Chương 569: Tiêu Dương kiếm
Chương 569: Tiêu Dương kiếmChương 569: Tiêu Dương kiếm
Tiêu Dương cảm giác một lực tinh thần hùng hậu đang bao trùm hắn, trực tiếp lao vào trong đầu hắn.
Âm.
Giống như có một bàn tay vô hình bay thẳng vào não.
Công kích tinh thân đến từ Tẩu Hồ Tôn Tọa.
Có Bạch Độ Tôn Tọa, Tẩu Hồ Tôn Tọa hiển nhiên không dám đối phó với hai tiểu bối của ông ta. Như vậy, mục tiêu của ông chỉ có thể rơi vào gã kiếm khách trước mặt.
Thanh hư kiếm trôi nổi trong đầu đột nhiên rung chuyển. Lực công kích tinh thần đang dũng mãnh tiến vào trong nháy mắt bị chôn vùi.
Kiếm đạo Tiêu Dương đã bước vào Nhập đạo trung kỳ. Còn Tẩu Hồ Tôn Tọa thậm chí còn chưa đạt đến tình huống cảm ngộ. Muốn dùng sức mạnh công kích tinh thân Tiêu Dương, bất luận nhiều ít bao nhiêu cũng chỉ là đá chìm biển rộng.
- Sao?
Vai mang kiếm, im lặng không nói.
Mặc dù hắn đã đột phá được tâng một, nhưng vẫn chưa lĩnh ngộ được tâng hai. Tầng thứ nhất "Nhất niệm ám hồn' đã có uy lực sắc bén như vậy, Tiêu Dương tin rằng, Hám Đạo Thuật tầng hai tuyệt đối sẽ giúp cho thực lực của hắn tăng lên gấp bội.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn thẳng Tẩu Hồ Tôn Tọa.
Đương nhiên có thể dùng Hám Đạo Thuật. Nhưng nơi này không chỉ có một mình Tẩu Hồ Tôn Tọa. Dựa vào Hám Đạo Thuật trung kỳ, cùng lắm thì hắn chỉ có ba lần thi triển Hám Đạo Thuật. Nhiều hơn nữa thì không còn lực kiếm đạo để chống đỡ.
Tẩu Hồ Tôn Tọa rất kinh ngạc. Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng phá hủy phòng tuyến của đối phương, để cho hắn nói ra chân tướng sự việc.
Tẩu Hồ Tôn Tọa thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói:
Khuôn mặt Tẩu Hồ Tôn Tọa thoáng trâm thấp vài phần, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương, mơ hồ xẹt qua một tia kinh dị.
Hám Đạo Thuật là chiêu bài lớn nhất của Tiêu Dương.
Dư Giai giải thích, ông ta không tin.
- Tâm cảnh của hắn mạnh như vậy sao?
Không phải vạn bất đắc dĩ, cho dù Tẩu Hồ Tôn Tọa có khiêu khích lần nữa, Tiêu Dương cũng chỉ có thể nhẫn nại. Nếu không dùng võ học Quý phi say rượu và Thanh liên kiếm ca, muốn thắng Tẩu Hồ Tôn Tọa cũng không dễ dàng gì.
Mộc Cổ ngẩn ra:
Nhẫn nại.
- Vị tiền bối này vẫn luôn ở cùng một chỗ với chúng tôi.
- Bản tôn tạm thời tin tưởng Mộc Cổ có thể chiến thắng Công Dương Nghĩa.
- Nhưng Mộc Cổ, Dư Giai, tại sao các người lại dám cam đoan người này không sát hại ba người Công Dương Nghĩa?
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn.
- Không sai, nhưng chúng tôi vẫn luôn theo sát vị tiền bối này mà.
Tẩu Hồ Tôn Tọa hờ hững nói:
Tẩu Hồ Tôn Tọa cười lạnh, ánh mắt đảo qua:
- Tiền bối tuyệt đối không giết người.
- Hừ, cậu sai lâm rồi.
- Không được vô lễ.
Lúc này, Bạch Độ Tôn Tọa khẽ quát:
- Mộc Cổ.
- Dư Giai, không phải cô nói hắn là người đầu tiên phát hiện thi thể Công Dương Nghĩa sao?
- Ba người Công Dương Nghĩa đều chết dưới một kiếm. Một kiếm ba mạng, với thực lực của các người, hiển nhiên là không phát hiện ra được hắn giết người.
- Không thể nào.
Mộc Cổ nói:
Dư Giai lên tiếng.
- Nhưng dù sao hai người cũng không nhìn thấy hung thủ là ai.
Ánh mắt Tiêu Dương đảo bốn phía. Đệ tử Lưu Tinh tông vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy cảnh giác và địch ý. Hiển nhiên bọn họ đã nhận định Tiêu Dương nhất định là hung thủ.
Hắn xem ra, Tẩu Hồ Tôn Tọa muốn trút giận lên người hắn, hoặc muốn tròng một tội danh lên lưng hắn.
- Sư thúc...
Mộc Cổ nắm chặt trường côn trong tay. Y cảm giác, Tẩu Hồ Tôn Tọa sợ rằng muốn động thủ với Tiêu Dương. Nhưng, trừ phi là Bạch Độ Tôn Tọa ra tay, nếu không, y có lo lắng cũng không làm nên chuyện.
Nhưng Bạch Độ Tôn Tọa sẽ vì một người ngoài mà ra tay sao?
Mộc Cổ không dám cam đoan.
- Sư tôn, không cần nhiều lời với hắn. Chúng ta bắt hắn lại, báo thù cho ba người Công Dương Nghĩa.
Một gã đệ tử mắt chuột đứng gần Tiêu Dương nhất nóng lòng muốn thử.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự khinh thường.
Thật Khí Tam Vân đại viên mãn mà cũng dám nói năng lỗ mãng?
- Kiếm của ta quả thật rất nhanh.
Tẩu Hồ Tôn Tọa sẵng giọng cười:
- Ngươi xác định muốn kiểm tra trên thân kiếm của ta có độc hay không?
Tiêu Dương vẫn lạnh nhạt như trước:
Giống như một thanh thần phong, bộc lộ tài năng, tuyệt không cúi đầu.
Mặc dù thời gian Mộc Cổ tiếp xúc với tiên bối không nhiều, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo chảy trong máu tiền bối rất cao. Cái này còn khó chịu hơn là giết người đó.
Thanh âm lạnh lùng của Tẩu Hồ Tôn Tọa vang lên:
- Trong vết kiếm trên người ba người Công Dương Nghĩa có độc. Nếu ngươi muốn chứng minh mình trong sạch, cũng dễ thôi. Hai tay dâng kiếm cho bản tôn kiểm tra. Nếu không có độc, bản tôn sẽ tin tưởng ngươi không giết người.
Nói xong, Mộc Cổ và Dư Giai ở bên cạnh đều biến sắc.
- Tẩu Hồ Tôn Tọa, người cũng đừng ép người quá đáng như vậy.
Mộc Cổ không nhịn được, lên tiếng.
Nhưng khi ánh mắt lợi hại của Bạch Độ Tôn Tọa quét qua, Mộc Cổ không dám nói gì thêm, chỉ nắm chặt Phong Linh côn thêm vài phần.
Tẩu Hồ Tôn Tọa đang bức tiền bối.
Bất cứ một kiếm khách nào cũng đều xem kiếm trong tay mình là quan trọng nhất.
Bảo người ta dâng kiếm?
- Đừng nói bản tôn lấy thế ép người.
Gã đệ tử mắt chuột cười lạnh nhìn Tiêu Dương. Có Tẩu Hồ Tôn Tọa bên cạnh, gã cũng có vài phần cáo mượn oai hùm.
- Nếu là ta, ta cũng không dám thừa nhận.
Chỉ một câu, không giải thích nhiều.
- Nhưng người không phải là do ta giết.
Tiêu Dương lạnh lùng lên tiếng:
- Bản tôn mặc kệ ngươi có thân phận gì, cũng chẳng hứng thú biết tục danh của ngươi. Nhưng đừng trách bản tôn không nhắc trước, sự việc hôm nay, nếu không chứng minh được ngươi trong sạch, như vậy...
Khí thế uy áp từ trên người Tẩu Hồ Tôn Tọa áp xuống:
- Ngươi chính là địch nhân của Lưu Tinh tông hộ long thế gia chúng ta.
Địch nhân của hộ long thế gia?
Điều này đối với một tán tu hay gia tộc tông phái nào mà nói, cũng đều là cái mũ cực lớn ép xuống.
Không thể thở nổi.
Đủ cho bất cứ kẻ nào phải biến sắc.
Không người nào nguyện ý trở thành địch nhân của cự nhân giới cổ võ Viêm Hoàng.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn Tẩu Hồ Tôn Tọa, một lát sau liền gật đầu.
Tẩu Hồ Tôn Tọa mỉm cười.
Dưới uy áp cường đại, không người nào dám không theo.
Mộc Cổ và Dư Giai uất nghẹn trong lòng. Tiền bối "khuất phục" chỉ sợ cũng là vạn bất đắc dĩ. Mặc dù không phản đối, nhưng hai người dường như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ và không cam lòng trong người tiền bối.
Ẩn cư trăm năm, chỉ có kiếm làm bạn, đối với tiền bối mà nói, nhất định còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nhưng hôm nay, dưới sự ép buộc của Tẩu Hồ Tôn Tọa, lại rút kiếm dâng lên.
- Ta đồng ý.
Giọng nói Tiêu Dương vang lên, hạ thanh kiếm trên vai xuống.
- Ta nhất định sẽ chứng minh được kiếm của ta có độc hay không.
Tiêu Dương lãnh đạm cười:
- Nhưng, rút kiếm thì không.
Mọi người ngẩn ra.
Không rút kiếm thì làm sao chứng minh?
Gã đàn ông mắt chuột nhìn chằm chằm Tiêu Dương:
- Có rút kiếm hay không cũng không phải mày quyết định.
- Cậu có thể rút không?
Tiêu Dương hỏi ngược lại.
Gã đàn ông mắt chuột biến sắc. Gã chỉ ỷ vào sư tôn Tẩu Hồ Tôn Tọa có ở đây mới ăn nói cuồng ngôn như vậy. Nếu bàn về thực lực, gã tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiêu Dương.
- Cậu không rút được đâu.
Tiêu Dương cười, nói:
- Nhưng tôi sẽ dùng cậu để thử kiếm.
Lời nói vừa dứt.
Ánh mắt Tẩu Hồ Tôn Tọa lạnh lại.
Một hàn quang như tia chớp lóe lên.
Nhanh.
Một khắc này, mọi người dường như đã hiểu ra câu nói của Tiêu Dương vừa nãy. Quả thật kiếm của ta rất nhanh'.
Tốc độ này chỉ sợ đủ để kẻ khác phải sợ run.
- AI
Tiếng hét thảm vang lên.
Hàn quang biến mất.
Mọi người định nhãn nhìn lại.
Tiêu Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ. Kiếm vẫn nằm trong vỏ.
Nhưng gã đàn ông mắt chuột đang ôm vai kêu thảm thiết như heo chọc tiết.
Ánh mắt Tiêu Dương càng thêm khinh thường:
- Là người tập võ, ngay cả một kiếm đơn giản nhất cũng không chịu nổi.
- lm miệng.
Tẩu Hồ Tôn Tọa quát. Lúc này cũng không phải là quát Tiêu Dương mà là quát gã đàn ông mắt chuột. Hành động của gã quá mức mất mặt.
Ánh mắt Tẩu Hồ Tôn Tọa dường như ẩn chứa một tia rúng động. Kiếm của Tiêu Dương quả thật đã vượt qua sự tưởng tượng của ông ta.
Trong đầu nhớ lại quỹ tích của một kiếm vừa nãy, không hề có độ cong, chỉ thuần túy đâm thẳng. Dùng tốc độ như sấm sét chặt đứt cánh tay của gã đàn ông mắt chuột.
Tất cả mọi người đều bị chấn kinh.
Bao gôm Bạch Độ Tôn Tọa nãy giờ vẫn không lên tiếng, cũng không kêm được mà kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.
Thần sắc hai người Mộc Cổ và Dư Giai thì không che giấu được sự hưng phấn.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tiên bối rút kiếm. Một kiếm như tia chớp, ngẫm lại khiến người khác phải lạnh mình.
Quá mức sắc bén.
- Bây giờ đã có thể chứng minh kiếm của ta không có độc.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói.
Hắn đã tận lực nhẫn nại, nhưng Tẩu Hồ Tôn Tọa hết lân này đến lần khác cứ gây sự. Thậm chí còn muốn hắn rút kiếm trước mặt mọi người. Điều này đối với Tiêu Dương mà nói, thà rằng hắn đánh một trận thì hơn.
Bây giờ hắn không do dự mà ra tay, hy vọng sẽ mang lại hiệu quả chấn nhiếp, làm cho Tẩu Hồ Tôn Tọa phải kiêng ky hắn. Như vậy hai bên mới có lợi. Huống chi vừa rồi hắn cũng đã chứng minh kiếm của hắn không có độc.
Mọi người nhìn gã đàn ông mắt chuột. Lúc này, ngoại trừ gương mặt co quắp vì đau, cũng không còn dấu hiệu trúng độc nào khác. Còn ba người Công Dương Nghĩa lại trúng Kiến huyết phong hầu.
- Tẩu Hồ Tôn Tọa, bây giờ người đã tin tiền bối không giết ba người kia rồi chứ?
Mộc Cổ nhìn gã đàn ông mắt chuột, trong lòng cảm thấy hả hê. Tiền bối đã dựa vào thực lực của mình để chứng minh sự trong sạch. Cho dù Tẩu Hồ Tôn Tọa không tình nguyện cũng phải thừa nhận chuyện này.
Nếu cứ tiếp tục làm khó dễ Tiêu Dương, chẳng phải khiến người khác khinh thường sao?
Lúc này, gương mặt Tẩu Hồ Tôn Tọa không khỏi chùng xuống. Quả nhiên như Mộc Cổ đã suy nghĩ, Tẩu Hồ Tôn Tọa đã không còn lý do làm khó dễ Tiêu Dương. Một lát sau, chợt lạnh giọng nói:
- Bản tôn tạm thời tin ngươi.
Tiêu Dương thở phào một hơi. Có thể không khai chiến là tốt nhất.
Mọi người tập trung tại Tam Giác Vàng chính là vì hoa Tử Tiên. Cuối cùng có thể sẽ vì hoa Tử Tiên mà đánh một trận. Cho nên Tiêu Dương càng thêm không muốn bại lộ con át chủ bài của mình.
- Giỏi cho một chiêu lừa dối cao minh.
Bên ngoài cánh rừng, một thanh âm bén nhọn truyền đến.