Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 565: Diêm Vương Còn Chưa Cho Hai Người Chết Đâu

Chương 565: Diêm Vương còn chưa cho hai người chết đâu Chương 565: Diêm Vương còn chưa cho hai người chết đâuChương 565: Diêm Vương còn chưa cho hai người chết đâu

Nhìn Mộc Cổ giống như nghé con không sợ hổ cầm côn vọt đến, Công Dương Nghĩa nhất thời cười lạnh.

Đúng là không biết tự lượng sức mình.

Trong mắt y, tiểu tử Mộc Cổ này yếu đến mức không chịu nổi một kích.

Hô.

Lưu tinh chùy đánh xuống.

Bịch.

Mặc dù Mộc Cổ đã phán đoán được vị trí của lưu tinh chùy, trường côn trong tay đã quơ lên đỉnh đầu, nhưng sức mạnh của Công Dương Nghĩa lại vượt xa Mộc Cổ, lấy thế đè người, âm ầm đánh xuống. Mộc Cổ không khỏi phun ra một ngụm máu tươi, thân ảnh lại bay ra ngoài.

Bịch.

- Dư Giai, nếu như tôi nhớ không lầm, trong cuộc tranh tài giữa các hộ long thế gia, Côn tông xếp gần cuối thì phải?

- Tôi đã nói rồi, chỉ dùng một cây côn gõ thì tạo được bao nhiêu tiên đồ chứ.

Ánh mắt cô gái nhìn chằm chằm Công Dương Nghĩa.

Ánh mắt Dư Giai phát ra tia lửa giận. Nhưng thực lực cách xa, cho dù cô có phẫn nộ cũng không làm gì nên chuyện.

Lưu tinh chùy trong tay Công Dương Nghĩa vung lên, nhất thời tạo nên một cơn lốc, cười lớn trêu tức.

- Đi, chúng tôi không chơi nữa.

Hung hăng đập vào một thân cây.

Một gã thanh niên câm lưu tinh chùy đứng đẳng sau Công Dương Nghĩa chế nhạo một câu.

- Công Dương Nghĩa, anh đừng có được voi đòi tiên. Người của Côn tông tôi không phải tùy ý để người ta khi dễ đâu.

- Tiểu tử, còn muốn đánh nữa không?

- Anh...

- Lãng phí thời gian với đám người này, chi bằng đi tìm hoa Tử Tiên cho rồi. Biết đâu chừng chúng ta lại tìm được.

Hahah. Công Dương Nghĩa cười to, không kiêng nể quét qua người cô gái vài lần:

- Anh. . đứng lại.

Sắc mặt Dư Giai lúc trắng lúc xanh, nắm chặt nắm đấm, cả người run lên. Cô còn có thể làm gì được, căn bản không đấu lại Công Dương Nghĩa. Còn vị Tô Ngôn sư huynh đứng bên cạnh thủy chung không nói một lời.

Công Dương Nghĩa nói:

Mộc Gổ rít gào, ánh mắt trợn to, ngực phập phồng:

- Mộc sư đệ, không được xúc động.

Mộc Cổ vung côn, nhất thời gầm nhẹ, thân ảnh bắn đến. - Mộc sư đệ.

- TÔI...

Công Dương Nghĩa vừa xoay người, một giọng nói liền vang lên. Mộc Cổ bò dậy, khóe miệng đầy máu, ánh mắt phân nộ nhìn chằm chằm Công Dương Nghĩa, giống như một con báo con bị thương.

- Chúng ta đấu không lại Công Dương Nghĩa, Côn tông đấu không lại Lưu Tinh tông. Đối phương đã muốn lấy cổ đao, chúng ta còn muốn dùng trứng chọi đá à?

Không còn cách nào khác.

Mộc Cổ nắm chặt trường côn, gân xanh nổi lên, cả người run rẩy.

Dư Giai cả kinh, không dám để Mộc Cổ xúc động lần nữa, vội vàng tiến lên nắm lấy cánh tay Mộc Cổ, lo lắng nói:

- Đủ rồi.

Một thanh âm trâm thấp gầm lên, một bóng người ngăn cản trước người Mộc Cổ, là Tô Ngôn sư huynh. Lúc này, ánh mắt Tô Ngôn lạnh như băng nhìn Mộc Cổ:

- Cậu muốn dựa vào xúc động của mình mà hại cả Côn tông sao?

- Dư sư tỷ, đây không phải là xúc động, mà là tôn nghiêm.

- Khốn kiếp.

Lúc này, Công Dương Nghĩa quay đầu lại, khinh miệt nhìn Cổ mộc, cũng không để ý, tiếp tục đi vào sâu †rong rừng.

- Anh ta đã đả kích tôn nghiêm của Côn tông chúng ta.

Công Dương Nghĩa vừa đi, Tô Ngôn sư huynh vốn trầm mặc liền xuất ra uy nghiêm của một sư huynh, hung hăng mắng Mộc Cổ vài câu, sau đó bước đến bên cạnh Dư Giai, nhẹ giọng hỏi:

- Dư sư muội, muội không sao chứ?

Dư Giai miễn cưỡng cười, lắc đầu:

- Tôi không sao.

Sau đó bước đến bên cạnh, vỗ nhẹ vào người Mộc Cổ đang run rẩy.

Mộc Cổ nắm chặt trường côn, gào lên một tiếng, đập mạnh vào cây đại thụ bên cạnh.

Âm.

- Chẳng lẽ thực lực không bằng thì phải sống như một kẻ bất lực sao?

- Mộc sư đệ.

Bốp.

Quần áo màu bạc, mặt nạ bằng bạc, sau khi xuất hiện vẫn không dừng lại, ném ra một sợi dây.

Trong nháy mắt bao vây ba người kia.

Trong đầu xuất hiện một ý niệm. Bỗng nhiên năm bóng người từ trong rừng bắn ra.

Tiêu Dương giật mình.

- Sát khí.

Trong mười tám loại binh khí, người dùng côn cũng không ít. Viêm Hoàng cũng không thiếu côn pháp bác đại tinh thâm. Thế nhưng Côn tông lại xếp hạng gần cuối trong các hộ long thế gia, điều này làm cho Tiêu Dương có chút khó hiểu.

- Mặc dù không biết Côn tông là địch hay bạn, nhưng người tên Mộc Cổ kia hoàn toàn không sai.

Tiêu Dương xem ra, tính tình của Mộc Cổ quả thật khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

- Về phần gã Tô Ngôn sư huynh...

Tiêu Dương bĩu môi, ánh mắt khinh thường:

- Trong tình huống vừa nãy, chỉ có anh ta mới có thể ứng phó với Công Dương Nghĩa, nhưng anh ta lại kiêng ky Thật Khí Tam Vân đằng sau. Ngay cả nói cũng không dám nói nhiều một tiếng.

- Đám người thần bí kia có lai lịch gì?

Ánh mắt Tiêu Dương chuyển sang một vị trí khác.

Trong lúc Côn tông và Lưu Tinh tông phát sinh mâu thuẫn, Tiêu Dương nhìn thấy từ đầu đến cuối. Nhưng hắn cũng nhận ra, ở một vị trí bí mật đằng trước đang có vài đạo khí tức yếu ớt ẩn núp.

Tiêu Dương không nghĩ đến Côn tông lại xếp hạng gân cuối như vậy.

- Không biết Thần Tiên môn xếp hạng thứ mấy?

Lúc này, vẫn ẩn núp tại một nơi bí mật, Tiêu Dương nhịn không được thâm nghĩ:

- Trong các hộ long thế gia còn có sắp xếp vị trí sao?

Nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt Tô Ngôn không khỏi toát ra sự đố ky, hừ lạnh một tiếng.

Dư Giai khẩn trương vọt lên.

Một tiếng vang thật lớn.

- Cẩn thận.

Ba người bị biến hóa đột ngột này làm cho kinh hãi, nhất thời kêu lên, thân ảnh vội vàng tránh sang một bên, khó khăn lắm mới tránh được công kích.

Năm người bịt mặt, trong tay câm dây thừng quái dị. Loại dây thừng này rất đặc biệt, vài chỗ còn cất giấu đao phiến. Khi đánh ra, linh động bách biến.

Năm sợi dây thừng trong nháy mắt khiến cho ba người cuống quýt lui về phía sau.

- Giết bọn chúng.

Thanh âm trầm thấp vang lên.

Vèo vèo vèo.

Lúc này, ánh mắt Tô Ngôn hiện lên sự kinh hãi, mộc côn trong tay như rồng xà bay múa, sức mạnh cả người phát ra hết, quát lớn:

- Các người là ai? Tại sao lại ám sát đệ tử Côn tông?

- Đúng là ngu ngốc.

Ở chỗ tối, Tiêu Dương lại khinh thường nhìn Tô Ngôn. Nếu đã dám ám sát đệ tử Côn tông, làm gì có chuyện đi nói mình là ai cho người khác nghe.

Chỉ bằng chừa chút khí lực đối phó với công kích của đối phương thì hơn.

Trong nháy mắt đám người bịt mặt xuất hiện, Tiêu Dương còn tưởng rằng là sát thủ của Kiếm Tôn nhất mạch. Nhưng Kiếm Tôn nhất mạch không sử dụng dây thừng công kích người. Nếu nói là cố ý che giấu, khí tức trên người bọn họ cũng không phải là của Kiếm Tôn nhất mạch. Không phải người một nhà.

Âm! Ầm! Âm!

Năm ngân y nhân, người nào cũng là Thật Khí Nhị Vân hậu kỳ. Nếu đơn đả độc đấu, không ai qua được Tô Ngôn Thật Khí Tam Vân. Nhưng năm người liên thủ, uy lực công kích sẽ tăng vọt mấy lần, hình thành một trận pháp đặc biệt. Hơn nữa, còn lợi dụng công kích linh hoạt của dây thừng, khiến cho ba người kia không có đường lui.

Âm.

Mộc Cổ ra sức dương côn, rống to:

- Tô sư huynh, anh mang sư tỷ rời đi trước đi.

Mộc Cổ không rút lui, tay cầm trường côn, phản kích năm người đằng trước, giống như muốn ngăn chặn cước bộ của năm người.

- Mộc sư đệ.

Dư Giai kêu to.

Sau khi Tô Ngôn đẩy lui được một người, lập tức nắm lấy cánh tay Dư Giai:

- Dư sư muội, chúng ta chạy thôi.

- Người chạy phải là anh đó.

Dư Giai nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy cánh tay trái của Mộc Cổ bị một sợi dây thừng đánh trúng. Đao phiến trên sợi dây làm cho cánh tay Mộc Cổ bị nhuộm thành màu đỏ.

- Mộc sư đệ.

Dư Giai vung mạnh trường côn, nhảy lên phía trước.

- Sư muội.

Gương mặt Tô Ngôn co quắp lại, nhìn hai người đang tử chiến đằng trước, ánh mắt do dự một chút, sau đó quay đầu, nhanh chóng chạy khỏi khu rừng.

- Đồ sợ chết.

Tiêu Dương âm thầm lắc đầu. Lúc này, trên người Mộc Cổ và Dư Giai đã có không ít vết thương.

- Dư sư tỷ, tỷ chạy mau đi.

Thương thế Mộc Cổ là nhiều nhất. Y không ngừng dùng cơ thể của mình để ngăn cản công kích thay Dư Giai.

Một khắc này, ánh mắt Dư Giai đỏ bừng.

Cho đến nay, cô vẫn biết tình cảm của sư đệ mình. Nhưng cô cũng không quá để ý, vẫn đối đãi với Mộc Cổ như một sư đệ tốt. Bởi vì, trong nhận thức của cô, sư đệ quá ngây thơ và lỗ mãng.

Nhưng hiện tại...

Y không phải ngây thơ.

Y là một người đàn ông vững vàng như thép, vì cô mà chiến đấu.

Nước mắt tuôn ra, sau khi bức lui địch nhân vài bước, cả hai đồng thời dựa vào một gốc đại thụ.

- Sư đệ, xin lỗi.

Dư Giai vừa khóc vừa nói. Gương mặt Mộc Cổ cũng dính đầy máu, nhìn qua có chút dữ tợn, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:

- Đừng ngu ngốc như vậy, vì sư tỷ mà chết, Mộc Cổ cũng không uổng kiếp này.

Nói xong, gương mặt Mộc Cổ càng thêm dữ tợn, nhìn thoáng qua năm ngân y nhân trước mặt.

- Đến đây đi. Tao sẽ tử chiến với tụi mày.

Giống như một chiến thần uy phong lâm lẫm, bảo vệ cho người mình yêu dấu phía sau.

- Sư tỷ, chạy mau đi.

Trong lòng Mộc Cổ không ngừng rít gào.

Tuyệt đối không để cho người khác làm thương tổn sư tỷ.

- Giết.

Một thanh âm ra lệnh vang lên, năm sợi dây thừng quỷ dị oanh kích đến.

Mộc Cổ nắm chặt trường côn, điên cuồng rống to:

- Đến đây đi. Chết thì có làm sao chứ?

Vù vù vù.

- Không.

Dư Giai có cảm giác tim như thắt lại. Trong nháy mắt, cô như nhìn thấy dây thừng đầy trời sắp đánh trúng người sư đệ.

Chẳng khác nào địa ngục bao phủ xuống.

Thì ra cô rất quan tâm sư đệ. Nhưng tại sao bình thường cô lại phụ y chứ?

Thời khắc sinh tử mới nhận ra được tâm ý của nhau.

- Nhưng đã muộn rồi.

Dư Giai thì thào, ánh mắt kiên định, nắm chặt trường côn. Cô sẽ chết cùng với sư đệ.

Bất lực ngăn cản.

Mộc Cổ trơ mắt nhìn đao phiến trên dây thừng sắp cắt vỡ yết hâu của mình.

Chỉ mành treo chuông.

Vèo.

Trên bầu trời, một đạo quang mang đánh xuống.

Âm! Âm! Âm! Âm! Âm!

Tiếng nổ vang như kình lôi san phẳng đất bằng.

Năm sợi dây thừng đồng thời bị cắt đứt.

Đồng thời, một thân ảnh mặc áo trắng phiêu dật bay xuống.

Lạnh nhạt mỉm cười.

- Diêm Vương còn chưa cho hai người chết đâu.
Bình Luận (0)
Comment