Hộ Hoa Trạng Nguyên Tại Hiện Đại (Dịch Full)

Chương 567 - Chương 570: Lệ Độc Tôn Tọa

Chương 570: Lệ Độc Tôn Tọa Chương 570: Lệ Độc Tôn TọaChương 570: Lệ Độc Tôn Tọa

Thanh âm bén nhọn vang lên, rất nhanh một thân ảnh từ trong rừng bay đến.

Cả người được bao phủ trong bộ trường bào rộng thùng thình, ngay cả gương mặt cũng bị che khuất, hai mắt nheo lại hình tam giác, ẩn chứa khí tức tàn nhẫn. Trong nháy mắt bóng người đó xuất hiện, Tiêu Dương liền cảm nhận được một sự nguy hiểm xuất hiện trong đầu.

Âm thầm cảnh giác.

- Bái kiến Lệ Độc Tôn Tọa.

Lúc này, đám người Lưu Tinh tông đều quay người hành lễ.

Người đến là Tôn Tọa của Lưu Tinh tông.

Gương mặt Tiêu Dương thoáng thay đổi. Mặc dù khí thế phát ra từ Lệ Độc Tôn Tọa yếu hơn so với Tẩu Hồ Tôn Tọa một bậc, nhưng lại mang đến cảm giác nguy hiểm hơn Tẩu Hồ Tôn Tọa rất nhiều.

- Lệ Độc Tôn Tọa từng là tán tu cổ võ, không môn không phái. Sau khi đó bị Lưu Tinh tông đuổi giết, rồi lại gia nhập vào Lưu Tỉnh tông, am hiểu dụng độc.

Lệ Độc Tôn Tọa cười âm lãnh, hai mắt như độc xà nhìn chằm chằm Tiêu Dương, cười hắc hắc:

Nhưng lúc này Tiêu Dương cũng không muốn kéo dài.

- Lệ Độc, ngươi nói cái gì? Lừa dối?

Tiêu Dương nhìn Lệ Độc Tôn Tọa, trong lòng âm thầm đề phòng, khóe miệng hiện lên nụ cười giễu cợt. Lệ Độc Tôn Tọa tự mình huyễn hoặc như vậy không phải tự đề cao mình quá sao?

Tiêu Dương quay sang nhìn Bạch Độ Tôn Tọa, ánh mắt ẩn chứa sự biết ơn.

Vượt xa Tiêu Dương không chỉ một đoạn.

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Tiêu Dương.

Có trời mới biết trong khu vực Tam Giác Vàng núi non trùng điệp này, Lưu Tinh tông rốt cuộc phái đến bao nhiêu Tôn Tọa.

Bạch Độ Tôn Tọa đang truyền âm nhắc nhở hắn về Lệ Độc Tôn Tọa, giúp hắn cảnh giác hơn.

Là giọng của Bạch Độ Tôn Tọa.

- Trước mặt bản tôn mà cũng dám sử dụng thủ đoạn đùa nghịch nhỏ như vậy, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Bất cứ một cao thủ chuyên dùng độc nào cũng khiến đối phương phải kiêng ky. Bởi vì công kích như vậy thường khó lòng phòng bị.

Tẩu Hồ Tôn Tọa nhìn Lệ Độc Tôn Tọa, hỏi.

- Ta không rõ ý của ngươi.

Vị Lệ Độc Tôn Tọa ước chừng là Hóa Tượng bát biến, còn Tẩu Hồ Tôn Tọa là Hóa Tượng thập biến.

Hơn nữa, Lệ Độc Tôn Tọa dường như còn nguy hiểm hơn Tẩu Hồ Tôn Tọa.

Lệ Độc Tôn Tọa sẵng giọng cười, cổ tay nhẹ đảo, một thanh chủy thủ sắc bén xuất hiện trong tay ông ta. Đồng thời ánh mắt Lệ Độc Tôn Tọa đảo qua hàng ngũ của Lưu Tỉnh tông, tiện tay chỉ một người:

Đó là muốn chết. Lệ Độc Tôn Tọa đưa cây chủy thủ sang:

Bạch Độ Tôn Tọa ở bên cạnh âm thầm bội phục dũng khí của Tiêu Dương.

Không có độc.

Thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh của Tiêu Dương vang lên.

Lệ Độc Tôn Tọa tiếp nhận lại thanh chủy thủ, đột nhiên ngân quang chợt lóe, chủy thủ lại cắt một đường về phía gã đệ tử.

Lệ Độc Tôn Tọa làm việc luôn tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán. Hơn nữa cả người đều có độc, ngay cả đệ tử Lưu Tinh tông cũng phải e ngại ông ta vài phần.

Gã đệ tử Lưu Tinh tông âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đổi lại là người khác, bao gồm cả ông, khi đối mặt với hai đại Tôn Tọa thực lực cao hơn mình, sợ rằng cũng sẽ bị khuất phục. Ít nhất ngữ khí và tư thái sẽ không mang ý tứ cường ngạnh.

- Cắt ngón tay của ngươi, thử xem thanh chủy thủ có độc hay không.

Sắc mặt người nọ không khỏi biến đổi. Nhưng sau đó vẫn cắn răng tiếp nhận chủy thủ, nhẹ nhàng cắt một đường vào ngón trỏ.

Máu tươi trào ra.

- Không rõ?

- Tôn Tọa có gì phân phó?

Người nọ run lên, vội vàng bước đến bên cạnh Lệ Độc Tôn Tọa, cung kính nói:

- Ngươi, ra đây.

- ÁI

Một tiếng kêu trầm thấp vang lên.

Sắc mặt mọi người thoáng chốc biến đổi.

Cánh tay của gã đệ tử Lưu Tinh tông trong nháy mắt biến thành màu đen, hơn nữa còn dùng tốc độ cực kỳ nhanh lan khắp cả người.

Bịch.

Thân ảnh trực tiếp ngã xuống đất.

Lệ Độc Tôn Tọa ngồi xổm xuống, xuất ra một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng gã đệ tử.

Dù sao cũng là đệ tử Lưu Tinh tông, ông ta không dám tùy ý giết chết.

Trong rừng hoàn toàn yên tĩnh.

Ngạo cốt cực lực che giấu rốt cuộc đã bộc phát.

- Kiếm ở đây, có bản lãnh thì đến lấy.

Tiêu Dương nắm chặt thanh kiếm, ngạo khí lóe lên trong mắt:

Ánh mắt Tẩu Hồ Tôn Tọa lạnh như băng, lưu tinh chùy màu vàng trong tay khẽ run lên, tùy thời có thể ra tay.

- Hừ, ý của ngươi là không rút kiếm?

Hắn vốn không phải là người thích lùi bước. Nếu không vì Kiếm Tôn nhất mạch, hắn đã chẳng sớm tốn nhiều nước bọt với Tẩu Hồ Tôn Tọa. - Một người có thói quen dùng độc, không giây phút nào là không thể hạ độc, nhất là đó lại là binh khí sở trường của mình.

Ánh mắt Lệ Độc Tôn Tọa âm lệ nhìn Tiêu Dương:

- Kiếm của các hạ có độc hay không, trừ phi phải mở kiếm kiểm tra. Bằng không, chẳng thể chứng minh được.

- Ngươi dám hồ lộng bản tôn?

Lúc này, Tẩu Hồ Tôn Tọa liên phản ứng, phẫn nộ quát Tiêu Dương.

Khóe miệng Tiêu Dương vểnh lên, cười lạnh:

- Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.

Xem ra trận chiến hôm nay không thể tránh.

Trong mắt Tiêu Dương, chiến ý bắt đầu xuất hiện.

Điều này nói rõ, chứng minh vừa rồi của Tiêu Dương căn bản không chứng minh được hắn trong sạch, giống như Lệ Độc Tôn Tọa đã nói, chỉ là đối sách lừa dối.

Cũng là một thanh chủy thủ, nhưng người sử dụng khác nhau, có thể có độc cũng có thể không.

Vì để chứng minh một việc, trực tiếp sử dụng một đệ tử Lưu Tinh tông làm thí nghiệm. Lúc này, mọi người không cần Lệ Độc Tôn Tọa giải thích cũng rõ ý tứ của ông ta.

Lệ Độc Tôn Tọa thật đáng sợ.

Độc thật đáng sợ.

Không ít người hít một hơi lãnh khí.

- Tiền bối.

Tinh thân Mộc Cổ căng lên.

- Có can đảm.

Lệ Độc Tôn Tọa mỉm cười nói với Bạch Độ Tôn Tọa:

- Bạch Độ, Lưu Tinh tông ta làm việc, nếu chuyện này không liên quan gì đến hai đệ tử của Côn tông, vậy xin mời Bạch Độ Tôn Tọa mang đệ tử Côn tông rời đi. Nếu không, ngộ thương đệ tử Côn tông, bản tôn không chịu trách nhiệm.

Dư Giai biến sắc, quay sang nhìn Bạch Độ Tôn Tọa, trong lòng có suy nghĩ. Mộc Cổ thì đương nhiên hy vọng Bạch Độ Tôn Tọa có thể ra tay cứu Tiêu Dương. Nhưng trước mắt đang có hai đại Tôn Tọa của Lưu Tinh tông, Bạch Độ Tôn Tọa không thể nào vì người ngoài mà đắc tội hai vị Tôn Tọa. Ngoài ra, nếu muốn ông cũng không ngăn cản được.

Bạch Độ Tôn Tọa thoáng trầm ngâm, sau đó đưa ra quyết định:

- Đã như vậy, cáo từ. Mộc Cổ, Dư Giai, đi.

Đi là lựa chọn tốt nhất.

Bất luận là xuất phát từ mục đích gì.

- Sư thúc.

Mộc Cổ cắn răng, ánh mắt hiện lên sự kiên định:

- Các người đi đi. Tiền bối có ơn cứu mạng con. Hôm nay, cho dù Mộc Cổ có hy sinh tính mạng cũng phải chiến đấu với tiền bối đến cùng.

Tiêu Dương giật mình, nhìn thẳng Mộc Cổ.

Không uổng công hắn đã cứu Mộc Cổ một mạng, hơn nữa còn truyền thụ Linh hầu bách biến côn. Bằng hữu như vậy rất đáng thâm giao. Với thực lực của Mộc Cổ, muốn tham dự trận chiến này, chết là không thể nghi ngờ. Nhưng y lại vì đạo nghĩa mà không chùn bước, ở lại chiến đấu với ân nhân cứu mạng mình.

- Mộc Cổ.

Bạch Độ Tôn Tọa quát lạnh:

- Đi về.

Lúc này, mặc dù Dư Giai không lên tiếng, nhưng vẫn theo sát Mộc Cổ.

Lựa chọn của Mộc Cổ là lựa chọn của cô.

Ánh mắt Mộc Cổ vẫn bướng bỉnh, dứt khoát.

- Mộc Cổ, cậu hãy nghe theo sư thúc đi.

Tiêu Dương mỉm cười nói với Mộc Cổ:

- Cậu không giúp được ta đâu. Huống hồ...

Ánh mắt Tiêu Dương sáng lên:

- Chỉ dựa vào hai con bò sát nhỏ như vậy, chẳng làm gì được Tiêu Dương ta

Hai con bò sát nhỏ?

Đây đích thật là một sự miệt thị đối với hai vị Tôn Tọa của Lưu Tỉnh tông.

Ngay cả Mộc Cổ cũng ngẩn ra.

Y không nghĩ đến, tiền bối này một khi ngạo khí dâng lên, ngay cả Tẩu Hồ Tôn Tọa và Lệ Độc Tôn Tọa cũng không để vào mắt.

- Tiêu Dương?

Thần sắc tàn nhẫn bên trong ánh mắt Lệ Độc Tôn Tọa càng lúc càng đậm:

- Bản tôn sẽ đem ngươi luyện chế thành một con bò sát nhỏ. Vạn kiếp bất phục.

Sát khí tận trời.

- Tiền bối.

Mộc Gổ lo lắng nhìn Tiêu Dương.

- Đi đi.

Tiêu Dương khoát tay, không thèm liếc mắt nhìn Lệ Độc Tôn Tọa, chỉ nói với Mộc Cổ:

- Hôm nào tiền bối mời cậu uống rượu. Haha, Lưu Tinh tông sao? Ta cũng muốn nhìn xem, Lưu Tinh tông của hộ long thế gia có chỗ nào hơn người.

Ngạo khí tăng lên, giống như một thanh thần khí phá băng mà ra, thoáng chốc lấy Tiêu Dương làm trung tâm, một luông kiếm ý hùng hậu bắn ra. Chỉ một thoáng sau liên cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương, khiến cho đệ tử Lưu Tinh tông phải lui về phía sau, không tự chủ được mà rùng mình một cái.

- Mộc Cổ, đi.

Bạch Độ Tôn Tọa lại trầm giọng quát. Mộc Cổ cắn răng, hung hăng đánh một kích Phong Linh côn xuống đất, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

- Tiền bối, tôi chờ rượu của người.

Bạch Độ Tôn Tọa nhìn Tiêu Dương, âm thâm thở dài, sau đó mang theo đệ tử Côn tông rời khỏi rừng cây.

Một khắc đám người Bạch Độ Tôn Tọa biến mất, Tiêu Dương đảo mắt nhìn, gió lạnh quất vào mặt.

Chỉ một thoáng, Tiêu Dương cảm giác một luông hàn khí trực tiếp xuyên thấu da, thẩm thấu vào bên trong.

Biến sắc.

Máu cứng ngắc, hai chân không tự chủ được mà run lên, ngồi phịch xuống đất.

Trúng độc.

- Hahah. Đúng là ngu xuẩn đến cực điểm.

Lệ Độc Tôn Tọa cười rộ lên:

- Đối thủ như vậy thật sự chẳng thú vị gì cả. Tiêu Dương, ngươi đã trúng hàn độc độc môn của bản tôn, Ngưng huyết tán. Trong vòng một canh giờ, cho dù bản tôn không giết ngươi, máu của ngươi cũng sẽ bị đọng lại mà chết, hóa thành một pho tượng đá.

Lệ Độc Tôn Tọa hạ độc đúng là khó lòng phòng bi.

Với kinh nghiệm của ông ta, đương nhiên cũng nhìn ra được Tiêu Dương không phải giả bộ trúng độc.

Ánh mắt Tiêu Dương lạnh như băng nhìn thoáng qua Lệ Độc Tôn Tọa, trường kiếm trong tay chống đỡ cả thân thể. Máu trong người dùng một tốc độ cực kỳ nhanh chóng đông lại, giống như có một luồng gió lạnh thổi qua, khiến mặt hồ kết băng.

Trong lòng thất kinh.

Hắn đã rất cảnh giác, nhưng vẫn bị trúng độc của Lệ Độc Tôn Tọa.

Gió trong rừng không lúc nào là không thổi. Tiêu Dương cũng không có khả năng bị một cơn gió thổi qua mà không phòng bị. Trước đó đã được Bạch Độ Tôn Tọa nhắc nhở, nên hắn đã vận khí cảnh giác.

Độc dĩ nhiên không phải rải vào trong gió, hơn nữa còn trực tiếp công kích vào phòng ngự nội khí, không chút trở ngại mà thẩm thấu vào trong da tay của hắn, trong phút chốc làm đông máu.

Ngưng huyết tán thật đáng sợ.

Độc như vậy căn bản không thể nào phòng bị.

Trừ phi là cảnh giới cao hơn Lệ Độc Tôn Tọa mới có thể trực tiếp vận khí ngăn cản.

- Tiêu Dương, ngươi hãy thừa nhận đi. Ba người Công Dương Nghĩa là do ngươi giết chết?

Tẩu Hồ Tôn Tọa nói. Ngay từ đầu, ông ta chưa bao giờ coi Tiêu Dương là đối thủ của mình.

Chỉ là Hóa Tượng nhất biến thôi mà, có gì đáng sợ đâu?
Bình Luận (0)
Comment