Chương 571: Tư vị tử vong
Chương 571: Tư vị tử vongChương 571: Tư vị tử vong
Tiêu Dương vẫn vận khí hóa giải tiến độ ăn mòn của Ngưng huyết tán. Nhưng vẫn không có tác dụng. Tứ chi Tiêu Dương không thể nhúc nhích, bộ xương trong người phát ra thanh âm cạch cạch.
- Giấy dụa cũng vô ích thôi.
Lệ Độc Tôn Tọa sẵng giọng cười:
- Không giấu gì ngươi, Ngưng huyết tán của bản tôn, nếu là người có thực lực cao hơn bản tôn và có sự phòng bị, có lẽ còn có thể tránh được. Nhưng một khi trúng nó, trừ phi có Thật Khí cao gấp bản tôn hai lần thì mới có cơ hội vận khí bức độc. Còn ngươi...
Lệ Độc Tôn Tọa lộ nụ cười khinh miệt.
Chính như Tẩu Hồ Tôn Tọa đã nghĩ, chỉ là Hóa Tượng nhất biến thôi mà.
Tiêu Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm hai gã Tôn Tọa, đột nhiên mỉm cười, trong tiếng cười mang theo sự phóng đãng:
- Cho dù ta trúng độc, các người có tin là ta sẽ chôn cùng với đệ tử Lưu Tinh tông các người không?
- Bản tôn hỏi ngươi thêm lần nữa, tại sao ngươi lại giết chết ba người Công Dương Nghĩa?
Lệ Độc Tôn Tọa cũng giật mình.
Ánh mắt Lệ Độc Tôn Tọa âm lãnh quát:
- Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện được hoa Tử Tiên?
Cảm nhận được sát khí trong mắt Tiêu Dương, trong lòng lại càng có kiêng ky, không ngừng lui vê phía sau.
Ánh mắt nhìn chăm chú Tiêu Dương.
Lời nói vừa dứt, sắc mặt đệ tử Lưu Tinh tông xung quanh liền biến đổi, theo bản năng mà lui lại vài bước.
Vô cùng có khả năng.
- Hừ, dừng lại cho bản tôn.
Tốc độ ra tay như tia chớp của Tiêu Dương vừa nãy vẫn khiến đệ tử Lưu Tỉnh tông kinh hãi vô cùng.
Tẩu Hồ Tôn Tọa lạnh giọng nói, quang mang chợt lóe trong mắt:
Đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
- Thân là đệ tử của hộ long thế gia, lại bị một kiếm sĩ sơn dã hù dọa. Hắn bất quá chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Đã trúng Ngưng huyết tán của bản tôn, máu sẽ bị đóng băng, ngay cả hành động cũng khó khăn, chứ đừng nói chi đến việc giết người.
Nếu thật sự vì hoa Tử Tiên, sự hy sinh của ba gã đệ tử hoàn toàn đáng giá.
Nếu đổi lại là ông ta, khi phát hiện có đệ tử tông môn nào đó phát hiện được hoa Tử Tiên, cũng sẽ lựa chọn biện pháp giết người diệt khẩu.
Nhìn sắc mặt "khẽ biến" của Tiêu Dương, lại càng khiến cho đám người Lệ Độc Tôn Tọa khẳng định suy đoán của mình.
- Hoa Tử Tiên...
Lệ Độc Tôn Tọa cười lạnh: Độc tính của Ngưng huyết tán vô cùng mạnh, Thật Khí không thể hóa giải. Nhưng sức nóng của ngọn lửa "hoàng" lại nóng vô cùng, thậm chí Khổng Tước kiếm còn bị nó hòa tan.
Lệ Độc Tôn Tọa lạnh nhạt nói:
- Cái gì?
- Ta cho ngươi một cơ hội.
Hắn cảm nhận được ngọn lửa "hoàng" đang truyên một khí tức thoải mái cho hắn. Trong nháy mắt nó va chạm vào Ngưng huyết tán, giống như gặp phải vật đại bổ, ra sức cắn nuốt. Đảo mắt, độc tính Ngưng huyết tán trong một cánh tay của Tiêu Dương đã được tiêu trừ gân hết.
Sung sướng.
Trong lòng thất kinh, có chút líu lưỡi.
- Nói ra vị trí của hoa Tử Tiên, bản tôn sẽ tha mạng cho ngươi. Bằng không. .
Sau khi ngọn lửa này hoàn toàn tỉnh giấc trong người Tiêu Dương, Tiêu Dương chưa bao giờ gặp phải trường hợp không thể hòa tan được thứ gì.
Ngưng huyết tán hiện tại mang tính chí cương mãnh liệt, nếu cố gắng...
Tiêu Dương không ngừng vận chuyển đầu óc, đồng tử đột nhiên co rụt lại.
- Tính mạng của ngươi chỉ còn duy trì chưa đến một canh giờ.
Đây chính là hy vọng cuối cùng của Tiêu Dương.
Ngọn lửa "Hoàng".
Tiêu Dương do dự lẩm bẩm, nhưng trong đan điền đang có một ngọn lửa thong thả thẩm thấu ra ngoài, trực tiếp đả thông một cánh tay của hắn.
Mạnh mẽ kềm chế sự vui mừng.
Đồng thời Tiêu Dương cũng cảm thấy nghi hoặc, ngọn lửa "hoàng" này dường như rất hứng thú với các đồ vật mang đặc tính cương dương. Trong lần đụng độ với Điện vương ở Thiên Bảo Sơn thần điện đảo quốc, ngọn lửa "hoàng" đã điên cuồng cắn nuốt dòng điện cương dương của Điện vương.
- Chẳng lẽ, khi nó nuốt sức mạnh của vật mang tính cương dương càng nhiều thì uy lực của nó sẽ càng mạnh?
Giờ phút này Tiêu Dương cũng cảm nhận được ngọn lửa "hoàng" đang từ từ lớn mạnh.
- Quá ít, quá ít.
Lúc này, Tiêu trạng nguyên lại hận Lệ Độc Tôn Tọa không cho hắn liêu thuốc Ngưng huyết tán thêm nữa.
Lệ Độc Tôn Tọa và Tẩu Hồ Tôn Tọa vẫn đang quan sát Tiêu Dương, cũng không nóng nảy. Bọn họ cho Tiêu Dương vài phút để cân nhắc. Nếu có được hoa Tử Tiên mà không phải phí sức thì tốt quá rồi.
- Độc tính đã được tiêu trừ hoàn toàn.
Tiêu Dương vẫn ngồi co quắp như cũ. Ngọn lửa "hoàng" đã mang đến cho Tiêu Dương một biện pháp phòng ngự vô cùng tốt. Hắn âm thầm trải rộng ngọn lửa khắp cả người. Tiêu Dương tự hỏi, có được ngọn lửa như vậy hộ thân, hắn không cần phải e ngại độc của Lệ Độc Tôn Tọa nữa.
Phụ Ảnh còn chưa xuất hiện hết, kiếm quang đã vẽ xuống một cái từ trên trán.
Một Hóa Tượng Phụ Ảnh xuất hiện ngay bên cạnh Lệ Độc Tôn Tọa. Nhưng tốc độ của một kiếm kia còn nhanh hơn Hóa Tượng Phụ Ảnh của ông ta. - Hóa Tượng Phụ Ảnh.
Dù sao cũng là lão quái vật sống trăm năm, kinh nghiệm cũng đủ. Trong tình huống gần như tuyệt cảnh này cũng không hoàn toàn mất đi phản ứng nhanh nhạy. Ông ta không suy nghĩ tại sao Tiêu Dương lại có năng lực phản kích nhanh như thế, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Khí tức tử vong thoáng chốc phủ xuống.
Chỉ một thoáng, Lệ Độc Tôn Tọa có cảm giác cả người rơi vào một hâm băng, lập tức đâm thủng linh hồn của ông ta.
Vù.
Trường bào đỏ như máu đột nhiên lóe lên. Năm ngón tay Lệ Độc Tôn Tọa nắm thành trảo, chỉ một thoáng móng tay bén nhọn đã chộp đến gương mặt của Tiêu Dương.
- Trước tiên cho ngươi nếm thử tư vị bị hủy dung.
Nghe răng cười.
Thanh âm lợi kiếm rút ra khỏi vỏ.
Leng keng.
Trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, một luông kiếm quang xẹt qua rừng cây. Kiếm khí không một tiếng động cắt đứt một nhánh cây.
Hàn quang xẹt qua mi mắt Lệ Độc Tôn Tọa, khiến ông ta hốt hoảng nhắm mắt lại, đồng thời trong lòng hoảng sợ.
- Cái gì?
- Ngươi muốn chết thì phải hỏi qua bản tôn trước. Bản tôn muốn ngươi sống không được, chết cũng không yên.
Lệ Độc Tôn Tọa bật cười:
- Ngu xuẩn mất linh.
- Được làm vua thua làm giặc, không cần nhiều lời. Muốn giết cứ giết, muốn làm gì cũng được.
Tiêu Dương ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy phẫn hận và không cam lòng:
Mặc dù Tiêu Dương còn muốn trúng thêm vài liều Ngưng huyết tán. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không có can đảm lấy thân thử độc. Có trời mới biết ngọn lửa "hoàng" có thể tiêu trừ được tất cả các loại độc hay không. Nếu đối phương trực tiếp hạ Kiến huyết phong hầu, lập tức hắn sẽ đi chầu ông bà ngay.
Phụt.
Máu tươi bắn lên.
-Á.
Lệ Độc Tôn Tọa phát ra tiếng kêu thảm thiết. Một bên trán xuất hiện một vết kiếm đỏ tươi.
Máu tươi văng ra cùng với tiếng kêu, nhuộm đỏ cả gương mặt, trông có vẻ dữ tợn vô cùng.
Nếu một kiếm này đâm thẳng qua, sợ rằng sẽ cắt xuyên qua đầu Lệ Độc Tôn Tọa.
Hóa Tượng Phụ Ảnh Lệ Độc Tôn Tọa diễn hóa ra đã cứu ông ta một mạng.
Nhưng ông ta lại bị hủy dung.
Nực cười đến cực điểm. Lệ Độc Tôn Tọa vừa mới nói sẽ cho Tiêu Dương nếm tử tư vị bị hủy dung.
Tiêu Dương nếm rồi. Quả thật là hủy dung, nhưng chuẩn xác mà nói là hủy dung người khác.
Người khác chính là Lệ Độc Tôn Tọa.
Một khắc này, Lệ Độc Tôn Tọa cảm giác thân kinh não bộ của mình bị ép chặt đến mức muốn hỏng mất, thân ảnh bay ngược ra đằng sau.
Một kiếm sắc bén này cũng không phải người bình thường có thể ngăn cản.
Cảnh tượng này chỉ phát sinh khi Lệ Độc Tôn Tọa ra chiêu, đến khi lợi kiếm của Tiêu Dương xuất ra khỏi vỏ đều nhanh đến khó tin.
Sau khi Tiêu Dương giác ngộ được kiếm đạo từ gió, tốc độ xuất kiếm của hắn đã đạt đến cấp bậc tông sư tuyệt đỉnh. Huống chi, Lệ Độc Tôn Tọa đã nhận định Tiêu Dương không có khả năng giải được độc của mình. Khi ra tay căn bản không có phòng ngự, không dự liệu được Tiêu Dương sẽ phản kích như thế.
Suýt chút nữa là mất đi tính mạng.
- Đáng tiếc.
Tiêu Dương âm thầm lắc đầu. Nếu một kiếm này có thể lấy đi tính mạng của Lệ Độc Tôn Tọa thì tốt quá.
Dù sao đối phương cũng muốn giết hắn. Chi bằng để hắn giết đối phương trước, cũng chẳng quản người đó có phải là hộ long thế gia hay không.
Vèo.
Thừa dịp phản kích.
Một kiếm Tiêu Dương xuất ra, kiếm quang sắc bén vô cùng, cơ thể hóa thành một đạo tàn ảnh bay thẳng đến Lệ Độc Tôn Tọa.
- Tư vị hủy dung đã nếm thử, vậy đã nếm thử tư vị tử vong chưa?
Trường kiếm phá không.
Giống như mặt trời bắn ra hào quang vạn trượng.
Trong khu rừng, một luồng kiếm ý mênh mông phát ra. Rất nhiều chim bay lên, nhưng sau đó bị kiếm khí vô hình đánh trúng rơi xuống đất.
Một cảnh tượng vô cùng đồ sô.
Bên ngoài khu rừng, đám người Côn tông cũng chưa đi xa, lúc này cũng cảm nhận được kiếm ý mãnh liệt như sóng biển, tất cả đều lắc đầu.
- Đó là... kiếm khí.
Bạch Độ Tôn Tọa nhìn những con chim bị trúng kiếm khí rớt xuống, liền cảm nhận khí tức sắc bén, nhất thời rúng động.
Kiếm.
Nhất định là phát ra từ tay kiếm khách trong rừng kia.
Hắn không phải chỉ là Hóa Tượng nhất biến sao? Tại sao lại có được kiếm ý bàng bạc như thế?
- Chẳng lẽ hắn đang ngụy trang thực lực của mình?
Bạch Độ Tôn Tọa không nhịn được, lẩm bẩm một tiếng.
Thực lực bản thân Tiêu Dương không phải là ngụy trang, nhưng lại còn hơn cả ngụy trang. Sau khi hiểu được kiếm đạo, có lực kiếm đạo phụ trợ, mặc dù Tiêu Dương chỉ là Hóa Tượng nhất biến, nhưng nói vê sức mạnh Thật Khí, hắn chính là Hóa Tượng cửu biến. Chính vì thế, trong đêm hôm đó, Tiêu Dương đã dễ dàng đánh bại Hắc Bạch Tôn Tọa Hóa Tượng cửu biến.
Lệ Độc Tôn Tọa bất quá chỉ là Hóa Tượng bát biến.
Cái duy nhất mà ông ta dựa vào chính là thủ đoạn hạ độc quỷ dị. Nhưng hôm nay đã bị Tiêu Dương phá giải, thừa dịp ông ta bị hủy dung còn chưa hồi phục sự đau đớn, đã tiếp tục đâm tới một kiếm cường thế.
Nếm thử tư vị tử vong.
Kiếm quá nhanh.
Tẩu Hồ Tôn Tọa ở phía sau căn bản không thể ra tay cứu giúp. Có lẽ ông ta cũng cho rằng Tiêu Dương không có khả năng phá được Hóa Tượng Phụ Ảnh của Lệ Độc Tôn Tọa.
Hóa Tượng bát biến, Hóa Tượng Phụ Ảnh tám tầng trải rộng cả người.
Trường kiếm sắc bén xuyên qua không khí, phá vỡ không khí như phá vỡ nhũ băng đọng lại ngàn năm.
Phá.
Phá.
Phá.