Chương 572: Gặp một người giết một người
Chương 572: Gặp một người giết một ngườiChương 572: Gặp một người giết một người
Phòng ngự Hóa Tượng Phụ Ảnh tám tầng của Lệ Độc Tôn Tọa giống như bị đánh bay từng tầng, sau đó mất hết.
Ông ta đã quá sai lầm.
Kiếm của Tiêu Dương không chỉ phá vỡ được phòng ngự của Hóa Tượng bát biến, mà thoạt nhìn còn không tốn nhiều sức.
Phá, phá, phá.
Một khắc này, Lệ Độc Tôn Tọa như nếm được tư vi tử vong. Bóng ma tử vong trong khoảnh khắc bao phủ cả người. Một sự lo lắng tràn ngập toàn bộ linh hồn, theo thanh âm phá toái mà đến.
- Không.
Ánh mắt Lệ Độc Tôn Tọa hoảng sợ vô cùng, cả người lui nhanh về phía sau, dốc hết tất cả khí lực trong người, ra sức lui về phía sau. Ông ta cảm giác, thối lui nhanh một chút thì còn có hy vọng sống.
Tiếng xé gió vang lên, đồng nghĩa với tám đại Hóa Tượng Phụ Ảnh của Lệ Độc Tôn Tọa bị phá hết.
Một làn sương mù màu đen lập tức hóa thành vô số dòng nước xiết bắn đến Tiêu Dương.
Nhưng nguyên liệu dùng để chế tạo Thực hồn thủy cũng rất quý, cực kỳ khó kiếm. Lệ Độc Tôn Tọa luôn xem nó là trân bảo, là át chủ bài để bảo vệ tính mạng của mình. Không nghĩ đến hôm nay lại trở thành loại nước độc tước đi mạng sống của ông ta.
- Bản tôn muốn chôn cùng với ngươi.
Đây chính là một trong những loại độc có độc tính mãnh liệt nhất của Lệ Độc Tôn Tọa. Một khi dính phải, chỉ cân một khoảng thời gian ngắn, linh hồn sẽ bị ăn mòn mà chết. Độc tính chí cương mãnh liệt, mà Lệ Độc Tôn Tọa đã từng làm thí nghiệm, ngay cả Hóa Tượng bách biến cũng không thể né tránh công kích này.
Nói thì chậm, nhưng trên thực tế thì chỉ bằng cái hô hấp của một người.
- AI
Giễu cợt.
Hắc thủy bắn nhanh đến, Tiêu Dương lại không dám dùng thân pháp độc môn Quý phi say rượu, cuống quýt lui về phía sau, nhưng trên người vẫn bị văng trúng Thực hồn thủy.
Khuôn mặt Lệ Độc Tôn Tọa đã dính đây máu. Máu tươi văng ra, trông dữ tợn vô cùng, hai mắt cũng bị máu thấm ướt không thể mở, ngực bị lợi kiếm đâm vào. Lệ Độc Tôn Tọa cảm giác sinh cơ cả người như bị cướp đoạt.
Rốt cuộc cũng nghe được tiếng kiếm đâm vào cơ thể.
- Thực hồn thủy.
Liên tiếp tiếng kêu thảm vang lên cả khu rừng, là đệ tử Lưu Tinh tông.
Dữ tợn rít gào, máu càng tràn ra gương mặt Lệ Độc Tôn Tọa, cả người giống như một con quái vật máu chảy đầm đìa, yết hầu phát ra tiếng gầm rú, song chưởng đột nhiên vung lên phía trước.
Một kích liều mạng cuối cùng của Lệ Độc Tôn Tọa, là hồn quang phản chiếu trước khi chết, căn bản không thể nào nhắm ngay một mình Tiêu Dương. Ông ta chỉ biết Tiêu Dương ở phía trước, cho nên đã phun ra một lượng lớn Thực hồn thủy. Kết quả, vừa trúng Tiêu Dương, nhưng cũng trúng một số đệ tử Lưu Tinh tông. Những đệ tử này chỉ kịp phát ra tiếng hét thảm, lập tức khí tuyệt bỏ mạng. Cũng may trong cơ thể Tiêu Dương đã trải rộng một tầng ngọn lửa "hoàng". Ngọn lửa "hoàng" dường như có thể đốt cháy hết thảy mọi thứ trên thế gian. Thực hồn thủy lợi hại ở đặc điểm ăn mòn linh hồn, nhưng muốn ăn mòn linh hồn thì phải thẩm thấu vào cơ thể Tiêu Dương. Có ngọn lửa "hoàng" tồn tại trong cơ thể, Tiêu Dương tương đương với một người vạn độc không thể xâm nhập.
- AI
Nhe răng cười.
Thân ảnh Lệ Độc Tôn Tọa âm ầm ngã xuống đất, song vẫn quỳ gối chống đỡ cơ thể. Mặc dù sinh cơ sắp hết, nhưng Lệ Độc Tôn Tọa vẫn chống cự được một hơi cuối cùng, dùng ánh mắt đầy máu nhìn thẳng phía trước.
- Không thể nào? Không thể nào? Ta không cam lòng, ta không cam lòng. Ta không...
Nếu không có ngọn lửa "hoàng" chiếm giữ, kết quả của hắn cũng sẽ không khác gì những người kia.
Một thoáng này, Tẩu Hồ Tôn Tọa mới phục hồi lại tinh thần, nhìn cảnh tượng trước mặt, hai mắt trợn to như muốn lồi ra, bay nhanh đến chỗ Lệ Độc Tôn Tọa, đã không còn hơi thở nữa.
Tiêu Dương âm thầm hít một hơi lãnh khí.
Vù.
Lúc này, đệ tử Lưu Tinh tông vội vàng tránh xa, hiển nhiên đã bị Thực hồn thủy của Lệ Độc Tôn Tọa hù SỢ.
Đã chất.
- Haha, chết, cùng chết.
Bịch.
Thân ảnh ngã xuống mặt đất, ánh mắt trợn to, chết không nhắm mắt.
- Lệ Độc Tôn Tọa.
Ông ta muốn tận mắt nhìn thấy Tiêu Dương chết trước ông ta.
Lệ Độc Tôn Tọa nhìn Tiêu Dương, ánh mắt màu đỏ tuôn ra một cổ khí lực, yết hầu gào thét, điên cuồng nói:
- Ngươi không sao? Ngươi không sao? Ngươi lại không sao?
Thanh âm chói tai.
Tẩu Hồ Tôn Tọa nhìn chằm chằm Tiêu Dương, đứng dậy:
- Giỏi, giỏi. Đã lâu rồi không ai dám giết Tôn Tọa của hộ long thế gia.
Hôm nay, Lệ Độc Tôn Tọa bị một kiếm tu sơn dã Hóa Tượng nhất biến giết chết. Tẩu Hồ Tôn Tọa cảm giác đây là một sự sỉ nhục lớn lao.
Không giết Tiêu Dương, khó mà xả được ngụm ác khí trong lòng.
Trong tay Tẩu Hồ Tôn Tọa cầm búa tạ màu vàng, lóe lên quang mang uy thế.
- Buồn cười.
Tiêu Dương giễu cợt nhìn Tẩu Hồ Tôn Tọa:
- Cho phép hộ long thế gia giết người, còn người khác thì không được động đến hộ long thế gia? Tẩu Hồ Tôn Tọa, làm phiền ngươi khi rảnh rỗi thì suy nghĩ nhiêu, học nhiều đạo lý một chút. Khuôn mặt Tẩu Hồ Tôn Tọa trở nên giận dữ, có thể nhìn thấy được mạch máu rõ ràng.
- Ta chung quy cảm thấy động đao động thương đúng là không được gì hết.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Tẩu Hồ Tôn Tọa, ta bất quá chỉ muốn đàm phán với ngươi một chút thôi.
Với tốc độ xuất kiếm của Tiêu Dương, đệ tử Lưu Tinh tông không thể ngăn cản.
Ông ta không nghĩ đến Tiêu Dương đột nhiên lại làm khó dễ đệ tử của mình.
Tẩu Hồ Tôn Tọa quát lớn.
Hưu.
Một kiếm, một đạo máu tươi.
Hét thảm một tiếng.
Không phải Tẩu Hồ Tôn Tọa mà là gã đàn ông mắt chuột đứng một bên.
Khi Tẩu Hồ Tôn Tọa nện một búa xuống Tiêu Dương, Tiêu Dương làm như đánh ra một kiếm, nhưng thật ra lại là kế giương đông kích tây, trực tiếp đâm xéo kiếm qua một bên, xuyên thẳng bắp đùi của gã đàn ông mắt chuột.
- Nếu ngươi còn muốn hét thêm nửa câu, kiếm tiếp theo sẽ cắt vỡ yết hầu của ngươi.
Thanh âm lạnh lùng của Tiêu Dương vang lên bên tai gã đàn ông mắt chuột.
Tiếng kêu thảm thiết thứ hai vội vàng nín lại, một tay ôm lấy vết thương, cả người run rẩy.
- Tiêu Dương, buông y ra.
Thân ảnh chợt lóe, kiếm quang nhanh hơn.
Tiêu Dương cười quỷ dị.
Một luồng sức mạnh bạo lực phô thiên cái địa đánh xuống Tiêu Dương.
- Thằng ranh cuồng vọng, chuẩn bị chết đi.
Búa tạ màu vàng huy kích xuống Tiêu Dương.
Vù.
Tẩu Hồ Tôn Tọa tức giận đến phát run người.
Không được gì hết?
Ngươi giết Lệ Độc Tôn Tọa rồi mới nói đến không thích động dao động thương. Nhưng lại nói bằng cái giọng điệu khí định thần nhàn, giống như hết thảy chưa từng phát sinh.
Tẩu Hồ Tôn Tọa hiển nhiên nuốt không trôi cục tức này.
Nhưng nuốt không trôi cũng phải nuốt.
Trừ phi ông ta không cần tính mạng của đệ tử mình.
- Sư tôn, cứu con.
Gã đàn ông mắt chuột cầu khẩn.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Tẩu Hồ Tôn Tọa cảm thấy cả người mình giống như một ngọn núi lửa chỉ chờ bộc phát, sát khí không thèm che giấu lóe ra từ đôi mắt. - Đương nhiên là hòa giải với Lưu Tinh tông rồi.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Nếu mục đích mọi người đến đây là vì hoa Tử Tiên, thì cứ hái hoa hái cỏ gì đó đi. Cần gì phải vì chút lông dà vỏ tỏi mà chém giết nhau.
Tẩu Hồ Tôn Tọa tức đến phát ngất.
Tiêu Dương quả thật không dám đụng đến Tẩu Hồ Tôn Tọa. Thực lực của Tẩu Hồ Tôn Tọa ít nhất cũng phải là Hóa Tượng thập biến.
Hóa Tượng thập biến và cửu biến chênh nhau không chỉ một bậc.
Tẩu Hồ Tôn Tọa không dễ đối phó.
Dễ dàng giết chết Lệ Độc Tôn Tọa là vì ông ta quá mức khinh địch. Còn Tẩu Hồ Tôn Tọa mắt thấy hết thảy, không có khả năng phạm cùng một sai lâm.
Lúc này, Tiêu Dương dường như cũng tỉnh táo lại, cười lạnh với Tiêu Dương:
- Ngươi cho rằng, đã giết Lệ Độc Tôn Tọa thì còn có cơ hội hòa giải với Lưu Tinh tông?
Đúng là người sỉ nói mộng.
- Ta cảm giác có thể.
Tiêu Dương lại cho là đương nhiên, mỉm cười nói với Tẩu Hồ Tôn Tọa:
- Ít nhất chúng ta có thể hòa giải ba ngày, đúng không?
Sắc mặt Tẩu Hồ Tôn Tọa trầm xuống.
Tiêu Dương căn bản không sợ hãi, càng không để uy áp của Tẩu Hồ Tôn Tọa vào mắt, một tay cầm kiếm, mũi kiếm để thẳng vào yết hầu của gã đàn ông mặt chuột, thản nhiên cười nói:
- Ta nghĩ, Tẩu Hồ Tôn Tọa chắc hẳn rất quan tâm đến tính mạng của đồng môn.
- Ngươi dám động đến một cọng tóc gáy của bọn họ, bản tôn nhất định sẽ nghiền nát xương của ngươi thành tro.
Tẩu Hồ Tôn Tọa tức giận đến cả người run rẩy, hận không thể lập tức giết chết người trước mặt, nhưng không thể không sợ ném chuột vỡ bình, không quan tâm đến tính mạng đệ tử của mình.
- Nghiền xương cốt thành tro? Ta sợ lắm.
Tiêu Dương cười ha hả:
- Nếu ta đã giết được Lệ Độc Tôn Tọa, tất không sợ ngươi nghiền xương ta thành tro.
Ngữ khí Tiêu Dương lạnh lại:
- Cho ngươi ba lựa chọn. Một, đạt thành hiệp nghị với ta, để ta rời khỏi đây, ta sẽ không thương tổn đệ tử Lưu Tinh tông của ngươi.
- Nằm mơ đi.
Tẩu Hồ Tôn Tọa nổi giận.
- Đừng có gấp.
Tiêu Dương cười nói:
- Ngươi còn có lựa chọn khác. Ngươi có thể không quan tâm đến tính mạng của đệ tử tông phái, động thủ với ta. Cùng lắm thì ta giết bọn họ thôi. Chữ giết treo trên miệng hắn giống như giết người chẳng khác nào giết một con gà.
Tiêu Dương nhìn những người này quả thật giống như nhìn những con gà.
Gân xanh Tẩu Hồ Tôn Tọa nổi lên, cả người trào ra như một ngọn núi lửa.
- Đương nhiên...
Tiêu Dương không đợi Tẩu Hồ Tôn Tọa mở miệng, tiếp tục lên tiếng, vừa cười vừa nói:
- Nếu như Tẩu Hồ Tôn Tọa lựa chọn điều thứ hai, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, tốt nhất là nên giết ta đi. Bằng không... ta nghĩ, trong khu vực Tam Giác Vàng này hẳn có không ít người của Lưu Tinh tông.
Nụ cười Tiêu Dương thu lại, ánh mắt trở nên lạnh như băng:
- Nếu ngươi không tha cho ta, lại giết không được ta. Bắt đầu từ hôm nay, người của Lưu Tinh tông, ta nhìn thấy một người, giết một người.
Thấy một người, giết một người.
Sát khí như biển gầm điên cuồng bắn ra từ trong mắt Tiêu Dương.
Sát khí tận trời.
Phút chốc, trong lòng Tẩu Hồ Tôn Tọa kịch liệt chấn động, giống như bị một búa trong tay mình nện trúng, khuôn mặt hung hăng co quắp lại.
Hai lựa chọn.
Hai lựa chọn.
Ông ta chọn cái nào đây?