Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 564 - Chương 567: Ám Sát Thần Bí

Chương 567: Ám sát thần bí Chương 567: Ám sát thần bíChương 567: Ám sát thần bí

Mộc Gổ và Dư Giai không biết sinh tử của mình hoàn toàn được quyết định bởi một ánh mắt của chính mình.

Nếu có nửa phần địch ý, đó không phải là bạn. Tiêu Dương nhất định phải giết chết.

Tuyệt đối không nương tay.

Nhưng, tuy sắc mặt Mộc Cổ và Dư Giai có chút biến đổi, nhưng cũng chỉ là nghi hoặc, sau đó thì trở lại bình thường.

Nhìn nhau.

Mộc Cổ cẩn thận nói:

- Tiền bối, người ẩn cư trăm năm nên không biết. Trăm năm trước, Kiếm Tôn nhất mạch đã hôi phi yên diệt rồi.

Vị tiền bối trước mắt dùng binh khí là kiếm, chẳng lẽ có quan hệ với Kiếm Tôn nhất mạch?

- Nghe đồn, trăm năm trước, Kiếm Tôn nhất mạch trong một đêm đã biến mất.

- Nghe đồn, năm đó Kiếm Tôn nhất mạch hoành hành bá đạo, kết tử cừu với Đao tông, Phù tông và Thần Tiên môn. Tam đại thế gia liên thủ, trong một đêm diệt sạch Kiếm Tôn nhất mạch.

- Kiếm Tôn nhất mạch đứng đầu hộ long thế gia, tại sao lại bị diệt?

Hai người Mộc Cổ nhìn nhau, chần chừ nói:

Khí thế như hồng thủy rút đi.

Hắn không biết vì sao Kiếm Tôn nhất mạch bị tiêu diệt, nhưng tham dự vào trận chiến năm đó cũng không chỉ có Đao tông, Phủ tông và Thần Tiên môn. Mấy năm qua, Kiếm Tôn nhất mạch luôn điều tra, xác thực biết được ngoại trừ Đao, Phủ, Thần Tiên môn ra thì còn có năm sáu hộ long thế gia nữa.

- Cái gì?

Tiêu Dương nhìn thẳng vào Mộc Cổ, thấy đây không phải là lời nói dối.

Tiêu Dương nhìn chằm chằm Mộc Cổ:

Một luồng sức mạnh kinh khủng từ trên người Tiêu Dương tràn ra, bao trùm hai người Mộc Cổ và Dư Giai, mơ hồ ẩn chứa lực kiếm đạo, trong phút chốc khiến cho hai người Mộc Cổ hít thở không thông, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa phải ngồi xuống.

- Nguyên nhân?

Chỉ có như vậy mới có thể làm cho Kiếm Tôn nhất mạch như mặt trời ban trưa phải bị diệt tông.

Mộc Cổ lắc đầu:

- Bị tiêu diệt... đúng là bị tiêu diệt thật.

Chỉ sợ các đại thế gia đều đưa ra một giải thích có lệ cho hậu bối của mình.

Mười tám hộ long thế gia, gần một nửa, thậm chí là vượt qua một nửa đã liên thủ để đối phó với Kiếm Tôn nhất mạch.

Điều này cũng nói rõ, vị tiền bối đó là một người trọng tình trọng nghĩa.

Mộc Cổ và Dư Giai nhìn nhau, cảm nhận được tâm trạng của vị tiên bối lúc này. Dư Giai thấp giọng nói:

- Lão phu năm đó được tiền bối Kiếm tông chỉ điểm nên mới ngộ được kiếm đạo. Không nghĩ đến Kiếm tông lại bị tiêu diệt.

- Xếp hạng hộ long thế gia, ai là người đứng đầu?

Tiêu Dương lẩm bẩm, tay vung trường kiếm:

Quang mang chợt hiện trong mắt Tiêu Dương.

Dư Giai lập tức trả lời.

- Đao tông tối cường, sau đó là Thương tông và Phủ tông.

Đột ngột cười lên điên cuồng.

- Đệ quên là tông phái nghiêm cấm đàm luận về chuyện Kiếm Tôn nhất mạch sao?

Mộc Cổ im lặng, không nói gì thêm.

Tiêu Dương ngừng cười, nhìn Mộc Cổ, nói:

Trăm năm trước tiếp nhận ân tình, hôm nay nghe được Kiếm Tôn nhất mạch bị diệt tông, hiển nhiên là không dễ chịu rồi.

- Mộc sư đệ.

Lúc này, Mộc Cổ nhịn không được cũng phải lắc đầu thở dài một tiếng.

- Cũng không biết năm đó Kiếm Tôn nhất mạch có thù oán gì với tam đại tông phái lại dẫn đến dọa diệt tông như vậy.

Trong ba tông đứng đầu, hai trong số đó là hung thủ chính trong việc sát hại Kiếm Tôn nhất mạch.

- Xem ra, trăm năm qua, các người sống rất yên ổn.

Trong lòng Tiêu Dương thầm nghĩ.

- Ba tông phái này vô cùng mạnh.

Mộc Cổ hâm mộ nói:

- Trong số các hộ long thế gia, cũng chỉ có ba nhà này là còn thần binh thông linh.

Tiêu Dương giật mình.

Không cần hỏi thêm gì nữa.

Hắn xoay người, như con hạc phiêu diêu tự tại, bay vào trong khu rừng, chỉ để lại một câu:

- Chiến đấu không có thắng thua tuyệt đối.

- Nhưng thưa tiền bối, Mộc sư đệ so với Công Dương Nghĩa còn thua cả một cảnh giới.

- Linh hầu bách biến côn chính là côn pháp mượn lực đả lực, thích hợp đối chiến với người dùng binh khí nặng. Hiện tại, Phong Linh côn của cậu đã được thay đổi về chất. Nếu đấu với Công Dương Nghĩa, cũng chưa chắc bị bại.

Tiêu Dương mỉm cười nói:

- Nhưng Công Dương Nghĩa là người lỗ mãng kiêu ngạo, ngược lại có thể bị đánh bại bất cứ lúc nào.

Sắc mặt Mộc Cổ liên tái xanh.

- Công Dương Nghĩa. Mộc Cổ nắm chặt Phong Linh côn, ánh mắt phát ra tia lửa giận.

Sự nhục nhã của Công Dương Nghĩa đối với y, y suốt đời không quên.

Không nghĩ đến vừa mới đi khỏi không bao lâu, lại như oan gia ngõ hẹp, đụng phải đám người Công Dương Nghĩa đang vòng trở vê.

- Mộc sư đệ.

Dư Giai e sợ Mộc Cổ lại kích động, lập tức chộp lấy cánh tay Mộc Cổ.

- Công Dương Nghĩa là Thật Khí Tam Vân sơ kỳ, Mộc Cổ là Thật Khí Nhị Vân hậu kỳ, cảnh giới kém nhau một cấp độ.

Tiêu Dương lên tiếng:

- Nhưng lưu tỉnh chùy của Công Dương Nghĩa rất nặng, sức mạnh trên người cũng nhiều. Khi đánh nhau với Mộc Cổ, trên cơ bản đều là lấy thế đè người, hiển nhiên là thắng dễ dàng rồi.

- Đi thêm chút nữa đi.

- Cuối khu rừng này là vách đá, đúng là tìm lầm chỗ rồi.

Lời nói vừa dứt, một thanh âm quen thuộc truyên đến.

- Là người quen biết cũ của hai người.

Mộc Cổ và Dư Giai vội vàng theo sau. Tiêu Dương vừa hành tẩu vừa mở miệng đọc khẩu quyết. Một lát sau, hắn đột nhiên dừng bước, quay mặt sang một bên, lãnh đạm nói:

- Hai tiểu oa nhi, hãy nghe khẩu quyết.

Tiêu Dương nhìn Mộc Cổ:

- Chỉ nhìn ý chí chiến đấu của cậu cao bao nhiêu thôi.

Ánh mắt Mộc Cổ sáng rực, nhìn chằm chằm một bên. Rất nhanh, ba hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong mắt Mộc Cổ.

Ba người Công Dương Nghĩa cũng rất kinh ngạc, một lát sau, Công Dương Nghĩa không nhịn được nhất thời cười to.

- Thế giới này đúng là nhỏ.

Công Dương Nghĩa trêu tức:

- Nếu tôi là cậu, tôi đã sớm tránh xa rồi, còn dám đi theo đằng sau chúng tôi?

- Công Dương Nghĩa, anh có dám đánh với tôi một trận nữa không?

Mộc Cổ cầm chặt trường côn, rất nhanh bước đến.

- Cái gì?

Công Dương Nghĩa dường như không tin vào lỗ tai của mình, sau đó cả ba người cười rộ lên, đến mức muốn đau cả bụng:

- Tôi nói... cái tên tiểu tử Côn tông ka, đầu của cậu có phải đầu gỗ không? Vừa nãy bị dạy cho một bài học còn chưa đủ sao? Ô, tên cầm kiếm này là ai vậy?

Tiêu Dương nhìn Công Dương Nghĩa, trực tiếp vác kiếm bước sang một bên:

- Các người đánh đi, chẳng liên quan gì đến tôi.

Quả nhiên là một người thông minh. Công Dương Nghĩa mỉm cười. Nếu là mấy trăm năm trước, người nào sử dụng kiếm cũng sẽ được người khác coi trọng. Nhưng trăm năm trước, sau khi Kiếm Tôn nhất mạch bị tiêu diệt, người sử dụng kiếm cơ bản không được xếp hạng đặt tên. Kiếm Tông đã sớm bị người ta quên lãng rồi.

- Thằng ranh Mộc Cổ kia, gia gia sẽ giáo huấn mày một chút.

Hô.

Lưu tinh chùy trong tay Công Dương Nghĩa rất nhanh bay đến. Một luồng sức mạnh hùng hậu từ cánh tay của gã truyền ra, xuyên thấu qua lưu tinh chùy màu đen, đánh thẳng ra ngoài.

Vù.

Lúc này, Mộc Cổ dường như hiểu được nhiều chuyện, mộc côn đập xuống đất, thân ảnh nhảy lên.

Âm.

Lưu tinh chùy của Công Dương Nghĩa nện xuống mặt đất, nhất thời xuất hiện một cái hố sâu.

Đối phó với Công Dương Nghĩa, chỉ cần bắt lấy sơ hở của gã là được.

Xuất kỳ bất ý, chủ động phóng ra thì mới có cơ hội.

Phải lập tức xuất kích.

Thân ảnh Mộc Cổ nhảy lên không trung, xẹt qua mắt Tiêu Dương.

Côn ảnh hạ xuống.

- Linh hầu bách biến côn.

Côn pháp quỷ dị khó lường ầm ầm đè xuống. Đồng thời, dưới uy áp của Phong Linh côn, cuồng phong nổi dậy, nhấc đám lá cây xung quanh bay tán loạn.

- Cái gì?

Công Dương Nghĩa biến sắc, lập tức vung Lưu tinh chùy về phía côn ảnh.

- Chỉ trong vòng chưa đầy một nén nhang, Mộc Cổ giống như được thoát thai hoán cốt.

Thần sắc Công Dương Nghĩa có chút khiếp sợ.

Gã đương nhiên không biết Mộc Cổ đã được siêu cấp sư phụ Tiêu Dương chỉ điểm.

Đây chính là kỳ ngộ của y.

- Đáng tiếc, uy lực của mày thủy chung vẫn không uy hiếp được tao.

Công Dương Nghĩa nhe răng cười, tiếp tục huy chùy.

- Thiên quân chùy.

Âm.

Phong Linh côn va chạm với Lưu tinh côn.

Công Dương Nghĩa đang chờ mong Mộc Gổ bị đánh bay.

Nhưng gã đã phạm sai lầm.

- Côn bát thiên cân.

Thân ảnh Mộc Cổ giống như một con linh hầu, côn pháp biến đổi, mang theo ám kình, gạt sức mạnh của cây búa tạ sang một bên, đồng thời xuất ra điệp ảnh.

Âm ầm ầm. Ba côn nặng nề liên tục oanh kích lên cánh tay phải của Công Dương Nghĩa.

Âm.

Công Dương Nghĩa hét thảm một tiếng, lưu tinh chùy trong tay rớt xuống, thân ảnh ngã bịch xuống đất.

- Công Dương sư đệ.

- Sư huynh.

Hai người trong đó cả kinh, một người nhất thời huy động Lưu Tinh chùy đánh xuống Mộc Cổ.

Mộc Cổ đang chìm đắm trong sung sướng khi đánh bại Công Dương Nghĩa, nhất thời chưa kịp phản ứng. Khi nhìn lại đã sắp thấy Lưu Tinh chùy đánh trúng đầu y. Nếu đánh trúng, sợ rằng não sẽ biến thành đậu hũ.

- Sư đệ.

Dư Giai thét lên chói tai.

Vù.

Một đạo thân ảnh bay lên, vỏ kiếm hướng đến Lưu Tinh chùy.

Bịch.

Lưu Tinh chùy không thể di động nửa phần.

Cánh tay Tiêu Dương chấn động, còn người cầm búa thì bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt ba gã đệ tử Lưu Tinh tông đều thay đổi.

Ánh mắt hoảng sợ nhìn Tiêu Dương.

Bao gồm cả Công Dương Nghĩa, mặc dù bị bại trong tay Mộc Cổ, nhưng gã cho rằng là mình nhất thời sơ suất. Tuy nhiên, người thần bí đánh bay sư huynh của gã một cách dễ dàng, thực lực mới được gọi là kinh khủng.

- Đa tạ tiền bối.

Mộc Cổ cố gắng kêm chế sự kích động trong lòng, khom người với Tiêu Dương.

Tiền bối?

Sắc mặt ba người Công Dương Nghĩa lại càng thay đổi.

Khuôn mặt trẻ như vậy đã làm tiền bối, đúng là làm cho người ta phải khiếp sợ.

Tiêu Dương lạnh nhạt, vung tay lên:

- Đi thôi.

Ba người Công Dương Nghĩa không dám ở lại, vội vàng đứng lên. Tay trái Công Dương Nghĩa cầm búa tạ, ánh mắt hiện lên sự không cam lòng nhìn thoáng qua Mộc Cổ, sau đó cùng với hai huynh đệ của mình xám xịt rời đi.

- Đa tạ tiền bối.

Sau khi ba người rời đi, Mộc Cổ quỳ xuống đất, cung kính bái Tiêu Dương một bái.

Một bái sùng kính phát ra từ nội tâm.

Lúc này, Mộc Cổ có thể cảm nhận được, chỉ điểm của tiên bối đủ để thay đổi cuộc sống của y.

Ân tình như vậy chẳng khác nào ơn tái tạo. - Đứng lên rồi nói.

Tiêu Dương khoát tay, chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên biến sắc:

- Không ổn.

Tiêu Dương cấp bách chạy đi.

- Tiền bối.

Mộc Gổ và Dư Giai vội vàng đuổi theo, thấy Tiêu Dương đằng trước ngừng lại, lập tức xông lên. Cách bọn họ khoảng chừng hai trăm thước.

- Tiền bối...

Mộc Cổ vừa định lên tiếng, cúi đầu nhìn lại, sắc mặt đại biến:

- Cái gì?

Trên mặt đất đang có ba thi thể, Công Dương Nghĩa và hai đệ tử Lưu Tinh tông.
Bình Luận (0)
Comment