Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 561 - Chương 564: Hoa Tử Tiên

Chương 564: Hoa Tử Tiên Chương 564: Hoa Tử TiênChương 564: Hoa Tử Tiên

Bằng mắt thường có thể thấy được tử khí thăng thiên.

Vùi! Vùi! Vùi

Tiêu Dương có thể cảm nhận được tại các nơi trong dãy núi trùng điệp, từng đạo khí tức bay nhanh đến chỗ tử khí thăng thiên.

Thậm chí có một người từ bên cạnh Tiêu Dương xẹt qua, hồn nhiên xem hắn như không tồn tại, ánh mắt tham lam nhìn về phía tử khí. Khi bay, trong miệng còn thì thâm một chữ:

- Hoa Tử Tiên.

Ánh mắt Tiêu Dương cũng không khác gì.

Không sai, chính là nó.

Hoa Tử Tiên.

Trong lịch sử, mỗi lân Hoa Tử Tiên xuất thế đều tại những địa điểm khác nhau. Nhưng một số người biết được thiên cơ bói toán, đều có thể tính ra được mỗi lân Hoa Tử Tiên xuất thế sẽ dẫn phát dị tượng giống nhau. Hoa Tử Tiên tiếp theo sẽ xuất hiện vào thời gian giống Hoa Tử Tiên lần trước.

Cái này khác với ngọc tỷ truyên quốc. Bí mật Ngọc tỷ truyền quốc cũng chỉ là truyên thuyết, không người nào kiểm chứng được. Nhưng lịch sử lại ghi lại rất nhiêu vị đại năng đã từng ăn Hoa Tử Tiên, thực lực tăng mạnh như thế nào. Thậm chí còn ngộ ra tiên đạo.

Nghe đồn sức mạnh chí dương của Hoa Tử Tiên có tác dụng tăng thêm mười năm công lực cho cổ võ giả.

Công lực hơn mười năm, ngay cả hộ long thế gia cũng bị hấp dẫn.

- Bên trong Hoa Tử Tiên có lực chí âm, có tác dụng giải độc. Nếu cố gắng, có thể chữa trị hoàn oàn hàn chi độc chí âm trong cơ thể đại tiểu thư.

Rất nhiều khí tức đụng vào nhau.

- Tiên hoa trong truyền thuyết, do Tử Hà tiên tử trên thiên đình hóa thân thành. Hoa này chỉ có hai cánh, thuần một màu tím. Một cánh chí âm, một cánh chí dương. Chính giữa đóa hoa ẩn chứa hai loại khí tức âm dương.

Hoa Tử Tiên không chỉ tăng cường thực lực hơn mười năm, mà còn có thể thay đổi tư chất của một người.

Đây chính là nguyên nhân mà Tiêu Dương nhất định phải lấy được Hoa Tử Tiên.

Tiêu Dương mở to mắt. Hắn là vì Hoa Tử Tiên mà đến.

Tiêu Dương cũng muốn.

Nhất định phải có được Hoa Tử Tiên.

Điều này đủ để tất cả các cổ võ giả nhìn mà thèm, chạy theo như vịt.

Xông lên.

Căn cứ quy luật, trăm năm mới xuất hiện một lần.

Trong đầu mọi người cũng chỉ có một ý niệm. Hoa Tử Tiên nhất định không được để lọt vào tay người khác. - Đáng tiếc, chỉ là đám mãng phu. Hoa Tử Tiên căn bản vẫn chưa xuất thế.

- Đúng là điên mà.

Nhìn phía trước.

Âm ầm.

Rốt cuộc Hoa Tử Tiên sẽ xuất hiện ở chỗ nào?

Xông lên.

Tiêu Dương lẩm bẩm một câu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, lắng lặng nhìn thật kỹ đặc điểm của từng chỗ tử khí xông lên. Hắn biết, không chỉ có một mình hắn ghi nhớ điểm này, ít nhất người của hộ long thế gia sẽ biết. Hoa Tử Tiên sẽ xuất hiện tại một nơi có tử khí xông lên cao nhất.

- Tôi đã nói rồi mà, phải xem vận khí của ai tốt.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, có chút nghĩ không thông, càng không biết chạy chỗ nào. Vốn tưởng rằng chỗ nào có tử khí thì nhất định Hoa Tử Tiên sẽ xuất thế chỗ đó. Bây giờ tử khí trải rộng khắp núi non, kéo dài vài dặm, rốt cuộc chỗ nào mới là đúng?

Thậm chí có hai người trong quá trình xông lên đã triển khai chiến đấu.

Tử khí trùng thiên.

Một nơi, hai nơi, tám nơi...

Rất nhanh, tất cả ngọn núi chung quanh đều có tử khí trùng thiên.

Tiêu Dương lắc đầu cảm thán, vẫn đứng im không nhúc nhích.

Sau một khắc, tất cả mọi người đều ngừng lại, ngây ra.

Bọn họ cho rằng, Hoa Tử Tiên nhất định là ở vị trí tử khí đang dâng lên kia.

Lúc này lao ra đều là những hạng người không biết rõ về Hoa Tử Tiên.

Tử khí thăng thiên là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ Hoa Tử Tiên xuất thế. Hơn nữa, dấu hiệu này chỉ duy trì chưa đến mười phút.

Mười phút trôi qua, tất cả sẽ trở vê như cũ.

Giống như chưa có gì phát sinh.

Nhưng Tiêu Dương biết rất rõ, Hoa Tử Tiên đã xuất hiện rồi. Bất quá nó đang ẩn mình tại một nơi mọi người không phát hiện ra mà thôi. Ba ngày nữa sẽ nở rộ. Sau khi nở hết, không có người nào hái nó, trong một nén nhang, sẽ một lần nữa quy về bụi đất.

Ai có thể tìm được hoa Tử Tiên, còn trông vào vận khí của người đó.

Thân ảnh Tiêu Dương chợt lóe lên rồi biến mất, tiến nhập vào một ngọn núi có tử khí dâng lên. Lúc này, đám người xung quanh cũng đã tỉnh ra. Mặc dù không biết Hoa Tử Tiên xuất hiện ở chỗ nào, nhưng cũng ôm tâm lý may mắn, rất nhanh chui vào một ngọn núi.

- Tôi kết luận, Hoa Tử Tiên hẳn là trong ngọn núi này.

- Tôi có dự cảm Hoa Tử Tiên là ở chỗ này.

Đám người vừa nói vừa lao vào các ngọn núi.

Lại có người có dũng khí làm khó người của hộ long thế gia?

Mộc sư đệ trong năm vị đệ tử của Côn tông. Tiêu Dương giật mình, một hình ảnh hiện lên trong đầu.

Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai Tiêu Dương.

- Công Dương Nghĩa, anh đừng có khinh người quá đáng.

Tiêu Dương dừng lại, nhìn về phía một u cốc trong rừng cây. Dường như có thanh âm tranh chấp. Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự hứng thú, thân ảnh chợt lóe, lướt nhẹ về phía rừng cây.

Ở một nơi nào đó, Đan Chính Bình mặt không đổi sắc ra lệnh.

- Chúng đệ tử nghe đây, lục soát tất cả, không được bỏ sót chỗ nào.

Vù.

Vô số thanh âm ra lệnh vang vọng bốn phía. Mục tiêu chỉ có một, Hoa Tử Tiên.

Bên trong Tam Giác Vàng, ngọn núi nào cũng hiểm yếu phức tạp. Sơn động nham thạch vô số. Một đóa hoa Tử Tiên giống như mỹ nhân ngư mờ mịt nơi biển rộng. Muốn tìm được nàng, quả thật phải cần vận khí lớn lao.

Mà mọi người chỉ có ba ngày.

Tiêu Dương cất bước đến một u cốc, trên vai mang trường kiếm, thoạt nhìn giống như kiếm khách phiêu bạt. Thế gian này không phải chỉ có Kiếm Tôn nhất mạch mới sử dụng kiếm. Tiêu Dương đương nhiên không sợ người của hộ long thế gia dựa vào một thanh kiếm mà nhận ra thân phận của hắn.

Ngược lại, Tiêu Dương muốn nhân dịp này tiếp xúc với người của hộ long thế gia nhiều hơn.

- Sao?

- Đội hộ vệ Vô Song, phân tán lục soát.

Thân ảnh Phệ Hồn Vương bay nhanh về phía một ngọn núi. Là ngọn núi Tiêu Dương đã tiến vào từ trước.

- Hoa Tử Tiên nhất định sẽ thuộc về bổn vương.

Phệ Hồn Vương mặc áo bào màu đen, cười khằng khặc:

- Đến cũng vừa lúc.

Vù.

Tiêu Dương vô thanh vô tức nhảy lên một thân cây, xuyên qua lá cây nhìn xuống.

Đệ tử Côn tông có ba người, hai nam một nữ. Đối diện bọn họ là ba nam tử, trong tay cầm một thanh búa tạ thật lớn.

- Chẳng lẽ là Lưu Tinh tông trong hộ long thế gia?

Tiêu Dương ngẩn ra. Lưu Tinh tông sử dụng binh khí chính là lưu tinh chùy.

- Xem ra, bên trong hộ long thế gia đều có mâu thuẫn, cũng không phải thùng sắt một mảnh.

Tiêu Dương thâm nghĩ:

- Như vậy cũng tốt. Nếu thật sự muốn đối kháng với hộ long thế gia, các hộ long thế gia không đoàn kết như vậy, xem như đã cho mình một cơ hội.

Đương nhiên, không phải vạn bất đắc dĩ, Tiêu Dương cũng không có khả năng đồng thời xem tất cả hộ long thế gia là địch.

- Mộc Gổ, lời này của anh nói không đúng rồi.

Một nam tử tay cầm lưu tinh chùy mỉm cười nhìn Mộc Cổ: - Cổ đao này là do đệ tử Lưu Tinh tông chúng ta phát hiện trước, xem như là chúng tôi đoạt được, như thế nào là khinh người quá đáng chứ?

- Anh. .

Sắc mặt cô gái Côn tông trầm xuống:

- Công Dương Nghĩa, anh cũng đừng không biết xấu hổ như vậy. Khi chúng tôi phát hiện thanh đao, anh còn chưa tiến vào khu rừng này.

Ánh mắt Tiêu Dương liếc sang một bên. Quả nhiên, chính giữa song phương đang có một thanh cổ đao bằng đồng nằm trên mặt đất. Nhìn cổ đao giống như một thanh đồng nát, nhưng rất có khả năng bên trong che giấu huyền cơ. Sau khi đánh bóng thanh đao, nó trở thành một thanh thần binh lợi khí cũng chẳng có gì lạ.

Đương nhiên, cũng có khả năng đây chỉ là một khối đồng nát.

Chỉ là hai bên không ai nhường ai.

- Cổ đao hẳn là do người của Côn tông phát hiện đầu tiên, nhưng đệ tử của Lưu Tỉnh tông lại thèm muốn nó.

Tiêu Dương đại khái hiểu được tình huống, hứng thú xem tiếp:

- Hai vị đệ tử Thật Khí Tam Vân đại viên mãn của Côn tông không ở đây. Ba người này, một Thật Khí Tam Vân, hai Thật Khí Nhị Vân. Còn ba người Lưu Tinh tông, hai Thật Khí Tam Vân, một Thật Khí Nhị Vân. Nếu thật sự động thủ, Côn tông nhất định sẽ rơi vào thế hạ phong.

- Mộc sư đệ, nếu không... bỏ qua đi.

Lúc này, người thanh niên bên cạnh Mộc Cổ nhẹ giọng nói một câu.

Công Dương Nghĩa mỉm cười:

- Vẫn là Tô Ngôn sư đệ biết mình biết người, không giống như ai đó.

Công Dương Nghĩa quay sang nhìn Mộc Cổ:

- Biết rõ không thể làm lại cố làm.

- Đồ miệng thúi.

Cổ Mộc nhất thời giận dữ, tức giận mắng một câu:

- Công Dương Nghĩa, hôm nay anh muốn cầm món đồ này đi, hãy hỏi côn của tôi trước.

Vù.

Công Dương Nghĩa cười lạnh, vung lưu tinh chùy lên:

- Nếu vậy, đừng trách lưu tinh chùy của tôi gõ nát côn của cậu.

Vù vù vù.

Lời nói vừa dứt, lưu tinh chùy trong tay Công Dương Nghĩa đã huy động. Một thanh chùy nặng nề trong tay gã lại nhẹ như lụa, vận dụng một cách rất tự nhiên.

- Mộc sư đệ, cẩn thận.

Cô gái không khỏi hô lên một tiếng.

Ánh mắt Mộc Cổ cũng nhịn không được mà cả kinh.

Thực lực của Công Dương Nghĩa vốn cao hơn y. Trong ba người Côn tông, chỉ có duy nhất một người là Thật Khí Tam Vân, chính là Tô Ngôn đằng sau. Nhưng, ngay cả Tô Ngôn cũng lộ vẻ kiêng ky Công Dương Nghĩa mà không dám ra tay.

Âm.

Trường côn trong tay Cổ Mộc vung lên, không sợ hãi nghênh đón lưu tinh chùy, trong khoảnh khắc vang lên tiếng vang thật lớn.

Tê rần cổ tay.

Kêu lên một tiếng đau đớn, thân ảnh Mộc Gổ bị đánh bay ra ngoài, nện vào một thân cây gần đó.

- Mộc sư đệ.

Cô gái kinh hô vọt lên.

- Không có bản lĩnh thì đừng xuất đầu.

Lưu tinh chùy trong tay Công Dương Nghĩa vung lên, phát ra sức mạnh hùng hậu, đồng thời xoay người bước đến trước cổ đao.

- Buông đao xuống.

Mộc Cổ nhìn Công Dương Nghĩa, nhất thời tức giận rống to.

Công Dương Nghĩa nhìn Mộc Cổ giống như nhìn con chuột:

- Có bản lãnh thì đến đoạt đi. Lưu Tinh tông của tôi cũng không kiêng ky một Côn tông nghèo túng đâu.

- lm miệng.

Mộc Cổ đứng dậy, chùi vết máu nơi khóe miệng, bất ngờ cầm mộc côn lao về phía Công Dương Nghĩa.

†r
Bình Luận (0)
Comment