Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 568: Tẩu Hổ Và Bạch Độ

Chương 568: Tẩu Hổ và Bạch Độ Chương 568: Tẩu Hổ và Bạch ĐộChương 568: Tẩu Hổ và Bạch Độ

- Cái gì?

Dư Giai cực kỳ hoảng sợ.

Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, Công Dương Nghĩa vừa mới giao thủ với Cổ sư đệ, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã bị mất mạng trong rừng. Là ai giết bọn họ?

Vù.

Thân ảnh Tiêu Dương lóe lên, bay nhanh tìm kiếm trong rừng một lần.

Không có chút thu hoạch nào cả.

Khi Tiêu Dương trở về, Mộc Cổ đang cúi người kiểm tra ba thi thể.

- Thế nào?

Tiêu Dương cả kinh, cúi người ngồi xổm xuống, theo thứ tự kiểm tra thương thế của ba người. Một kiếm cắt yết hâu, hơn nữa vết thương đã biến thành màu tím đen. Không chỉ chém trúng mục tiêu mà còn mang theo kịch độc.

Tiêu Dương thở phào một hơi. Vừa rồi nghe Mộc Cổ nói chết do kiếm, Tiêu Dương trước tiên nghĩ đến đệ tử Kiếm Tông đến Tam Giác Vàng báo thù. Nhưng sau khi kiểm tra vết thương, Tiêu Dương lập tức loại bỏ khả năng này. Thứ nhất, kiếm pháp tạo thành thương thế không phải là kiếm pháp của Kiếm Tôn nhất mạch. Thứ hai, đệ tử của Kiếm Tôn nhất mạch không dùng độc.

- Từ vết thương mà đoán thì là chết do kiếm.

- Không phải đệ tử Kiếm Tông.

- Đều là một chiêu mất mạng.

- Chẳng lẽ...

Tiêu Dương hỏi, đồng thời trong lòng cũng khá chấn động. Ba người Công Dương Nghĩa hẳn là kiêng ky hắn, chỉ trong vài phút đã bỏ chạy đến hai trăm thước. Không nghĩ đến nửa đường lại có sát thần chặn giết.

- Rốt cuộc là ai đã ra tay?

Mộc Cổ nói:

Sau khi Tiêu Dương nghe được tiếng động liền chạy đến, nhưng không cách nào phát hiện thân ảnh của người đã xuống tay.

Trúng kiếm này, chết là không thể nghi ngờ.

Chẳng lẽ cũng là bọn họ?

- Chết do kiếm?

Thần sắc Mộc Cổ nhất thời ngưng trọng:

Sắc mặt Dư Giai có chút trắng bệch.

Trong đầu liên nhớ đến đám ngân y nhân đã phục kích hai người trong rừng.

Sát thủ âm thâm chặn giết hộ long thế gia rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?

- Tôi sẽ lập tức thông báo cho các sư thúc.

Lúc này, hắn không chú ý đến, trên một gốc cây cành lá xum xuê, một thân ảnh mặc hắc bào không một tiếng động đang ẩn núp. Dưới cái nón rộng vành màu đen, ánh sáng màu xanh biếc lóe ra, khí tức cả người được thu liễm, rất khó phát hiện được tung tích.

Mộc Cổ quay sang nói với Dư Giai:

- Thì ra là hắn. Là người đã giết chết Từ Đinh.

- Nếu thật có đại sát thủ thần bí ẩn núp trong Tam Giác Vàng, hơn nữa còn ra tay với đệ tử hộ long thế gia...

Những người còn lại đêu không có kim đao. Vì thế Phệ Hồn Vương đã dồn hết hy vọng lên người Tiêu Dương.

Y đã xem qua tất cả ảnh chụp của những người xuất hiện trên bãi biển đêm hôm đó, bao gồm luôn cả Tiêu Dương.

Phệ Hồn Vương đã nhận ra Tiêu Dương.

- Các huynh đệ chúng ta chỉ sợ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta phải trở về báo cáo tình huống ở đây cho sư thúc.

Phệ Hồn Vương.

- Tại sao gã thanh niên kia có chút quen mặt nhỉ?

Phệ Hồn Vương âm thầm suy nghĩ, đột nhiên giật mình:

Tiêu Dương cũng không ngăn cản hai người, lâm vào trâm tư.

Tiêu Dương lắc đầu.

- Nghĩ không ra, nghĩ không ra.

Bọn họ cũng giống như Kiếm Tôn nhất mạch, muốn đối phó hộ long thế gia. Nhưng thế lực này chưa chắc đã là bạn.

- Không có? Không đúng. Đan điền cổ võ giả có thể ẩn chứa kim đao. Từ biểu hiện mà xem, căn bản không nhìn thấy kim đao có ở trong tay hắn.

Phệ Hồn Vương rất muốn tiến lên bắt Tiêu Dương.

Nhưng ánh mắt lại mang theo sự kiêng ky.

- Bên cạnh hắn là người của Côn tông hộ long thế gia.

Phệ Hồn Vương chỉ là nhân vật đứng chót trong thần bảng Viêm Hoàng, thực lực có hạn. Hơn nữa còn là một tán tu, không môn không phái. Bất cứ một hộ long thế gia nào cũng dễ dàng nghiền nát y.

Hồng Y Vương đuổi giết Phệ Hồn Vương cũng là khách khanh của một hộ long thế gia.

Y không dám lộ diện trước mặt người của hộ long thế gia.

- Trước nhịn một chút. Dù sao tiểu tử này cũng ở đây, trốn không thoát đâu.

Phệ Hồn Vương mỉm cười:

Một đệ tử Lưu Tinh tông cả giận nói.

- Hừ, khi chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của sư đệ, lập tức chạy đến đây ngay, căn bản không nhìn thấy bất cứ người khác. Các người dám nói xạo?

- Khi chúng tôi chạy đến, ba người Công Dương Nghĩa đã chết rồi.

Lúc này Mộc Cổ đứng dậy, chắp tay nói: - Tôn Tọa Tẩu Hồ.

Thanh âm lạnh như băng, ẩn chứa sát khí.

Hơn mười người này, trong tay cầm lưu tinh chùy lớn nhỏ khác nhau.

Người của Lưu Tinh tông.

- Tiền bối, người cầm đầu chính là Tôn Tọa của Lưu Tinh tông, tên Tẩu Hồ.

Mộc Gổ nhẹ giọng nói bên tai Tiêu Dương.

- Sư đệ.

- Tôn Tọa, là ba vị sư đệ.

Khi đám người Lưu Tỉnh tông bay đến, liền phát hiện ba cỗ thi thể trên mặt đất, sắc mặt đều biến đổi.

Tiêu Dương và Mộc Cổ, Dư Giai đứng một bên. Một luồng uy áp cường đại tràn ngập, dừng lại trên người ba người.

- Là các người giết?

Người đến không phải sư thúc của cô.

Dư Giai vui mừng nói, nhưng khi nhìn kỹ, sắc mặt có chút trâm xuống.

- Các sư thúc đến rồi?

Bay vút vào trong rừng.

Trong lúc Phệ Hồn Vương đang đắm chìm trong ảo tưởng, mấy thân ảnh phá không bay đến.

- Thật đúng là trời cao phù hộ. Vốn định tìm hoa Tử Tiên, nhưng lại gặp phải hắn. Kim đao nhất định ở trên người hắn. Cứ như vậy, hoa Tử Tiên và kim đao sẽ rơi vào tay Phệ Hồn Vương này. Hahah...

Tiêu Dương hơi cau mày. Ba người Công Dương Nghĩa bị giết chỉ trong nháy mắt, còn có thời gian phát ra tín hiệu cầu cứu sao? Suy nghĩ một chút, có lẽ vừa rồi Tiêu Dương quá thoải mái, ba người Công Dương Nghĩa lo lắng hắn sẽ động thủ với mình, cho nên vừa nhanh chóng rời đi, vừa phát ra tín hiệu. Kết quả cũng không thoát chết được.

- Bẩm Tôn Tọa, ba vị sư đệ bị trúng độc trên vết thương do kiếm gây ra.

Một đệ tử đứng dậy nói.

Ánh mắt đệ tử Lưu Tinh tông liền nhìn chằm chằm Tiêu Dương.

Đệ tử trong tông bị giết do kiếm. Trước mặt lại có một kiếm khách, đương nhiên sẽ cho rằng là Tiêu Dương giết chết ba người Công Dương Nghĩa.

- Ba người Công Dương Nghĩa không phải do tiền bối giết chết.

Không đợi Tiêu Dương lên tiếng, Mộc Cổ đã giải thích:

- Tiền bối vẫn ở cùng một chỗ với chúng tôi, không thể nào giết chết Công Dương Nghĩa được.

- Đi cùng hai người? Như vậy lại càng tốt.

Một đệ tử Lưu Tinh tông sẵng giọng cười:

- Trên người Công Dương sư đệ, ngoài vết kiếm còn có vết côn. Nhất định là do các người liên thủ với nhau giết chết ba đệ tử Lưu Tinh tông. Đúng là to gan mà.

Nói xong, trong nháy mắt, hơn mười đệ tử Lưu Tinh tông đã bao vây ba người.

Tiêu Dương vác kiếm trên vai, thần sắc lạnh nhạt, không nói một lời. Hắn chẳng cần phải giải thích.

- Tiền bối?

Ánh mắt Tẩu Hồ đảo qua Tiêu Dương, nhất thời cười lạnh:

- Thực lực Hóa Tượng nhất biến, xác thực cũng đủ làm tiền bối của các người.

Tẩu Hồ liếc mắt liền nhìn ra được cảnh giới của Tiêu Dương.

Tiêu Dương quay sang nhìn Tẩu Hồ.

Cả người ẩn chứa năng lượng ba động, cực kỳ mênh mông.

Còn cao hơn cả Hắc Bạch Tôn Tọa.

Nội tình hộ long thế gia xác thực cao hơn Kiếm Tôn nhất mạch ngày nay nhiều lắm.

Tiêu Dương... nhịn.

Nếu tùy ý động thủ, sợ rằng sẽ phải dùng đến tuyệt học của hắn, kiếm tiên bí điển. Tiêu Dương không dám cam đoan, Tẩu Hồ có thể liếc mắt liên nhận ra hay không.

Kiếm Tôn nhất mạch nhẫn nhục trăm năm, hắn tuyệt đối không thể vì xúc động nhất thời mà làm bại lộ Kiếm Tôn nhất mạch.

- Tẩu Hồ Tôn Tọa, xin người minh xét.

Lúc này, Dư Giai trâm giọng nói:

- Chúng tôi không giết Công Dương Nghĩa. Trên người Công Dương Nghĩa có côn thương, quả thật là do sư đệ của tôi tạo thành. Nhưng sư đệ chỉ là đánh bại anh ta, chứ không giết anh ta.

- Hừ, cậu ta đương nhiên là không giết rồi. Người giết chính là cái gã sử dụng kiếm kia.

Đệ tử Lưu Tinh tông chỉ vào Tiêu Dương.

- Tiên bối không làm.

Mộc Gổ lên tiếng.

- Bắt lại hết.

- Lên.

Hồi Hô!

Thanh âm lưu tỉnh chùy huy động trong không gian.

- Khoan đã.

Một thanh âm hùng hậu vang vọng. Lại thêm mấy thân ảnh bay vút vào trong rừng.

- Bạch Độ sư thúc.

Mộc Cổ vui vẻ kêu lên, đồng thời thở ra một hơi. Bạch Độ sư thúc chạy đến kịp thời, hẳn sẽ không có việc gì.

Ước chừng bảy tám đệ tử Côn tông, trong tay nắm chặt trường côn. Dẫn đầu là một người đàn ông lông mi trắng, là Bạch Độ sư thúc mà Mộc Cổ đã gọi.

- Tẩu Hồ Tôn Tọa, Bạch Độ Tôn Tọa?

Tiêu Dương lẩm bẩm vài tiếng, khóe miệng không nhịn được co quắp lại một chút.

Ánh mắt Bạch Độ Tôn Tọa tỏa ra bốn phía, sau đó dừng lại trên người Mộc Cổ, lông mi trắng cau lại: - Mộc Cổ, có chuyện gì vậy?

- Người của Lưu Tinh tông cứ khăng khăng cho rằng tụi con giết người của bọn họ.

Sau khi Bạch Độ Tôn Tọa đến, Mộc Cổ nói chuyện cũng thả lỏng hơn.

- Cái gì?

Ánh mắt Bạch Độ Tôn Tọa nhìn về phía Tẩu Hồ Tôn Tọa, cười nhỏ:

- Tẩu Hồ, chỉ là một tiểu bối mà ông cũng muốn làm khó sao?

Tẩu Hồ Tôn Tọa hừ lạnh một tiếng:

- Người chết không phải người của Côn tông. Đương nhiên các người xem như không có gì phát sinh rồi.

Bạch Độ Tôn Tọa đến, Tẩu Hồ Tôn Tọa không thể không kiêng ky. Bạch Độ Tôn Tọa không chênh lệch hơn so với ông bao nhiêu, lại còn nổi tiếng là lão gia hỏa bao che khuyết điểm. Nếu ông cứ cường ngạnh trước mặt ông ta, ông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

- Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên mà.

Một đệ tử Lưu Tinh tông tức giận nói:

- Chẳng lẽ đám người Công Dương sư đệ chết lại không thể lấy lại công đạo?

Bạch Độ Tôn Tọa quay sang nhìn ba người Mộc Cổ, tâm mắt dừng lại trên người Tiêu Dương, sau đó hỏi:

- Dư Giai, con hãy nói xem có chuyện gì xảy ra?

Dư Giai lập tức gật đầu, nói:

- Bẩm sư thúc, sau khi tụi con tiến vào khu rừng này...

Dư Giai liền thuật lại mâu thuẫn giữa Mộc Cổ và Công Dương Nghĩa, sau đó nhắc đến việc bị năm ngân y nhân ám sát.

- Ngân y nhân?

Thân sắc Tẩu Hồ Tôn Tọa và Bạch Độ Tôn Tọa đều khẽ biến.

Nhưng đám người Dư Giai cũng không chú ý đến. Dư Giai tiếp tục nói:

- Cũng may là tiền bối kịp thời xuất hiện cứu chúng con. Còn ngân y nhân thì tự vẫn mà chết, thi thể ở bên kia. Các người có thể qua đó xem.

Dừng một chút, Dư Giai nói tiếp:

- Mộc sư đệ được tiền bối ưu ái chỉ điểm...

Cụ thể thì Dư Giai không nói nhiều, chỉ nói đến song phương mâu thuẫn lần thứ hai:

- Mộc sư đệ đánh bại Công Dương Nghĩa.

- Đúng là nói bậy.

Lập tức có đệ tử Lưu Tinh tông cắt ngang lời nói của Dư Giai:

- Công Dương sư đệ có Thật Khí Tam Vân, làm sao bại trong tay Mộc Cổ Thật Khí Nhị Vân được? Quả thật buồn cười.

- Nói tiếp đi.

Bạch Độ Tôn Tọa vung tay lên.

- Sau đó, ba người Công Dương Nghĩa rời đi. Tiền bối nhận thấy có sự không ổn liền vọt theo. Tụi con cũng theo sát tiền bối. Khi đến đây, kết quả phát hiện ba người Công Dương Nghĩa đã chết. Dư Giai đáp. - Không nhìn thấy hung thủ? Bạch Độ Tôn Tọa hỏi một câu. - Không. Mộc Gổ và Dư Giai đều đồng thời lắc đầu. - Tẩu Hồ, ông đã nghe rõ rồi chứ? Bạch Độ Tôn Tọa lập tức quay sang nói với Tẩu Hồ Tôn Tọa. Khuôn mặt Tẩu Hồ Tôn Tọa lạnh như băng, ánh mắt lóe sáng, đột nhiên nhìn thẳng Tiêu Dương.
Bình Luận (0)
Comment