Chương 563: Tử khí thăng thiên
Chương 563: Tử khí thăng thiênChương 563: Tử khí thăng thiên
Phía đông hôm sau.
Ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua khe hở nhánh cây, chiếu vài điểm lốm đốm lên trên lều vải.
Trải qua đợt huấn luyện điên cuồng tối hôm qua, tất cả mọi người của tiểu đội tinh anh đều buồn ngủ rã rời.
- ÁI
Một tiếng thét chói tai phá tan không khí yên tĩnh.
Vù! Vùi Vùi
Từng thân ảnh từ trong lều vải bay ra, tóc tai quần áo đều rối loạn, thậm chí Phong Dương chỉ mặc độc một chiếc quần cộc, khinh công lao nhanh ra ngoài, khẩn trương nói:
- Chuyện gì vậy? Địch tập kích sao?
Lâm Tiểu Thảo gật đầu, lấy điện thoại di động, có chút xấu hổ bấm nút.
- Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu.
- Không phải vừa rồi anh mới kêu to...
Một tiếng kêu thảm thiết từ trong điện thoại di động truyền ra
- Huấn... luyện viên Lâm.
kYNN —
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía lều vải của Lâm Tiểu Thảo. Một lát sau, Lâm Tiểu Thảo mới ung dung từ trong lều vải đi ra, quần áo chỉnh tê, thân thái sáng láng, nhìn mọi người, nghi hoặc hỏi:
Lâm Tiểu Thảo ngại ngùng cười:
Phong Dương nói:
- Tại sao mới sáng sớm vây quanh lều của tôi chỉ vậy?
-Á.
Mọi người trực tiếp đánh Lâm Tiểu Thảo một quyền văng vào lều vải, sau đó quay đầu rời đi.
-Ö...
-Á.
- Đây chỉ là chuông báo thức điện thoại của tôi thôi mà.
Âm.
Tiêu Dương nhìn lướt qua tất cả mọi người trong đội:
Sau khi ăn sáng đơn giản, Tiêu Dương cùng với tiểu đội tinh anh của mình rời khỏi sơn động.
Có thể chiếm cứ một phương tại một nơi long xà hỗn tạp như Tam Giác Vàng, nhất định phải có chỗ hơn người. Cái này đúng là cường long không đè được địa đầu xà. Huống chi, bên trong cảm tử quân rất có khả năng có người của tổ chức Huyết Dạ.
Ngay cả Tiểu Thu không giây phút nào là không ở bên cạnh Lâm Tiểu Thảo cũng mơ hồ nhìn y. Nếu bình thường, có người động thủ với Lâm Tiểu Thảo, Tiểu Thu sợ rằng sẽ là người đầu tiên liều mạng với người đó. Nhưng lúc này, trong đầu Tiểu Thu đột nhiên toát ra một ý niệm "nên đánh. Tiêu Dương dặn dò.
Lần này là tiếng kêu thảm thiết của Lâm Tiểu Thảo.
- Trương Kiều Trí, Phong Dương, Lý Tiểu Phong.
- Tiểu Thảo, Hoàn Nghị, Á Kiệt.
- Các người chia nhau hành động, nhất định phải chiếu ứng lẫn nhau. Bây giờ để tôi phân tổ.
ky
- Cảm tử quân tiến hành giao dịch thuốc phiện, súng ống, đạn dược ở Tam Giác Vàng này rất nhiều.
Tiêu Dương là kẻ tài cao mà gan cũng lớn. Hơn nữa, mang tiểu đội của mình đến dùng cảm tử quân để luyện binh, so với việc tiến sâu vào trong Tam Giác Vàng với quá nhiều nguy cơ thì tốt hơn nhiều.
- Luyện binh thì phải dùng cảm tử quân để luyện. Như vậy là đủ rồi.
- Có một nhiệm vụ.
Cũng chỉ có một mình Tiêu Dương mới có ý niệm này trong đầu. Dùng một quân đội hung hãn để làm mục tiêu rèn luyện cho tiểu đội của mình.
Dùng cảm tử quân để luyện binh.
- Các người cũng biết, đây là địa bàn của cảm tử quân. Thế lực của cảm tử quân có thể nói là xếp vào top 3 ở Tam Giác Vàng. Vũ khí của bọn họ được trang bị rất đầy đủ. Không loại trừ khả năng bên trong cảm tử quân có thuộc tính giả. Nhiệm vụ của các người bây giờ là phá hỏng mọi chuyện của cảm tử quân.
- La Thiên Hồ, Lưu Nguyên, Diêu Mộng Nhã.
- Phùng Tương, Trương Ngọc, còn có Linh nhi.
Tiêu Dương nhìn Lam Hân Linh, dừng lại một chút rồi nói:
- Trên tay tôi đang có không ít tin tình báo về cảm tử quân.
Tất nhiên là hắn đoạt được từ trong tay của Hắc Thủy quân.
- Các người phân thành bốn đường. Tổ 1 do Tiểu Thảo làm tổ trưởng. Các người phụ trách phá hỏng chuyện giao dịch súng ống giữa Cảm tử quân và Lam Kỳ quân của nước Nga.
- Tổ 2 do Trương Kiều Trí làm tổ trưởng.
Tiêu Dương mỉm cười chỉ vào bản đồ:
- Đây là một cứ điểm của Cảm tử quân. Nhiệm vụ của các người chỉ có hai chữ, phá hủy.
- Cảm tử quân nhất định sẽ sụp đổ. Không có sự uy hiếp của Tam đại thủ lĩnh, tiểu đội tinh anh có thể lợi dụng sự hỗn loạn của Cảm tử quân lúc này mà rèn luyện thật tốt.
Trước mặt Tiêu Dương, quả thật yếu như hổ giấy.
Cánh cửa mở ra, Tiêu Dương ngự phong rời đi. Trong phòng phía sau, ba thi thể chết không nhắm mắt nằm trên mặt đất. Đây chính là tam đại thủ lĩnh Cảm tử quân có khả năng rung chuyển cả Tam Giác Vàng.
Mấy thanh âm bùm bùm vang lên.
Một đạo kiếm quang vọt vào.
- Theo tin tình báo, bên trong Cảm tử quân có tam đại thủ lĩnh rất mạnh, đạt đến cảnh giới Thật Khí Tam Vân.
- Hiểu. Tất cả đồng thanh lên tiếng.
Tiêu Dương vung tay lên:
- Xuất phát.
Từng đạo thân ảnh chia làm bốn tổ, biến mất ở các hướng.
- Không trải qua mưa gió thì làm sao nhìn thấy cầu vồng.
Tiêu Dương nhìn theo hướng mọi người biến mất, suy nghĩ một chút, thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất.
Ước chừng mười phút sau.
Tại một cứ điểm bí mật của Cảm tử quân.
- Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ chú ý đến mọi người, nhưng cũng có khả năng sẽ rời đi một khoảng thời gian. Cho nên, hết thảy cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Hiểu chưa?
- Nhớ kỹ, chỉ có lửa mới tôi luyện được vũ khí mới. Muốn cường đại hơn thì phải gặp vô số khiêu chiến.
- Phụ trách tiếp ứng cho ba tổ kia.
Tiêu Dương trầm giọng nói:
- Tổ 4 do Linh nhi làm tổ trưởng.
- Tổ 3 do La Thiên Hồ làm tổ trưởng. Cảm tử quân có một nơi dùng để trồng trọt cây thuốc phiện, có binh linh canh gác cẩn thận. Nhiệm vụ của các người là đến đó đốt trụi cây thuốc phiện.
Tiêu Dương thầm nói, sau đó bay vào chỗ sâu ngọn núi.
Cho dù là ma luyện, nhưng hắn sẽ không lưu lại ba tai họa ngầm rất lớn cho tiểu đội tinh anh. Nếu không, đây chẳng phải là ma luyện mà là chịu chết.
Tiêu Dương nhàn vân bay qua núi non trùng điệp, dường như chẳng có mục đích. Từ trưa cho đến khi mặt trời lặn, đi một chút ngừng một chút. Lúc thì ngừng lại trong khe suối nhỏ, khi thì nhảy lên nhánh cây, lưng dựa thân cây nghỉ ngơi một hồi, hưởng thụ cảm giác vô ưu.
Bội kiếm vẫn khoác trên vai, chẳng khác nào một kiếm khách, thản nhiên hướng thẳng vào sâu bên trong Tam Giác Vàng.
Một người một kiếm hành tẩu. Mỗi thời mỗi khắc đều cảm ngộ kiếm đạo.
Đương nhiên, tích lũy lực kiếm đạo cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Cho đến hoàng hôn, tích lũy lực kiếm đạo cũng ít đến đáng thương.
- Khắp nơi đều là núi non chập chùng. Thứ đồ đó ở chỗ nào, căn bản chẳng ai biết.
Tiêu Dương dựa vào một thân cây, lãnh đạm nói:
- Mình không biết, bọn họ cũng không biết. Để xem ai có vận khí tốt hơn.
Vận khí tốt cũng có thể có nó.
Tiêu Dương vừa mới chuẩn bị nhảy lên một cành cây khác, nhưng thân ảnh đột nhiên dừng lại, lỗ tai căng lên, lắng nghe tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến.
Vùi! Vùi! Vùi
Có năm bóng người đang từ một sơn đạo chạy đến.
- Đây là đệ tử môn phái nào vậy?
Tiêu Dương thầm hỏi, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Mấy ngày qua, hắn đã đụng độ không biết bao nhiêu cổ võ giả. Đương nhiên, Tiêu Dương cũng không muốn khởi sự phân tranh với bất cứ người khác. Tránh được thì tránh.
Năm người, ba nam hai nữ, tất cả đều còn rất trẻ.
- Trong năm người này có hai người là Thật Khí Tam Vân đại viên mãn, tuyệt đối không phải gia tộc hay môn phái khác có thể so sánh.
Tiêu Dương cúi người xuống. Lúc này năm người cũng đã dừng lại dưới gốc cây hắn đang ngồi.
- Trên tay bọn họ câm trường côn. Nhìn trang phục thì không phải đệ tử Phật môn.
Tiêu Dương giật mình.
- Chẳng lẽ...
Trong đầu hắn hiện lên hai chữ "Côn tông”.
Hộ long thế gia, Côn tông.
Rất có khả năng.
Năm người bên dưới nói chuyện, Tiêu Dương lập tức dựng tai lắng nghe.
- Sư huynh, đệ thấy ở cái nơi hoang sơn dã lĩnh Tam Giác Vàng này, một bóng ma cũng không thấy, làm sao có bảo vật chứ?
Một giọng nói mang theo sự oán hận lên tiếng:
- Đi hết một ngày, mệt chết được.
- Mộc sư đệ, chúng ta còn phải hội họp với các sư thúc. Chúng ta lên phía trước tìm kiếm, sau đó đi gặp mặt các sư thúc.
Là giọng của một cô gái.
- Sư thúc?
Tiêu Dương ngẩn ra.
Xem ra, đồ vật kia quả nhiên hấp dẫn cả hộ long thế gia.
Không biết ngoại trừ Côn tông còn có hộ long thế gia nào hay không.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự ngưng trọng, đồng thời cũng xẹt qua một chút chờ mong:
- Hộ long thế gia? Mình nhất định phải điều tra cho rõ, năm đó liên thủ công kích Kiếm Tôn nhất mạch rốt cuộc có bao nhiêu thế gia? Côn tông có phải là một trong những người đó không?
Trong đầu Tiêu Dương nhớ lại danh sách hộ long thế gia đã tham gia vây công Kiếm Tôn nhất mạch, nhưng không có Côn tông.
- Lúc này, Tam Giác Vàng quả nhiên là đầm rồng hang hổ.
- Mình lại càng muốn đấu với bọn họ một trận.
Cánh tay Tiêu Dương nhẹ đưa lên.
Cạch.
Vô tình đụng phải một cành cây khô, phát ra tiếng động rất nhỏ.
- Là ai?
Năm người bên dưới cực kỳ nhạy cảm, trong thời gian ngắn liên nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn lên phía trên. Một tàn ảnh giống như con hạc lao nhanh ngàn dặm, thoáng cái biến mất.
- Tốc độ nhanh thật.
Người lên tiếng là Mộc sư đệ.
- Hẳn là một vị tiền bối nào đó đang nghỉ ngơi.
Thần sắc của một gã thanh niên khác trở nên ngưng trọng:
- Tốc độ như vậy, tuyệt đối là cường giả Hóa Tượng.
- Cũng may vị tiền bối đó không phải là ác nhân. Chúng ta không cẩn thận làm phiền người ấy, người ấy chỉ bỏ đi mà thôi.
Năm người đều cảm thấy vô cùng may mắn.
Mặc dù thân phận bọn họ không tâm thường, nhưng ở khu vực núi non trùng điệp này, nếu như đụng phải người muốn lấy tính mạng của bọn họ, chỉ cần đối phương giết người diệt khẩu, căn bản chẳng quan tâm đến thân phận làm gì.
Đụng cường giả, không chết là may mắn lắm rồi.
- ĐI.
Một người hạ lệnh:
- Lập tức hội hợp với sư thúc.
Năm đạo thân ảnh vội vã rời đi.
Ban đêm, ở sâu bên trong khu vực núi non chập chùng, thỉnh thoảng có một đạo thân ảnh như chim bay ra bay vào. Mạch núi này thật sự quá lớn. Một người đi vào chẳng khác nào đá chìm biển rộng, chỉ có thể tạo được một chút bọt nước, sau đó trở lại yên tính như cũ.
Một đêm trôi qua, hôm sau, ánh mặt trời lại tiếp tục chiếu xuống.
Thời gian trôi qua, ánh sáng càng lúc càng nhiều.
Tiêu Dương khoanh chân ngồi trên một tảng đá. Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, tạo thành một vòng ánh sáng lờ mờ. Một lát sau, Tiêu Dương mở mắt, thở ra một hơi.
Nhìn về phía trước, ánh mắt động nhiên chấn động.
Đứng bật dậy.
Trên đỉnh núi bất ngờ có một luồng tử khí thần thánh phóng thẳng lên trời.
- Đến rồi.
- Đến rồi.
- Đến rồi.
Tại những khu vực khác nhau đồng loạt vang lên thanh âm.
- Rốt cuộc cũng đến rồi.
Tiêu Dương nhịn không được nắm chặt nắm tay.