, ở sâu bên trong một ngọn núi.
Nước trong hồ sôi trào rất nhiều bọt.
Từng cái ao độ lớn nhỏ không giống nhau, phân theo cấp độ rõ ràng, tầng tầng đi lên. Ở cái ao tầng cao nhất đang kịch liệt sôi trào. Sương mù tràn ngập chung quanh ao. Chính giữa ao, một thân ảnh mặc trường bào màu xám đang đứng khoanh chân, cả người tràn ngập khí tức quỷ dị.
Bỗng nhiên, ánh mắt người này như tia chớp mở ra, cánh tay đột nhiên vung lên.
Âm! Ầm! Âm!
Nương theo tiếng nổ mạnh, nước trong ao kịch liệt giảm bớt. Phía dưới ao dần dần xuất hiện hai quan tài màu vàng kim óng ánh.
Oành. Thân ảnh áo bào xám lẩm bẩm, giống như đang niệm chú. Từng đợt ánh sáng quỷ dị từ khe hở ngón tay lóe ra, thẩm thấu vào một trong hai chiếc quan tài.
- Lên.
Nắp quan tài trong nháy mắt bị nhấc lên, phát ra thanh âm nặng nề.
Đồng thời, bên trong quan tài, một thân ảnh cứng ngắc, không có hơi thở bắn ra ngoài, đứng thẳng trong ao.
- Thành công rồi.
Thân ảnh áo bào xám phất tay, đáp xuống trước người thân ảnh kia, bật cười ha hả.
- Chúc mừng Vô Song Vương, chúc mừng ngài đã luyện chế được một con rối cấp bậc Hóa Tượng.
Lập tức có người bên cạnh cung kính nói.
Thân ảnh mặc áo bào tro chính là Vô Song Vương.
Chuyên tấn công bằng thuật khôi lỗi.
- Khôi lỗi cấp bậc Hóa Tượng.
Ánh mắt Vô Song Vương có chút kích động. Đây đối với y mà nói là một đột phá thật lớn.
- Một khôi lỗi có thực lực Hóa Tượng. Khôi lỗi của bản vương đã trải qua những lần ngâm trong nước ao đặc biệt này. Đao súng lửa không cách nào xâm nhập được. Haha, Thiên Cơ phái đã tặng cho bản vương một phần đại lễ rồi.
- Nếu có thêm mấy khôi lỗi Thiên Cơ Huyết Phù của Thiên Cơ Phái, chẳng phải ta có thể luyện được rất nhiều khôi lỗi Hóa Tượng sao?
Vô Song Vương vô cùng kích động. Y cảm thấy thuật khôi lỗi của mình lại tiến thêm một bậc.
- Cuối cùng sẽ có một ngày, Vô Song Vương ta sẽ luyện hóa được khôi lỗi thiên tiên. Trên trời dưới đất, ta là duy ngã độc tôn.
Đây chính là dã tâm lớn nhất của Vô Song Vương.
Lúc này, khôi lỗi đứng trước mặt Vô Song Vương chính là Đan Chính Bình đã bị trúng Thiên Cơ Huyết Phù, ông của Đan Mộng Nhi, người bị Tiêu Dương giết chết. Để báo thù cho cháu gái, ông cam tâm tình nguyện trở thành khôi lỗi của Vô Song Vương.
Trở thành khôi lỗi, tương đương với việc giao tính mạng của mình cho chủ nhân.
Sinh tử chỉ nằm ở một ý niệm của chủ nhân.
Thậm chí, có một số con rối, ngay cả ý thức cơ bản cũng không có, chỉ biết nghe theo lệnh chiến đấu mà thôi.
- Đan Chính Bình còn có tác dụng, bản vương tạm thời khôi phục ý thức cho ông ta.
Vô Song Vương lẩm bẩm. Một luồng ánh sáng quét qua, khôi lỗi Đan Chính Bình trước mặt run lên, sau đó từ từ mở ánh mắt mơ hồ của mình. Khi nhìn thấy Vô Song Vương, trí nhớ nhất thời như nước thủy triều tràn vào trong đầu.
Một cừu hận bắn ra từ ánh mắt.
- Mộng nhi, gia gia nhất định sẽ báo thù cho con.
Đan Chính Bình cảm nhận được cả người đang chất chứa một luông sức mạnh mênh mông, có chút khó †in nhìn Vô Song Vương. - Đan Chính Bình.
Thanh âm uy nghiêm của Vô Song Vương trực tiếp đánh vào đầu Đan Chính Bình.
Đan Chính Bình vội quỳ xuống đất, cung kính lên tiếng:
- Chủ nhân.
- Tốt lắm.
Vô Song Vương mỉm cười:
- Ngươi là khôi lỗi cấp bậc Hóa Tượng đầu tiên bản vương luyện chế ra được. Thực lực của ngươi có thể so sánh với cổ võ giả Hóa Tượng thập biến.
- Bản vương biết, ngươi hận không thể lập tức báo thù cho Mộng nhi. Mộng nhi cũng là đồ nhi của bản vương. Thù này, bản vương không ngăn ngươi đi báo. Nhưng trước khi ngươi báo thù, ngươi hãy giúp bản vương làm một chuyện. Làm thỏa đáng, bổn vương không những giúp ngươi báo thù, hơn nữa còn có thể làm cho Mộng nhi sống lại.
- Sống lại?
Đan Chính Bình giật mình, khó tin nhìn Vô Song Vương.
- Đương nhiên không phải là sống lại chân chính, là làm cho Mộng nhi cũng giống như ngươi, trở thành khôi lỗi, trường tồn với thời gian.
Ánh mắt Vô Song Vương ẩn chứa sự điên cuồng.
- Ngươi xem đi.
Vô Song Vương chỉ vào một quan tài khác:
- Bên trong chính là thi thể của Mộng nhi. Ta còn có việc không thể phân thân. Có thể luyện chế Mộng nhi thành khôi lỗi hay không thì nhìn vào ngươi đó.
Đan Chính Bình vẫn quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
- Xin chủ nhân phân phó.
- Rất đơn giản.
Vô Song Vương lãnh đạm nói:
- Suất lĩnh một đội Vô Song đến Tam Giác Vàng, thay bản vương mang một đồ vật trở vê.