Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 563 - Chương 566: Cao Nhân Thân Bí

Chương 566: Cao nhân thân bí Chương 566: Cao nhân thân bíChương 566: Cao nhân thân bí

Trong thời khắc sinh tử, một bóng người từ trên trời giáng xuống, cứu lấy tính mạng của mình.

Mộc Cổ thừ người nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Diêm Vương còn chưa cho y chết?

- Mộc sư đệ.

Dư Giai vọt lên, lo lắng câm lấy cánh tay của Mộc Cổ.

Tiêu Dương mỉm cười:

- Nguyệt lão vừa mới thành toàn cho hai người, Diêm Vương làm sao nhận hai người được?

Vèo.

Vừa dứt lời, một thanh âm phá không rất nhỏ vang lên sau lưng Tiêu Dương.

Hét thảm một tiếng, một ngân y nhân ngã xuống, cả người co quắp, không một tiếng động.

- Một loại kịch độc rất đáng sợ.

Khóe miệng Tiêu Dương nhẹ vểnh lên.

Đồng tử Tiêu Dương nhẹ co rút:

Trong chớp mắt, Tiêu Dương quay người lại, cánh tay giơ lên, song chỉ một kẹp, lập tức kẹp lấy một phi tiêu màu bạc:

- Đi như vậy thì chẳng thành ý gì cả.

- Tiểu...

- ĐI.

- Phi tiêu có độc?

Từ góc độ của Dư Giai, cô nhìn rất rõ ám khí bắn xuyên qua Tiêu Dương. Nhưng lời vừa ra đến miệng liền dừng lại, thay thế bằng một ánh mắt rúng động.

- Kiến huyết phong hầu.

Phụt!

Á.

Mấy đạo máu tươi văng ra, bốn gã ngân y nhân đồng thời ngã xuống đất.

Bốn gã ngân y nhân còn lại thấy chuyện không ổn, không dám ở lại lâu, cấp bách chạy về bốn phía.

Chân phải Tiêu Dương đột nhiên đá lên, một tảng đá phía trước nhất thời bị đá nát. Đá vụn hình thành bốn đạo khí lưu phân biệt hướng đến bốn gã sát thủ, nhanh như thiểm điện, chẳng khác nào từng đạo kiếm khí bắn ra.

Vị tiền bối trước mắt quá mạnh!

Đây chính là năm tên ngân y nhân vừa mới đẩy bọn họ vào tuyệt cảnh sao?

Huyết nhục đầy mặt, hiển nhiên là bị hủy dung.

Một cước đá nát tảng đá, bọn họ cũng có thể làm được. Nhưng trong nháy mắt làm cho đá vụn trở thành bốn đạo khí lưu đuổi bắt bốn ngân y nhân ở bốn vị trí khác nhau, hơn nữa còn đánh trúng thì...

Dư Giai theo bản năng mà hét lên một tiếng. Ánh mắt Mộc Cổ và Dư Giai đều tràn đầy rúng động.

Tiêu Dương quay đầu hỏi một câu.

- Là ai muốn giết các người?

Khi cô dự định tiến lên xem qua đám người ngân y nhân, muốn điều tra chút dấu vết xem mình có quen họ không. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy huyết nhục như vậy, Dư Giai nhất thời cả kinh, cả người run lên.

Hai người đều trợn mắt há mồm.

Đây là tử sĩ được bồi dưỡng đặc biệt.

Cho dù Tiêu Dương không lấy mạng bọn họ, thấy chạy không thoát, bọn họ cũng lựa chọn cắn thuốc độc tự vẫn.

- Cái gì?

Tại sao lại chẳng chịu nổi một kích?

Mặc dù trong tay Tiêu Dương cầm trường kiếm, nhưng thủy chung vẫn không rút ra khỏi vỏ. Lúc này, hắn bước đến xốc mặt nạ của mấy tên ngân y nhân, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Hai người không dám chậm trễ, thân sắc cung kính chắp tay nói với Tiêu Dương.

- Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp.

Người có dũng khí ám sát đệ tử hộ long thế gia cũng chẳng phải người bình thường.

Cho dù Côn tông là hộ long thế gia đứng chót thì cũng không phải là thế gia mà người bình thường có can đảm rung chuyển. Bao gồm Kiếm Tôn nhất mạch, khi đối chiến với Côn tông, tất cũng chỉ là bại cục.

Dư Giai và Cổ Mộc đều lắc đầu, ánh mắt mang theo sự nghỉ hoặc. Dư Giai nói:

- Chúng tôi rất ít khi kết oán với người khác. Cùng lắm cũng chỉ là xung đột nhỏ với người của hộ long thế gia khác, nhưng cũng không đến nỗi phải thuê sát thủ đến ám sát chúng tôi.

Vừa rồi mâu thuẫn với Lưu Tinh tông, Công Dương Nghĩa hoàn toàn có khả năng giết Mộc Cổ, nhưng gã không làm như vậy. Dù sao Mộc Cổ cũng là đệ tử của hộ long thế gia, bình thường có thể tiểu đả tiểu nháo, nhưng vẫn bình an vô sự. Còn nếu chân chính tước đi tính mạng, sợ rằng cả hai hộ long thế gia sẽ chính thức xé rách da mặt với nhau.

- Mấy năm qua, chúng ta ngẫu nhiên gặp phải tình huống đệ tử hộ long thế gia mất tích không rõ. Chẳng lẽ...

Mộc Cổ giật mình, mở to hai mắt.

Tiêu Dương cũng giật mình:

- Ý của cậu là, ngoại trừ Côn tông, còn có hộ long thế gia khác cũng có khả năng bị sát thủ ám sát?

Hỉ nộ vô thường.

Ý cung kính trong mắt hai người càng nhiều, đứng bên cạnh Tiêu Dương. Lão tiền bối như hắn càng phải cẩn thận đối đãi. Hắn vui vẻ, tiện tay sẽ tặng cho hai người một phần đại lễ. Trái lại, nếu hắn không vui, trực tiếp cho hai người một chưởng chết tươi cũng chẳng có gì lạ.

Thực lực cao thâm khó lường.

Vị này chỉ sợ là một lão tiên bối ẩn cư trăm năm không xuất hiện.

Hai người âm thầm hít một hơi khí lạnh. Khuôn mặt của vị tiên bối trước mặt bất quá cũng chỉ khoảng hai mươi, không nghĩ đến lại tiêu dao thiên hạ những trăm năm. Một khuôn mặt trăm năm không già, hai người không phải là chưa từng gặp qua. Nhưng những nhân vật như vậy đều là lão tiền bối trong các tông phái hoặc gia tộc, có được thiên phú cực kỳ yêu nghiệt.

Ám sát hộ long thế gia là có mục đích gì?

Tiêu Dương mơ hồ cảm giác, có một dòng nước ngầm đang chảy thong thả. Một khi bộc phát sẽ mang đến sóng lớn ngập trời như thế nào.

- Tiền bối, tiền bối.

Thanh âm Mộc Cổ đánh thức Tiêu Dương, sắc mặt Mộc Cổ tôn kính chắp tay với Tiêu Dương:

- Văn bối Mộc Cổ, cùng sư tỷ Dư Giai, xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối?

Tiêu Dương khoát tay chặn lại, chắp tay nói:

- Ta bất quá cũng chỉ là một hiệp khách lang bạt, tiêu dao trăm năm, tên họ đã sớm quên mất rồi.

Mộc Cổ và Dư Giai nhìn nhau, thần sắc chấn kinh càng đậm.

Trăm năm.

Tiêu Dương cau chặt lông mày.

Nói như vậy, sau lưng vẫn còn một cổ thế lực thần bí.

Nói về cừu hận, cũng chỉ có Kiếm Tôn nhất mạch mới làm điều này. Nhưng Tiêu Dương từ trong miệng Kim Văn Tôn Tọa biết được, mặc dù Kiếm Tôn nhất mạch đã trở về Viêm Hoàng cách đây ba năm, nhưng vẫn đang phát triển, không hề triển khai hành động giết chóc đối với bất kỳ hộ long thế gia nào.

Đồng thời ám sát các đại hộ long thế gia.

- Vô cùng có khả năng người mất tích chính là bị ám sát.

Mộc Gổ gật đầu:

- Trăm năm không xuất hiện, đúng là lãng phí thời gian.

Tiêu Dương ngửa đầu thở dài một tiếng:

- Nếu lão phu nhớ không lầm, trăm năm trước, tông chủ Côn tông là... là...

- Là Chu Huyền tông chủ.

Mộc Cổ lập tức lên tiếng.

- Là Chu Huyền, haha, lão phu nghĩ không ra, Tiểu Huyền lên làm tông chủ cũng không mời lão phu một chén.

Tiểu Huyền?

Hai người nhìn nhau, lại càng âm thâm kinh hãi. Có dũng khí gọi lão tông chủ Côn tông là Tiểu Huyền, bối phận phải cao như thế nào.

- Các người với Tiểu Huyền có quan hệ gì?

Tiêu Dương lạnh lùng hỏi một câu.

- Bẩm tiền bối.

Mộc Cổ nói:

- Lão tông chủ Chu Huyền là sư tôn của tôi và sư tỷ. - Đúng là có chút quan hệ.

Tiêu Dương mỉm cười, thân ảnh lóe lên. Mộc Cổ chỉ cảm thấy mộc côn trong tay biến mất. Định nhãn nhìn lại thì đã xuất hiện trong tay vị tiền bối nọ.

- Côn này tên gì?

Tiêu Dương nhẹ huy động trường công. Một loạt côn ảnh lóe lên rồi biến mất.

Ánh mắt Mộc Cổ và Dư Giai trở nên nóng rực.

Mặc dù vị tiền bối trước mắt dùng kiếm làm vũ khí, nhưng một khắc lơ đãng huy côn lập tức phát ra côn thế tinh diệu, làm cho người ta phải sáng mắt. Thật không hổ là lão tiền bối cùng một niên đại với lão tông chủ Chu Huyền.

- Tiền bối, đây là Phong Linh côn.

Mộc Cổ cung kính lên tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ. Đệ tử Côn tông rất nhiều, thiên phú của y chỉ được xem là trung bình, muốn có được một cây côn tốt hoàn toàn không dễ dàng.

- Mặc dù côn tên là Phong Linh, nhưng lại không hề có linh tính.

Hai tay Tiêu Dương cầm côn. Một ngọn lửa cực nóng dựng lên, truyền vào Phong Linh côn, phát ra thanh âm ken két.

Một khắc này, Mộc Cổ và Dư Giai lại càng cả kinh.

Phù.

Tiêu Dương lại huy động mộc côn trong tay. Côn ảnh huy kích, âm ầm đánh trúng một cây đại thụ phía trước.

- Trời ạ, phẩm chất của Phong Linh côn đã tăng lên mấy cấp độ.

Mộc Cổ khiếp sợ không thôi.

Đây xem như là vận khí của Mộc Cổ.

Ngọn lửa "hoàng" của Tiêu Dương có đủ khả năng rèn côn. Côn này được gọi là Phong Linh, cấu tạo có liên quan mật thiết đến gió. Mà Tiêu Dương lại hiểu gió rất rõ, cho nên mới dễ dàng thay đổi phẩm chất của Phong Linh côn.

Mộc Cổ và Dư Giai khiếp sợ thừ người ra.

- Phong Linh côn hôm nay dường như đã có linh tính của phong.

Dư Giai vừa vui mừng vừa sợ hãi:

- Mộc sư đệ, nếu côn này có thể tiến thêm một bước, rất có khả năng sẽ thi triển được bí côn.

Hai người tràn đây rúng động, ánh mắt nhìn Tiêu Dương giống như nhìn tuyệt thế cao nhân.

Đây mới là tiền bối chân chính.

- Nể tình các người là đồ tôn của Tiểu Huyền, ta tặng các người một phần lễ vật.

Tiêu Dương huy côn, mỉm cười:

- Linh hầu bách biến côn pháp, các người có thể học được nhiều ít thì phải xem bản lãnh của các người.

- Linh hầu bách biến côn?

Mộc Cổ giật mình, bật thốt:

- Tuyệt kỹ của đại tông sư Hậu Khánh Phong tiền bối, khách khanh của Côn tông đã thất truyền nhiều năm.

Vù vù vù.

Lúc này, Tiêu Dương đã bắt đầu huy côn, thân ảnh như linh hầu. Chiêu thứ nhất được biểu diễn ra ngoài.

Trong rừng, ánh mắt Cổ Mộc và Dư Giai nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cố gắng kêm nén sự phấn chấn, đem mỗi côn mỗi thức của Tiêu Dương ghi tạc vào trong đầu.

Đây chính là kỳ ngộ.

Đại kỳ ngộ.

Nhất định phải nắm chắc.

Có thể lấy lại được mặt mũi trước mặt đông đảo đệ tử Côn tông hay không thì phải dựa vào kỳ ngộ lúc này.

Ánh mắt Mộc Cổ càng lúc càng nóng.

Trường côn trong tay Tiêu Dương bay múa. Chỉ một lát sau, côn pháp thu lại, mỉm cười nhìn hai người:

- Các người nhớ được nhiều ít bao nhiêu?

Ánh mắt Dư Giai có chút chần chừ:

- Đại khái sáu thành.

- Tôi nhớ hết rồi.

Mộc Cổ gật đầu.

- Nhớ hết?

Tiêu Dương có chút kinh ngạc, ném Phong Linh côn vào tay Mộc Cổ:

- Cậu hãy biểu diễn cho ta xem một lần.

- Vâng, tiền bối.

Mộc Gổ thở ra một hơi, cảm nhận Phong Linh côn lúc này đã hoàn toàn khác, nhất thời dương côn.

Vù vù.

Một chọt, một đâm, một chém.

Không thiếu chiêu nào.

- Quả thật là một thiên tài sinh ra chỉ để dùng côn.

Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi sáng lên, đồng thời âm thầm cảm thán:

- Côn tông chỉ sợ thiên tài rất nhiều nên mới đưa đến một thiên tài bị ruông bỏ, không có danh sư chỉ dạy đến đây.

Tiêu Dương tin rằng, nếu Mộc Cổ được danh sư chỉ dạy, côn pháp nhất định sẽ phát triển rất nhanh.

Nhưng, Tiêu Dương không quan tâm điều này.

Hắn tự nhận mình là tiền bối ẩn cư sơn lâm trăm năm. Ra tay cải tạo Phong Linh côn, truyền thụ Linh hâu bách biến côn pháp, nguyên nhân đầu tiên chính là hắn thưởng thức Mộc Cổ. Thứ hai là tìm kiếm nguyên nhân Kiếm Tôn bị diệt.

Hàn quang hiện lên trong mắt Tiêu Dương.

Đợi Mộc Cổ múa côn xong, liền bước đến trước mặt Tiêu Dương. Ánh mắt Tiêu Dương lộ ra một tia tán thưởng, mỉm cười nói:

- Quả thật không tệ. Nếu phối hợp với khẩu quyết tâm pháp, uy lực côn pháp sẽ tăng lên gấp bội.

Tiêu Dương ra vẻ như không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi:

- Trăm năm qua, Tôn Tọa tối cường của Kiếm Tôn nhất mạch là ai?

Khi hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Gổ và Dư Giai.

Nếu ánh mắt hai người hiện lên vài phần địch ý, Tiêu Dương sẽ không chút do dự giết chết hai người ngay.
Bình Luận (0)
Comment